26 | Và vì anh yêu em

Claire mở mắt, ánh nắng chiều rọi qua khe cửa sổ đập vào mặt khiến cô chớp mắt liên tục. Mọi thớ cơ trên người đều kêu gào phản đối khi cô cố gắng cử động. Cảm giác ê ẩm lan tỏa khắp cơ thể như thể cô vừa xe tải ủi qua người. Tay chống xuống nệm, Claire từ từ ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng vì giấc ngủ sâu.

Cô chợt nhận ra mình đang mặc bộ pajama lụa màu xanh ngọc, không phải trong tình trạng trần trụi như ký ức cuối cùng còn đọng lại. Cơ thể sạch sẽ không còn vương mùi mồ hôi đêm qua, mái tóc đỏ rực đã được chải gọn gàng. Ga giường trắng tinh thơm mùi nước xả vải, không còn dấu vết nào của đêm cuồng nhiệt. Claire mỉm cười khẽ, ngón tay lướt nhẹ trên lớp lụa mềm mại.

Cánh cửa phòng bật mở phát ra tiếng động nhỏ. Carlisle xuất hiện với chiếc áo sơmi trắng và quần tây phẳng phiu, trên tay bưng một chiếc khay gỗ nhỏ. Ánh nắng chiều phản chiếu trên mái tóc vàng của anh tạo thành quầng sáng mờ ảo, khiến dáng vẻ anh càng thêm phi thường. Nụ cười ấm áp nở trên môi khi ánh mắt hai người chạm nhau.

"Dậy rồi à? Anh mang chút đồ ăn cho em."

Anh đặt chiếc khay xuống bên cạnh cô, trên đó là hai miếng sandwich được cắt gọn gàng cùng một đĩa trái cây tươi. Bên cạnh là ly nước cam vắt và một tách trà nóng còn bốc khói.

Claire nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn đã nhuốm đỏ bầu trời. Cô trợn tròn mắt, không thể tin được mình đã ngủ hết cả ngày.

"Em ngủ bao lâu rồi? Trời ơi, anh nên đánh thức em dậy từ sớm mới phải." Cô thở dài, vò mái tóc.

Carlisle ngồi xuống mép giường, bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ má cô, rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán. Mùi hương dược phẩm từ bệnh viện vẫn còn vương nhẹ trên người anh.

"Em ngủ ngon quá, anh không đành lòng làm phiền. Lâu rồi anh chưa thấy em có giấc ngủ sâu đến vậy."

Claire lườm anh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cái nhìn đó như thể muốn nói Còn chẳng phải là tại anh sao? Carlisle bật cười, tiếng cười trong vắt như tiếng chuông gió, làm tan đi không khí tĩnh lặng trong căn phòng.

Bụng đói cồn cào, Claire với lấy miếng sandwich và cắn một miếng lớn. Vị gà cay lan tỏa trong miệng, chính xác là loại cô thích nhất. Cô lấy tay che miệng, cố nuốt xuống mới lên tiếng:

"Anh vừa từ bệnh viện về sao?"

"Ừm. Hôm nay khá bận, ba ca phẫu thuật liên tiếp." Carlisle vuốt nhẹ một lọn tóc sau tai cô. "Eliza cứ hỏi về em suốt. Cô ấy nhờ anh gửi cho em hộp trà hoa cúc mới này, bảo rằng sẽ giúp em ngủ ngon hơn."

Claire mỉm cười khi nghĩ đến cô bạn y tá tốt bụng. Kể từ vụ bắt cóc kinh hoàng ấy, cô vẫn chưa có cơ hội trò chuyện trực tiếp với Eliza, chỉ đủ sức gửi vài tin nhắn ngắn ngủi cố gắng trấn an người bạn rằng vì mình bị ốm nên phải nghỉ phép một tuần. Nhưng vì đã hơn một tuần Claire không xuất hiện ở bệnh viện, không có giải thích thỏa đáng nào khác ngoài vài câu chữ mơ hồ về "vấn đề sức khỏe cá nhân", có lẽ vì thể nên Eliza vẫn không thể bớt lo lắng được.

"Em ước gì mình có thể quay lại làm việc cùng hai người. Thật sự nhớ bệnh viện và mấy đứa trẻ lắm." Claire khẽ thở dài, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng cuối ngày đang dần tắt.

Carlisle nhìn Claire, rồi nắm lấy tay cô, ngón tay lạnh giá vuốt ve bàn tay nhỏ bé ấy như muốn xoa dịu sự bất an của cô.

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên trầm lắng. Claire xoay xoay cốc nước cam trong tay, những suy nghĩ chạy dài trong đầu như những đám mây xám dần kéo tới. Cô nhìn Carlisle, ánh mắt chất chứa điều gì đó sâu hơn cả sự biết ơn thông thường.

"Gia đình anh thật sự rất tuyệt vời, anh biết không?" Claire đặt cốc nước xuống, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành. Cô đã dành vô số giờ quan sát cách gia đình Cullen sinh hoạt cùng nhau, những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng trên ghế sofa, tiếng cười vang vọng trong bếp, ánh mắt đầy yêu thương họ trao cho nhau.

Bầu không khí gia đình ấm áp và thoải mái đến mức đôi khi Claire phải ngoảnh mặt đi, cảm giác như đang nhìn trộm một thứ gì đó quá đẹp đẽ, quá xa vời. Mỗi thành viên đều đối xử với nhau bằng sự tôn trọng sâu sắc, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt diễn ra tự nhiên như hơi thở.

Cô nắm lấy bàn tay lạnh giá của Carlisle, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. Cảm giác cứng cáp, mát lạnh từ làn da anh truyền đến môi cô.

"Em rất hạnh phúc khi được trở thành một phần trong gia đình của anh."

Ánh mắt Claire trở nên sâu sắc hơn, hai bàn tay vẫn nắm chặt tay Carlisle. Từng ngón tay cô vô thức vuốt ve các đường gân trên mu bàn tay anh, như thể đang vẽ nên câu chuyện cuộc đời mình.

"Đó là sự thật. Tình yêu thương em nhận được từ gia đình anh trong thời gian qua còn nhiều hơn tất cả những gì em từng có trong 24 năm cuộc đời mình." Giọng cô khàn đi, nhuốm màu chua xót. "Lần đầu tiên em thực sự cảm nhận được thế nào là được sống, được yêu thương. Vì thế, em càng trân trọng điều đó và... em sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá."

Carlisle như thể nín thở, chờ đợi những lời tiếp theo. Đôi mắt màu hổ phách của anh không rời khỏi gương mặt Claire, cố gắng đọc hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau từng lời nói của cô.

Claire hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí lạnh tràn vào phổi, làm dịu cơn xúc động đang dâng trào. Dù đã được đón nhận vào vòng tay gia đình Cullen, cô vẫn không thể phớt lờ những tín hiệu đặc biệt là từ Rosalie. Claire có thể cảm nhận rõ những cái nhìn sắc lạnh, đánh giá từ cô nàng tóc vàng xinh đẹp mỗi khi họ chạm mặt nhau. Không phải thù ghét, mà là sự cảnh giác sâu sắc.

Trong thâm tâm, Claire hiểu rõ Rosalie hành xử như thế vì an nguy của gia đình. Gia đình Cullen đã có quá nhiều biến động, và giờ đây, họ lại chấp nhận thêm một mối đe dọa tiềm tàng. Bởi nhà Ashcroft không phải thế lực đơn giản có thể bỏ qua. Họ là cái bóng đen đang rình rập, chỉ chờ thời cơ để kéo cô trở lại cái lồng vàng nghiệt ngã. Mỗi ngày trôi qua với gia đình Cullen, Claire càng thấm thía rằng sự hiện diện của mình có thể mang đến nguy hiểm cho những người đang dần trở nên quan trọng trong cuộc đời cô.

Claire ngước mắt nhìn thẳng vào Carlisle, đôi mắt xanh xám ánh lên sự chân thành, môi hé nở một nụ cười nhẹ. "Anh đã nuôi dạy những đứa trẻ ấy rất tốt, anh biết không? Đôi lúc em thấy hơi ganh tỵ với họ đấy."

Carlisle bật cười trước câu nói đùa của Claire, nhưng anh không thể không nhận ra nỗi chua xót đằng sau giọng nói hài hước ấy. Bàn tay anh siết nhẹ tay Claire, ánh mắt trở nên trầm tư.

Carlisle đưa tay nhẹ vuốt tóc Claire, những sợi tóc đỏ mềm mại luồn qua kẽ ngón tay anh. Trong khoảnh khắc im lặng ấy, anh suy ngẫm về người phụ nữ ngồi trước mặt. Qua bao nhiêu thập kỷ sống trên đời, anh đã chứng kiến vô số nỗi đau của con người, nhưng có những vết thương tâm hồn còn sâu hơn bất kỳ vết cắt nào trên thân thể.

Claire thuộc về loại người đó. Những tổn thương cô mang trong mình quá lớn, không thể dùng lời để diễn tả. Lần bị bắt cóc này chỉ là minh chứng cho quyết tâm của gia đình Ashcroft trong việc kéo cô trở về. Ai dám chắc họ sẽ dừng lại? Lần tới, cô có thể sẽ lại đối mặt với hiểm nguy đe dọa tính mạng.

"Em có nghĩ đến việc chuyển đến một nơi khác không?" Carlisle cất tiếng hỏi, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt nghiêm túc. "Một nơi cách xa Forks, nơi họ không thể tìm thấy em."

Claire ngước lên nhìn anh, đôi mắt xanh thoáng ngạc nhiên.

"Gia đình anh thường xuyên phải thay đổi chỗ ở," Carlisle tiếp tục, bàn tay vẫn nắm chặt tay Claire. "Đó là điều cần thiết với bọn anh. Em có thể đi cùng chúng ta, chúng ta có thể chờ đến khi nhà Ashcroft từ bỏ việc tìm kiếm."

Anh ngừng lại khi nhận ra bàn tay ấm áp của Claire trong tay mình. Hơi ấm từ cơ thể cô lan tỏa, nhắc nhở anh về điều mà đôi khi anh quên mất, rằng Claire chỉ là một con người bình thường. Một sinh vật mỏng manh với trái tim đập rộn ràng, với hơi thở ấm áp và tuổi thọ hữu hạn. Không như anh, không như gia đình anh.

Claire chợt rút tay khỏi tay anh. Thay vào đó, cô đặt hai bàn tay mình lên khuôn mặt lạnh giá của Carlisle, nâng gương mặt anh lên. Đôi mắt xanh của cô ngập tràn xúc động khi cô đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Em ước mình có thể đi cùng anh," Claire thì thầm, hơi thở ấm áp phả lên môi anh. "Nhưng đây là cuộc chiến của em, và em phải là người kết thúc nó."

Cô lùi lại, mắt vẫn nhìn sâu vào mắt Carlisle. Trong ánh mắt ấy chứa đựng sự quyết tâm lẫn với nỗi sợ hãi.

"Em có thể chạy trốn cả đời, nhưng những bóng ma quá khứ vẫn sẽ ám ảnh em, không bao giờ để em được bình yên." Claire nói, giọng run rẩy nhưng đầy chắc chắn. 

Cái gia đình ấy chính là những con quỷ đội lốt người thật sự. Những kẻ có thể dùng sinh mạng của người khác để đổi lại quyền lực, tiền bạc, danh tiếng cho bản thân. Ashcroft là những kẻ dám ngẩng cao đầu với nụ cười giả tạo nơi những bữa tiệc thượng lưu, trong khi bàn tay họ vẫn còn vương mùi tanh của tội ác. Cô muốn những kẻ đó phải trả giá cho những tội lỗi mà họ đã gây ra, cho những tổn thương mà cô phải chịu đựng, cho những vết sẹo vẫn còn rỉ máu trong tâm hồn cô.

Đôi lúc cô nghĩ, cô đang nhân danh công lý để tìm lại chút bình yên cho mình sao? Claire chẳng biết nữa. Vì có lẽ trong suốt cuộc đời của Clarissa, thứ mục tiêu duy nhất để cô có thể sống tới bây giờ là trả thù... Giống như một ngọn lửa âm ỉ, nó nuôi dưỡng cô, sưởi ấm cô trong những đêm lạnh lẽo nhất, và cũng là thứ duy nhất giúp cô dậy được vào những buổi sáng tưởng chừng không thể tiếp tục. Những giấc mơ về khoảnh khắc nhìn thấy sự sụp đổ trên gương mặt kiêu hãnh của cha mẹ cô đã giữ cho nhịp tim cô đập liên tục, dù đôi khi nó đập nhanh đến mức cô tưởng rằng nó sẽ vỡ tung bên trong lồng ngực.

Carlisle vòng tay ôm lấy Claire, kéo cô vào lòng. Cơ thể nhỏ bé của cô run lên trong vòng tay anh, nỗi sợ hãi đang dần lấn át.

Claire tựa vào lồng ngực của anh, hít một hơi thật sâu như thể đang lấy hết can đảm. Tiếng tim đập của cô vang dồn trong tai Carlisle.

"Em sẽ quay lại Anh," Claire thì thầm, lời nói như hòn đá nặng trĩu rơi xuống giữa họ.

Cơ thể Carlisle cứng đờ khi nghe những lời của Claire. Dù đã đoán trước quyết định này, nhưng khi nghe cô nói ra, tâm can anh vẫn chùng xuống. Nỗi lo sợ trào dâng trong anh như thủy triều vì sinh mạng mong manh của người phụ nữ trong vòng tay mình. Carlisle xiết chặt bàn tay, rồi thả lỏng, một cử chỉ vô thức mỗi khi anh cố kiềm chế cảm xúc. Một tiếng thở dài vô thanh thoát ra từ lồng ngực anh.

Claire nhận thấy sự căng thẳng ấy. Cô nâng mặt lên, những ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc vàng của anh, nâng niu từng sợi như thể đang chạm vào thứ quý giá nhất trên đời.

"Đừng lo lắng," Claire thì thầm, cố nặn ra nụ cười. "Em chưa bao giờ làm bất cứ việc gì mà không chuẩn bị kỹ càng cả. Trừ một việc..."

Cô dừng lại, ánh mắt bỗng trở nên mềm mại hơn, giọng nhẹ đi, lần đầu tiên Carlisle được ánh mắt dịu dàng như làn nước trong veo ấy từ cô.

"Yêu anh."

Claire vòng tay qua cổ Carlisle, kéo anh xuống một nụ hôn dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi đau âm thầm lan tỏa trong lồng ngực cô. Trớ trêu thay, chính khi tìm thấy bến đỗ bình yên, cô lại buộc phải rời đi. Những kế hoạch trả thù, hiện thực phũ phàng rằng cô sẽ phải xa rời vòng tay ấm áp này, tất cả đều khiến trái tim cô quặn thắt không nguôi.

Đây không còn là nỗi đau cùn mòn khi nhận ra gia đình không bao giờ yêu thương mình nữa. Giờ đây, trái tim cô thổn thức vì một tình yêu vừa chớm nở đã phải xa rời, vì nỗi tiếc nuối về những khả năng không thể nắm giữ. Sự dằn vặt và buồn bã lấp đầy tâm hồn cô như những đợt sóng không ngừng nghỉ. Chưa bao giờ Claire khao khát được đi cùng Carlisle đến vậy—được thoát khỏi bóng ma quá khứ, bắt đầu lại mọi thứ mà chẳng cần phải lo lắng về điều gì.

Nhưng sự thù hận và nỗi sợ—nỗi sợ Carlisle và gia đình anh sẽ gặp nguy hiểm—lấn át tất cả.

Claire xiết chặt vòng tay quanh cổ anh, cố gắng hấp thụ chút hơi ấm cuối cùng, khắc ghi từng đường nét của khoảnh khắc này vào ký ức. Carlisle giờ đây là mỏ neo duy nhất giúp cô giữ lại sự tỉnh táo của Claire Cartel—để không bị nuốt chửng bởi Clarissa Ashcroft.

Carlisle đáp lại bằng nụ hôn sâu hơn, như thể đang cố gắng truyền sức mạnh vào linh hồn đang run rẩy của cô. Bàn tay anh vuốt nhẹ lên gương mặt Claire, ánh mắt chứa đựng cả nghìn lời hứa không cần nói ra.

"Dù quyết định của em là gì, anh vẫn sẽ tôn trọng nó," Carlisle nói, giọng trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Và anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em, Claire. Vì em là gia đình của anh."

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, lưu luyến như thể đang ghi nhớ từng đường nét.

"Và vì anh yêu em."

***

Short chapter trước khi mình "lại" sủi trước Act 2 =))))) Jk, fame bộ này to hơn bộ Echoes khéo sốp sủi Echoes ấy chứ. Hoặc sốp sủi cả 2 để public bộ mới???? JK =))))))))))

Btw: Có mom nào thích mình làm 1 part "Cast" cho truyện này không? Giống bộ Echoes á mấy mom, tại làm "Cast" sốp phải kiếm gif banh mẹ mắt, nên ai thích thì cmt iu sốp cho sốp có động lực nha. Ló vè <3.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro