15 | Bóng ma quá khứ
Hành lang tối tăm trải dài như vô tận, mỗi bước đi của Claire vang lên trên nền đá cẩm thạch lạnh như nước đá. Ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu xuống, tạo ra những vệt bóng quái dị di chuyển theo từng bước chân cô. Bức tranh chân dung của dòng họ Ashcroft xếp hàng dọc hai bên tường, những đôi mắt sơn dầu lạnh lẽo dõi theo cô, không chớp, không tha thứ.
Dinh thự Ashcroft. Cô đã trở về nơi này, nơi mà mỗi góc nhà, mỗi hành lang, mỗi căn phòng đều thấm đẫm nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Claire không thể kiểm soát được đôi chân mình. Chúng di chuyển như bị điều khiển bởi một ý chí khác, dẫn cô đến điểm cuối của hành lang, nơi có một cánh cửa gỗ sồi nặng nề. Cánh cửa mà cô đã biết quá rõ. Căn phòng tối.
Trái tim cô đập như muốn vỡ tung, hơi thở trở nên gấp gáp, nông. Cô muốn chạy, muốn gào thét, muốn làm bất cứ điều gì để không phải đối mặt với căn phòng đó một lần nữa. Nhưng cơ thể cô không tuân theo mệnh lệnh của tâm trí.
Cánh cửa mở ra với một tiếng kẽo kẹt rợn người. Bên trong là bóng tối tuyệt đối, một sự vắng mặt hoàn toàn của ánh sáng, như thể nó nuốt chửng mọi tia sáng dám mạo hiểm lọt vào.
"Vào đi, Clarissa." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Claire quay lại, và cha mẹ cô đứng đó. Mẹ cô, Lady Evelyn Ashcroft xinh đẹp một cách lạnh lùng với mái tóc nâu đỏ được búi gọn gàng sau gáy. Trang phục Chanel thanh lịch, trang sức bạch kim và kim cương tinh tế—tất cả đều toát lên sự giàu có kiểm soát. Đôi mắt bà cùng màu xanh biếc như của Claire—nhìn cô không chút tình cảm, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Lord Jonathan Ashcroft đứng phía sau bà, cao, gầy với mái tóc đen điểm bạc được chải chuốt hoàn hảo. Bộ vest bespoke màu xám đậm vừa vặn đến từng đường kim mũi chỉ, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh đèn mờ ảo. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là đôi mắt màu xám lạnh lẽo như thép, không chút cảm xúc, quan sát cô như thể đang đánh giá một món hàng.
"Con đã khiến chúng ta rất thất vọng, Clarissa." Cha cô lên tiếng, giọng nói đều đều, như thể đang bàn về thời tiết. "Con biết rằng sự bất tuân phục sẽ luôn bị trừng phạt."
"Con nghĩ con có thể trốn chạy sao?" Mẹ cô nói, một nụ cười nhỏ không chạm đến đôi mắt hiện lên trên môi bà. "Con nghĩ con có thể tự do? Thật ngây thơ, Clarissa. Con là một Ashcroft. Con sẽ không bao giờ tự do."
Claire cố gắng lùi lại, nhưng lưng cô đã chạm vào ngưỡng cửa của căn phòng tối. "Không," cô thì thầm, giọng run rẩy. "Tôi không còn là Clarissa nữa. Tôi là Claire. Claire Cartel."
"Một cái tên bịa đặt." Mẹ cô lắc đầu, vẻ mặt như thể đang phải giải thích điều gì đó hiển nhiên cho một đứa trẻ đần độn. "Một sự ngụy trang rẻ tiền. Con thuộc về chúng ta, Clarissa. Con là tài sản của gia đình Ashcroft."
"Và chúng ta luôn tìm lại những gì thuộc về mình." Cha cô tiến lên một bước. Không có sự giận dữ trên gương mặt ông, chỉ có một sự quyết tâm lạnh lùng, có tính toán. Điều đó khiến cảnh tượng càng đáng sợ hơn. "Con nghĩ những người ở Forks đó có thể bảo vệ con sao? Bác sĩ Cullen đáng kính của con?"
Tên Carlisle như một nhát dao đâm vào tim Claire. "Không," cô nói, lần này mạnh mẽ hơn. "Đừng dính líu đến anh ấy."
Một tiếng cười nhẹ thoát ra từ cha cô, âm thanh hoàn toàn không chứa đựng niềm vui. "Con thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ để một kẻ tầm thường như vậy đứng giữa chúng ta và con gái chúng ta sao?"
"Anh ta sẽ không bị tổn thương vì con." Mẹ cô nói, giọng bà chứa đựng một sự tàn nhẫn ngọt ngào. "Miễn là con tự nguyện quay về. Nếu không..."
Câu nói bỏ lửng, nhưng Claire có thể thấy rõ mối đe dọa trong đôi mắt mẹ mình. Cô đã nhìn thấy cái nhìn đó trước đây—khi người làm vườn bất cẩn làm gãy một cành hồng quý, khi cô giáo dạy piano cả gan đề nghị cho Claire nghỉ ngơi giữa buổi học. Họ đã biến mất sau đó, như thể chưa từng tồn tại.
"Chúng ta biết con đang ở đâu, Clarissa." Cha cô đã đứng ngay trước mặt cô, áp đảo với chiều cao của ông. "Chúng ta luôn biết. Mọi bước chân con đi, mọi hơi thở con hít vào. Chúng ta chỉ đợi thời điểm thích hợp."
Bàn tay cha cô đặt lên vai cô, nặng nề và lạnh lẽo như những móng vuốt. "Giờ là lúc con trở về nhà, Clarissa."
"KHÔNG!" Claire gào lên, cố gắng thoát ra, nhưng tay cha cô siết chặt như gọng kìm.
"Vào căn phòng, Clarissa." Mẹ cô ra lệnh, giọng không chút cảm xúc. "Con biết đó là nơi dành cho những đứa trẻ bất tuân."
Với một cú đẩy mạnh, Claire ngã vào căn phòng tối. Cô quay người lại, vừa kịp thấy gương mặt cha mẹ mình—không giận dữ, không thất vọng, chỉ có sự hài lòng lạnh lùng, như thể vừa hoàn thành một giao dịch kinh doanh thành công—trước khi cánh cửa đóng sập lại.
Bóng tối bao trùm lấy cô, dày đặc đến mức có thể chạm vào được. Không có cửa sổ, không có khe hở, không một tia sáng nào len lỏi vào. Chỉ có bốn bức tường trơ trụi, một chiếc ghế gỗ cứng, và tiếng tích tắc không ngừng của chiếc đồng hồ vô hình.
"Carlisle!" Claire gào lên, đấm mạnh vào cửa bằng đôi tay trần. "Carlisle, giúp em với!"
Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ, đếm từng giây của sự cô đơn và tuyệt vọng.
Claire trượt xuống nền đá lạnh, ôm đầu gối ép vào ngực. Từ ngày còn rất nhỏ, căn phòng này đã là công cụ trừng phạt yêu thích của cha mẹ cô. Một ngày, hai ngày, thậm chí một tuần—cô đã ở trong bóng tối đen kịt, chỉ có thức ăn và nước được đẩy vào qua một khe hở dưới cửa.
"Đây là vì lợi ích của con, Clarissa." Họ sẽ nói như thế khi cánh cửa được mở ra lần nữa. "Con cần học cách kiểm soát. Cần học cách trở thành một Ashcroft xứng đáng."
Và giờ đây, một lần nữa, cô lại ở trong căn phòng đó. Không có lối thoát. Không có hy vọng. Không có Carlisle.
"Carlisle..." Tên anh thoát ra như một lời cầu nguyện, một tiếng khóc yếu ớt trong bóng tối.
Nhưng lần này, có điều gì đó khác. Một âm thanh từ xa, một giai điệu quen thuộc—Clair de Lune. Âm nhạc trở nên to dần, rõ ràng hơn, phá vỡ bóng tối bằng những nốt nhạc bạc.
Claire bừng tỉnh, tim đập dữ dội trong lồng ngực. Cô bật dậy trong bóng tối của phòng ngủ, hơi thở gấp gáp, nông, như thể cô vừa chạy một quãng đường dài. Mồ hôi lạnh thấm ướt làn da, và cổ họng cô khô rát như thể cô vừa thực sự gào thét.
Cảm giác nghẹt thở áp đè lên ngực cô, như thể có ai đó đang ngồi đè lên. Claire vùng vẫy, cố gắng tìm kiếm công tắc đèn, ngón tay run rẩy vung vẩy trong không khí cho đến khi chạm được vào chiếc đèn ngủ. Ánh sáng ấm áp tràn ngập căn phòng, đẩy lùi bóng tối.
Tiếng Clair de Lune vẫn vang lên—không phải từ một giấc mơ mà từ chiếc đồng hồ bỏ túi mà Carlisle đã tặng cô. Nó đã rơi xuống sàn cạnh giường, có lẽ đã bật mở khi cô vùng vẫy trong cơn ác mộng.
Claire cố gắng bình tĩnh lại, tập trung vào việc hít thở. Vào... ra... vào... ra. Từng hơi thở chậm rãi, cô dần lấy lại kiểm soát. Cô với lấy chiếc đồng hồ, khép nắp lại. Tiếng nhạc ngừng, nhưng giai điệu vẫn vang vọng trong tâm trí cô, xoa dịu những góc cạnh sắc nhọn của nỗi sợ hãi.
Căn phòng của cô ở Forks—không phải căn phòng tối trong dinh thự Ashcroft. Cô an toàn. Cô tự do.
Nhưng đến khi nào?
Hiện thực tàn khốc của tình hình dần hiện rõ trong tâm trí Claire. Gia đình Ashcroft sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm. Quá nhiều tiền bạc, quá nhiều danh tiếng đang bị đe dọa. Và khi họ tìm thấy cô—không phải nếu, mà là khi—họ sẽ không chỉ mang cô trở về. Họ sẽ xóa sổ mọi dấu vết của cuộc sống mà cô đã xây dựng ở đây. Mọi người dám giúp đỡ cô, dám quan tâm đến cô, sẽ phải trả giá.
Eliza, với những tách trà và sự quan tâm thầm lặng. Và Carlisle... Carlisle, người mà chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến trái tim cô đau nhói.
Mắt Claire dần thích nghi với ánh sáng. Cô nhìn quanh căn phòng, nhìn vào cuộc sống đơn giản nhưng bình yên mà cô đã xây dựng cho mình. Một cuộc sống mà cô biết mình không thể giữ mãi.
Cô trượt xuống giường, bước đến bên cửa sổ. Bầu trời đêm Forks phủ đầy sao, và mặt trăng tròn treo lơ lửng giữa những tán cây. Rừng rậm trải dài trước mắt cô, đen tối và bí ẩn.
Đâu đó trong căn nhà, đồng hồ điểm ba giờ sáng.
Claire đứng bất động, gương mặt được chiếu sáng bởi ánh trăng nhợt nhạt. Nếu ai đó có thể nhìn thấy cô vào lúc này, họ sẽ không nhận ra người phụ nữ dịu dàng đã chơi piano cho Carlisle nghe, hay người phụ nữ từng run rẩy dưới sự đụng chạm nhẹ nhàng của anh.
Đôi mắt xanh biếc, thường ấm áp và sáng bừng khi nhìn vào Carlisle, giờ đây lạnh lẽo như băng. Vẻ mặt không còn biểu cảm, như một mặt nạ hoàn hảo được đeo lên. Toàn bộ cơ thể cô tỏa ra một sự tĩnh lặng lạnh lùng, một sự tập trung tuyệt đối.
Claire Cartel dường như đã biến mất. Đứng bên cửa sổ lúc này là Clarissa Genevieve Ashcroft nhưng lại chẳng phải cô gái sợ hãi trong căn phòng tối, mà là người phụ nữ đã học cách sống sót, học cách chiến đấu, học cách hủy diệt.
Cô chậm rãi ngồi xuống bàn, mở ngăn kéo khóa bí mật, và lấy ra một cuốn sổ da màu đen. Mở nó ra, cô bắt đầu viết, những con chữ gọn gàng, sắc sảo, quyết đoán. Không phải lời tạm biệt. Không phải kế hoạch chạy trốn.
Mà là kế hoạch chiến đấu.
Gia đình Ashcroft đã dạy Clarissa rất nhiều về quyền lực, về thao túng, về cách hủy diệt kẻ thù. Họ không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ sử dụng những bài học đó chống lại chính họ.
Nhưng gia đình Ashcroft đã mắc một sai lầm chết người. Họ đã tạo ra một kẻ thù hoàn hảo—một kẻ biết mọi bí mật của họ, mọi điểm yếu của họ, mọi tội ác của họ. Một kẻ thù họ đã huấn luyện từ khi sinh ra.
Nếu họ đến Forks, họ sẽ không tìm thấy một con mồi đang run rẩy. Họ sẽ chạm trán với thứ đáng sợ nhất—hình ảnh phản chiếu của chính họ.
Claire—không, Clarissa—đóng cuốn sổ lại, cất nó vào ngăn kéo bí mật, và khóa lại cẩn thận. Những đầu ngón tay cô lướt trên bề mặt bàn, nhẹ nhàng, gần như âu yếm, như thể đang chạm vào một vũ khí yêu thích.
Claire đứng dậy, nhìn một lần cuối vào màn đêm bên ngoài cửa sổ. Rồi, với một sự thanh thản kỳ lạ, cô quay lại giường và nằm xuống, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Không còn run rẩy. Không còn sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro