23 | Thành thật

Đêm buông xuống Forks như một tấm chăn đen mềm mại, mang theo tiếng gió rì rào qua ngọn thông và mùi ẩm ướt đặc trưng của rừng Thái Bình Dương. Trong căn phòng ngủ nhỏ, ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn bàn tạo ra những bóng dài, nhảy múa trên tường.

Claire tỉnh dậy trong cơn đau nhức đang lan khắp cơ thể. Đầu cô như có ai đó đang đập búa bên trong, vai và cánh tay rát buốt dưới lớp băng trắng. Ký ức ùa về như thác lũ - cabin tối om, ba gương mặt hung dữ, tiếng súng nổ, và... răng nanh trắng sắc lẹm lóe lên trong bóng tối.

Carlisle.

Cô nhận ra mình đang nằm trên giường của chính mình, nhưng căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng lẫn với hương thơm quen thuộc của anh, mùi tuyết tùng khô lẫn với nhựa thông ngấm sương, mùi của không khí lạnh đầu đông, khiến cô cảm thấy yên bình đến lạ.

"Em tỉnh rồi."

Giọng anh vang lên như lời thì thầm trong đêm. Claire quay đầu, dù cử động nhỏ ấy khiến cô nhăn mặt vì đau, cô thấy Carlisle ngồi trên chiếc ghế dựa nhỏ cạnh giường. Khuôn mặt anh tràn ngập lo lắng, những đường nét quen thuộc căng thẳng với nỗi âu lo. Bộ vest trắng từng lúc nào chỉn chu giờ đây nhàu nát, cổ áo hơi mở để lộ đường cong thanh lịch của cổ họng.

Khoảnh khắc im lặng căng thẳng kéo dài. Ánh mắt họ gặp nhau trong ánh đèn vàng nhạt, và cả hai đều hiểu - không còn bí mật nào nữa. Không còn giả vờ. Không còn lời nói dối nhỏ nhặt để che đậy sự thật.

Carlisle đứng dậy với chuyển động duyên dáng đến siêu thực, tiến đến bên giường. Mỗi bước chân đều không phát ra âm thanh trên sàn gỗ cọt kẹt. Anh ngồi xuống mép giường với sự cẩn trọng của người sợ làm vỡ thứ gì đó quý giá.

"Để anh kiểm tra vết thương." Giọng anh nhẹ nhàng nhưng Claire có thể nghe thấy sự căng thẳng nén chặt bên dưới.

Bàn tay lạnh của anh nhẹ nhàng kiểm tra băng quanh đầu cô. Claire quan sát mọi cử động với sự tập trung tuyệt đối. Cách anh cẩn thận tránh chạm vào những vết máu khô. Cách anh thở gấp khi cởi bỏ băng cũ, để lộ vết thương đã được khâu gọn gàng. Cách cơ hàm anh cứng lại mỗi khi mùi máu lan trong không khí.

Cô nhận ra việc ở bên cô lúc này đòi hỏi sự kiềm chế khủng khiếp từ anh. Nhưng anh vẫn ở đây. Vẫn chăm sóc cô với sự nhẹ nhàng vô hạn của một bác sĩ giàu kinh nghiệm và tình yêu vô điều kiện của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của anh ấy.

"Anh không phải con người, đúng không?"

Câu hỏi thoát ra từ môi cô một cách bình tĩnh đến đáng sợ. Như thể cô đang hỏi về thời tiết hay hương vị của tách trà.

Bàn tay Carlisle đông cứng trên lớp băng sạch. Anh ngừng thở - một chi tiết Claire chỉ nhận ra bây giờ khi sự im lặng hoàn toàn bao trùm căn phòng. Không có tiếng thở. Không có nhịp tim. Chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối của kẻ đã chết từ lâu.

Carlisle ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hổ phách tràn đầy lo lắng và... sự chuẩn bị cho việc bị từ chối. Anh thở dài, một tiếng thở không cần thiết cho cơ thể anh, chỉ là thói quen của ba thế kỷ giả vờ làm người.

"Ma cà rồng," anh nói, giọng khàn khàn. "Đã ba trăm năm."

Claire gật đầu nhẹ, như thể điều này giải thích mọi thứ cô đã nghi ngờ. Những bức tranh ghép cuối cùng đã lắp vào đúng vị trí - làn da lạnh băng, sức mạnh phi thường, tốc độ không tưởng, cách anh di chuyển không phát ra âm thanh, và đôi mắt đôi khi chuyển từ hổ phách sang đen kịt.

"Gia đình anh cũng vậy." Không phải câu hỏi. Một nhận định.

"Đúng." Carlisle tiếp tục thay băng, động tác chậm rãi và cẩn trọng. "Nhưng bọn anh... khác biệt. Bọn anh không uống máu người."

"Máu động vật." Claire nhớ lại mùi rừng hoang dã luôn bám trên người anh, cách đôi mắt anh đôi khi có màu đen thẫm của cơn đói.

"Bọn anh gọi mình là những kẻ 'ăn chay'." Một nụ cười nhỏ, chua chát xuất hiện trên môi anh. "Một cách nói đùa của Emmett."

Claire lắng nghe với sự tập trung tuyệt đối khi Carlisle giải thích về gia đình. Edward với khả năng đọc tâm trí. Emmett với sức mạnh phi thường. Rosalie với vẻ đẹp và sự bảo vệ gia đình quyết liệt. Jasper với khả năng cảm nhận và thao túng cảm xúc.

"Alice," anh nói, giọng dịu lại khi nhắc đến cô con gái nhỏ, "Con bé có thể nhìn thấy tương lai. Những lần em thấy Alice 'đau đầu', đó là khi con bé đang có thị kiến."

"Thị kiến về tương lai," Claire lặp lại, sự ngạc nhiên đầu tiên xuất hiện trong giọng nói. "Vậy cô ấy đã biết..."

"Về đêm nay? Có." Carlisle hoàn thành việc băng bó, nhưng bàn tay vẫn đặt nhẹ trên vai cô. "Con bé thấy em gặp nguy hiểm. Bọn anh đã đến ngay khi có thể."

"Vậy đêm qua... khi anh nhìn em bị thương..." Claire hiểu tại sao việc ở bên cô khó khăn đến thế nào với anh. Mùi máu của cô chính là thứ có thể khiến anh mất kiểm soát, biến thành quái vật khát máu.

Carlisle cúi đầu, tóc vàng rối bù che khuất gương mặt. "Đó là lần khó khăn nhất trong ba thế kỷ của anh. Nhưng anh không thể... không thể bỏ mặc em."

Cảm xúc thô sơ trong giọng nói anh khiến tim Claire đập mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy được nỗi đau mà anh đã trải qua, cảm giác bị giằng xé bởi cơn khát máu nguyên thuỷ và tình cảm anh dành cho cô.

Im lặng lan tỏa trong căn phòng như một lớp sương mù. Claire nhìn xuống bàn tay đan lại trên chăn, suy nghĩ về những gì cô vừa nghe. Một phần trong cô đang xử lý thông tin với tốc độ chóng mặt. Ma cà rồng. Những sinh vật trong huyền thoại. Và anh là một trong số họ.

Nhưng trái tim đã học cách yêu người đàn ông này chỉ cảm thấy... nhẹ nhõm. Cuối cùng, không còn bí mật nào nữa. Ít nhất từ phía anh.

"Giờ đến lượt em."

Những từ thoát ra từ môi cô như lời thú tội cuối cùng của kẻ tội đồ. Carlisle ngẩng đầu, ánh mắt hổ phách dịu dàng nhưng chăm chú.

"Như anh đã biết, tên em là Clarissa Genevieve Ashcroft."

Cô thấy anh gật đầu nhẹ. Anh đã biết từ trước, nhưng giờ đây cái tên ấy mang trong nó toàn bộ sức nặng của sự thật.

"Gia đình Ashcroft không chỉ là một gia đình giàu có." Claire nhìn ra cửa sổ, nơi bóng đêm nuốt chửng mọi thứ. "Gia đình em là một gia đình quý tộc lâu đời ở Anh. Họ sở hữu đất đai, tòa nhà, công ty, điền trang. Thế lực của họ đã bám rễ sâu tại Anh Quốc từ nhiều thế kỷ trước, nơi họ có thể thao túng truyền thông, chính trị... thậm chí cả luật pháp khi cần thiết."

Giọng cô trở nên khô khốc như lá khô. "Em là một trong những 'con cờ hoàn hảo' mà gia đình đã cố gắng tạo ra để củng cố vị trí, quyền lực của gia tộc."

Claire kể về tuổi thơ với giọng điệu đều đều, không cảm xúc - như một bản báo cáo y tế lạnh lùng. Mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô đều bị kiểm soát. Chế độ ăn khắc nghiệt để duy trì vóc dáng. Giọng điệu và từ ngữ phải hoàn hảo. Cách di chuyển luôn duyên dáng, kiểu cách. Thậm chí cả cách suy nghĩ, cô cũng không được phép có ý kiến riêng. Tất cả vì một mục tiêu chung, tất cả đều vì Ashcroft.

"Họ thường so sánh em với hình ảnh lý tưởng họ muốn," cô nói, nụ cười chua chát nở trên môi. "Liên tục nhắc nhở em về sự không hoàn hảo, thiếu sót. Rằng 'Con chỉ có giá trị khi con hoàn hảo'."

Carlisle lắng nghe không nói gì, nhưng bàn tay anh siết chặt hơn trên vai cô. Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ âm ỉ trong anh - không phải giận cô, mà giận những kẻ đã gây ra nỗi đau này.

"Em gần như không có bạn bè thực sự. Bị giám sát chặt chẽ bởi gia đình và những người giúp việc trung thành." Claire cười khẽ, một tiếng cười không chút vui vẻ. "Một cuộc sống hoàn hảo từ bên ngoài. Một địa ngục tinh vi từ bên trong."

Cô ngừng lại, nuốt nước bọt. Phần khó nhất vẫn chưa được nói ra.

"Nhưng điều tệ hại nhất không phải là những gì họ đã làm với em." Giọng cô run rẩy lần đầu tiên. "Mà là những gì em đã học được từ họ."

Claire quay nhìn Carlisle, ánh mắt xanh biếc đầy nước mắt. "Họ giúp em học được cách che dấu cảm xúc của mình. Học cách che dấu con người thật của bản thân. Và... em còn học được cách thao túng người khác, nắm lấy điểm yếu của họ như một món đồ chơi."

Những giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống má cô như mưa đầu mùa. "Em sợ mình sẽ trở thành thứ mà nhà Ashcroft luôn mong muốn. Nhưng có vẻ... có vẻ từ lâu em đã là con người đó rồi. Em chỉ cố gắng chối bỏ điều đó thôi."

"Trong cabin đêm qua," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào, "anh đã thấy em làm gì. Cách em khiến họ nghi ngờ lẫn nhau. Cách em... thao túng họ như những con rối."

Nước mắt giờ đây chảy không ngừng. "Em ghét chính con người thật của mình. Em ghét để anh biết rằng em không phải Claire Carter - cô gái hiền lành, dễ mến mà anh yêu. Em sợ... em sợ người anh yêu không phải chính con người thật của em."

Giọng cô vỡ òa thành tiếng khóc nghẹn ngào. "Giống như những lời chính cha mẹ em từng nói khi chối bỏ yêu thương em. Em không muốn anh cũng..."

Không thể nói thêm một từ nào nữa, Claire khóc như một con búp bê sứ đang vỡ vụn. Tất cả những nỗi đau được dồn nén trong nhiều năm, tất cả sự sợ hãi về việc bị từ chối, tất cả sự ghét bỏ bản thân - mọi thứ đều tuôn trào ra trong những giọt nước mắt mặn đắng.

Carlisle cảm thấy trái tim mình đau nhói như thể nó vẫn còn sống. Không suy nghĩ gì thêm, anh giang rộng vòng tay và ôm cô vào lòng.

Cô nhỏ bé và mong manh trong vòng tay anh, run rẩy như chiếc lá cuối cùng của mùa thu. Anh vỗ về lưng cô với những động tác nhẹ nhàng, đều đặn, như ru một đứa trẻ sau cơn ác mộng.

"Shh," anh thì thầm vào tóc cô. "Em không cần phải xin lỗi. Không cần phải sợ hãi."

Anh đợi đến khi tiếng khóc của cô dịu lại, rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để nhìn vào mắt. Những giọt nước mắt vẫn còn lấp lánh trên mi dài, nhưng ánh mắt xanh biếc đã bình tĩnh trở lại.

"Tình cảm anh dành cho em," anh nói, giọng khàn khàn với cảm xúc, "là dành cho chính con người em. Dù em có là ai, là gì, anh vẫn sẽ luôn yêu thương em."

"Anh đã sống đủ lâu để biết rằng không ai hoàn toàn thiện hay hoàn toàn ác. Chúng ta đều có ánh sáng và bóng tối. Những gì em gọi là 'thao túng' trong cabin, anh gọi đó là sự thông minh và dũng cảm của một người phụ nữ đang chiến đấu để sống sót."

Carlisle vuốt má cô, lau đi những giọt nước mắt.

Nghe những lời yêu thương của Carlisle, Claire chỉ có thể khóc nghẹn vì tình yêu anh dành cho cô. Nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng càng yêu anh nhiều, cô càng phải bảo vệ anh khỏi gia đình mình.

Dù anh có là một sinh vật siêu nhiên, nhà Ashcroft vẫn sẽ tìm ra điểm yếu để khai thác. Họ sẽ tìm ra gia đình anh, những người anh yêu thương. Họ có thể làm tổn thương anh và gia đình anh theo những cách mà sức mạnh siêu nhiên không thể ngăn cản được.

Cô không cho phép điều đó xảy ra. Không bao giờ. Vì cô cũng yêu anh nhiều như anh yêu cô vậy.

"Em cũng yêu anh," cô thì thầm, giọng run rẩy với cảm xúc. "Nhưng em sợ... em sợ tình yêu này sẽ hủy hoại cả hai chúng ta."

Thay vì trả lời bằng lời, Carlisle cúi xuống và hôn cô. Một nụ hôn say đắm nhưng đầy đau đớn, tuyệt vọng như thể họ đang cố gắng truyền đạt tất cả tình yêu và nỗi sợ qua một cử chỉ đơn giản.

Môi anh lạnh như băng nhưng dịu dàng, và Claire cảm thấy mình tan chảy trong vòng tay anh. Trong khoảnh khắc ấy, không có gì khác tồn tại ngoài họ, hai linh hồn tổn thương đã tìm thấy nhau trong bóng tối.

Khi họ tách ra, cả hai đều thở gấp, mặc dù chỉ có Claire thực sự cần oxy.

"Chúng ta sẽ tìm ra cách," Carlisle nói, trán áp vào trán cô. "Dù phải đối mặt với điều gì, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Claire nhắm mắt, để mình chìm đắm trong cảm giác an toàn tạm thời này. Cô muốn tin vào lời hứa của anh. Cô muốn tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả.

Nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng đây sẽ là trận chiến của riêng cô, chỉ có cô mới có thể khiến mọi thứ dừng lại.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm gián đoạn khoảnh khắc riêng tư của họ.

"Carlisle? Claire?" Giọng Alice vang lên, tươi tắn và vui vẻ như thể không có gì đáng lo ngại trên thế giới này. "Con mang theo một vài thứ có thể hữu ích."

Claire và Carlisle nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười mặc dù nước mắt vẫn còn ướt trên má cô.

"Vào đi," Claire gọi, giọng vẫn còn khàn khàn.

Alice lướt vào phòng như một làn gió xuân, tay ôm một túi nhỏ đầy đồ y tế. Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khi thấy Claire đã tỉnh và đang ngồi dậy.

"Oh, tuyệt vời! Mọi người sẽ rất vui khi biết chị đã tỉnh." Alice đặt túi đồ xuống bàn và quay lại, đôi mắt lấp lánh với niềm vui thực sự. "Emmett đã chuẩn bị ít nhất năm câu đùa để chào đón chị 'trở về từ cõi chết', lời anh ấy đấy, không phải em."

Mặc dù đau đớn, Claire không thể không cười. "Tôi đoán vậy cũng phù hợp với cậu ấy."

"Edward thì đang lo lắng về việc liệu chị có thể 'đọc' được suy nghĩ của anh ấy qua biểu cảm trên khuôn mặt hay không," Alice tiếp tục, mắt lấp lánh với vẻ tinh nghịch. "Em đã nói với anh ấy rằng với khả năng quan sát của chị, anh ấy nên cẩn thận đấy."

Carlisle lắc đầu, nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi.

Bầu không khí trong phòng nhẹ nhõm hẳn với những câu chuyện vui nhộn của Alice. Claire cảm thấy như thể một gánh nặng đã được nhấc khỏi vai, và một phần nào đó trong cô đã cảm thấy mình bớt cô đơn đi đôi chút.

Nhưng khi Alice ngừng cười và nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc hơn, Claire biết rằng cô gái nhỏ có điều gì đó quan trọng muốn nói.

"Claire," Alice nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sức nặng. "Em phải thừa nhận một điều. Khi chị đến nhà bọn em lần trước, em đã có một thị kiến về gia đình chị."

Carlisle và Claire đều chú ý hơn.

"Nó không quá rõ ràng," Alice tiếp tục, "nhưng đủ để em biết rằng dù chị chọn con đường nào, nó cũng sẽ không dễ dàng." Cô nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi. "Nhưng em cũng thấy rằng, chị hãy làm những điều mà em cảm thấy đúng với trái tim mình. Đó luôn là con đường tốt nhất."

Trước khi Claire kịp hỏi thêm, tiếng bước chân nhiều người vang lên từ hành lang.

"Có vẻ như mọi người cũng đã đến," Alice cười. "Hy vọng chị đã sẵn sàng cho một 'chút' sự quan tâm quá mức."

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ hành lang, và Esme bước vào đầu tiên, tay ôm một khay đầy những món ăn thơm ngon. Gương mặt dịu dàng của cô sáng lên khi thấy Claire đã tỉnh và ngồi dậy được.

"Claire, em yêu," Esme nói, giọng ấm áp như ánh nắng sớm mai. "Chúng ta đã lo lắng cho em rất nhiều."

Rosalie theo sau, vẻ đẹp hoàn hảo của cô được làm dịu bởi nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi. "Cô trông tốt hơn nhiều so với đêm qua đấy," cô nói, giọng điệu thường lạnh lùng giờ đây mang tính cách ấm áp.

"Đây," Esme đặt khay đồ ăn xuống bàn bên cạnh, "chị đã chuẩn bị một ít soup và bánh mì. Em cần ăn để mau khoẻ lại."

Mùi thơm của soup gà nóng hổi lan tỏa trong phòng, làm cho bụng Claire sôi lên. Cô nhận ra mình chưa ăn gì kể từ... thực ra cô không nhớ lần cuối ăn gì là khi nào.

"Cảm ơn," Claire nói chân thành, nhận lấy bát soup từ tay Esme. "Mọi người đã làm quá nhiều rồi."

"Dù gì thì bố tôi cũng xem cô là gia đình rồi." Rosalie nói với vẻ mạnh lạnh lùng khó chịu.

"Nói về gia đình," Emmett kéo ghế ngồi xuống gần hơn, "chúng tôi đã bàn và nghĩ rằng chị nên đến ở nhà chúng tôi một thời gian. Ít nhất là cho đến khi mọi thứ... ổn định trở lại."

Alice gật đầu. "Nhà bọn em rộng lắm, và có hệ thống an ninh tốt nữa. Chị sẽ an toàn ở đó."

"Và," Emmett thêm với một nụ cười tinh nghịch, "lần này tôi hứa sẽ dẫn cô đi tham quan đúng nghĩa, không như lần trước khi mọi thứ... hơi vội vàng."

Tiếng cười nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng. Claire cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ dâng lên trong ngực - đây là cảm giác thuộc về một gia đình. Không phải gia đình máu mủ với những quy tắc và kỳ vọng nghiêm ngặt, mà là gia đình nơi cô được chấp nhận vì chính con người mình.

"Tôi..." Claire bắt đầu, rồi dừng lại. Trong thâm tâm, ý nghĩ về việc phải rời xa để bảo vệ họ vẫn còn đó, nhưng lúc này, được bao vây bởi sự quan tâm và tình yêu thương, cô chỉ muốn nắm lấy khoảnh khắc này.

"Tôi muốn ở lại," cô nói cuối cùng, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Ít nhất là để Emmett có thể chứng minh rằng lần 'tham quan' này sẽ không kết thúc với việc tôi bị bắt cóc."

"Ha!" Emmett cười to. "Tôi hứa lần này sẽ không có drama nào cả. Chỉ là một buổi tham quan nhà bình thường, có thể một ít trò chơi và..."

"Emmett," Rosalie nhắc nhở, "đừng hứa những điều anh không thể kiểm soát."

"Được rồi, được rồi," Emmett giơ tay đầu hàng. "Nhưng ít nhất chúng ta sẽ có nhiều thời gian để Claire làm quen với mọi người."

Khi câu chuyện tiếp tục trong bầu không khí ấm cúng, Claire cảm thấy một phần nào đó trong cô bắt đầu tan chảy. Cô nhìn Carlisle, người đang quan sát cô với ánh mắt đầy tình yêu và hy vọng.

Có lẽ, chỉ có lẽ, tình yêu thực sự có thể chiến thắng tất cả. Ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô muốn tin vào điều đó.

"Vậy thì," Alice nói, giọng tràn đầy niềm vui, "chúng ta chính thức chào đón Claire về với gia đình."

Và giữa ánh mắt ấm áp của mọi người, Claire cảm thấy lần đầu tiên trong cuộc đời, cô thực sự đang ở nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro