10 | Bữa tiệc
Ánh đèn và tiếng nhạc tràn ra từ ngôi nhà nhỏ xinh của Jennifer Reed khi Claire đỗ xe bên đường. Cô có thể nghe thấy tiếng trò chuyện, tiếng cười qua cửa sổ mở—nhiều người hơn những gì cô dự đoán cho một "buổi tụ tập nhỏ". Dạ dày cô thắt lại. Một phần trong cô muốn khởi động xe và lái đi, quay về sự an toàn của ngôi nhà nơi rìa rừng.
Anh ấy sẽ ở đó, cô tự nhắc nhở. Carlisle sẽ ở đó.
Claire bước ra khỏi xe, hít một hơi sâu, và tiến về phía ngôi nhà. Cô gõ cửa, âm thanh bị nhấn chìm trong tiếng nhạc và tiếng nói chuyện bên trong. Sau một phút đứng ngượng nghịu, cô gõ lần nữa, lớn hơn.
Cửa mở ra, và Jennifer Reed xuất hiện—mái tóc vàng rực rỡ, nụ cười tươi sáng, và một ly rượu vang trong tay.
"Claire!" cô ấy reo lên, rõ ràng ngạc nhiên nhưng vui mừng. "Cô đến thật rồi! Tôi không dám chắc liệu cô có đến không. Eliza nói cô không phải là kiểu người tiệc tùng."
"Chúc mừng nhà mới," Claire đáp, đưa ra chai rượu vang đỏ mà cô đã mang theo. "Cảm ơn vì đã mời tôi."
"Ồ, cảm ơn!" Jennifer nhận lấy chai rượu, rồi nắm tay Claire kéo vào trong. "Vào đi, mọi người đều ở đây rồi!"
Claire bước vào, ngay lập tức bị choáng ngợp bởi số lượng người trong căn nhà nhỏ. Có vẻ như gần như toàn bộ nhân viên bệnh viện đã đến—ít nhất là các y tá, nhân viên hành chính, và một số bác sĩ trẻ. Cô quét mắt qua đám đông, tìm kiếm mái tóc vàng quen thuộc và dáng vẻ cao lớn của Carlisle, nhưng không thấy.
"Claire!" Eliza gọi từ bên kia phòng, vẫy tay. "Cậu đến rồi!"
Eliza len lỏi qua đám đông, tiến về phía Claire với nụ cười rạng rỡ. Khác với vẻ ngoài thường ngày tại bệnh viện, Eliza tối nay mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rực, tóc xõa tự nhiên thay vì búi gọn gàng.
"Tớ đã lo cậu sẽ đổi ý," Eliza nói, ôm Claire—một cử chỉ khiến Claire cứng người trong một giây trước khi cô thả lỏng đôi chút.
"Tớ đã hứa sẽ đến," Claire trả lời, cố gắng không nhìn quanh quá rõ ràng. "Bác sĩ Cullen... có ở đây không?"
Eliza nhìn cô với ánh mắt thông cảm. "Ông ấy gọi cho Jennifer khoảng một tiếng trước. Có một ca cấp cứu ở bệnh viện—tai nạn xe, nhiều người bị thương. Ông ấy phải ở lại, mặc dù đã nói sẽ cố gắng ghé qua sau nếu có thể."
Claire cảm thấy một cơn thất vọng lạnh buốt lan tỏa trong lồng ngực. "Ồ," cô nói, giữ giọng bình thản. "Tôi hiểu. Công việc luôn là ưu tiên số một."
"Đừng lo," Eliza vỗ nhẹ cánh tay cô. "Ông ấy nói sẽ cố gắng đến sau. Giờ, để tôi giới thiệu cô với mọi người nhé? Có một số người rất muốn gặp 'cô gái bí ẩn' của phòng hồ sơ đấy."
Claire gượng cười, theo Eliza đi sâu vào bữa tiệc. Mỗi bước đi, cô đều cảm thấy sự vô nghĩa của việc có mặt ở đây. Lý do duy nhất khiến cô đến—cái phao cứu sinh tinh thần duy nhất mà cô đã dựa vào—đã không có mặt.
Eliza dẫn cô đi một vòng quanh phòng, giới thiệu với đồng nghiệp. Claire mỉm cười, bắt tay, gật đầu, và nói những câu xã giao cần thiết—tất cả như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo. Không ai nhận ra cách mà cô luôn để một bức tường vô hình giữa họ và mình, cách mà đôi mắt cô không bao giờ thực sự tương tác, luôn quan sát và tính toán.
"Và đây là tiến sĩ Gerandy," Eliza giới thiệu một bác sĩ lớn tuổi với mái tóc bạc và nụ cười ấm áp. "Ông ấy là bác sĩ lâu năm nhất tại bệnh viện Forks."
"Rất vui được gặp cô, cô Cartel," Tiến sĩ Gerandy nói, bắt tay Claire. "Tôi đã nghe nhiều về công việc xuất sắc của cô trong việc cải tổ hệ thống hồ sơ của chúng tôi."
"Cảm ơn ông," Claire đáp lịch sự. "Tôi chỉ làm những gì cần thiết thôi."
"Khiêm tốn quá," ông cười rạng rỡ. "Cô biết không, Carlisle không ngớt lời khen ngợi về cô. Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi thấy cậu ấy ấn tượng với ai đến vậy là khi nào."
Claire cảm thấy má mình nóng lên. "Bác sĩ Cullen quá tốt bụng rồi."
"Không, không, đó không phải là tốt bụng. Carlisle không bao giờ nói những lời xu nịnh," tiến sĩ Gerandy khẳng định, nhìn Claire với ánh mắt thích thú. "Cậu ấy là một trong những người thẳng thắn nhất tôi từng biết. Nếu Carlisle Cullen nói cô xuất sắc, thì cô đúng là xuất sắc."
Claire không biết phải đáp lại thế nào, nên chỉ mỉm cười khiêm tốn.
"Nói về Carlisle," tiến sĩ Gerandy tiếp tục, "cậu ấy trông có vẻ... khác gần đây. Sôi nổi hơn. Tôi đã làm việc với cậu ấy nhiều năm, và đây là lần đầu tiên tôi thấy điều đó." Ông nhìn Claire một cách ý nghĩa. "Tôi tự hỏi đó là do đâu."
Eliza đằng hắng, cứu Claire khỏi tình huống khó xử. "Tôi nghĩ Jennifer đang gọi chúng tôi, tiến sĩ Gerandy. Xin lỗi, chúng ta sẽ trò chuyện sau nhé."
Khi Eliza kéo cô đi, Claire thở ra. "Cảm ơn," cô thì thầm.
"Tiến sĩ Gerandy là người tốt, nhưng ông ấy hơi nói nhiều sau vài ly rượu," Eliza cười khúc khích. "Mặc dù, tớ phải nói rằng ông ấy không sai về Carlisle. Ông ấy đúng là khác kể từ khi cô đến."
Claire cố tránh chủ đề này. "Tớ có thể lấy đồ uống ở đâu?"
"Ở quầy bar mini phía sau," Eliza chỉ tay. "Tớ phải giúp Jennifer trong bếp một chút. Cậu sẽ ổn chứ?"
"Tất nhiên," Claire gật đầu, cô đã quen với việc tự xử lý các tình huống xã hội, dù không thích chúng.
Khi Eliza rời đi, Claire di chuyển về phía quầy đồ uống, cảm thấy những ánh mắt tò mò hướng về phía mình. Cô biết mình là đề tài bàn tán—cô gái mới bí ẩn, người hiếm khi tham gia các sự kiện xã hội, người dường như đã thu hút sự chú ý của bác sĩ Cullen đáng kính.
Claire rót cho mình một ly rượu vang trắng, một lá chắn nhỏ để giữ tay bận rộn và lý do để không phải trò chuyện quá nhiều. Cô tìm một góc tương đối yên tĩnh, lưng dựa vào tường, quan sát căn phòng đông đúc.
Không lâu sau, một nhóm y tá tiếp cận cô—hai người cô có thể nhận ra ở bệnh viện, và một người cô chưa gặp bao giờ.
"Claire, đúng không?" một trong số họ lên tiếng, một phụ nữ trung niên với mái tóc nhuộm màu vàng cam rực rỡ. "Tôi là Ellene, khoa Nội. Đây là Amy và Brenda."
"Rất vui được gặp mọi người," Claire đáp lịch sự, bắt đầu nhận ra các tình huống xã hội như thế này luôn đi theo một kịch bản quen thuộc. Đầu tiên là lời chào hỏi, sau đó là...
"Vậy, cô từ đâu đến vậy?" Ellene hỏi, đúng như Claire dự đoán. "Tôi nghe giọng cô có chút... không phải từ miền Tây."
"Tôi lớn lên ở nhiều nơi," Claire đáp, sử dụng câu trả lời mơ hồ mà cô đã chuẩn bị sẵn. "Nhưng gần đây tôi sống ở bờ Đông."
"Ồ, thú vị quá," Amy nói, rõ ràng không thỏa mãn với câu trả lời, nhưng quá lịch sự để hỏi thêm. "Và điều gì đưa cô đến Forks nhỉ? Nơi này không phải là điểm đến du lịch phổ biến mà."
"Công việc," Claire mỉm cười nhẹ. "Và tôi luôn yêu thích những thị trấn nhỏ yên tĩnh."
"Phải, Forks chắc chắn là yên tĩnh," Brenda cười khẩy. "Quá yên tĩnh đối với một số người. Tôi không thể tưởng tượng một người trẻ như cô lại muốn sống ở đây. Không có gì để làm cả."
"Tôi không phải kiểu người thích náo nhiệt," Claire đáp, nhấp một ngụm rượu.
"Vậy... cô có gia đình không?" Ellene hỏi, rõ ràng đang cố gắng khai thác thông tin. "Bạn trai? Chồng?"
"Không," Claire trả lời ngắn gọn.
"Thực sao?" Amy trông có vẻ ngạc nhiên. "Một cô gái xinh đẹp như cô?"
Claire chỉ mỉm cười, không đáp lại lời khen, không tiết lộ thêm thông tin.
"Mmm," Ellene nhìn cô với ánh mắt thích thú. "Tôi nghe nói cô và Bác sĩ Cullen khá... thân thiết."
Claire giữ vẻ mặt không cảm xúc. "Chúng tôi làm việc cùng nhau về hệ thống hồ sơ y tế."
"Chắc chắn rồi," Amy cười khúc khích, trao đổi ánh mắt với Ellene. "Hồ sơ y tế."
Claire cảm thấy sự khó chịu dâng lên. Đây chính xác là lý do cô tránh các sự kiện xã hội—những câu hỏi xoi mói, những giả định, những ánh mắt tò mò. Cô muốn nói với họ rằng đó không phải việc của họ, rằng họ nên lo chuyện của mình. Nhưng thay vào đó, cô giữ nụ cười nhã nhặn, không để lộ bất cứ điều gì.
"Ồ, nhìn kìa, Eliza đang vẫy tôi," Claire nói, dù Eliza không hề ở trong tầm nhìn. "Xin lỗi, tôi phải đi đây. Rất vui được trò chuyện với mọi người."
Cô rời khỏi nhóm người đó, cảm thấy những ánh mắt theo dõi phía sau lưng. Claire biết rõ họ sẽ tiếp tục bàn tán về cô ngay khi cô đi khỏi, nhưng cô không quan tâm. Cô đã quen với việc trở thành đề tài bàn tán—cô thà là một bí ẩn được người ta tò mò còn hơn là một cuốn sách mở để mọi người đọc.
Sau một giờ đồng hồ trôi qua, Claire cảm thấy kiệt sức. Cô đã phải điều hướng qua vô số cuộc trò chuyện nhỏ, trả lời những câu hỏi tương tự nhau, và giữ nụ cười lịch sự trên môi trong khi liên tục kiểm tra cửa ra vào, tự hỏi liệu Carlisle có xuất hiện không.
Eliza đã bận rộn giúp Jennifer chăm sóc khách, chỉ thỉnh thoảng kiểm tra Claire để đảm bảo cô vẫn ổn. Claire đánh giá cao nỗ lực đó, nhưng đã đến lúc rời đi. Cô đã cố gắng đủ lâu, và không có dấu hiệu nào của Carlisle.
Cô tìm đường đến bếp, nơi Jennifer đang sắp xếp thêm đồ ăn lên khay.
"Jennifer?" cô gọi khẽ.
Jennifer quay lại, nụ cười tươi sáng. "Claire! Cô đang vui chứ? Có cần thêm đồ uống không?"
"Thực ra," Claire bắt đầu, cảm thấy có chút tội lỗi, "tôi sắp phải đi rồi. Tôi chỉ muốn cảm ơn vì buổi tối tuyệt vời và chúc mừng nhà mới."
"Ồ," Jennifer trông có vẻ thất vọng. "Cô phải đi sớm vậy sao? Bữa tiệc mới bắt đầu mà."
"Tôi e là vậy," Claire mỉm cười xin lỗi. "Tôi có hơi đau đầu một chút, và tuần làm việc vừa qua khá mệt mỏi."
Jennifer gật đầu thông cảm. "Tôi hiểu. Cảm ơn cô đã đến nhé, Claire. Thật vui khi thấy cô ở đây."
"Cô có một ngôi nhà tuyệt đẹp," Claire nói, thực sự có ý như vậy. Ngôi nhà nhỏ của Jennifer ấm cúng và đầy màu sắc, phản ánh tính cách sôi nổi của chủ nhân.
"Cảm ơn!" Jennifer tươi cười. "Và này, tôi hy vọng sẽ sớm gặp lại cô. Có lẽ tại một sự kiện bệnh viện khác."
"Tôi cũng hy vọng vậy," Claire nói, một lời nói dối nhỏ vô hại. "Chúc một đêm vui vẻ."
Cô rời khỏi bếp và len lỏi qua đám đông hướng về phía cửa ra vào, cố gắng không thu hút sự chú ý. Cuối cùng cũng ra đến hành lang trước, Claire thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một nhiệm vụ nguy hiểm.
Khi cô bước ra ngoài, không khí mát lạnh của đêm Forks cuối tháng Ba chào đón cô như một người bạn cũ. Claire hít thở sâu, cảm nhận sự tĩnh lặng bao quanh, một sự đối lập hoàn toàn với tiếng ồn ào và sức nóng của bữa tiệc.
Cô đi về phía chiếc xe đậu bên đường, cảm thấy một cơn mệt mỏi đột ngột ập đến. Không chỉ là mệt mỏi thể chất, mà còn là sự kiệt quệ tinh thần sau khi phải giữ vẻ ngoài hoàn hảo trong nhiều giờ. Phải lúc nào cũng cảnh giác, suy nghĩ trước khi nói, kiểm soát từng cử chỉ nhỏ...
Khi tiến gần đến xe, chân Claire bỗng khựng lại. Đầu gối cô như mềm nhũn, và cơn run rẩy quen thuộc bắt đầu lan từ đầu ngón tay. Không phải bây giờ, cô thầm nghĩ. Làm ơn, không phải bây giờ.
Nhưng cơn hoảng loạn không bao giờ quan tâm đến thời điểm. Nó đến khi nó muốn, không báo trước, không thương xót. Hơi thở Claire trở nên gấp gáp, cạn và nhanh. Thị lực thu hẹp, những chấm đen nhảy múa trước mắt.
Claire vội vàng tiến đến xe, tay run rẩy khi cô cố gắng lấy chìa khóa từ túi. Cô với tới tay nắm cửa xe, nhưng đầu gối cô bỗng khuỵu xuống. Claire ngồi sụp xuống bên cạnh xe, một tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, đầu cúi gục.
Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Cô cố gắng tập trung vào hơi thở, cố gắng kiểm soát cơn hoảng loạn trước khi nó nuốt chửng cô. Nhưng hình ảnh cứ tràn về—căn phòng tối, tiếng cười nhạo, cảm giác bị phán xét, bị soi mói, bị áp lực phải hoàn hảo...
"Claire?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên đâu đó trên đầu cô, nhưng cô không thể ngẩng lên. Không thể để ai thấy cô trong tình trạng này, đặc biệt là—
"Claire, cô ổn chứ?"
Carlisle. Dĩ nhiên là anh. Vào đúng lúc này, khi cô yếu đuối nhất, dễ tổn thương nhất.
"Tôi ổn," cô thì thào, giọng khàn đặc. "Chỉ... cần một phút."
Nhưng Carlisle đã quỳ xuống bên cạnh cô, ánh mắt lo lắng. Trong ánh đèn đường mờ ảo, anh vẫn mặc trang phục bệnh viện—áo sơ mi trắng hơi nhăn, cà vạt nới lỏng, tóc hơi rối như thể anh vừa chạy từ ca trực đến đây.
"Cô đang có cơn hoảng loạn," anh nói, không phải câu hỏi mà là một nhận định. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp. "Tôi có thể giúp không?"
Claire lắc đầu, quá xấu hổ để nhìn vào mắt anh. "Tôi chỉ cần... lái xe về nhà."
"Cô không thể lái xe trong tình trạng này," Carlisle nói, giọng kiên quyết, không còn là sự nhẹ nhàng thường ngày nữa. "Tôi sẽ đưa cô về."
"Không, tôi—"
"Claire." Carlisle cắt ngang, giọng vẫn dịu dàng nhưng không thể tranh cãi. "Đây không phải lúc để cứng đầu. Tôi sẽ đưa cô về, hoặc chúng ta có thể ngồi đây cho đến khi cô bình tĩnh lại. Lựa chọn của cô."
Claire cố gắng bình tĩnh lại đủ để nhìn lên, bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Carlisle. Cô chưa bao giờ thấy anh như thế này—không một chút nhượng bộ. Không phải sự kiểm soát độc đoán mà cô đã quen với gia đình mình, mà là sự cứng rắn của một người hoàn toàn tự tin vào quyết định của mình.
"Về nhà," cô thì thầm cuối cùng.
Carlisle gật đầu, đỡ cô đứng dậy một cách nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Anh đỡ trọng lượng của cô khi dẫn cô đi quanh xe đến ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa và giúp cô ngồi vào. Claire không chống cự nữa, quá mệt mỏi, quá yếu đuối sau cơn hoảng loạn để quan tâm đến việc duy trì vẻ ngoài mạnh mẽ.
Carlisle vòng qua xe, ngồi vào ghế lái. "Chìa khóa?"
Claire đưa cho anh, vẫn không nhìn vào mắt anh.
Khi động cơ khởi động, Carlisle hỏi nhẹ nhàng: "Cô có cần tôi mở cửa sổ không?"
Claire chỉ gật đầu, và anh hạ cửa sổ xuống một chút, để không khí mát lạnh tràn vào. Họ đi trong im lặng một lúc, Carlisle lái xe thành thạo qua những con đường tối của Forks.
"Tôi xin lỗi vì không đến được buổi tiệc đúng giờ," Carlisle cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Có một tai nạn trên xa lộ—ba người bị thương, hai người trong tình trạng nguy kịch. Chúng tôi phải mất hơn hai giờ để ổn định tất cả mọi người."
Claire gật đầu, vẫn nhìn ra cửa sổ. "Công việc của anh quan trọng hơn."
"Tôi vẫn muốn được ở đó," Carlisle nói nhẹ. "Với cô."
Claire cuối cùng cũng quay sang nhìn anh. Trong ánh sáng mờ ảo từ bảng đồng hồ xe, gương mặt Carlisle trông mệt mỏi nhưng vẫn hoàn hảo. Không một chút trang điểm nào có thể che giấu sự căng thẳng và mệt mỏi trên gương mặt cô, và cô tự hỏi trông mình thảm hại đến mức nào bây giờ.
"Tôi nên cảm ơn vì anh đến đúng lúc," cô nói, giọng khàn đặc. "Nhưng tôi thực sự không muốn ai thấy... thấy tôi như vậy."
"Claire," Carlisle nói, vẫn nhìn thẳng về phía trước, cách một bác sĩ giỏi làm khi muốn bệnh nhân cảm thấy ít bị áp lực hơn khi nói, "cô không cần phải xấu hổ. Cơn hoảng loạn không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối."
"Nó là gì nếu không phải yếu đuối?" cô hỏi, một chút cay đắng lẫn trong giọng nói.
Carlisle im lặng một lúc, cân nhắc câu trả lời. "Nó là dấu hiệu của một người đã chịu đựng quá nhiều, nhưng vẫn tiếp tục sống. Vẫn tiếp tục cố gắng."
Lời nói của anh chạm đến một điều gì đó sâu bên trong Claire, một sự thấu hiểu mà cô không mong đợi. Cô quay sang cửa sổ một lần nữa, để những giọt nước mắt âm thầm rơi.
Đột nhiên, Carlisle cho xe rẽ vào một con đường nhỏ và dừng lại. Claire lau nhanh nước mắt, bối rối nhìn xung quanh. Họ đang ở giữa một khoảng rừng, đủ xa khỏi con đường chính để không ai nhìn thấy.
"Tôi không muốn làm cô khó chịu," Carlisle nói nhẹ nhàng, "nhưng tôi không thể lái xe khi thấy cô đau khổ như vậy. Tôi không... tôi không thể chịu được."
Claire quay sang nhìn anh, ngạc nhiên vì sự chân thành trong giọng nói anh. Carlisle nhìn cô, đôi mắt hổ phách của anh trong đêm tối trông gần như đen hoàn toàn, nhưng vẫn ấm áp và quan tâm.
"Tôi biết cô không thích nói về những chuyện cá nhân," anh tiếp tục, "và tôi sẽ không bao giờ hỏi cô những điều cô không muốn chia sẻ. Nhưng... tôi muốn cô biết rằng tôi ở đây. Nếu cô cần."
Claire cảm thấy một điều gì đó vỡ ra bên trong cô—một bức tường, một rào chắn mà cô đã xây dựng quá lâu. Trước khi cô kịp suy nghĩ, cô nghiêng người về phía Carlisle, và anh đã ở đó, đôi tay mở rộng, ôm lấy cô.
Ôm một người là điều mà Claire không nhớ lần cuối cùng mình đã làm là khi nào. Cô cứng đờ trong vòng tay anh một giây, rồi dần thả lỏng khi cảm nhận sự ấm áp, sự vững chắc từ anh. Carlisle chỉ ôm cô, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, không đòi hỏi gì, không hỏi gì, chỉ đơn giản là có mặt ở đó.
Claire không biết họ ở trong tư thế đó bao lâu. Có thể là một phút, có thể là mười phút. Nhưng khi cô cuối cùng cũng rút lui, cô cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ—không phải sự bình yên hoàn toàn, nhưng là sự bắt đầu của nó.
"Cảm thấy khá hơn chút nào không?" Carlisle hỏi nhẹ nhàng.
Claire gật đầu, nhìn xuống đôi bàn tay đặt trên đùi. "Cảm ơn."
"Không có gì phải cảm ơn cả," anh mỉm cười, khởi động lại xe. "Giờ chúng ta hãy đưa cô về nhà."
Phần còn lại của hành trình diễn ra trong im lặng, nhưng là một sự im lặng thoải mái. Không còn sự căng thẳng, không còn cảm giác cần phải lấp đầy khoảng trống bằng lời nói vô nghĩa. Chỉ có sự hiện diện của họ, cùng nhau trong khoảng không gian nhỏ bé của chiếc xe, và cảm giác thân thuộc kỳ lạ như thể họ đã biết nhau từ rất lâu.
Một lúc sau, Claire nhận ra bàn tay trái của mình đang đặt trên ghế giữa họ, và bàn tay Carlisle nhẹ nhàng đặt lên trên. Cô không nhớ điều đó đã xảy ra khi nào, nhưng cô không rút tay lại. Cô cảm thấy má mình ấm lên, nhưng trong bóng tối của xe, không ai có thể nhìn thấy.
Khi họ đến ngôi nhà nhỏ của Claire ở rìa rừng, Carlisle đỗ xe trên đường lái và tắt máy. Họ ngồi im lặng một lúc, bàn tay vẫn đan vào nhau.
"Cảm ơn vì đã đưa tôi về," Claire cuối cùng cũng nói, mặc dù không có ý định rút tay khỏi tay anh. "Anh không cần phải làm vậy."
"Tôi muốn làm vậy," Carlisle đáp, giọng trầm ấm như nhung. "Cô có... cảm thấy ổn hơn không?"
Claire gật đầu, nhìn ra ngôi nhà nhỏ của mình trong bóng đêm. "Tôi không biết điều gì đã... xảy ra tối nay. Tôi thường kiểm soát tốt hơn."
"Đôi khi, những cơn hoảng loạn đến sau khi căng thẳng kết thúc, không phải trong lúc đó," Carlisle giải thích, giọng chuyên nghiệp nhưng đầy sự dịu dàng. "Giống như cách cơ thể chỉ đổ bệnh sau kỳ thi, không phải trong lúc ôn thi."
Claire nghiêng đầu, nhìn anh với ánh mắt tò mò. "Anh hiểu rõ những thứ này nhỉ?"
"Tôi là bác sĩ," Carlisle mỉm cười nhẹ. "Nhưng... vâng. Tôi cũng đã thấy nhiều người trải qua những tổn thương tương tự..."
Anh ngập ngừng, như thể còn điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Claire cảm thấy tò mò, nhưng không muốn thúc ép.
"Tôi nên vào trong," cô nói, mặc dù không có ý định rời đi.
"Tất nhiên," Carlisle gật đầu, nhưng cũng không rút tay khỏi tay cô.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Rồi Carlisle hỏi, giọng nhẹ nhàng: "Gần đây cô có chơi đàn không?"
Claire ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột. "Có chứ. Gần như mỗi tối."
"Âm nhạc là... liệu pháp tốt," anh nói. Rồi, như tự lấy hết can đảm, anh tiếp: "Tôi có thể... nghe cô chơi không?"
Claire cảm thấy tim mình ngừng đập một nhịp. Chơi đàn piano cho người khác nghe - đó là điều cô không còn làm nữa từ khi rời khỏi Anh Quốc. Âm nhạc là nơi trú ẩn riêng tư nhất của cô, là nơi cô có thể thực sự là chính mình mà không cần đeo mặt nạ. Để ai đó nghe cô chơi... đó là để họ nhìn thấy một phần của Clarissa thực sự, không phải Claire Cartel được tạo dựng cẩn thận.
Carlisle dường như cảm nhận được sự do dự của cô. "Cô không cần phải—"
"Không, tôi... tôi muốn vậy," Claire nghe chính mình nói, ngạc nhiên với quyết định của mình. "Nếu anh thực sự muốn nghe."
"Tôi muốn," Carlisle nói, ánh nhìn chân thành, "Rất nhiều."
Claire gật đầu, rút tay ra khỏi tay anh một cách miễn cưỡng và mở cửa xe. Carlisle cũng ra khỏi xe, đi theo cô trên con đường nhỏ dẫn đến hiên nhà.
Khi Claire mở khóa cửa, cô bật hệ thống an ninh, và bước vào, mở đèn. Carlisle đứng ở ngưỡng cửa, chờ đợi một lời mời rõ ràng.
"Xin mời vào," Claire nói, cầm chặt bản lề cửa. Đây là lần đầu tiên cô mời ai đó vào nhà mình tại Forks. Đó là một bước tiến lớn mà cô không ngờ mình sẽ thực hiện.
Carlisle bước vào, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua căn phòng. Claire đột nhiên nhìn ngôi nhà qua con mắt của anh—đồ đạc tối giản, tường trắng, rất ít đồ trang trí cá nhân. Một ngôi nhà được thiết kế để có thể rời đi nhanh chóng, một không gian không có quá nhiều dấu ấn cá nhân. Ngoại trừ cây đàn piano lớn đặt ở cạnh cửa sổ lớn—trái tim thực sự của ngôi nhà.
"Một căn nhà đẹp," Carlisle nhận xét, giọng chân thành.
"Cảm ơn," Claire đáp, tự động kiểm tra các cửa sổ và cửa ra vào như thói quen mỗi khi vào nhà.
Carlisle quan sát nhưng không bình luận về thói quen kiểm tra an ninh của cô. Thay vào đó, ánh mắt anh dừng lại ở cây đàn piano.
"Grand Yamaha C7X," anh nói, rõ ràng nhận ra mẫu đàn. "Một lựa chọn tuyệt vời."
Claire mỉm cười nhẹ.
Carlisle nói tiếp, "Edward có một cây Steinway tại nhà chúng tôi."
Claire gật đầu, cảm thấy một chút hồi hộp khi tiến về phía cây đàn. Cô cởi giày và ngồi xuống ghế đàn. Carlisle đứng bên cạnh piano, đủ gần để quan sát nhưng đủ xa để cho cô không gian.
Claire đặt tay lên phím đàn, hít một hơi sâu. Bàn tay cô vẫn hơi run sau cơn hoảng loạn, nhưng khi ngón tay chạm vào phím đàn, cảm giác đó dần biến mất. Âm nhạc luôn có tác dụng đó với cô—như một phép màu nhỏ, xua tan mọi nỗi sợ, mọi lo âu.
Cô bắt đầu chơi—không phải Chopin hay Beethoven hay bất kỳ nhà soạn nhạc nổi tiếng nào khác, mà là một giai điệu đơn giản, nhẹ nhàng, một bản nhạc cô tự soạn vào những đêm không ngủ. Một giai điệu chứa đựng nỗi buồn, nhưng cũng có những khoảnh khắc hy vọng len lỏi vào giữa những nốt trầm.
Claire nhắm mắt khi chơi, quên đi sự hiện diện của Carlisle, quên đi mọi thứ ngoại trừ âm nhạc. Ngón tay cô di chuyển trên phím đàn như có trí nhớ riêng, chạm vào từng nốt nhạc với sự chính xác và cảm xúc mà chỉ một nghệ sĩ thực thụ mới có được.
Khi bản nhạc kết thúc, căn phòng chìm vào im lặng. Claire mở mắt, cảm thấy nước mắt lăn dài trên má—cô thậm chí không nhận ra mình đã khóc. Cô nhanh chóng lau nước mắt, quay sang phía Carlisle.
Anh đứng đó, bất động, với một biểu cảm mà cô chưa từng thấy trước đây. Như thể anh vừa chứng kiến điều gì đó thiêng liêng, điều gì đó quá đẹp đẽ để diễn tả bằng lời.
"Đó là... do em sáng tác?" anh cuối cùng cũng hỏi, giọng khàn đặc.
Claire gật đầu, vẫn cảm thấy dễ bị tổn thương sau khi vừa bộc lộ một phần sâu thẳm nhất của mình.
"Thật tuyệt vời," Carlisle thì thầm. "Em có tài năng phi thường, Claire."
"Cảm ơn," cô đáp khẽ, không biết phải nói gì khác.
Carlisle tiến lại gần, đứng bên cạnh chiếc ghế đàn. "Cảm ơn vì đã chia sẻ điều này với tôi," anh nói, giọng chân thành. "Tôi biết nó... quan trọng với em thế nào."
Claire nhìn lên ánh mắt anh, ngạc nhiên với sự thấu hiểu sâu sắc. Làm thế nào anh có thể biết điều đó? Làm thế nào anh có thể đọc được cô rõ ràng đến vậy, khi cô đã dành cả đời để học cách che giấu?
"Anh biết đấy," cô nói nhẹ, "có những lúc tôi cảm giác như anh đã biết tôi từ rất lâu. Như thể anh có thể nhìn xuyên qua tất cả... những bức tường tôi đã dựng lên."
Carlisle im lặng một lúc, rồi mỉm cười nhẹ. "Có lẽ vì chúng ta giống nhau nhiều hơn em nghĩ."
"Giống nhau sao?" Claire hỏi, tò mò thực sự.
"Tất cả chúng ta đều có những bí mật, Claire," anh nói, giọng dịu dàng. "Tất cả chúng ta đều có những vết thương mà mình cố gắng che giấu."
Có điều gì đó trong cách anh nói khiến Claire tự hỏi về những vết thương của chính Carlisle. Anh luôn là người truyền cảm hứng, mạnh mẽ, vững vàng đối với mọi người xung quanh. Nhưng có lẽ, sâu bên trong, anh cũng mang những nỗi đau riêng?
Claire không kịp hỏi, vì Carlisle đã nhẹ nhàng đổi chủ đề.
"Em có thể chơi thêm một bản nữa không?" anh hỏi. "Bất cứ bản nào em muốn."
Claire mỉm cười và gật đầu. Tay cô trở lại phím đàn, và lần này, cô chơi Nocturne Op. 9, No. 2 của Chopin—bản nhạc mà cô đã chơi sau buổi hòa nhạc, bản nhạc mà có lẽ Carlisle đã nghe từ rìa rừng.
Khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên, Claire cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Không phải sự thoải mái hoàn toàn—cô vẫn cảm thấy xấu hổ về cơn hoảng loạn, vẫn lo lắng về việc đã để lộ quá nhiều về bản thân. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Một bức tường đã sụp đổ, một cánh cửa đã hé mở.
Và đứng ở cạnh cô là Carlisle Cullen, với đôi mắt hổ phách ấm áp và sự kiên nhẫn vô tận.
Claire ngẩng đầu lên nhìn anh, và lần đầu tiên, cô không cảm thấy cần phải đeo mặt nạ.
"Gọi tôi là Clarissa," cô nói khẽ. "Đó là tên thật của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro