16 | Suy tính
Ánh bình minh len lỏi qua khe rèm, vẽ những vệt sáng mờ ảo trên nền gỗ. Claire đã thức dậy từ lâu. Thực ra, cô chưa từng thực sự chìm vào giấc ngủ sau cơn ác mộng. Cô chỉ nằm đó, quan sát bóng tối dần tan biến, tâm trí rõ ràng và tỉnh táo một cách đáng sợ.
Cô bước vào phòng tắm với những động tác chính xác, gần như máy móc. Nước lạnh chảy xuống mặt, xua tan những vết tích cuối cùng của đêm không ngủ. Claire đứng trước gương, quan sát khuôn mặt phản chiếu của mình. Mọi thứ vẫn như cũ—đôi mắt xanh biếc, mái tóc đỏ rực, những đường nét thanh tú. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi, một sự chuyển dịch vi tế không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận.
Đôi mắt ấy không còn ánh lên nỗi sợ hãi thường trực. Chúng lạnh lẽo, tính toán, và cảnh giác. Đó không phải đôi mắt của người đang trốn chạy. Đó là đôi mắt của kẻ săn mồi đang chờ đợi thời cơ.
Claire tự hỏi liệu Carlisle có nhận ra sự thay đổi này không. Với đôi mắt hổ phách tinh tường và sự nhạy cảm phi thường, anh có thể phát hiện ra rằng người phụ nữ anh ôm hôn chỉ vài ngày trước giờ đã khác đi từ sâu bên trong?
Cô cẩn thận trang điểm—không quá nhiều, chỉ đủ để che đi những quầng thâm dưới mắt. Một chút phấn má để tạo vẻ hồng hào tự nhiên. Một lớp son bóng nhẹ. Hoàn hảo. Claire Cartel sẵn sàng cho một ngày mới tại bệnh viện Forks.
***
Bệnh viện Forks vẫn như mọi ngày. Claire bước qua hành lang với nụ cười nhẹ quen thuộc, chào hỏi những đồng nghiệp đang bắt đầu ca làm việc của họ.
"Chào buổi sáng, Claire." Martha Wilson ngẩng lên từ bàn làm việc của mình, kính đọc trượt xuống sống mũi. "Lịch họp ban quản lý đã được thay đổi sang thứ Năm. Và báo cáo quý cần được nộp sớm hơn một tuần."
"Cảm ơn bà, Martha. Tôi sẽ điều chỉnh kế hoạch ngay." Claire đáp lại, giọng chuyên nghiệp và bình thản.
Bên trong, tâm trí cô đang hoạt động với tốc độ chóng mặt. Thay đổi lịch họp đột ngột. Bất thường. Ai yêu cầu thay đổi? Liệu có liên quan đến...? Nhưng không có dấu hiệu nào của những suy nghĩ này lộ ra ngoài. Gương mặt cô vẫn bình thản, chuyên nghiệp.
"Bonjour, Claire!" Giọng Eliza vang lên phía sau, âm hưởng Pháp đặc trưng nhẹ nhàng và vui vẻ. "Tớ mang đến thứ đặc biệt hôm nay—trà hoa cúc mix từ cửa hàng mới ở Port Angeles. Tốt cho giấc ngủ và làm dịu thần kinh."
Claire quay lại với nụ cười chân thành. Tình bạn với Eliza là một trong những điều thực sự trong cuộc sống mới của cô ở Forks. Eliza Laurent không có động cơ ẩn giấu, không có mưu đồ bí mật—chỉ là một tâm hồn tốt bụng, quan tâm đến một người bạn.
"Cảm ơn cậu, Eliza. Tớ đoán mình thực sự cần nó hôm nay."
"Đêm khó ngủ à?" Eliza hỏi, ánh mắt quan tâm.
Claire cân nhắc nhanh chóng. Nói dối hay thành thật? Đánh lạc hướng hay chia sẻ? Cô luôn cân nhắc mọi câu trả lời, nhưng giờ đây, mỗi từ, mỗi biểu cảm đều được đánh giá kỹ lưỡng trước khi thốt ra.
"Ác mộng," cô cuối cùng trả lời, không đi vào chi tiết nhưng cũng không hoàn toàn che giấu.
"Tớ hiểu mà," Eliza gật đầu, không ép hỏi thêm—một trong những điều Claire luôn trân trọng ở cô. "Vậy thì trà hoa cúc thực sự là lựa chọn đúng đắn."
Khi họ đi dọc hành lang đến văn phòng, Claire nhận thấy mình đang tự động ghi nhận tất cả—vị trí chính xác của camera an ninh, điểm mù trong góc, những lối thoát khẩn cấp, thói quen của nhân viên bảo vệ đang kiểm tra từng hành lang. Cô đã luôn cảnh giác, nhưng giờ đây, sự quan sát của cô mang tính chiến lược và cường độ cao hơn.
Ngày trôi qua với công việc thường nhật. Claire điều phối lịch hẹn, cập nhật hồ sơ, tham gia cuộc họp với khoa tim mạch. Mọi người vẫn thấy một Claire chuyên nghiệp, hiệu quả, và đôi khi còn mỉm cười giống mọi ngày. Không ai có thể nghi ngờ rằng bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh ấy là một tâm trí đang vận hành với hiệu suất cao nhất, đánh giá từng chi tiết, chuẩn bị cho nhiều kịch bản khác nhau.
Vào buổi trưa, Claire cảm nhận được sự hiện diện của anh trước khi nhìn thấy. Mùi hương nhẹ nhàng đặc trưng, những bước chân gần như không nghe thấy, và cái cảm giác kỳ lạ mà cô luôn có khi Carlisle ở gần—như thể không khí trở nên nặng hơn, dày đặc hơn với điện năng không nhìn thấy.
"Em không ăn trưa sao?"
Claire ngước lên từ màn hình máy tính, và tim cô vẫn đập nhanh hơn khi nhìn thấy anh đứng ở ngưỡng cửa—hoàn hảo trong chiếc áo blouse trắng, và đôi mắt hổ phách ấm áp đang nhìn cô với sự quan tâm không giấu giếm.
Tim cô đập nhanh, má ửng hồng, khao khát được chạm vào anh, và được anh chạm vào. Nhưng giờ đây, phần Clarissa tỉnh táo, lạnh lùng cũng hoạt động song song, đánh giá mọi tương tác trong bối cảnh rộng lớn hơn của mối đe dọa đang đến gần.
"Em đang kết thúc vài việc," cô mỉm cười, đóng tập tin đang mở trên máy tính. "Bây giờ thì em đói rồi."
Carlisle bước vào, đặt một túi giấy lên bàn của cô. "Anh mang cho em chút gì đó từ căng tin."
Claire mở túi và thấy một chiếc bánh mì kẹp gà, một hộp salad nhỏ, và một chai nước. Những món ăn đơn giản, nhưng được chọn chính xác theo sở thích của cô. Carlisle luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ.
"Cảm ơn anh," cô nói, giọng mềm đi. "Anh thật tuyệt."
Carlisle ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn của cô, quan sát cô với ánh mắt đánh giá. "Em trông... khác."
Claire cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh đã nhận ra. Tất nhiên anh sẽ nhận ra. "Khác thế nào?" Cô hỏi, giữ giọng nhẹ nhàng.
"Em không ngủ nhiều, phải không?" Carlisle hỏi, ánh mắt quan tâm. "Có gì đang làm phiền lòng em sao?"
Claire cân nhắc câu trả lời. Một phần trong cô muốn kể hết về cơn ác mộng, về gia đình Ashcroft, về nỗi sợ hãi rằng họ sẽ tìm thấy cô và làm hại anh. Nhưng phần lớn hơn biết rằng càng ít anh biết, anh càng an toàn hơn.
"Chỉ là ác mộng," cô cuối cùng nói. "Em thỉnh thoảng vẫn mơ thấy chúng."
"Về gì vậy?" Carlisle hỏi nhẹ nhàng.
"Quá khứ," Claire đáp, không đi vào chi tiết. "Anh không cần lo lắng quá đâu."
Carlisle không ép hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh nói rằng anh không hoàn toàn bị thuyết phục. "Nếu em muốn nói về nó..."
"Em biết," Claire mỉm cười, chạm nhẹ vào tay anh trên bàn. "Cảm ơn anh."
Họ chuyển sang các chủ đề nhẹ nhàng về một ca phẫu thuật phức tạp mà Carlisle vừa tham gia, kế hoạch nâng cấp phần mềm quản lý hồ sơ của Claire, và cuốn sách mới mà cả hai đều đang đọc.
Khi Carlisle rời đi để quay lại với ca trực, anh dừng lại ở cửa. "Anh kết thúc ca lúc năm giờ hôm nay. Em có muốn anh đón em không?"
Claire gật đầu, mỉm cười. "Em rất thích điều đó."
Khi anh đi khỏi, nụ cười của Claire phai dần. Cô mở máy tính lại và tiếp tục với những gì cô đang làm trước khi bị gián đoạn—tìm kiếm thông tin về lịch sử của gia đình Cullen tại Forks.
Giữa những nhiệm vụ thường ngày, Claire bắt đầu tìm kiếm sâu hơn về Carlisle và gia đình anh. Không phải vì cô nghi ngờ tính chân thực của tình cảm anh dành cho cô—điều đó hiển hiện qua mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của anh. Nhưng có điều gì đó về gia đình Cullen, một điều gì đó mà cô cần hiểu nếu cô định bảo vệ họ.
Lợi dụng việc cập nhật hồ sơ nhân viên, Claire truy cập vào hồ sơ của Carlisle. Lý lịch chuyên môn của anh ấn tượng đến mức khó tin—bằng cấp từ những trường Y hàng đầu, kinh nghiệm tại những bệnh viện danh tiếng, và một danh sách các công trình nghiên cứu ấn tượng. Nhưng có những khoảng trống kỳ lạ, những giai đoạn không được giải thích rõ ràng trong tiểu sử của anh.
Điều thu hút sự chú ý của Claire hơn cả là sức khỏe của Carlisle. Trong hơn ba năm làm việc tại bệnh viện Forks, anh chưa bao giờ nghỉ ốm một ngày. Anh thường xuyên làm ca trực kéo dài 36 giờ mà không có dấu hiệu mệt mỏi. Và những ghi chú từ các cuộc kiểm tra sức khỏe bắt buộc thì... tối thiểu đến mức đáng ngờ.
Claire cũng chú ý đến một điều kỳ lạ khác—gia đình Cullen hiếm khi đến bệnh viện, ngay cả khi là để thăm Carlisle. Chỉ có Esme xuất hiện đôi khi, mang theo tài liệu hoặc thức ăn mà anh "để quên" ở nhà.
Trong giờ nghỉ trưa muộn, khi văn phòng vắng người, Claire kiểm tra email cá nhân trên điện thoại, sử dụng dữ liệu di động thay vì wifi của bệnh viện. Một thông báo mới xuất hiện—email từ "Sarah Williams", một cái tên vô thưởng vô phạt, nhưng Claire biết đó là ai.
Aimee Brandis, một người bạn từ thời đại học ở Cambridge, là một trong số ít người biết về thân phận thật của Claire. Aimee giờ là một nhà báo tại London, và đóng vai trò như "đôi mắt" của Claire ở Anh.
Email viết:
"Chào Sarah,
Mong bạn vẫn thích cuộc sống ở bờ Tây. Thời tiết ở đây thật tệ như mọi khi! Tôi nghĩ bạn sẽ quan tâm đến tin này - gia đình A đang mở rộng đầu tư vào thị trường Mỹ. Con trai cả P đã có ba chuyến bay đến Seattle trong tháng qua. Tôi nghe nói họ đang thâu tóm một công ty công nghệ lớn ở đó.
À, và bạn còn nhớ ông thám tử già M mà chúng ta từng nói đến không? Ông ấy đang có "kỳ nghỉ kéo dài" ở bờ Tây. Thật trùng hợp, phải không?
Gửi lời chào đến vùng đất nhiều mưa của bạn! -A"
Claire cảm thấy máu trong người đông lại. Percy Ashcroft—anh trai cô và người thừa kế đầu tiên của đế chế Ashcroft—đến Seattle. Và Malcolm Finch, thám tử tư nổi tiếng người thường được gia đình Ashcroft thuê cho những "vấn đề nhạy cảm", cũng đang ở bờ Tây.
Họ đang thu hẹp vòng vây.
Claire nhanh chóng xóa email, sau đó truy cập một trang tin tức kinh doanh. Đúng như Aimee đã nói, một tập đoàn con của Ashcroft Group đang trong quá trình thâu tóm một công ty công nghệ ở Seattle. Một vụ mua lại trị giá hàng tỷ đô, tạo cơ sở hoàn hảo cho gia đình Ashcroft thiết lập hiện diện tại bờ Tây nước Mỹ.
Một bài báo nhỏ thu hút sự chú ý của cô—"Thám tử tư nổi tiếng Malcolm Finch đến thăm Seattle, tham dự hội thảo về kỹ thuật điều tra". Một bức ảnh kèm theo cho thấy Malcolm Finch, người đàn ông cao gầy với khuôn mặt sắc nét và đôi mắt đen sắc lạnh, người đã săn đuổi cô trong hơn một năm sau lần bỏ trốn đầu tiên.
Claire xóa mọi dấu vết tìm kiếm của mình và đặt điện thoại xuống, tâm trí xoay vòng. Họ đang đến gần. Có lẽ chỉ còn vài tuần, thậm chí vài ngày.
Claire bước vào phòng vệ sinh, khóa cửa phía sau. Cô cần một khoảnh khắc riêng tư, một khoảnh khắc để tháo bỏ mặt nạ. Đứng trước gương, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, không còn cố gắng che giấu sự mệt mỏi, lo lắng, và sợ hãi trong mắt.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Cô thì thầm với bản thân trong gương.
Một phần trong cô muốn chạy đến Carlisle, kể cho anh mọi thứ, xin anh giúp đỡ. Claire Cartel muốn tin vào khả năng rằng họ có thể đối mặt với tình huống này cùng nhau, rằng tình yêu họ dành cho nhau có thể vượt qua mọi thứ.
Nhưng phần Clarissa Ashcroft lại biết rõ hơn rằng, gia đình Ashcroft không phải đối thủ mà Carlisle có thể đánh bại, dù anh có xuất sắc đến đâu. Họ sẽ nghiền nát anh, phá hủy danh tiếng của anh, tước đoạt mọi thứ anh đã xây dựng. Họ sẽ làm tổn thương cả gia đình anh. Và họ sẽ làm điều đó mà không chớp mắt, chỉ để đưa cô trở về.
"Anh ấy không thể biết," Clarissa thì thầm. "Anh ấy càng biết ít, anh ấy càng an toàn."
Nhưng liệu anh ấy có thể yêu cả hai con người của mình không? Claire tự hỏi. Nếu anh ấy nhìn thấy Clarissa thật, kẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để sống sót—liệu anh ấy có vẫn yêu cô ấy không?
Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được câu trả lời. Vì để bảo vệ Carlisle, cô có thể phải lựa chọn không bao giờ để anh thấy bộ mặt thật của mình.
Claire hít một hơi thật sâu, rửa mặt bằng nước lạnh. Khi cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã trở lại thành Claire Cartel luôn thân thiện.
Năm giờ đến nhanh chóng. Claire thu dọn đồ đạc, tắt máy tính, và khoác áo khoác mỏng lên vai. Khi cô bước ra khỏi văn phòng, Carlisle đã đợi ở hành lang, không còn mặc áo blouse trắng mà là một chiếc áo sơ mi xanh nhạt và quần kaki.
Tim cô vẫn đập nhanh khi nhìn thấy anh. Dù cho mọi toan tính, mọi lo lắng, mọi kế hoạch, thì cảm xúc này vẫn là thật. Sự thu hút mà cô cảm nhận, khao khát được ở gần anh—đó không phải là một phần của vai diễn. Đó là điều duy nhất thực sự thuộc về Claire trong thế giới đầy dối trá này.
"Sẵn sàng rồi chứ?" Carlisle mỉm cười, và tim cô đau nhói vì vẻ dịu dàng trong ánh mắt anh.
"Vâng," cô đáp, cố giữ giọng bình thường. "Ngày dài quá."
"Vậy thì anh nghĩ em cần một buổi tối thư giãn." Anh đặt tay nhẹ lên lưng dưới của cô, dẫn cô ra bãi đậu xe.
Họ lái xe trong im lặng thoải mái, Carlisle thỉnh thoảng liếc nhìn cô với vẻ quan tâm. Claire tự hỏi liệu anh có cảm nhận được sự thay đổi trong cô không. Anh quá tinh tế, quá nhạy cảm với cảm xúc của cô để không nhận thấy gì.
Khi họ đến ngôi nhà nhỏ của Claire ở rìa rừng, Carlisle tắt máy nhưng không ra khỏi xe ngay.
"Em có muốn đi dạo không?" Anh hỏi. "Thời tiết đẹp, và anh nghĩ một chút không khí trong lành có thể giúp em thư giãn."
Claire gật đầu. "Em thích điều đó."
Họ bước vào khu rừng rậm gần nhà cô, theo một con đường mòn nhỏ Claire đã quen thuộc. Cây cối cao vút xung quanh họ, tạo nên một mái vòm xanh mướt, và ánh hoàng hôn xuyên qua những kẽ lá, tạo nên những vệt sáng vàng cam trên nền đất.
"Anh luôn cảm thấy bình yên ở đây," Carlisle lên tiếng sau một lúc đi trong im lặng. "Rừng cho anh một cảm giác... an ủi."
"Em hiểu," Claire đáp, hít vào mùi hương ẩm ướt của đất và cây cối. "Ở đây, mọi thứ đều tồn tại theo cách của nó. Không kỳ vọng, không phán xét."
Carlisle nhìn cô chăm chú, bước chân anh không một tiếng động trên nền đất mềm. "Em đang trốn chạy khỏi những kỳ vọng nào vậy, Claire?"
Câu hỏi trực diện khiến Claire đứng khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, dưới tán rừng bao la, giữa bóng tối và ánh sáng đan xen, cô suýt nữa đã buông bỏ tất cả—suýt nữa đã kể cho anh về dinh thự Ashcroft lạnh lẽo, về cha mẹ cô và những yêu cầu không thể thực hiện của họ, về nỗi sợ hãi rằng họ đang đến gần, rất gần.
Nhưng rồi bản năng tự vệ lấn át.
"Tất cả chúng ta đều mang theo gánh nặng của quá khứ, phải không?" Cô khẽ mỉm cười, vừa né tránh vừa thừa nhận.
Carlisle không nói gì, chỉ bước đến gần hơn, đôi mắt hổ phách dịu dàng nhưng kiên định. "Có những gánh nặng không nhất thiết phải gánh vác một mình, Claire."
Mặt trời dần khuất sau những ngọn đồi xa xa, ánh hoàng hôn nhường chỗ cho bóng tối mờ ảo. Trong không gian sáng tối đó, Carlisle như một sinh vật từ một thế giới khác—hoàn hảo quá mức, đôi mắt phản chiếu ánh sáng cuối ngày với vẻ siêu thực.
"Em sợ," Claire cuối cùng thừa nhận, giọng chỉ lớn hơn tiếng thì thầm. "Không phải vì bản thân em. Mà vì những gì em có thể mang đến cho những người em... quan tâm."
Cô không dám nói từ "yêu". Không phải vì nó không đúng, mà vì nó quá đúng. Nói điều đó ra có thể làm nó trở thành điểm yếu, một lỗ hổng trong áo giáp mà cô đang cố gắng mặc vào.
Carlisle tiến lại gần hơn, đứng trước mặt cô. Không chạm vào cô, nhưng đủ gần để cô cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể anh, một điều bất thường khác trong danh sách dài những điều kỳ lạ về anh.
"Anh không dễ bị tổn thương như em nghĩ đâu," anh nói, giọng sâu lắng và bất ngờ cương quyết. "Gia đình anh cũng vậy."
Claire ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc đó, cô gần như tin rằng anh biết—biết về gia đình Ashcroft, về các mối đe dọa, về tất cả. Cô gần như tin rằng anh có thể bảo vệ bản thân và gia đình mình khỏi bất cứ điều gì thế giới có thể ném vào họ.
Nhưng Claire đã hiểu rõ sức mạnh của gia đình cô. Họ không hành động bằng vũ lực thô thiển. Họ phá hủy mọi thứ một cách tinh tế và triệt để—danh tiếng, sự nghiệp, mối quan hệ. Họ đã làm điều đó với những người đã từng giúp cô trước đây. Và họ sẽ làm điều đó với Carlisle nếu họ biết anh có ý nghĩa gì với cô.
"Anh không hiểu," cô thì thầm.
"Thì hãy giúp anh hiểu." Giọng Carlisle trở nên khẩn thiết. Anh nâng tay lên, ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng chạm vào gò má cô—ngón tay lạnh buốt nhưng đầy dịu dàng. "Em có thể tin tưởng anh, Claire. Bất kể là gì."
Tiếng gió lướt qua những tán cây, tạo nên tiếng rì rào như những lời thì thầm bí ẩn. Thời khắc này cảm giác như một ngã ba đường—một bên là sự thật, đau đớn và nguy hiểm; bên kia là sự im lặng an toàn hơn nhưng cô đơn.
Claire không đáp lại bằng lời. Thay vào đó, cô bước tới, xóa bỏ khoảng cách giữa họ, và áp môi mình lên môi anh.
Nụ hôn bắt đầu như một nỗ lực tuyệt vọng để chuyển hướng, để tránh câu hỏi, để trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Nhưng khi Carlisle đáp lại, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào người, nó trở thành thứ gì đó khác hẳn—một sự bùng nổ của những cảm xúc dồn nén, những khao khát không nói thành lời, và nỗi sợ về một tương lai bất định.
Đôi tay Claire luồn vào mái tóc vàng của anh, cơ thể cô áp sát vào anh như thể muốn hòa làm một. Môi cô hé mở, và khi lưỡi họ chạm nhau, một tiếng rên nhỏ thoát ra từ cổ họng cô. Carlisle siết chặt vòng tay, một tay trượt lên lưng cô, cố định cô ở đó, trong khi tay kia luồn vào mái tóc đỏ rực, giữ cô gần hơn, gần hơn nữa.
Nụ hôn trở nên mãnh liệt, như thể cả hai đều biết rằng thời gian đang cạn dần. Làn môi lạnh của Carlisle khiến cơ thể Claire bừng cháy, và mỗi chỗ anh chạm vào để lại dấu ấn như lửa trên da cô. Cô hôn anh như thể đây là lần cuối cùng, vì có thể đó chính là sự thật.
Vết xước nhẹ từ hàm răng Carlisle trên môi dưới của Claire làm cô rùng mình không phải vì đau đớn mà vì một cảm giác kỳ lạ, gần như khoái cảm. Cô ngửa cổ ra sau khi anh rời khỏi môi cô để rải những nụ hôn dọc theo cổ cô, dọc theo đường cong vai cô. Hơi thở Claire trở nên gấp gáp, mỗi xúc cảm dâng trào như một cơn sóng triều.
"Claire..." Carlisle thì thầm tên cô như một lời cầu nguyện, giọng khàn đặc bởi ham muốn. Đôi mắt hổ phách của anh sẫm lại, gần như đen láy trong ánh chiều tà, nhưng vẫn ánh lên tình yêu không che giấu.
Thế giới xung quanh như tan biến—không còn khu rừng, không còn mối đe dọa từ gia đình Ashcroft, không còn quá khứ hay tương lai. Chỉ còn khoảnh khắc này, giữa hai con người đắm chìm trong nhau.
Carlisle nhẹ nhàng áp Claire vào thân cây gần đó, cơ thể anh ép sát vào cô, cho cô cảm nhận được ham muốn của anh. Một tiếng thở gấp thoát ra từ Claire khi cô cảm nhận được độ cứng của anh áp vào hông mình. Bàn tay cô luồn xuống dưới áo anh, khao khát được chạm vào làn da lạnh như băng, cảm nhận những đường nét cơ bắp hoàn hảo của anh.
Khi tay cô trượt xuống thấp hơn, Carlisle đột ngột túm lấy cổ tay cô, giữ cô lại. Anh tách ra, hơi thở gấp gáp.
"Chúng ta... nên dừng lại," anh nói, giọng vẫn khàn đặc. "Không phải ở đây. Không phải như thế này."
Claire cảm thấy mặt mình nóng bừng, một phần vì xấu hổ, một phần vì ham muốn chưa được thỏa mãn. Nhưng cô hiểu. Carlisle quá tôn trọng cô để để điều này xảy ra giữa rừng, dựa vào một thân cây.
"Em xin lỗi," cô thì thầm, cố lấy lại nhịp thở bình thường. "Em không biết điều gì đã... Em thường không..."
"Đừng xin lỗi," Carlisle nhẹ nhàng phủ nhận, hôn lên trán cô. "Anh muốn em. Nhiều hơn em có thể tưởng tượng. Nhưng không phải vì em đang tìm cách tránh né anh."
Claire cứng người. Tất nhiên anh đã nhận ra. Một phần trong cô muốn phủ nhận, muốn tiếp tục màn kịch này. Nhưng phần khác lại quá mệt mỏi với những lời dối trá.
"Em không biết phải làm gì," cô thừa nhận, giọng vỡ òa. "Em không muốn kéo anh vào rắc rối của em."
Carlisle nhìn cô chăm chú, đôi mắt ánh lên một quyết tâm lạ lùng. "Anh không dễ bị tổn thương như em nghĩ đâu," anh lặp lại lời mình, lần này với sự cương quyết sắt đá. "Và dù em đang đối mặt với điều gì, chúng ta có thể đối mặt cùng nhau."
Claire nhìn anh, và trong khoảnh khắc đó, cô gần như tin. Có điều gì đó về Carlisle, về cả gia đình Cullen, vượt xa vẻ ngoài bình thường của họ. Một sức mạnh, một bí mật mà cô chưa thể nắm bắt.
"Cuối tuần này..." Carlisle tiếp tục, giọng dịu dàng hơn. "Anh muốn mời em đến nhà anh. Gặp gia đình anh. Tất cả bọn họ. Nếu em sẵn sàng."
Claire biết đây là một bước tiến lớn, một cam kết rằng những gì giữa họ là nghiêm túc. Cô có cảm thấy sợ hãi—không chỉ vì gia đình Ashcroft, mà còn vì bí mật của chính gia đình Cullen, bất kể đó là gì.
Cô biết rằng đó có thể là cơ hội duy nhất để hiểu rõ hơn về Carlisle, về gia đình anh. Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, họ thực sự có thể giúp cô.
"Vâng," cô cuối cùng đáp lời, một quyết định không chỉ bằng lý trí mà còn bằng trái tim. "Em muốn gặp gia đình anh."
Carlisle mỉm cười, và trong khoảnh khắc đó, dưới ánh trăng mờ ảo đang lên cao, anh trông gần như siêu phàm. Anh cúi xuống, hôn cô một cách nhẹ nhàng, một lời hứa hơn là một biểu hiện của ham muốn.
"Anh sẽ đón em vào sáng thứ Bảy," anh nói. "Giờ, để anh đưa em về nhà."
Họ đi ngược trở lại con đường mòn, tay trong tay. Nhưng khi họ ra đến mép rừng, ngay trước khi ngôi nhà của Claire hiện ra trong tầm nhìn, Carlisle đột ngột dừng lại, cơ thể anh căng cứng. Anh quay đầu nhìn về phía xa xăm, đôi mắt hổ phách nheo lại trong bóng tối.
"Có chuyện gì vậy?" Claire hỏi, cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Carlisle lắc đầu, nét mặt trở lại bình thường nhanh chóng. "Không có gì. Anh tưởng mình nghe thấy... một con thú trong rừng." Anh quay lại nhìn cô, mỉm cười. "Ở đây có khá nhiều sói đấy."
Claire gật đầu, nhưng một cảm giác bất an bám lấy cô. Khi họ tiến đến ngôi nhà và tạm biệt với một nụ hôn nữa, cô không thể rũ bỏ được cảm giác rằng họ đang bị theo dõi.
Căn nhà yên tĩnh khi Claire bước vào. Cô thực hiện nghi thức kiểm tra an ninh quen thuộc, nhưng lần này với sự chú ý và kỹ lưỡng gấp đôi. Kiểm tra cửa sau. Kiểm tra mọi cửa sổ. Kích hoạt hệ thống báo động. Kéo rèm. Cô thậm chí kiểm tra những góc nhỏ, những nơi ẩn nấp tiềm ẩn, mặc dù lý trí mách bảo cô rằng không ai có thể vào được căn nhà đóng kín này.
Khi đã chắc chắn rằng mọi thứ an toàn, Claire bước vào phòng ngủ. Không bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cô tiến đến tủ quần áo và quỳ xuống, gỡ một tấm ván sàn lỏng lẻo. Bên dưới là một hốc nhỏ, nơi cô cất giữ một chiếc hộp kim loại. Cô mở khóa nó, và bên trong là cuốn sổ da đen.
Claire đặt cuốn sổ lên bàn, bật đèn bàn, và ngồi xuống. Cô mở một trang mới, vẽ một đường thẳng chia đôi trang giấy.
Ở bên trái, cô viết: "Bảo vệ Carlisle" Ở bên phải: "Đối phó với Ashcroft"
Cô bắt đầu viết, từng dòng, từng kế hoạch, từng khả năng. Danh sách những người cần liên hệ, những tài liệu cần thu thập, những nơi cất giấu và những đường thoát hiểm. Một danh sách những điểm yếu của gia đình Ashcroft mà cô có thể tận dụng. Những bằng chứng cô đã thu thập qua nhiều năm về các hoạt động phi pháp của họ.
Khi đã viết xong, Claire ngồi nhìn chằm chằm vào trang giấy. Nhiều kế hoạch, nhưng chỉ một mục tiêu: bảo vệ Carlisle và những người cô yêu thương, bằng mọi giá.
Ánh mắt cô rời khỏi cuốn sổ, nhìn vào tấm hình trên điện thoại. Đó là một tấm ảnh chụp cô và Carlisle tại buổi hòa nhạc ở Port Angeles, giống với tấm ảnh được đặt trên cây đàn trong phòng khách. Trong ảnh, họ đang nhìn nhau, không nhận thức được rằng mình đang được chụp. Đôi mắt Carlisle tràn đầy tình cảm, và Claire, thật hiếm hoi, đang thực sự mỉm cười.
"Em sẽ không để họ động đến anh," cô thì thầm với hình ảnh Carlisle. "Bất kể phải trả giá nào."
Claire khép cuốn sổ lại, cất nó trở lại hộc bí mật. Khi cô đứng lên và bước đến bên cửa sổ, ánh trăng tràn vào, tạo nên những bóng dài trên sàn nhà. Trong khoảnh khắc đó, Claire tưởng như thấy một bóng đen di chuyển giữa những tán cây xa xa, một cái bóng không tự nhiên.
Nhưng khi cô chăm chú nhìn vào bóng tối, không có gì di chuyển. Chỉ có khu rừng tĩnh lặng, bao phủ bởi bóng đêm và những bí mật của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro