20 | Theo dõi

Tim cô đập mạnh hơn, nhưng mặt cô không thể hiện gì. Claire bước đi một cách bình thản, hướng về phía cửa hàng tạp hóa gần đó, tay lướt qua tin nhắn, giả vờ mải mê với điện thoại. Nhưng toàn bộ cơ thể cô đã chuyển sang chế độ sinh tồn, mọi giác quan khuếch đại.

Khi bước vào cửa hàng tạp hóa, cô giả vờ duyệt qua các kệ hàng trong khi vẫn đang quan sát qua cửa sổ. Chiếc sedan vẫn đậu đó, nhưng giờ cô có thể thấy một người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh nó, dựa lưng vào xe, tay cầm điện thoại. Dù cách một khoảng, Claire vẫn nhận ra dáng vẻ quen thuộc đó.

Malcolm Finch.

Một cái tên cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại. Thám tử tư số một của gia đình Ashcroft, người đã truy lùng cô không ngừng nghỉ suốt quãng thời gian vừa qua. Một kẻ săn mồi kiên nhẫn, kỹ lưỡng, và gần như bất khả chiến bại.

Claire di chuyển vào sâu bên trong cửa hàng, hướng về phía cửa sau. Não cô vận hành ở tốc độ cao, đánh giá các lựa chọn, tính toán khả năng. Cô không thể quay về nhà—quá nguy hiểm nếu Finch đang theo dõi cô. Cô cần một nơi lánh nạn tạm thời, một nơi an toàn để suy nghĩ.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho người duy nhất cô có thể tin tưởng ở thị trấn này ngoài Carlisle.

"Eliza? Chào, là Claire đây. Tớ tự hỏi liệu tớ có thể ghé qua nhà cậu một lát không? Có một cuốn sách tớ muốn mượn."

Giọng nói của cô bình thản một cách hoàn hảo, không biểu lộ chút hoảng loạn nào dù trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.

"Claire! Tất nhiên rồi," Eliza đáp, giọng ấm áp quen thuộc. "Cậu biết địa chỉ nhà tớ mà, phải không? Tớ vừa làm bánh quy. Cậu muốn đến lúc nào cũng được."

"Cảm ơn, tớ sẽ đến trong khoảng nửa giờ nữa."

Claire kết thúc cuộc gọi, cẩn thận nhìn quanh cửa hàng. Một cửa hàng tạp hóa nhỏ điển hình của thị trấn: bốn dãy kệ, quầy thu ngân, và một cửa sau dẫn ra con hẻm phía sau. Claire bước đến quầy, mua một chai nước, mỉm cười với người thu ngân già, rồi hỏi nhẹ nhàng:

"Ông có phiền không nếu tôi sử dụng lối ra phía sau? Xe tôi đậu ở bãi đằng kia."

Người đàn ông già nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, nhưng gật đầu. "Cứ tự nhiên, cô gái."

"Cảm ơn ông rất nhiều."

Claire bước qua cửa sau, thoát ra con hẻm tối và ẩm ướt, tim đập mạnh trong lồng ngực. Không có dấu hiệu của Malcolm Finch hoặc bất kỳ người theo dõi nào. Cô nhanh chóng rảo bước, men theo những con đường nhỏ, liên tục thay đổi hướng và lối đi. Đây là kỹ năng cô đã rèn luyện từ lâu—cách thoát khỏi theo dõi, cách trở thành bóng ma.

Phải mất gần một giờ để cô chắc chắn không ai theo dõi mình, rồi mới hướng về phía nhà Eliza. Đó là một ngôi nhà nhỏ dễ thương nằm ở khu vực yên tĩnh của Forks, với một khu vườn nhỏ đầy hoa và cửa sổ sáng ấm áp. Claire tự hỏi cảm giác khi có một ngôi nhà mà người ta không phải lo lắng sẽ phải từ bỏ vào bất kỳ lúc nào sẽ như thế nào.

Eliza mở cửa ngay khi Claire gõ chuông, gương mặt sáng bừng với nụ cười chào đón.

"Claire! Thật vui khi gặp cô ngoài bệnh viện." Tay Eliza nắm lấy tay Claire, kéo cô vào trong. "Vào đi, tôi vừa pha trà."

Không khí trong nhà ấm áp và thơm phức mùi bánh quy vừa nướng. Nó khiến Claire nhớ đến những ngôi nhà trong phim, những mùi hương và cảm giác không bao giờ tồn tại trong dinh thự Ashcroft lạnh lẽo, và cũng hiếm khi xuất hiện trong căn nhà hiện tại của cô.

"Nhà cậu ấm cúng thật," Claire nhận xét, ngả người thư giãn khi Eliza dẫn cô vào phòng khách nhỏ ấm áp.

"Cảm ơn! Đó là điều tớ cố gắng tạo nên mà." Eliza đặt khay trà lên bàn, rót ra hai tách. "Tớ biết nó nhỏ, nhưng nó là của tớ."

Claire mỉm cười, cảm thấy một chút ghen tị lành mạnh. Eliza dường như có một cuộc sống bình thường, ổn định—điều mà Claire đã luôn khao khát. Không có những bí mật đen tối, không có quá khứ đang săn đuổi, không có mối đe dọa ẩn nấp sau mỗi góc tối.

"Vậy, cuốn sách gì khiến cậu phải đến tận đây hôm nay?" Eliza hỏi, trao cho Claire một tách trà thơm ngát. "Đặc biệt vào ngày nghỉ của cậu?"

Claire chớp mắt, suýt quên mất cái cớ mình đã dùng. "Ồ, thực ra... tớ chỉ cần một nơi để trốn khỏi căn nhà trống vắng của mình một lúc thôi. Cậu có phiền không?"

Eliza nhìn cô chăm chú, và Claire tự hỏi liệu mình có thể giấu được bao nhiêu khỏi người bạn này. Eliza có đôi mắt tinh tường và trực giác nhạy bén.

"Tất nhiên là không," Eliza cuối cùng nói, không hỏi thêm. "Cậu luôn được chào đón ở đây, Claire. Bất cứ lúc nào."

Họ nói chuyện về công việc, về những bệnh nhân khó ưa và những câu chuyện hài hước tại bệnh viện. Claire cố gắng duy trì cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, mặc dù tâm trí cô đang vật lộn giữa hai mối đe dọa lớn nhất: Malcolm Finch đã tìm thấy cô, và Carlisle Cullen có thể là một sinh vật huyền thoại.

"Claire," Eliza đột nhiên lên tiếng, giọng dịu dàng hơn. "Tớ không biết cô đang gặp chuyện gì, nhưng nếu cậu cần nói chuyện... hoặc thậm chí nếu cậu không muốn nói chuyện... tớ vẫn ở đây, được chứ?"

Claire nhìn vào đôi mắt nâu ấm áp của Eliza, cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc. Cô muốn nói với Eliza sự thật biết bao—về gia đình Ashcroft, về Clarissa, về mọi thứ. Nhưng càng ít người biết, họ càng an toàn.

"Cảm ơn," Claire nói nhẹ nhàng. "Tớ không sao. Chỉ là tớ đã có một ngày khó khăn thôi."

Và đó là sự thật, theo một cách nào đó.

Khi Claire rời khỏi nhà Eliza, mặt trời đã bắt đầu lặn, nhuộm bầu trời Forks thành những dải cam và tím. Cô đi dọc theo những con đường quen thuộc về nhà, mắt cảnh giác, chú ý đến mọi chiếc xe lạ, mọi bóng người. Nhưng thị trấn yên tĩnh, không có dấu hiệu của Malcolm Finch hay chiếc sedan đen.

Cô mở cửa nhà, tự động kích hoạt hệ thống báo động và kiểm tra mọi cửa sổ, mọi cửa ra vào. Khi đã chắc chắn ngôi nhà an toàn, Claire bước thẳng đến phòng ngủ, quỳ xuống và tháo tấm ván sàn lỏng lẻo. Cô lấy ra "túi thoát hiểm" đã chuẩn bị sẵn—một chiếc ba lô chứa tiền mặt, hộ chiếu giả, và những thứ cần thiết khác cho một cuộc chạy trốn nhanh chóng.

Cô mở túi, kiểm tra mọi thứ bên trong. Tất cả vẫn ở đó—bốn nghìn đô la tiền mặt, hai bộ giấy tờ giả với tên khác nhau, một điện thoại di động trả trước chưa kích hoạt, và một bản đồ với các tuyến đường thoát hiểm được đánh dấu sẵn. Claire lấy ra một trong những hộ chiếu, lật qua tấm ảnh của chính mình với mái tóc nâu ngắn thay vì đỏ dài—một hình ảnh dễ dàng đạt được với một bộ tóc giả và kính áp tròng màu nâu.

Claire đi về phía bàn làm việc. Cô mở ngăn kéo trên cùng, lấy ra một tờ giấy trắng và bắt đầu viết. Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, nếu cô phải rời đi đột ngột, cô muốn Carlisle biết sự thật. Anh xứng đáng được biết.

Cô viết nhanh nhưng rõ ràng, kể lại tất cả—về gia đình Ashcroft, về lần bỏ trốn đầu tiên khi cô 16 tuổi, về cách họ tìm thấy cô và đưa cô trở lại địa ngục đó. Về cuộc chạy trốn thứ hai của cô, được lên kế hoạch cẩn thận hơn, vào đêm trước sinh nhật thứ 21 của cô. Về Malcolm Finch, gã thám tử đang săn lùng cô, và về những gì gia đình Ashcroft sẽ làm nếu họ tìm thấy cô—và bất kỳ ai cô quan tâm.

Claire dừng lại, ngón tay siết chặt bút. Liệu có nên viết về những nghi ngờ mới của cô về gia đình Cullen không? Về những điều cô đã tìm hiểu từ Jacob và cuốn sách cũ? Cuối cùng, cô quyết định không làm vậy. Nếu cô đã sai, nếu toàn bộ chuyện ma cà rồng chỉ là một kết luận hoang đường, sẽ thật ngớ ngẩn khi đưa nó vào lá thư. Và nếu cô đúng... thì Carlisle cũng đã biết bản thân anh là ai. Không cần phải viết ra.

Thay vào đó, cô kết thúc lá thư bằng những điều cô chưa bao giờ nói với anh, những điều cô đã quá sợ hãi để thốt ra:

"Em yêu anh, Carlisle. Em không biết điều đó đã xảy ra như thế nào, hay tại sao nó có thể mạnh mẽ đến vậy. Em chưa bao giờ tin vào tình yêu cho đến khi gặp anh. Và chính vì vậy mà em phải đi. Em không thể chịu đựng được ý nghĩ họ có thể làm tổn thương anh chỉ để bắt được em. Hãy tha thứ cho em vì đã mang mối nguy hiểm đến gần anh. Hãy tha thứ cho em vì đã không đủ dũng cảm để nói sự thật sớm hơn.

Mãi mãi là của anh, Claire"

Cô gấp lá thư lại, đặt vào phong bì và cất nó trong ngăn kéo bí mật. Cô hy vọng sẽ không bao giờ phải sử dụng nó, nhưng cô cần sự an tâm khi biết rằng nó ở đó—một lời giải thích, một lời tạm biệt, một sự thật nếu điều tồi tệ nhất xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro