24 | Dưỡng thương

Ngôi nhà Cullen chìm trong yên tĩnh của buổi sáng sớm khi Carlisle bế Claire qua ngưỡng cửa. Ánh nắng lọc qua những cánh cửa kính lớn, tạo ra những vệt sáng vàng óng trên sàn gỗ sáng màu. Mùi gỗ thông tươi mát hòa quyện với hương lavender nhẹ nhàng mà Esme thường sử dụng.

Claire đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh từ lúc rời khỏi nhà cô. Khuôn mặt tái nhợt nghiêng qua, dựa vào vai Carlisle, hơi thở đều đặn nhưng yếu ớt. Băng quanh đầu cô đã được thay mới, trắng tinh và gọn gàng, nhưng vẫn không che được những vệt bầm tím dưới mắt.

"Phòng đã sẵn sàng," Esme nói nhỏ, dẫn đường lên cầu thang. Cô đã chuẩn bị phòng ngủ ở cuối hành lang tầng hai gần phòng của Carlisle, đủ gần để Carlisle có thể nghe thấy mọi thay đổi trong nhịp thở của Claire, và chăm sóc cô khi cần.

Căn phòng được trang trí ấm cúng với tông màu kem và xanh nhạt. Giường đôi có ga trắng mềm mại, bàn đọc sách bên cửa sổ với tầm nhìn ra khu rừng phía sau. Esme đã đặt một bình hoa nhỏ trên bàn, những bông cúc họa mi trắng tinh khôi.

Carlisle đặt Claire lên giường với sự cẩn trọng vô tận, như thể cô được làm từ pha lê. Cô thay đổi tư thế một chút, mí mắt rung rinh nhưng không mở ra.

"Em ấy cần nghỉ ngơi," anh thầm thì với Esme. "Cơ thể đã kiệt sức hoàn toàn."

Esme gật đầu hiểu ý. "Em sẽ chuẩn bị soup và trà. Khi cô ấy tỉnh dậy."

Hai ngày tiếp theo trôi qua trong giấc ngủ sâu. Claire chỉ tỉnh giấc trong những lần ngắn ngủi để uống ít nước, ăn vài thìa soup mà Esme đun nóng, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Cơ thể cô như đang bù đắp cho những tháng trời thiếu ngủ, căng thẳng, và sợ hãi.

Carlisle không rời xa. Anh ngồi bên giường, đọc sách hoặc làm việc với laptop, tai luôn lắng nghe nhịp tim của cô. Thỉnh thoảng anh kiểm tra nhiệt độ, thay băng, hoặc đơn giản chỉ quan sát khuôn mặt yên bình của cô trong giấc ngủ.

Buổi chiều ngày thứ ba, Claire cuối cùng cũng mở mắt và không ngủ tiếp. Cô nhìn quanh căn phòng với vẻ lạ lẫm, mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu. Ánh nắng chiều vàng rực chiếu qua cửa sổ, và từ tầng dưới vọng lên tiếng cười nhẹ của Alice.

"Em tỉnh rồi," Carlisle nói, giọng nhẹ nhõm rõ rệt. Anh ngồi trên ghế bành bên cạnh, một quyển sách y học dày trên đùi.

Claire cố gắng ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi choáng váng. "Em ngủ bao lâu rồi?"

"Gần ba ngày." Anh đứng lên, rót một ly nước từ bình trên bàn. "Cơ thể em cần thời gian để hồi phục."

Khi nhận ly nước, Claire chợt nhận ra điều gì đó. Cô đang ở giữa một gia đình ma cà rồng. Vết thương trên người vẫn còn chảy máu, dù ít hơn. Mùi máu tươi đang lan tỏa trong không khí. Liệu điều này có gây khó khăn cho họ?

Như đọc được suy nghĩ của cô, Carlisle mỉm cười nhẹ. "Em không cần lo lắng về chúng tôi. Chúng tôi đã quen với việc tự kiểm soát."

Nhưng Claire vẫn cảm thấy bồn chồn. Cô là con người duy nhất trong ngôi nhà này, đang bị thương và yếu ớt. Một phần trong cô thắc mắc liệu cô có đang tạo ra gánh nặng không đáng có.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm gián đoạn những suy nghĩ ấy. Alice nhô đầu vào, mặt rạng rỡ khi thấy Claire đã tỉnh hẳn.

"Cuối cùng chị cũng tỉnh!" Alice bước vào với khay trà và một số bánh quy tự làm. "Chúng tôi còn nghĩ chắc chị sẽ ngủ cả tuần."

"Xin lỗi vì đã..." Claire bắt đầu.

"Không có gì phải xin lỗi cả," Alice ngắt lời với nụ cười ấm áp. "Chị cần nghỉ ngơi mà. Và chúng tôi thích có chị ở đây."

Cô đặt khay xuống bàn đầu giường, cử động nhẹ nhàng và tự nhiên. "Esme đã nấu một vài món soup khác nhau. Rosalie còn hỏi thăm về vết thương nữa. Emmett thì... anh ấy muốn biết khi nào em đủ khỏe để nghe anh ấy kể về lần đấu vật với gấu xám."

Claire cười khẽ, âm thanh đầu tiên từ cô trong nhiều ngày. "Cậu ấy thực sự đã đấu vật với gấu?"

"Emmett có thể biến bất cứ điều gì thành một cuộc thi đấu," Alice cười. "Kể cả việc xem ai gập quần áo nhanh hơn."

Bầu không khí trong phòng nhẹ nhõm đi rõ rệt. Claire cảm thấy sự lo lắng ban đầu dần tan biến. Mặc dù hoàn cảnh đặc biệt, gia đình Cullen vẫn đối xử với cô như một người bạn bình thường đang cần được chăm sóc.

"Em có thể ở lại một chút không?" Alice hỏi, ngồi xuống mép giường. "Hoặc chị muốn nghỉ ngơi thêm?"

"Không, tôi thích có em ở đây," Claire nói chân thành. Và cô thực sự thích. Sau những ngày cô đơn trong giấc ngủ, việc có người trò chuyện cảm thấy như một món quà.

Họ trò chuyện về những điều nhỏ nhặt như thời tiết ở Forks, những cuốn sách trong thư viện nhà Cullen, kế hoạch của Alice cho khu vườn. Những chủ đề an toàn, dễ chịu, không đòi hỏi Claire phải nghĩ quá nhiều hay chia sẻ quá sâu.

Khi Alice ra ngoài để chuẩn bị bữa tối, Claire nhận ra một điều khác. Từ tầng dưới, cô có thể nghe thấy âm thanh của cuộc sống gia đình bình thường. Tiếng Esme hỏi thăm về loại hoa nào nên trồng. Tiếng Emmett và Rosalie tranh luận về một bộ phim. Nhưng tất cả đều nhỏ hơn, nhẹ nhàng hơn bình thường.

Ánh mắt hổ phách của anh nhìn cô với sự dịu dàng khiến tim Claire đập nhanh hơn. "Em có biết không, trong ba ngày qua, điều duy nhất anh lo lắng không phải là việc kiểm soát cơn khát máu. Mà là việc em có thức dậy không, em có đau không, em có cần gì không."

Cô đặt tay lên tay anh. "Em ổn, anh à. Và em biết ơn vì được ở đây."

Họ ngồi im lặng một lúc, tay nắm tay, nghe âm thanh yên bình của chiều tà từ bên ngoài cửa sổ. Claire cảm thấy vô cùng bình an vào lúc này.

"Bây giờ," Carlisle đứng dậy với nụ cười, "Esme sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu em không ăn bữa tối đầu tiên cùng gia đình."

Ngày thứ tư, Claire cảm thấy đủ sức để rời khỏi phòng ngủ. Cô từ từ xuống cầu thang, một tay nắm lan can, một tay ấn nhẹ vào vai vẫn còn đau nhức. Âm thanh từ phòng bếp vọng ra, từ tiếng dao cắt trên thớt, đến tiếng nồi sôi bùng bục, và mùi thơm ngon tỏa ra khiến bụng cô phát ra tiếng kêu nhỏ.

"Nghe có vẻ như ai đó đói rồi đấy." Emmett cười từ phòng khách, nơi anh đang ngồi trước TV với tay cầm điều khiển. "Esme sẽ vui lắm khi biết có ai đó thật sự mong đợi những món siêu cấp ngon của dì ấy đấy."

Phòng ăn đã được chuẩn bị như một bữa tiệc nhỏ. Chiếc bàn gỗ sồi lớn được trải khăn màu kem, nến thơm nhỏ cháy phập phồng trong chén sứ trắng. Esme đã bày biện một bữa ăn hoàn chỉnh, soup bí đỏ trong bát sứ xanh nhạt, bánh mì nướng vàng ruộm, và salad với những lá rau xanh tươi được trang trí như tác phẩm nghệ thuật.

Cả gia đình tụ tập quanh bàn mặc dù chỉ có Claire cần thức ăn thật sự. Cảnh tượng này vừa kỳ lạ vừa ấm lòng, sáu ma cà rồng ngồi quanh bàn ăn, để một con người duy nhất thưởng thức bữa ăn.

"Soup này ngon tuyệt," Claire nói sau ngụm đầu tiên, cảm thấy hương vị bí đỏ ngọt ngào hòa cùng kem tươi và thảo mộc tan trên lưỡi. "Chị Esme, em không biết phải cảm ơn thế nào."

Esme mỉm cười, hai mắt sáng lên với niềm vui thật sự. "Đó là niềm hạnh phúc của chị, em yêu. Đã lâu lắm rồi chị mới có cơ hội nấu ăn cho ai đó thực sự thưởng thức được."

"Dì nấu ăn thường xuyên mà," Emmett phản bác. "Tuần trước dì còn làm bánh chocolate chip."

"Đó là để dì có việc làm thôi," Esme cười. "Còn giờ dì có lý do thực sự."

Alice nghiêng người về phía trước, mắt sáng rực. "Em đang nghĩ đến việc thay những tấm rèm màu kem bằng màu xanh navy. Và cái ghế sofa cũ kia..." Cô chỉ tay về góc phòng. "Em muốn thay bằng kiểu Scandinavian, gỗ sồi tự nhiên."

"Alice luôn có ý tưởng trang trí mới," Esme mỉm cười. "Tháng trước con bé còn muốn sơn lại toàn bộ nhà bếp."

"Màu xanh mint sẽ rất tươi mới!" Alice bảo vệ ý tưởng của mình. "Và em đã thấy trong tương lai rằng chúng ta sẽ thích nó."

Rosalie nhìn Alice với vẻ buồn cười. "Em ấy sử dụng khả năng nhìn tương lai để biện hộ cho quyết định trang trí. Đó có tính là gian lận không?"

"Không phải gian lận nếu đó là năng khiếu tự nhiên," Alice phản bác, nháy mắt tinh nghịch.

Emmett đột nhiên khoe cái điện thoại trong tay. "Nói về công nghệ, chị biết không,  cuối cùng tôi cũng học được cách chụp ảnh selfie đấy."

"Ôi không," Rosalie rên rỉ. "Anh ấy đã chụp ít nhất hai trăm tấm trong vài ngày gần đây rồi."

"Đó là nghiên cứu khoa học!" Emmett kêu lên, vẻ mặt nghiêm túc một cách hài hước. "Anh cần tìm góc độ tốt nhất cho khuôn mặt này." Anh chỉ vào gương mặt hoàn hảo của mình. "Đây là nghệ thuật đấy."

Claire bật cười, nụ cười đầu tiên từ cô sau nhiều ngày. Cô nhận ra họ đang cẩn thận tránh những chủ đề có thể kích hoạt những ký ức đau đớn của cô. Không ai hỏi về gia đình Ashcroft. Không ai đề cập đến những ngày qua. Họ chỉ tập trung vào hiện tại, vào những điều nhỏ nhặt mang lại tiếng cười.

Và kỳ lạ thay, điều đó chính xác là những gì cô cần.

***

Sau bữa tối, Claire theo Carlisle bước ra hiên sau nhà. Gió đêm mát lạnh khiến cô rùng mình nhẹ, kéo chiếc áo len mỏng mà Esme đã cho mượn chặt hơn quanh người. Mùi thông tươi hòa quyện với hương đất ẩm sau cơn mưa chiều, bao quanh họ như một vòng tay dịu dàng của thiên nhiên.

Họ ngồi trên chiếc xích đu gỗ mà Emmett đã tự làm vài năm trước, sợi xích kim loại kêu cót kẹt nhẹ theo nhịp lắc. Trên cao, những vì sao lấp lánh qua kẽ lá như những viên kim cương nhỏ được rải rác trên tấm nhung đen. Tiếng dế kêu từ bụi cây, hòa cùng tiếng lá xào xạc trong gió, tạo nên bản nhạc ru đêm của rừng.

Claire lắng nghe một lúc, rồi cuối cùng cũng lên tiếng với câu hỏi đã dằn vặt cô cả ngày. "Anh có cảm thấy khó khăn không? Khi ở gần em trong lúc em... như thế này?"

Carlisle quay nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc trong ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ phòng khách. Anh im lặng một lúc, như đang cân nhắc từng từ.

"Thành thật?" Anh nói cuối cùng. "Có. Nhưng không phải theo cách em nghĩ."

Anh ngừng lại, nhìn ra khu rừng tối tăm phía trước. "Cơn khát máu có ở đó. Và nó sẽ luôn ở đó với bất kỳ ma cà rồng nào. Nhưng nỗi lo lắng về em, về việc em có hồi phục không, em có đau không, em có cần gì không lại là thứ duy nhất chiếm giữ tâm trí anh."

Anh quay lại nhìn cô, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn. "Gia đình anh cũng vậy. Họ đã thay đổi lịch trình săn mồi, luân phiên ở nhà để luôn có ai đó gần em. Không phải vì bắt buộc."

"Vì sao?" Claire hỏi, giọng khàn khàn.

"Vì bọn anh muốn," Carlisle nói đơn giản. "Vì em không phải là gánh nặng, Claire. Em là món quà."

Cô cảm thấy cổ họng nghẹn lại. "Em không muốn..."

"Em đã mang lại điều mà anh nghĩ anh đã thiếu bao lâu nay," anh tiếp tục, giọng chắc chắn. "Mục đích thực sự để quan tâm đến ai đó. Trong ba thế kỷ, anh đã chăm sóc bệnh nhân vì nghĩa vụ và lòng trắc ẩn. Nhưng chăm sóc em..."

Anh đưa tay lên, vuốt nhẹ má cô. Da anh lạnh nhưng chạm nhẹ như cánh hoa. "Đó là vì tình yêu."

Trong im lặng thoải mái sau đó, Claire để mình chìm vào cảm giác vững chắc của việc được yêu thương và chấp nhận. Đây là thứ cô đã khao khát suốt cuộc đời mà chưa bao giờ dám hy vọng có được.

"Cảm ơn anh," cô thì thầm. "Vì đã cho em một nơi để thuộc về."

Carlisle hôn nhẹ lên trán cô, môi anh mát lạnh nhưng dịu dàng. "Em luôn có một chỗ trong gia đình này, Claire. Luôn luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro