11 | Lo lắng

Ánh sáng mờ ảo của buổi sáng Chủ nhật len lỏi qua khe rèm, vẽ những đường sáng mảnh mai trên sàn phòng ngủ. Claire mở mắt, cảm giác như có ai đó đang đóng đinh vào thái dương. Cô không nhớ mình đã thiếp đi lúc nào—có lẽ là vài giờ trước, sau hàng giờ trằn trọc với những ký ức về buổi tối hôm qua.

Gọi tôi là Clarissa. Đó là tên thật của tôi.

Lời nói của chính cô vang vọng trong tâm trí, làm cơn đau đầu trở nên dữ dội hơn. Claire chống tay ngồi dậy, cảm giác chóng mặt ập đến khi cô di chuyển. Đã lâu rồi cô không cảm thấy tệ như thế này, vừa lo âu, kiệt sức vừa đau nhức thể xác.

Cô lê bước vào phòng tắm, dội một chút nước lạnh lên mặt với hy vọng xua tan cơn đau đầu. Khi ngẩng lên, hình ảnh phản chiếu trong gương khiến Claire giật mình. Người phụ nữ nhìn lại cô có đôi mắt xanh biếc đỏ ngầu vì thiếu ngủ, làn da nhợt nhạt, mái tóc đỏ rối bù. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy mình như thế này—yếu đuối, dễ tổn thương, không được kiểm soát?

Ai đang nhìn lại mình từ trong gương thế này? Claire tự hỏi. Claire Cartel hay Clarissa Ashcroft?

Sự khác biệt không chỉ là cái tên. Claire Cartel là người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin, luôn kiểm soát mọi thứ, luôn dự đoán trước mọi tình huống. Nhưng Clarissa... Clarissa là cô gái yếu đuối, dễ bị tổn thương, không thể kiểm soát cảm xúc của mình, luôn phải cẩn trọng với mỗi lời nói, mỗi hành động.

Claire—hay Clarissa, không còn chắc nữa—nắm chặt mép bồn rửa, cảm thấy hơi thở mình trở nên gấp gáp. Cô đã làm gì vậy? Đã cho phép mình mất kiểm soát, đã để lộ bí mật lớn nhất của mình với một người mà cô mới quen biết chỉ vài tháng. Carlisle có thể là ai đó tuyệt vời, nhưng đó là một rủi ro không thể chấp nhận được.

"Không kiểm soát được cảm xúc à, Clarissa?" Giọng mẹ cô lạnh lùng vang lên từ ký ức xa xôi. "Một Ashcroft không bao giờ mất kiểm soát. Bao giờ thì con mới học được điều đó?"

Clarissa mười hai tuổi đứng trong căn phòng tối, lòng bàn tay rướm máu vì những vết cắt từ mảnh vỡ ly thủy tinh – chiếc ly mà cô đã làm rơi trong bữa tiệc, khi nghe tin người bạn duy nhất của mình sẽ chuyển đi. Chỉ một thoáng không kiểm soát, và đây là hậu quả: bị nhốt trong bóng tối, bị trừng phạt vì thất thố.

"Một ngày nào đó, con sẽ cảm ơn mẹ," mẹ cô nói trước khi khóa cửa lại. "Thế giới không khoan nhượng cho những ai mềm yếu. Mẹ đang giúp con trở nên mạnh mẽ."

Claire hít một hơi sâu, thực hiện bài tập thở mà cô đã học để kiểm soát cơn hoảng loạn. Hít vào bốn nhịp, giữ bảy nhịp, thở ra tám nhịp. Lặp lại. Lặp lại nữa. Nhưng ngày hôm nay, những bài tập quen thuộc dường như không hiệu quả. Tay cô vẫn run, tim đập loạn xạ, và đầu óc không ngừng quay cuồng với những suy nghĩ về hậu quả của việc đã làm.

Carlisle đã biết tên thật của cô. Đó có thể là manh mối đầu tiên để tìm ra cô là ai, từ đâu đến, và tệ nhất—để gia đình cô tìm ra cô đang ở đâu.

Claire nhìn đồng hồ: 10:24 sáng. Cô đã ngủ muộn hơn bình thường. Nhưng hôm nay là Chủ nhật—không có bệnh viện, không phải đối mặt với Carlisle hay đồng nghiệp nào. Nhưng ý nghĩ ở trong nhà cả ngày, một mình với những suy nghĩ hỗn loạn, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Cô cần không khí. Cần di chuyển. Cần ở đâu đó không phải nơi này, nơi cô đã phá vỡ nguyên tắc quan trọng nhất của mình là luôn phải kiểm soát.

Bốn mươi phút sau, Claire đã tắm rửa, thay quần áo và quyết định lái xe đến Port Angeles. Đủ xa để thay đổi không khí, nhưng không quá xa để cô không thể quay về nếu cần. Cô mặc áo len cổ lọ màu xám nhạt, quần jeans đen và giày boots một bộ trang phục đủ ấm cho một ngày đầu xuân ở vùng Olympic Peninsula.

Trước khi rời đi, Claire thực hiện nghi thức kiểm tra an ninh quen thuộc. Kiểm tra tất cả cửa sổ—đã khóa. Cửa sau—khóa kép, cả trên tay nắm và chốt an toàn phụ. Cửa trước—khóa hai lần. Hệ thống báo động—đã được kích hoạt. Rèm cửa—kéo kín. Cuối cùng, cô kiểm tra túi xách—ví tiền, điện thoại, chìa khóa dự phòng, và hộp thuốc nhỏ chứa các viên thuốc cần thiết trong trường hợp khẩn cấp.

Khi Claire lái xe ra khỏi Forks, cô cố gắng tập trung vào con đường phía trước. Bóng râm của những cây thông cao vút tạo nên một đường hầm xanh thẫm, thỉnh thoảng mới có những tia nắng chiếu qua tán lá. Càng tiến gần đến Port Angeles, rừng cây càng thưa thớt, ánh sáng càng rõ nét hơn.

Claire bật radio, tìm kiếm một thứ gì đó để làm sao nhãng tâm trí. Nhưng khi những nốt nhạc đầu tiên của một bản nhạc piano cổ điển vang lên—Beethoven's Fur Elise—cô vội vã tắt đi. Lúc này, âm nhạc chỉ khiến cô nhớ về đêm qua, về việc chơi piano cho Carlisle nghe, về cách anh nhìn cô với sự ngưỡng mộ và thấu hiểu.

Không, cô tự nhủ. Hôm nay không phải để nghĩ về điều đó.

Claire lập danh sách những việc cần làm ở Port Angeles trong đầu. Mua dây đàn piano mới vì cô thực sự cần thay thế bộ dây cũ. Ghé hiệu sách—một cuốn sách mới sẽ giúp cô có thứ gì đó để tập trung. Có lẽ tìm một quán cà phê yên tĩnh để ngồi và... và làm gì? Chỉ để không phải ở một mình trong ngôi nhà, nơi mà trong khoảnh khắc yếu lòng, cô đã mất kiểm soát và phá vỡ bí mật của mình.

Port Angeles vào Chủ nhật cuối tuần luôn nhộn nhịp hơn Forks rất nhiều, đó là điều không khó để nhận ra. Claire đỗ xe gần trung tâm thành phố nhỏ và bắt đầu đi bộ dọc theo những dãy cửa hàng. Khu phố chính đông đúc với các cặp đôi nắm tay nhau, gia đình với trẻ em hò hét vui vẻ, và du khách chụp ảnh trước những cửa hiệu xinh xắn. Không ai biết cô là ai ở đây, không ai nhận ra Claire Cartel, không ai đoán được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.

Claire bước vào một hiệu sách nhỏ mang tên "The Rainy Day Books". Cửa hàng ấm áp, với mùi giấy và da thuộc quen thuộc mà cô yêu thích. Cô lang thang giữa các kệ sách, ngón tay lướt nhẹ trên những gáy sách. Cô dừng lại ở khu vực sách âm nhạc, lật qua vài cuốn sách về lịch sử piano và kỹ thuật biểu diễn. Rồi, như thường lệ, cô tìm đến khu vực tâm lý học—một sở thích bí mật mà cô đã phát triển trong những năm qua. Hiểu về tâm trí con người, về chính mình, đã trở thành một cách để Claire tự chữa lành những vết thương mà không một bác sĩ tâm lý nào được phép chạm đến.

Cô chọn một cuốn sách về chấn thương tâm lý và phục hồi, trả tiền và rời khỏi cửa hàng. Khi đi dọc theo dãy cửa hiệu, ánh mắt Claire bắt gặp biển hiệu "Harmony House" ở phía bên kia đường— đó là một cửa hàng nhạc cụ. Cô băng qua đường, nghĩ đến bộ dây đàn piano cần thay thế.

Harmony House là một cửa hàng nhỏ nhưng đầy ắp nhạc cụ từ guitar treo dọc tường đến kèn saxophone lấp lánh trong tủ kính. Một cây đàn piano đứng cũ kỹ nhưng được bảo quản tốt chiếm một góc phòng. Claire đi thẳng đến quầy phụ kiện, nơi trưng bày các dây đàn piano và dụng cụ điều chỉnh.

"Claire?"

Một giọng nói vui vẻ, gần như là líu lo, vang lên sau lưng cô. Claire đông cứng, tay vẫn cầm hộp dây đàn. Cô chậm rãi quay lại và thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen cắt ngắn, đôi mắt hổ phách sáng rực đang nhìn cô với nụ cười rạng rỡ. Đằng sau cô gái là một phụ nữ cao ráo với mái tóc vàng óng ả, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo đến khó tin, và đôi mắt cùng màu hổ phách lạ lùng, nhưng với vẻ lạnh lùng, khép kín.

"Em biết đó là chị mà!" Cô gái nhỏ tiến tới, chuyển động nhẹ nhàng đến kỳ lạ, như một vũ công. "Chị là Claire Cartel, phải không? Người quản lý hồ sơ tại bệnh viện Forks?"

Claire giữ vẻ mặt bình tĩnh mặc dù tim đang đập thình thịch. Làm sao cô gái này biết tên cô? Và làm sao cô ấy nhận ra cô—một người mà Claire chắc chắn chưa từng gặp?

"Vâng, tôi là Claire," cô đáp, giọng được kiểm soát cẩn thận. "Nhưng tôi không chắc..."

"Ôi, xin lỗi!" cô gái cười rạng rỡ. "Em là Alice Cullen, và đây là chị em, Rosalie. Bọn em là con gái của Carlisle. À, không phải con ruột—chúng em được ông ấy nhận nuôi từ khi còn nhỏ." Cô nói nhanh, đầy phấn khích.

Cullen. Tim Claire đập mạnh hơn. Cô đang đối mặt với gia đình của Carlisle, những người thân của người mà cô vừa mới tiết lộ bí mật lớn nhất.

"Rất vui được gặp hai người," Claire đáp, cố giữ giọng bình thường dù tay đã bắt đầu run nhẹ.

"Ồ, thật tuyệt khi cuối cùng cũng được gặp chị!" Alice tiếp tục, vẫn với năng lượng dồi dào. "Carlisle đã nói rất nhiều về chị. Bố hoàn toàn bị... ấn tượng."

Claire cảm thấy máu dồn lên mặt. Carlisle đã nói về cô với gia đình mình? Và nói cái gì? Liệu anh đã kể về đêm qua chưa, về cái tên Clarissa?

Khi Alice tiếp tục nói, Claire quan sát kỹ hai người phụ nữ trước mặt. Alice nhỏ nhắn, có lẽ không cao quá 1m50, với năng lượng tràn đầy và nụ cười không ngớt trên môi. Rosalie thì ngược lại—cao, lạnh lùng, xinh đẹp một cách không thực, với ánh mắt đánh giá cẩn thận. Nhưng cả hai đều có những điểm chung với Carlisle là làn da trắng nhợt hoàn hảo, đôi mắt hổ phách kỳ lạ, và vẻ đẹp siêu thực mà không thể giải thích bằng di truyền nếu họ không phải anh em ruột.

"... Và khi em nghe nói chị chơi piano rất giỏi, em thực sự rất háo hức muốn được nghe chị biểu diễn một ngày nào đó," Alice đang nói. "Edward cũng chơi piano, anh ấy sẽ rất vui khi có ai đó để trao đổi về âm nhạc. Anh ấy thường phàn nàn rằng không ai trong nhà thực sự hiểu những gì anh ấy đang..."

Alice đột nhiên dừng lại giữa câu, đôi mắt mở to, trống rỗng. Cơ thể cô cứng đờ, đứng bất động như một bức tượng, gương mặt trống rỗng một cách kỳ lạ.

"Alice?" Claire lo lắng, theo bản năng đưa tay về phía cô gái. "Cô không sao chứ?"

Trước khi Claire có thể chạm vào Alice, Rosalie đã nhanh chóng xen vào giữa họ, chặn tầm nhìn của Claire và nhẹ nhàng đẩy tay cô xuống.

"Cô ấy ổn," Rosalie nói, giọng mượt mà như lụa nhưng cứng rắn. "Alice bị chứng đau đầu lâu năm. Đôi khi cô ấy có những... cơn đau đột ngột."

Claire nhìn qua vai Rosalie, ngờ vực. Đây không giống như một cơn đau đầu. Trông Alice như thể đang nhìn thấy điều gì đó, như đang ở một nơi hoàn toàn khác. Claire đã từng thấy những biểu hiện của đau đầu, thậm chí cả chứng động kinh, nhưng điều này... khác.

Chỉ vài giây sau, Alice chớp mắt, dường như trở lại hiện tại. Cô ấy trông hơi mất phương hướng trong thoáng chốc, rồi trao đổi một cái nhìn nhanh với Rosalie—một cái nhìn đầy ẩn ý mà Claire không thể giải mã.

"Em xin lỗi về điều đó," Alice nói, nụ cười trở lại trên môi, mặc dù không rạng rỡ như trước. "Đôi khi nó đến bất ngờ."

"Chúng tôi phải đi," Rosalie nói, giọng không để chỗ cho tranh cãi. "Ngay bây giờ."

"Ồ, đúng rồi," Alice gật đầu, nhưng vẫn nhìn Claire với ánh mắt nhiệt tình. "Nhưng trước khi bọn em đi, em nghĩ chị nên ghé thăm nhà bọn em vào một ngày nào đó gần, Claire! Gia đình bọn em rất muốn gặp chị, và em biết chúng ta sẽ trở thành bạn tốt của nhau."

Sự tự tin trong giọng nói của Alice như thể cô đã biết chắc chắn rằng họ sẽ trở thành bạn khiến Claire cảm thấy như có một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Carlisle sẽ rất vui khi biết bọn em đã gặp chị," Alice thêm vào, miệng cười nhưng mắt vẫn có điều gì đó sâu sắc hơn, như thể cô biết nhiều hơn những gì đang nói.

Rosalie, vẫn giữ tay trên vai Alice, nhìn Claire với ánh mắt đánh giá, nhưng không phải kiểu đánh giá ác ý hay khinh miệt mà Claire quen thuộc từ gia đình mình. Đó là một sự đánh giá thận trọng, gần như... bảo vệ.

"Hẹn gặp lại sớm, Claire!" Alice vẫy tay khi Rosalie đã kéo cô ra khỏi cửa hàng.

Claire đứng đó, hộp dây đàn piano vẫn cầm chặt trong tay, cảm giác như vừa trải qua một cơn gió lốc. Cuộc gặp gỡ đã để lại cho cô nhiều câu hỏi hơn câu trả lời.

Claire chỉ ở lại Port Angeles thêm một giờ nữa. Mặc dù cô đã mua dây đàn piano và một cuốn sách, mục đích ban đầu của chuyến đi là thoát khỏi những suy nghĩ của mình—đã thất bại hoàn toàn. Cuộc gặp gỡ với Alice và Rosalie đã khiến tâm trí cô quay cuồng với những câu hỏi mới.

Tại sao Carlisle lại nói về cô với gia đình? Điều đó có nghĩa gì? Ký ức về cách Alice đứng bất động, mắt mở trống rỗng, vẫn ám ảnh cô. Rõ ràng đó không phải là một "cơn đau đầu". Và "chúng ta sẽ trở thành bạn tốt"—làm sao Alice có thể tự tin như vậy khi họ vừa mới gặp nhau?

Khi Claire lái xe trở lại Forks, những suy nghĩ này trộn lẫn với nỗi lo âu về đêm qua, về việc tiết lộ tên thật, về cảm giác mất kiểm soát. Càng nghĩ, đầu cô càng đau. Ban đầu chỉ là một cơn đau âm ỉ, nhưng khi cô tiến gần đến Forks, nó đã trở thành cơn đau nhói dữ dội với mỗi nhịp đập của tim.

Ánh nắng chiều xuyên qua tán cây, chớp nhoáng trên mặt đường, khiến Claire phải nheo mắt. Mỗi tia sáng chói lòa như một mũi kim đâm vào thái dương cô. Tiếng động cơ xe, tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, tất cả trở nên quá ồn, quá sắc, quá dữ dội.

Đây không phải lần đầu tiên Claire trải qua cơn đau nửa đầu do căng thẳng. Nó là bạn đồng hành quen thuộc kể từ khi cô còn là một cô gái nhỏ, chịu đựng áp lực không ngừng từ gia đình. Nhưng đã lâu rồi cô không có một cơn đau dữ dội như thế này.

Khi về đến nhà, trời đã bắt đầu chuyển sang hoàng hôn. Claire lê bước vào nhà, không còn bận tâm nhiều đến nghi thức kiểm tra an ninh thường lệ. Cô đặt túi xách xuống và tiến thẳng đến tủ thuốc, lấy ra viên thuốc giảm đau mạnh—loại cô chỉ sử dụng khi thực sự cần thiết.

Cơn đau đầu, kết hợp với tất cả những lo âu và suy nghĩ hỗn loạn, tạo thành một cơn bão hoàn hảo trong tâm trí Claire. Cô nuốt viên thuốc với một ngụm nước, rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, mắt nhắm nghiền.

Trong khoảnh khắc yếu đuối này, những nghi ngờ và nỗi sợ hãi bị chôn vùi từ lâu đều trỗi dậy. Cô đã phạm sai lầm khi ở lại Forks sao? Khi cho phép Carlisle đến gần như vậy? Khi tiết lộ tên thật của mình?

"Đừng bao giờ để ai biết quá nhiều về mình, Clarissa," lời dì Eleanor, người cô ruột duy nhất từng tốt với cô, vang lên từ quá khứ. "Thông tin là quyền lực, và một khi ai đó nắm giữ quyền lực đối với con, họ sẽ sử dụng nó. Có thể không phải hôm nay, có thể không phải ngày mai, nhưng một ngày nào đó, họ sẽ sử dụng nó."

Dì Eleanor đã đúng về mọi thứ khác. Nhưng có phải bà cũng đúng về điều này? Liệu có thể tin ai đó hoàn toàn? Liệu có thể tin Carlisle?

Cảm giác ấm áp, an toàn khi ở trong vòng tay anh đêm qua vẫn còn rõ ràng trong ký ức. Không ai từng khiến cô cảm thấy được bảo vệ, được hiểu, được... yêu thương như vậy.

Yêu thương. Từ đó xuất hiện trong tâm trí cô, khiến Claire giật mình. Phải chăng đó là những gì cô cảm thấy? Tình yêu? Và liệu Carlisle có cảm nhận điều tương tự? Hay cô chỉ là một trường hợp thú vị đối với anh như một bệnh nhân tâm lý cần được "chữa lành"?

Thuốc bắt đầu có tác dụng, giúp đầu óc Claire tỉnh táo hơn dù cơn đau vẫn còn. Nhưng sự tỉnh táo chỉ làm nổi bật hơn câu hỏi cô đang tự đặt ra: Liệu cô có xứng đáng với tình yêu thương không?

Suốt cuộc đời, Claire—Clarissa—được dạy rằng cô chỉ có giá trị khi hoàn hảo, khi hữu ích, khi là một công cụ để gia đình Ashcroft có thể sử dụng. Cô chưa bao giờ là một người để yêu thương, chỉ là một tài sản để sở hữu.

Và giờ đây, khi đã vứt bỏ danh tính cũ, liệu cô có xứng đáng với điều gì khác? Hay sự cô đơn và chạy trốn là tất cả những gì cô đáng được nhận?

Claire co người lại trên ghế sofa, ôm lấy đầu gối sát vào ngực như thể có thể tự bảo vệ mình khỏi thế giới. Trong ngôi nhà yên tĩnh, với bóng tối dần buông xuống bên ngoài, cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến thế.

Chiếc đàn piano lớn đứng im lìm trong góc phòng, những phím đàn trắng ngà phản chiếu ánh trăng le lói qua cửa sổ. Tối qua, cô đã ngồi đó, chơi nhạc cho Carlisle nghe, cảm thấy an toàn và được thấu hiểu. Giờ đây, cùng một không gian, cùng một cây đàn, nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro