21 | Bắt cóc

Ánh sáng nhạt nhòa của buổi sáng Forks len lỏi qua rèm cửa, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Claire đứng bên cửa sổ phòng khách, ngón tay vén nhẹ tấm rèm để quan sát con đường vắng tanh bên ngoài. Cô đã thức từ lúc trời còn tối, không thể nào chợp mắt sau những gì xảy ra ngày hôm qua.

Malcolm Finch. Cái tên ấy cứ vang vọng trong đầu cô như một lời nguyền.

Claire buông rèm, quay lưng lại cửa sổ và bắt đầu công việc đã trở thành thói quen mỗi sáng - kiểm tra an ninh. Cô di chuyển từ phòng này sang phòng khác với sự chính xác của một vũ công ballet, ngón tay lướt qua từng chốt cửa, từng khung cửa sổ. Mọi thứ đều còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu xâm nhập. Hệ thống báo động hiển thị đèn xanh đều đặn.

Nhưng có gì đó không ổn.

Cảm giác khó chịu cứ bám riết lấy cô như một lớp màng mỏng dính trên da. Claire lắc đầu, cố gạt bỏ cảm giác đó. Có lẽ chỉ là sự mệt mỏi sau một đêm không ngủ, cô tự nhủ.

Trong bếp, cô pha một tách cà phê đen đặc - loại đậm nhất có thể, hy vọng caffeine sẽ xua tan cơn buồn ngủ đang đè nặng lên mi mắt. Hương thơm nồng nàn của cà phê Brazil lan tỏa trong không gian, mang đến một cảm giác quen thuộc an ủi giữa biển cả bất an.

Claire bưng tách cà phê nóng hổi đến bàn làm việc, nơi cuốn sổ ghi chép màu da đang chờ đợi. Cô cần một kế hoạch. Không thể tiếp tục sống trong sợ hãi như thế này mãi được. Ngòi bút lướt trên giấy khi cô bắt đầu liệt kê các lựa chọn:

1. Rời khỏi Forks ngay lập tức 

2. Ở lại và đối đầu 

3. Tìm cách liên lạc với...

Tiếng kẽo kẹt nhẹ từ phía sau nhà khiến bút trong tay cô dừng lại giữa chừng.

Claire căng tai lắng nghe. Có thể chỉ là gió thổi qua cành cây, hay một con mèo hoang nào đó. Forks không thiếu những âm thanh tự nhiên vào buổi sáng sớm như thế này.

Nhưng hệ thống báo động vẫn im lặng.

Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn khi nhận ra điều bất thường. Hệ thống đó được thiết kế để phát hiện mọi chuyển động bất thường quanh nhà. Nếu có ai đó - hay thứ gì đó - đang di chuyển gần đến vậy mà không kích hoạt báo động, điều đó chỉ có thể có nghĩa là...

Ai đó đã vô hiệu hóa nó từ bên trong.

Claire đặt nhẹ tách cà phê xuống, cố không tạo ra tiếng động. Tâm trí cô chuyển sang chế độ sinh tồn, mọi giác quan căng như dây đàn. Cô cần lấy điện thoại, cần gọi cho Carlisle, cần...

"Chào buổi sáng, cô Ashcroft."

Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau khiến máu trong người cô như đông cứng. Claire quay người chậm rãi, đối mặt với ba người đàn ông đang đứng trong phòng khách của cô. Họ đã ở đó từ bao giờ? Làm sao họ có thể...

"Ồ, đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy," người đàn ông đứng giữa nói, nụ cười lạnh lùng nở trên gương mặt xương xẩu. Ông ta cao, tóc muối tiêu, mặc vest đen chỉn chu như đang đi dự tiệc chứ không phải đột nhập vào nhà người khác. "Chúng tôi đã ở đây từ đêm qua. Khá thoải mái, tôi phải nói vậy. Cô có gu thẩm mỹ tốt đấy."

Hai người còn lại - một người trẻ hơn với vẻ mặt bồn chồn và một người to lớn với cái nhìn đăm đăm đang đứng chặn các lối thoát. Claire nhận ra mình đã bị dồn vào góc.

"Vincent," người đàn ông tóc muối tiêu tự giới thiệu với một cái gật đầu nhẹ, như thể họ đang trong một buổi gặp gỡ xã giao. "Và đây là Marcus và Tony. Chúng tôi được gửi đến để đưa cô về nhà."

Claire cảm thấy cơ thể mình căng cứng, nhưng cô không để lộ ra ngoài. Thay vào đó, cô với tay lấy tách cà phê, nhấp một ngụm như thể sự xuất hiện của họ chỉ là một sự phiền toái nhỏ.

"Tôi đang ở nhà," cô nói, giọng điềm tĩnh đến kỳ lạ. "Nhà của tôi."

Vincent cười khẽ. "Cô biết ý tôi mà, Clarissa. Gia đình cô rất lo lắng. Đã đến lúc chấm dứt trò chơi trốn tìm ngây thơ này rồi."

Khoảnh khắc tiếp theo diễn ra quá nhanh. Claire ném tách cà phê nóng thẳng vào mặt Vincent, dùng khoảnh khắc bất ngờ để lao về phía cửa. Nhưng Marcus nhanh hơn cô tưởng. Anh ta chặn đường cô lại, và khi Claire cố gắng né tránh, Tony đã ở ngay sau lưng.

Cô chiến đấu với tất cả những gì mình có, móng tay, khuỷu tay, đầu gối - biến mọi thứ xung quanh thành vũ khí. Chiếc đèn bàn bay vút qua không khí. Một chiếc ghế bị đẩy ngã. Claire nghe thấy ai đó rủa thề khi cô cắn mạnh vào cánh tay đang cố siết cổ mình.

Nhưng ba đánh một là một cuộc chiến bất công. Khi chiếc khăn ướt đẫm mùi hóa chất áp vào mũi cô, Claire cố gắng nín thở, nhưng phổi cô đã cạn kiệt oxy. Cô buộc phải hít vào, và thế giới bắt đầu xoay chuyển, mờ dần...

Ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi chìm vào bóng tối là về Carlisle, và lá thư cô chưa kịp gửi.

Cảm giác đầu tiên khi Claire tỉnh lại là cơn buồn nôn dữ dội. Thuốc mê để lại vị đắng khó chịu trong miệng và một cơn đau đầu như búa bổ. Cô cố mở mắt, nhưng những tia sáng yếu ớt , cứ như những mũi kim đâm vào não.

Cô đang nằm trong thùng xe, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng. Mỗi ổ gà trên đường khiến cơ thể cô va đập vào thành xe, gửi những làn sóng đau nhức lan khắp người. Âm thanh của bánh xe nghiền trên đường đất, tiếng động cơ gầm rú đều đặn, và xa xa là tiếng gió thổi qua tán cây.

Họ đang đưa cô vào rừng.

Claire điều chỉnh nhịp thở, cố gắng không để cơn hoảng loạn chiếm lấy mình. Cô bắt đầu kiểm tra tình hình một cách có hệ thống. Dây thừng được buộc chuyên nghiệp, nhưng không quá chặt để máu vẫn được lưu thông, nhưng đủ chắc để cô không thể tự tháo. Tuy nhiên, có một điểm yếu ở nút buộc cổ tay. Nếu cô có thời gian...

Xe đột ngột dừng lại, khiến cô trượt về phía trước. Tiếng cửa xe đóng sầm, tiếng bước chân trên lá khô. Cửa thùng xe mở ra, ánh sáng chiều muộn làm cô phải nheo mắt.

"Dậy rồi à?" Vincent nhìn xuống cô, má trái đỏ ửng là dấu vết do cà phê nóng để lại. "Tốt. Sẽ dễ dàng hơn nếu cô có thể tự đi."

Tony và Marcus nâng cô ra khỏi xe, cô đứng dậy bằng đôi chân vẫn còn tê liệt. Xung quanh là rừng thông dày đặc, không một dấu hiệu của khu dân cư nào quanh đay. Một cabin gỗ cũ kỹ hiện ra phía trước, trông như thể đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Bên trong cabin còn tồi tệ hơn cả vẻ ngoài. Đồ đạc chỉ gồm một chiếc bàn gỗ mốc, vài chiếc ghế ọp ẹp, và một chiếc ghế bành cũ in dấu thời gian. Mùi ẩm mốc và gỗ mục xộc thẳng vào mũi. Ánh sáng yếu ớt lọt qua ô cửa sổ nhỏ - có song sắt chắn ngang.

Họ đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cắt dây ở chân nhưng giữ nguyên dây trói tay. Claire ngồi thẳng lưng, quan sát từng chi tiết của căn phòng, từng khuôn mặt của những kẻ bắt giữ mình.

"Mất bao lâu để các người tìm thấy tôi?" cô hỏi, giọng điềm tĩnh đến lạ thường.

Vincent kéo ghế ngồi đối diện cô, trong khi Marcus đứng gác ở cửa và Tony lảng vảng gần cửa sổ.

"Không quá khó như cô nghĩ đâu," Vincent đáp. "Gia đình Ashcroft có tầm với rộng. Và họ rất, rất nhớ cô... Cô Clarissa."

Khi nghe tên thật của mình, một sự thay đổi nhỏ diễn ra trong Claire. Vai cô thẳng hơn, cằm hơi ngẩng lên, và khi cô mở miệng lên tiếng lần nữa, giọng điệu đã hoàn toàn khác - lạnh lùng, sắc bén, mang âm hưởng của tầng lớp thượng lưu Anh Quốc.

"Vậy sao không phải là Malcolm Finch?" Clarissa hỏi. "Tôi đã thấy ông ta ở thị trấn. Hay gia đình tôi không còn tin tưởng con chó săn trung thành của họ?"

Vincent cau mày nhẹ. "Finch có... nhiệm vụ khác. Chúng tôi được thuê cho công việc này."

"Được thuê," Clarissa lặp lại, chậm rãi như đang thưởng thức từng âm tiết. Ánh mắt cô lướt qua Tony, người trẻ nhất trong nhóm. "Và cậu, Tony phải không? Trông cậu còn quá trẻ cho kiểu việc này. Bao nhiêu tuổi? Hai mươi hai? Hai mươi Ba?"

Tony dịch chuyển không thoải mái. "Đủ tuổi," anh ta lầm bầm.

"Đủ tuổi để làm việc bẩn thỉu cho người khác?" Clarissa nghiêng đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua môi. "Chắc hẳn mẹ cậu rất tự hào."

"Đủ rồi," Vincent cắt ngang, nhưng Clarissa đã chuyển sự chú ý sang Marcus.

"Còn anh," cô nói, quan sát người đàn ông to lớn. "Marcus, đúng không? Tôi đoán họ trả anh... cùng lắm là năm nghìn cho chuyến đi này? Có thể mười nếu anh may mắn?"

Marcus khịt mũi. "Không phải việc của cô."

"Ồ, nhưng đó là việc của tôi," Clarissa nói, giọng ngọt ngào một cách nguy hiểm. "Bởi vì tôi biết gia đình mình. Họ hứa hẹn nhiều, nhưng trả thì... à, đó là chuyện khác. Đặc biệt với những người họ coi là... dùng một lần."

"Cô đang cố làm gì đó," Vincent nói, nhưng Clarissa nhận ra một thoáng do dự trong mắt ông ta.

"Tôi không cố gắng làm gì cả," cô nhún vai, một cử chỉ thanh lịch bất chấp dù đang bị trói. "Chỉ tò mò thôi. Vincent... không phải họ của Ashcroft, phải không? Vậy ông làm nghề này bao lâu rồi? Trông ông có vẻ... mệt mỏi. Già rồi. Chắc đây là một trong những công việc cuối cùng?"

Cô dừng lại, để câu hỏi ngấm vào không khí. "Ông có bao giờ tự hỏi tại sao họ không giao việc này cho đội chuyên nghiệp riêng của họ không?"

Im lặng bao trùm cabin. Bên ngoài, gió thổi qua ngọn cây tạo nên tiếng xào xạc như những lời thì thầm. Clarissa ngồi yên, quan sát từng phản ứng nhỏ nhất, cách Tony liếc nhìn Marcus, cách Marcus siết chặt nắm tay, cách Vincent cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng không giấu được sự suy tính trong mắt.

"24 giờ nữa," Vincent cuối cùng lên tiếng, đứng dậy. "Cô sẽ ở trên máy bay về London. Tôi khuyên cô nên tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh còn lại."

Khi ba người đàn ông rời khỏi phòng chính, Clarissa gọi với theo:

"Vincent? Khi nào các người nhận ra mình sẽ không được trả tiền... hãy nhớ rằng tôi đã cảnh báo."

Cửa đóng sầm sau lưng họ, để lại cô một mình trong căn phòng tối dần khi hoàng hôn buông xuống.

Cách đó hàng dặm, tại dinh thự của gia đình Cullen, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Carlisle đứng giữa phòng khách, điện thoại trong tay vẫn hiển thị cuộc gọi nhỡ thứ mười đến Claire. Mái tóc vàng óng thường chải chuốt hoàn hảo giờ rối bù sau nhiều lần anh vuốt tay qua. Đôi mắt hổ phách tối sầm lại vì lo lắng.

"Cô ấy không bao giờ tắt điện thoại," anh nói, giọng khàn đi.

Edward đứng gần cửa sổ, mặt cau có. "Con không thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy. Quá xa, hoặc..."

"Đừng," Rosalie cắt ngang sắc gọn. "Đừng nói điều đó."

Emmett đặt tay lên vai vợ. "Bố nên đi kiểm tra nhà cô ấy. Nhanh hơn là ngồi đây đoán già đoán non."

"Con đi với Carlisle," Jasper đứng dậy, cảm nhận được làn sóng cảm xúc hỗn loạn từ Carlisle. "Edward, anh và Alice ở lại đây phòng trường hợp..."

"Khoan!" Alice đột nhiên kêu lên, mắt mở to nhưng không nhìn thấy gì trong hiện tại. Cơ thể cô căng cứng, đầu ngửa ra sau khi tầm nhìn tương lai tràn ngập tâm trí.

Mọi người im lặng chờ đợi. Esme nắm chặt tay Carlisle, cố truyền sự ủng hộ thầm lặng. Vài giây dài như vài thế kỷ trôi qua trước khi Alice chớp mắt, trở lại với hiện tại.

"Con thấy cô ấy," Alice thì thào, giọng run rẩy. "Claire... trong một cabin. Tối. Có người canh gác. Cô ấy đang..." Cô dừng lại, nhìn Carlisle với vẻ lo lắng. "Bị trói."

"Ở đâu?" Carlisle hỏi gấp, bước tới gần Alice. "Con có thể thấy vị trí không?"

Alice lắc đầu, thất vọng. "Chỉ là cây cối. Rừng rậm. Có thể là bất cứ đâu trong vùng Olympic Peninsula."

"Vậy là chúng ta chia ra tìm," Carlisle quyết định, giọng lấy lại sự điềm tĩnh của người lãnh đạo. "Emmett, Jasper - các con kiểm tra phía Bắc. Rosalie và Esme phối hợp từ đây, liên lạc với mọi người. Edward, con đi với bố. Alice, con tiếp tục cố gắng xem. Bất cứ chi tiết nào cũng quan trọng."

Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Alice nắm lấy cánh tay Carlisle.

"Carlisle," cô nói nhỏ. "Trong thị kiến... Claire trông không sợ hãi. Cô ấy trông như..." Alice tìm từ ngữ phù hợp. "Như một người hoàn toàn khác."

Carlisle nhìn Alice một lúc lâu, sau đó gật đầu chậm rãi. "Claire mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài. Cô ấy sẽ sống sót. Chúng ta chỉ cần tìm thấy cô ấy kịp lúc."

Nhưng khi anh lao vào đêm tối với tốc độ không thể tin nổi của loài ma cà rồng, Carlisle không thể gạt bỏ cảm giác rằng có nhiều điều về Claire mà anh vẫn chưa biết.

Trong cabin tối om, Clarissa ngồi một mình, lắng nghe âm thanh của những kẻ bắt cóc ở phòng bên. Tiếng cãi vã lọt qua vách gỗ mỏng, hạt giống nghi ngờ cô gieo rắc đã bắt đầu nảy mầm.

Cô cúi xuống, bắt đầu mài dây thừng trói tay bằng cạnh góc nhọn của ghế gỗ. Từng sợi, từng sợi một. Đau, nhưng cô đã quen với đau đớn. Đây không phải lần đầu cô bị nhốt, và cô đã học được rằng kiên nhẫn là chìa khóa.

Bên ngoài, đêm rừng sống dậy với những âm thanh của tự nhiên. Nhưng Clarissa không chú ý. Tâm trí cô đang vẽ nên kế hoạch, tính toán từng bước đi.

Nụ cười lạnh lùng nở trên môi cô khi sợi dây đầu tiên bắt đầu đứt. Còn nhiều giờ cho đến bình minh. Nhiều giờ để chuẩn bị. Nhiều giờ để nhắc nhở những kẻ này rằng đôi khi, con mồi nguy hiểm hơn cả thợ săn.

"Các người không biết mình đã làm gì đâu," cô thì thầm vào bóng tối, giọng nhẹ như gió thoảng. "Nhưng các người sẽ biết thôi. Các người sẽ biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro