3 | Âm thanh trong bóng tối
Chiếc cốc cà phê vẫn còn ấm trong tay Claire khi cô ngồi trong góc quán Timber Wolf, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ ướt đẫm. Eliza vừa rời đi sau hai giờ trò chuyện - dài hơn nhiều so với kế hoạch ban đầu của Claire cho cuộc gặp gỡ này.
Thật kỳ lạ, cô tự nhủ, cảm giác khi không phải luôn cảnh giác trong mỗi cuộc trò chuyện. Eliza có điều gì đó đặc biệt, một sự chân thành không đòi hỏi và tôn trọng ranh giới mà Claire hiếm khi tìm thấy ở người khác. Cô đã chia sẻ nhiều hơn dự định, dù vẫn giữ lại những bí mật sâu kín nhất.
Cuộc trò chuyện với Eliza chủ yếu xoay quanh Forks, công việc tại bệnh viện, và những điểm đáng ghé thăm trong khu vực. Nhưng khi đề cập đến sở thích cá nhân, Claire đã thoáng nhắc đến âm nhạc. "Tôi từng chơi piano," cô nói, rồi nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện. Nhưng ý nghĩ đó vẫn đọng lại, như một hạt giống đã được gieo trồng.
Claire nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay dài, khéo léo, dường như được sinh ra để lướt trên phím đàn. Bao lâu rồi cô không chạm vào phím đàn? Hai năm? Ba năm? Kể từ khi rời khỏi ngôi nhà Ashcroft, cô đã cố tình tránh xa mọi thứ liên quan đến âm nhạc.
Nhưng giờ đây, trong căn nhà mới, với danh tính mới... có lẽ cô có thể tìm lại điều mà âm nhạc từng mang đến cho cô, không phải như một nghĩa vụ, mà như một niềm vui.
Claire mở điện thoại, tìm kiếm cửa hàng nhạc cụ. Martin's Music ở Port Angeles, cách đây một giờ lái xe. Cô nhấp ngụm cà phê cuối cùng, quyết định đã được đưa ra.
Mưa đã tạnh khi Claire lái xe trên Đại lộ 101 hướng đến Port Angeles. Những tia nắng hiếm hoi xuyên qua tán rừng, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường ẩm ướt. Claire mở cửa sổ đôi chút, hít vào mùi hương của rừng thông và đại dương xa xa.
Tâm trí cô trôi về quá khứ, về những giờ dài ngồi trước cây đàn Steinway màu đen trong phòng nhạc của dinh thự Ashcroft. Âm nhạc là nơi trú ẩn duy nhất của cô, nhưng cũng là công cụ kiểm soát của cha mẹ.
"Lặp lại, Clarissa. Năm giờ nữa. Không được dừng lại cho đến khi hoàn hảo."
"Cô nghĩ màn trình diễn đó đủ tốt sao? Đáng xấu hổ. Tôi không nuôi dạy một đứa trẻ tầm thường."
"Ngón tay thứ tư của cô lại lỗi nhịp. Lặp lại. Ba giờ nữa. Không bữa tối cho đến khi cô sửa được lỗi đó."
Claire lắc đầu, xua đi những ký ức. Cha mẹ cô đã biến tài năng thiên bẩm thành một công cụ tra tấn. Nhưng âm nhạc không có lỗi. Và giờ đây, không ai kiểm soát ngón tay cô nữa.
Port Angeles hiện ra trước mắt, một thị trấn cảng nhỏ nhưng sôi động hơn Forks nhiều. Claire tìm đường đến khu phố cổ, nơi Martin's Music nằm giữa một hiệu sách cũ và một cửa hàng đồ thủ công.
Cửa hàng nhỏ hơn cô tưởng, nhưng ấm cúng với ánh sáng vàng dịu và mùi gỗ mới. Những cây đàn guitar treo dọc tường, kèn đồng và kèn gỗ được trưng bày trong tủ kính, và ở góc trong cùng - những cây đàn piano và keyboard.
Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc và đôi mắt xanh sáng ngước lên khi chuông cửa reo. "Chào buổi chiều! Tôi giúp gì được cho cô?"
"Tôi đang tìm một cây đàn piano," Claire đáp, giọng nhẹ nhàng hơn bình thường.
"Vậy cô đến đúng nơi rồi," ông mỉm cười. "Tôi là Martin. Piano cơ hay điện tử?"
"Piano cơ," Claire đáp mà không cần suy nghĩ.
Martin gật đầu tán thưởng. "Một người yêu thích âm thanh thực. Cô chơi lâu chưa?"
"Tôi..." Claire ngừng lại. "Tôi đã học từ nhỏ. Nhưng đã lâu không chơi."
"Không sao," Martin dẫn cô đến góc piano. "Âm nhạc như đi xe đạp vậy, cơ thể không quên đâu."
Tại góc trong cùng của cửa hàng có ba cây đàn piano đứng và một cây grand piano nhỏ. Martin kiên nhẫn giới thiệu từng cây, giải thích về âm thanh, cơ chế và chất lượng gỗ.
"Cô có muốn thử không?" Ông hỏi, chỉ vào chiếc grand piano Yamaha màu đen bóng.
Claire đứng im một lúc, tim đập nhanh hơn. Rồi, như thể bị lôi kéo bởi một lực vô hình, cô tiến đến chiếc ghế đàn, từ từ ngồi xuống. Mùi hương của gỗ đánh bóng và kim loại đánh thức những ký ức sâu thẳm.
Bàn tay cô lơ lửng trên phím đàn, ngần ngại. Một thập kỷ huấn luyện khắc nghiệt đã khắc sâu kỹ thuật vào cơ thể cô, nhưng cũng để lại những vết sẹo vô hình. Claire hít một hơi sâu, rồi để những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phím đàn.
Một nốt đơn lẻ, trong trẻo vang lên. Rồi một nốt nữa. Và dần dần, như thể một đập nước vỡ ra, âm nhạc bắt đầu tuôn trào. Claire chơi "Clair de Lune" của Debussy, một lựa chọn vô thức. Những ngón tay cô di chuyển trên phím đàn, lúc đầu còn hơi cứng, nhưng nhanh chóng tìm lại sự uyển chuyển và chính xác.
Âm nhạc bao trùm lấy cô, xóa nhòa thế giới xung quanh. Claire quên đi Martin, quên đi cửa hàng, quên đi mọi thứ ngoại trừ giai điệu đang tuôn chảy từ đầu ngón tay cô. Cảm xúc dâng trào, nỗi buồn, niềm vui, sự giải thoát, tất cả hòa quyện trong từng nốt nhạc.
Khi nốt cuối cùng vang lên rồi dần tan biến, Claire mới nhận ra mình đã rơi nước mắt. Cô nhanh chóng lau đi, quay lại nhìn Martin, người đang đứng bất động với vẻ mặt kinh ngạc.
"Cô nói là đã lâu không chơi?" Ông hỏi, giọng trầm xuống.
Claire gật đầu, không tin vào giọng nói của mình lúc này.
"Tôi đã bán đàn piano bốn mươi năm," Martin nói chậm rãi. "Và tôi chưa từng... Cô được đào tạo cổ điển chuyên nghiệp, phải không?"
Claire gật đầu lần nữa, cảm thấy bản thân đã để lộ quá nhiều thứ, Học viện Âm nhạc Hoàng gia London, cô thì thầm, một phần sự thật hiếm hoi về quá khứ.
Martin huýt sáo khẽ. "Cô cần một cây đàn xứng tầm."
Họ dành một giờ tiếp theo để thử từng cây đàn trong cửa hàng. Cuối cùng, Claire quyết định chọn cây grand piano Yamaha màu đen bóng mà cô đã chơi đầu tiên. Nó nhỏ hơn cây Steinway tại dinh thự Ashcroft, phù hợp với căn nhà mới của cô, nhưng âm thanh vẫn phong phú và sâu lắng.
"Đây không phải là một cây đàn mới," Martin giải thích. "Nó đã được một giáo sư âm nhạc từ Seattle sử dụng trong mười năm, nhưng ông ấy bảo quản rất tốt. Tôi đã điều chỉnh lại toàn bộ."
"Tôi thích nó có lịch sử," Claire nói nhẹ. "Như thể nó đã sống và có câu chuyện riêng."
Khi hoàn tất giao dịch, Martin nhìn cô với ánh mắt tò mò. "Một tài năng như cô... Cô không theo đuổi sự nghiệp biểu diễn sao?"
Claire cứng người một chút. "Cuộc sống đưa tôi theo một hướng khác."
Martin gật đầu, dường như hiểu rằng không nên hỏi thêm. "Piano sẽ được giao đến vào ngày mai. Cô đã chọn một người bạn tốt."
Chiếc xe tải nhỏ của Martin's Music đến vào buổi chiều Chủ nhật. Claire đã dọn dẹp một góc hoàn hảo trong phòng khách, gần cửa sổ lớn nhìn ra rừng. Hai người đàn ông cẩn thận mang cây đàn vào, điều chỉnh vị trí theo chỉ dẫn của cô, rồi nhanh chóng rời đi.
Và rồi Claire ở một mình với cây đàn.
Cô đứng nhìn nó trong phòng khách, cảm giác như có một sinh vật sống đang hiện diện trong căn nhà. Mặt gỗ đen bóng phản chiếu ánh sáng chiều muộn, dường như đang mời gọi cô.
Nhưng Claire chưa sẵn sàng. Cô dành phần còn lại của ngày để tập trung vào công việc chuẩn bị cho tuần làm việc mới, thi thoảng liếc nhìn cây đàn như thể nó có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Chỉ khi màn đêm buông xuống, khi căn nhà chìm trong bóng tối và chỉ còn ánh trăng lọt qua cửa sổ, Claire cuối cùng cũng tiến đến cây đàn. Cô thắp một ngọn nến thay vì bật đèn, tạo nên một không gian riêng tư, gần như thần bí xung quanh cây đàn.
Claire từ từ ngồi xuống ghế, cảm nhận độ cứng của nó dưới cơ thể. Cô đặt tay lên phím đàn, hít một hơi sâu.
Và rồi, cô chơi.
Ban đầu, những nốt nhạc còn dò dẫm, e dè, như một cuộc hội ngộ giữa những người bạn cũ sau thời gian dài xa cách. Claire chơi những giai điệu đơn giản, để cơ thể làm quen lại với cảm giác của âm nhạc. Rồi, dần dần, cô chìm sâu hơn vào thế giới âm thanh.
Nocturne số 20 in C-sharp minor của Chopin tuôn chảy từ đôi tay cô với giai điệu buồn bã, đau thương nhưng cũng chứa đựng một vẻ đẹp mong manh. Claire chơi bằng cả linh hồn, không cần bản nhạc, chỉ dựa vào ký ức và cảm xúc. Từng nốt nhạc mang theo một mảnh vỡ của quá khứ, từng âm thanh giải phóng một phần nỗi đau bị kìm nén.
Thế giới bên ngoài dần tan biến. Không còn căn nhà ở Forks, không còn nỗi sợ bị phát hiện, không còn những tính toán và kế hoạch. Chỉ còn Claire và âm nhạc, một cuộc hội ngộ thiêng liêng.
Edward Cullen đang săn trong rừng sâu, cảm nhận hương vị của một con hươu lớn trong không khí, khi một âm thanh lạ khiến anh dừng lại. Anh nghiêng đầu, lắng nghe. Piano. Ai đó đang chơi piano, và không phải là gia đình anh.
Edward quên đi con mồi, quên đi cơn khát máu, hoàn toàn bị cuốn hút bởi giai điệu xa xôi. Đó là Chopin, anh nhận ra ngay lập tức, một trong những bản nhạc yêu thích của anh. Nhưng không chỉ là kỹ thuật thuần thục khiến anh chú ý, mà còn là cảm xúc tuôn trào qua từng nốt nhạc, một nỗi đau sâu thẳm, hoang mang và khát khao được tự do.
Như bị thôi thúc bởi một lực vô hình, Edward di chuyển nhanh như gió về phía âm thanh, đôi chân anh gần như không chạm đất. Anh dừng lại ở rìa rừng, nơi những tán cây rậm rạp nhường chỗ cho một khoảng đất trống. Một ngôi nhà gỗ hai tầng hiện ra trước mắt, ánh sáng yếu ớt từ một khung cửa sổ lớn.
Edward đứng im như tượng, mắt dán vào hình bóng mờ ảo của người đang chơi đàn. Một người phụ nữ với mái tóc đỏ rực, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn phòng và ánh trăng lọt qua cửa sổ. Gương mặt cô ngoảnh về phía khác, nhưng cơ thể cô đong đưa theo giai điệu, hoàn toàn hòa mình vào âm nhạc.
Edward cố gắng đọc tâm trí cô, một thói quen tự nhiên với anh. Nhưng thay vì những suy nghĩ rõ ràng, anh chỉ bắt được một mớ hỗn độn của hình ảnh, cảm xúc và âm thanh chồng chéo. Không phải là sự im lặng hoàn toàn, mà là một sự hỗn loạn không thể xâm nhập, như thể tâm trí người phụ nữ ấy quá ồn ào đến mức không thể nghe rõ bất kỳ ý nghĩ nào.
"Tìm thấy anh rồi," Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía sau.
Edward không quay lại. Anh đã nghe thấy Alice và Emmett tiếp cận từ vài phút trước.
"Cô ấy là ai?" Edward thì thầm, vẫn không rời mắt khỏi người phụ nữ tóc đỏ.
"Claire Cartel," Alice đáp, giọng nhẹ như gió. "Người mới chuyển đến Forks. Làm việc tại bệnh viện. Và..." Cô ngừng lại, mắt hơi mờ đi. "Và là người phụ nữ trong thị kiến của em."
Emmett tiến đến gần hơn, đứng bên cạnh Edward. "Cô ấy chơi giỏi thật. Gần bằng cậu đấy, Edward."
Edward chỉ gật đầu. "Tôi không đọc được tâm trí cô ấy, quá nhiều thứ vang lên cùng một lúc."
Giai điệu Chopin kết thúc, nhưng người phụ nữ không dừng lại. Cô chuyển sang một bản khác, Moonlight Sonata của Beethoven, đen tối và sâu thẳm hơn.
"Cô ấy đang đau khổ," Edward nói khẽ, không cần đọc được tâm trí cũng cảm nhận được điều đó qua âm nhạc. "Nỗi đau sâu sắc."
"Carlisle sẽ muốn biết về cô ấy," Alice nói, mắt lại mờ đi trong một thị kiến ngắn. "Em thấy... Em thấy hai người họ..."
"Thấy gì?" Edward quay sang, bắt gặp ánh mắt mờ ảo của Alice.
"Không rõ ràng," Alice lắc đầu. "Nhưng có một kết nối."
"Thêm một người phức tạp nữa à?" Emmett khẽ cười. "Như thể gia đình chúng ta chưa đủ những người hay suy nghĩ sâu xa. Cô ấy và Edward có vẻ hợp nhau đấy, cả hai đều quá nghiêm túc."
Edward liếc nhìn Emmett, nhưng không thể phủ nhận lời nhận xét đó. Có điều gì đó về người phụ nữ tóc đỏ, về nỗi cô đơn và sự kiểm soát tuyệt đối mà anh nhận ra, giống như nhìn vào một tấm gương phản chiếu chính mình.
Âm nhạc đột ngột dừng lại. Edward căng thẳng, cả ba vampire đứng bất động. Claire ngồi im trên ghế một lúc lâu, vai hơi run, như thể đang khóc hoặc kiệt sức vì cảm xúc. Rồi, cô đứng dậy, quay mặt về phía cửa sổ.
Cả ba nhanh chóng lùi sâu vào bóng tối của khu rừng, nhưng không nhanh đến mức không kịp nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, khuôn mặt thanh tú với những đường nét sắc sảo, và biểu cảm của người đã trải qua quá nhiều đau thương cho tuổi đời còn trẻ.
"Carlisle cần biết về cô ấy," Alice thì thầm lần nữa khi họ đủ xa để nói chuyện an toàn. "Bố sẽ trở về từ Port Angeles vào tối mai."
"Em chắc chứ, Alice?" Edward hỏi, vẫn nhìn về phía ngôi nhà nơi Claire đã tắt đèn và đóng rèm cửa sổ. "Chúng ta biết rõ những phức tạp khi liên quan đến con người."
"Đây không phải lựa chọn của chúng ta," Alice đáp, giọng chắc chắn. "Và không phải lựa chọn của Carlisle hay cô ấy. Đó là định mệnh."
Ba bóng đen biến mất vào rừng sâu, để lại ngôi nhà gỗ chìm trong bóng tối yên bình. Bên trong, Claire Cartel nằm trên giường, lần đầu tiên kể từ khi đến Forks, cô ngủ một giấc không mộng mị.
Xa hơn, trong rừng sâu, Edward, Alice và Emmett chạy về nhà, mang theo tin tức về người phụ nữ tóc đỏ với tiếng đàn piano đầy cảm xúc, người mà theo Alice, sẽ thay đổi cuộc đời của Carlisle Cullen mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro