19 | Jacob Black
Tiếng mưa rơi trên mái nhà tạo nên một giai điệu đều đặn, Claire ngồi bên cửa sổ, mắt theo dõi những giọt nước tuôn rơi, mỗi giọt phản chiếu một mảnh thế giới méo mó bên ngoài. Điện thoại rung lên trong tay, màn hình sáng lên với thông báo tin nhắn mới.
Từ: Carlisle
Anh rất xin lỗi về cách buổi gặp hôm qua. Không đúng như anh mong đợi lắm.
Claire đọc dòng tin nhắn hai lần, cảm nhận được sự chân thành đằng sau những từ ngữ đơn giản. Không có lời giải thích về việc gia đình anh đã làm gì, không có lý do cho sự rời đi đột ngột của họ. Nhưng cô cũng không mong đợi điều đó. Mọi gia đình đều có những bí mật, và gia đình Cullen chắc chắn không phải ngoại lệ.
Ngón tay cô lướt trên màn hình, gõ một câu trả lời đơn giản: "Em hiểu. Không sao cả." Cô dừng lại, xóa đi, và thử lại. "Em rất vui được gặp gia đình anh. Họ thật đặc biệt." Không, quá giả tạo. Cuối cùng, cô chỉ viết: "Em ổn. Gặp anh tại bệnh viện ngày mai nhé?"
Gửi đi xong, cô đặt điện thoại xuống và đứng dậy, duỗi những cơ bắp căng cứng. Hôm nay là ngày nghỉ của cô, và thay vì ở nhà với những suy nghĩ quay cuồng, cô cần tìm câu trả lời. Ánh mắt cô hướng về chiếc túi xách trên bàn, nơi cô đã chuẩn bị sẵn sổ ghi chép và chiếc máy ảnh nhỏ. Thư viện Forks không lớn, nhưng có lẽ nó chứa đựng những manh mối mà cô cần.
Điện thoại rung lên một lần nữa. Claire nhặt lấy, tim đập nhanh hơn một nhịp khi đọc tin nhắn mới.
Từ: Carlisle
Đó không phải cách anh muốn ngày hôm qua kết thúc. Anh có thể bù đắp không?
Một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi Claire, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. "Được, nhưng anh phải nghĩ ra cách bù đắp thật xứng đáng," cô trả lời, cho phép bản thân một khoảnh khắc nhẹ nhàng giữa những lo lắng.
"Anh sẽ không làm em thất vọng."
Claire nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Mưa vẫn rơi, nhưng bầu trời không còn tối đen như trước. Đã đến lúc tìm kiếm câu trả lời.
Thư viện Forks nằm trong một tòa nhà nhỏ bằng gạch đỏ, đủ khiêm tốn để phù hợp với quy mô của thị trấn. Không khí bên trong ấm áp và khô ráo, mùi giấy cũ và vỏ gỗ bút chì thoang thoảng. Claire lắng nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ kính, giờ đã dịu hơn, tạo nên một âm thanh nền nhẹ nhàng.
Thư viện gần như trống trơn. Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi sau quầy, mắt kính trễ xuống sống mũi khi bà nghiêng đầu đọc một cuốn sách dày. Ở góc xa, một thanh niên da ngăm khẳng khiu đang cúi mình trên một chồng sách, thi thoảng lật qua một trang giấy với vẻ chăm chú.
Claire di chuyển nhẹ nhàng qua các kệ sách, mắt lướt qua các mục. Tiểu thuyết, lịch sử, tham khảo... Cuối cùng, cô dừng lại ở mục văn học dân gian và lịch sử địa phương. Ngón tay cô lướt dọc theo gáy sách, tìm kiếm bất kỳ điều gì liên quan đến huyền thoại vùng Olympic Peninsula, đặc biệt là những câu chuyện của người Quileute và các bộ lạc bản địa khác.
Khi cô với lấy một cuốn sách nhỏ có tựa đề "Truyền thuyết vùng Olympic", bàn tay cô chạm phải một bàn tay khác. Claire giật mình, lùi lại một bước, bản năng phòng vệ kích hoạt trước khi lý trí kịp can thiệp.
"Xin lỗi," chàng trai da ngăm mà cô đã nhìn thấy trước đó nói, cũng lùi lại một bước với ánh mắt ngạc nhiên. "Tôi không có ý định làm cô giật mình."
Claire thả lỏng vai, nở một nụ cười nhẹ. "Không sao. Tôi hơi... dễ giật mình."
Chàng trai gật đầu về phía cuốn sách. "Cô quan tâm đến truyền thuyết địa phương sao?"
"Vâng," Claire đáp, vẻ mặt dịu dàng nhưng cảnh giác. "Tôi mới chuyển đến Forks. Tôi nghĩ hiểu về lịch sử và văn hóa địa phương là cách tốt để hòa nhập."
Chàng trai mỉm cười, một nụ cười tự nhiên và rạng rỡ làm sáng bừng khuôn mặt. "Tôi là Jacob Black. Từ La Push."
"Claire Cartel," cô đáp lại, bắt lấy bàn tay đưa ra. Bàn tay của Jacob ấm đến bất ngờ, một sự tương phản rõ rệt với làn da lạnh của Carlisle. "La Push là bộ lạc Quileute, phải không?"
"Đúng vậy," Jacob gật đầu, vẻ ấn tượng. "Không nhiều người mới đến biết điều đó."
"Tôi có nghiên cứu một chút," Claire mỉm cười, quyết định duy trì cuộc trò chuyện. Jacob có vẻ là nguồn thông tin tốt, và cô cần càng nhiều manh mối càng tốt. "Cậu đang nghiên cứu gì thế?"
Jacob nhìn xuống đống sách trên bàn, vẻ hơi ngượng ngùng. "Dự án lịch sử cho trường học. Về truyền thuyết của bộ lạc. Giáo viên muốn chúng tôi so sánh những câu chuyện truyền miệng với các bản ghi chép chính thức."
Claire nhặt cuốn sách mà cả hai vừa với tới. "Tôi có thể để cậu mượn cuốn này trước."
"Không, không, cô giữ đi," Jacob lắc đầu. "Tôi đã đọc nó rồi. Thực ra..." anh ta ngừng lại, nhìn Claire với vẻ suy tư. "Có thể cô nên xem sách của tôi. Nếu cô thực sự quan tâm đến truyền thuyết vùng này."
Claire nhướng mày, theo Jacob đến bàn của anh ta. Trên đó là một đống các tài liệu trải rộng—một số là sách thư viện, một số là bản photocopy của những trang cũ, và một cuốn sổ ghi chép đầy những hình vẽ tay và ghi chú.
"Cậu nghiên cứu kỹ thật đấy," Claire nhận xét, thực sự ấn tượng.
"Đó là một dự án quan trọng. Về lịch sử của gia đình tôi." Jacob ngập ngừng một chút rồi nói tiếp. "Ông nội tôi là trưởng lão của bộ lạc. Ông kể nhiều câu chuyện mà không có trong sách."
Claire ngồi xuống chiếc ghế đối diện Jacob, để cuốn sách mình vừa lấy lên bàn. "Loại truyện gì vậy? Tôi luôn thích những câu chuyện cổ."
Jacob mỉm cười, một tia sáng tinh nghịch lóe lên trong mắt. "Chủ yếu là những câu chuyện về chúng tôi là hậu duệ của sói. Rằng Quileute được sinh ra từ những con sói thực sự biến thành người."
"Thật thú vị," Claire đáp, cố gắng giữ cuộc trò chuyện thoải mái. "Tôi đoán mỗi nơi đều có những huyền thoại riêng. Forks có những câu chuyện gì không?"
Jacob nhún vai. "Forks khá mới so với La Push. Nhưng..." anh ta dừng lại, nhìn ra cửa sổ như đang cân nhắc điều gì đó. "Có những câu chuyện về những người sống trong khu rừng."
Claire nghiêng người về phía trước một cách tự nhiên, mắt ánh lên sự tò mò. "Những người trong rừng? Có phải cậu đang nói về gia đình Cullen không?"
Một thoáng căng thẳng thoáng qua trên gương mặt Jacob, nhanh đến mức Claire suýt bỏ lỡ nếu cô không chú ý quan sát. Nhưng anh ta nhanh chóng cười nhạt.
"Bố tôi không ưa họ lắm," Jacob thừa nhận, giọng cố ra vẻ nhẹ nhàng. "Ông ấy còn cấm tôi đến bệnh viện khi bác sĩ Cullen trực."
Claire nhướng mày với vẻ ngạc nhiên thực sự. "Sao lại thế? Tôi làm việc ở bệnh viện. Bác sĩ Cullen dường như rất được mọi người rất quý mến."
Jacob lắc đầu, vẻ mặt nửa xấu hổ, nửa buồn cười. "Truyện cổ tích của bộ lạc. Ông tôi kể rằng Cullen là 'kẻ thù cổ xưa' hay gì đó. Các cụ già và những câu chuyện của họ, cô biết đấy."
Anh ta dừng lại, rồi đột nhiên làm bộ mặt dữ tợn và giơ tay lên như vuốt, giọng trở nên kịch tính. "Những kẻ máu lạnh với làn da như băng giá và đôi mắt đổi màu! Kẻ thù tự nhiên của bộ lạc!"
Claire cố giữ vẻ mặt thích thú bình thường, nhưng tim cô đập nhanh hơn. Làn da như băng giá. Đôi mắt đổi màu. Chính xác những điều cô đã nhận thấy ở Carlisle và gia đình anh.
"Nghe như phim kinh dị hạng B vậy," cô đùa, giữ giọng nhẹ nhàng mặc dù nhịp tim đang tăng tốc.
Jacob cười lớn. "Đúng vậy! Nhưng đó là truyền thuyết lâu đời rồi. Có một câu chuyện về một 'hiệp ước lãnh thổ' giữa ông cố của tôi và... ừm, những người Cullen thời đó."
Claire chớp mắt. "Những người Cullen thời đó? Ý cậu là tổ tiên của họ?"
Jacob trông đột nhiên lúng túng, như thể đã nói quá nhiều. "Ừ, đúng vậy. Tổ tiên. Những kẻ máu lạnh không được đặt chân lên đất của bộ lạc, và chúng tôi không tiết lộ về họ." Anh ta dừng lại, lúng túng. "Nhưng tất cả chỉ là chuyện ma quỷ ngu ngốc thôi."
Claire mỉm cười, quyết định không ép hỏi thêm. "Tất cả các nền văn hóa đều có những truyền thuyết riêng. Tôi thấy chúng rất hấp dẫn, dù là thật hay không."
Cô liếc nhìn qua các tài liệu trên bàn của Jacob, ánh mắt dừng lại ở một tờ giấy với hình vẽ nguệch ngoạc của một sinh vật có vẻ giống người nhưng với đặc điểm kỳ lạ.
"Đó là gì vậy?" cô hỏi, chỉ vào hình vẽ.
"Ồ, đó chỉ là phác thảo của tôi dựa trên mô tả của ông nội về 'những kẻ máu lạnh'," Jacob nhún vai. "Ông ấy đã mô tả khá chi tiết. Ông nói họ trông giống người nhưng hoàn hảo hơn, đẹp hơn. Và đôi mắt..." anh ta vẽ một vòng tròn quanh phần mắt của hình vẽ, "...thay đổi màu sắc tùy theo lượng máu họ đã uống."
Claire cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Máu?" Cô lặp lại, cố giữ giọng bình thường.
Jacob bật cười. "Đúng vậy! Như tôi nói, phim kinh dị hạng B! Ông tôi vẫn khăng khăng rằng Cullen là ma cà rồng, mặc dù họ tự nhận là 'những người ăn chay' vì chỉ uống máu động vật."
Anh ta lắc đầu, như thể toàn bộ ý tưởng thật ngớ ngẩn, nhưng Claire không thể bỏ qua cách anh ta liếc nhìn quanh sau khi nói từ "ma cà rồng", như thể đó là một bí mật không nên nói to.
"Dù sao," Jacob nói, giọng nhẹ nhàng hơn, "đó chỉ là những câu chuyện cũ. Không ai thực sự tin chúng nữa, trừ những ông già như bố tôi."
Claire gật đầu, xoay cuốn sách trong tay, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thản trong khi tâm trí cô quay cuồng. Ma cà rồng. Làn da lạnh. Đôi mắt đổi màu. Sức mạnh và tốc độ phi thường. Tất cả đều khớp với những gì cô đã quan sát thấy ở gia đình Cullen.
"Cậu có nhiều tài liệu thú vị thật đấy," Claire nói, chuyển chủ đề một cách khéo léo. "Nếu cậu cần giúp đỡ trong việc tìm thêm nguồn tham khảo, thì tôi khá giỏi nghiên cứu đấy."
Jacob mỉm cười, vẻ biết ơn. "Cảm ơn! Tôi có thể cần đến sự giúp đỡ đó. Dự án này hơi quá sức với tôi."
Họ trao đổi số điện thoại, Claire cố gắng tỏ ra thân thiện và hữu ích, trong khi não cô đang xử lý thông tin với tốc độ chóng mặt. Cô cần tìm hiểu thêm, nhưng không thể tỏ ra quá quan tâm đến Cullen trước mặt Jacob. Không phải bây giờ, khi cô đã nhận ra có lẽ người thanh niên này biết nhiều hơn những gì anh ta thừa nhận.
"Tôi nghĩ tôi sẽ xem qua khu truyền thuyết châu Âu một chút," Claire nói, đứng dậy. "Có thể so sánh các huyền thoại của các nền văn hóa khác nhau."
Jacob gật đầu, đã quay trở lại với công việc của mình. "Thỏa thích đi. Nhưng đừng tin vào ma cà rồng Hollywood," anh ta nháy mắt.
Claire cười nhẹ và bước đi, cảm giác như vừa nhận được một mảnh ghép quan trọng cho câu đố. Nhưng câu đố này, một khi hoàn thành, có thể phức tạp hơn nhiều so với những gì cô chuẩn bị đối mặt.
Khu truyền thuyết châu Âu không lớn, chỉ vài kệ sách cũ kỹ phủ một lớp bụi mỏng. Claire lướt qua các tựa sách, tìm kiếm bất cứ điều gì liên quan đến sinh vật huyền bí, đặc biệt là ma cà rồng. Cuối cùng, cô dừng lại ở một cuốn sách da cũ, tựa đề "Huyền thoại và Quái vật châu Âu: Sự thật đằng sau những câu chuyện".
Claire mở sách, lật qua mục lục và nhanh chóng tìm đến phần về "Nosferatu và Kẻ uống máu". Cô quét qua các trang, tim đập nhanh hơn khi mắt dừng lại ở một đoạn mô tả:
"Dấu hiệu nhận biết kẻ uống máu bao gồm: da lạnh như xác chết; đôi mắt thay đổi màu sắc từ đỏ rực (khi mới ăn) sang đen (khi đói); nhanh nhẹn và mạnh mẽ phi thường; và vẻ đẹp siêu nhiên thu hút con mồi. Nhiều truyền thuyết cho rằng họ không thể ra ngoài ánh nắng mặt trời, nhưng một số nguồn khác lại nói rằng họ chỉ tránh ánh nắng vì làn da của họ phản chiếu ánh sáng theo cách khác thường, tiết lộ bản chất thật."
Claire cảm thấy da gà nổi khắp cơ thể. Mỗi từ dường như mô tả chính xác những gì cô đã quan sát thấy ở gia đình Cullen. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp ảnh trang sách, cẩn thận để không gây ra tiếng động.
Cô lật sang các trang tiếp theo, đọc nhanh về các phương pháp để đối phó với ma cà rồng (tỏi, cọc gỗ, nước thánh—tất cả đều là những thứ cô nghi ngờ về tính hiệu quả thực tế), và các ghi chép về những "gia đình" ma cà rồng—những tổ chức được gọi là "tộc" hoặc "bè lũ".
Một đoạn văn thu hút sự chú ý của cô:
"Không giống với niềm tin phổ biến rằng tất cả ma cà rồng đều là những kẻ giết người không có nhân tính, có những ghi chép về những cá thể từ chối uống máu người. Những sinh vật này, được coi là 'không tự nhiên' ngay cả trong thế giới ma cà rồng, họ tồn tại bằng cách uống máu động vật. Một nguồn thông tin từ thế kỷ 17 miêu tả một bác sĩ ma cà rồng, người đã phát triển khả năng miễn dịch với mùi máu người để có thể cứu chữa bệnh nhân thay vì săn mồi họ."
Claire đặt cuốn sách xuống, cảm giác như thế giới đang quay cuồng xung quanh. Bác sĩ ma cà rồng. Carlisle. Có thể nào không? Liệu toàn bộ chuyện này có phải là sự trùng hợp kỳ lạ, hay cô thực sự đang yêu một sinh vật từ truyền thuyết?
Cô chụp ảnh thêm vài trang nữa rồi cẩn thận trả sách về giá. Không cần thu hút sự chú ý không cần thiết. Khi quay trở lại bàn của Jacob, cô thấy anh ta đang thu dọn đồ đạc.
"Phải đi rồi sao?" cô hỏi nhẹ nhàng.
"Vâng, tôi hứa với bố sẽ về sớm giúp ông sửa xe," Jacob mỉm cười. "Cô cần đi đâu không? Tôi có thể đưa cô đi nếu cần."
Claire lắc đầu. "Cảm ơn, nhưng tôi còn vài việc cần làm ở thị trấn."
"Được rồi," Jacob gật đầu. "Hẹn gặp lại. Và nhớ giúp tôi với dự án nhé!"
Claire chờ Jacob rời đi, rồi cũng thu dọn đồ đạc của mình. Cô cần thời gian để xử lý tất cả thông tin này, để suy nghĩ về ý nghĩa của nó. Nếu Carlisle thực sự là... không, cô vẫn chưa sẵn sàng nghĩ đến từ đó. Nếu điều Jacob nói là thật, thì toàn bộ gia đình Cullen...
Claire bước ra khỏi thư viện, hít sâu không khí ẩm ướt sau mưa. Mặt trời đã ló dạng, tạo nên những vệt sáng kỳ diệu trên vũng nước. Cô dừng lại ở bậc thang cuối cùng, rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Cảm giác quen thuộc của việc bị theo dõi, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Claire cẩn thận không quay đầu nhìn, không thay đổi dáng vẻ, nhưng cô để mắt mình di chuyển, quét quang cảnh xung quanh qua khóe mắt.
Và cô nhìn thấy nó. Chiếc sedan đen quen thuộc đậu cách đó nửa khu phố, chắn ngang tầm nhìn một cách tự nhiên bởi một chiếc xe tải giao hàng. Nó đã không ở đó khi cô vào thư viện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro