7 | Đôi tay chữa lành

Claire ngắm nhìn ly trà hoa cúc nóng hổi trong tay, hít vào làn hơi ấm tỏa ra từ mặt nước màu hổ phách nhạt. Một tuần đã trôi qua kể từ đêm làm việc cùng Carlisle tại bệnh viện, và cô vẫn thường bắt gặp mình ngẫm nghĩ về nó, không phải về tình huống khẩn cấp hay mớ công việc hỗn loạn, mà về những giờ tĩnh lặng trong đêm, khi họ trò chuyện về âm nhạc và chia sẻ khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.

"Thưa quý cô, tôi nghĩ cô sẽ thích món trà hoa cúc ngày hôm nay. Được trồng trên những ngọn đồi tại Vermont, thu hoạch vào lúc bình minh để giữ trọn hương thơm tinh khiết. Hậu vị ngọt nhẹ sẽ làm dịu tâm trí và cải thiện giấc ngủ."

Claire ngước lên, mỉm cười khi Eliza đang đứng với tư thế của một người phục vụ cao cấp, tay phải đặt sau lưng, tay trái chỉ nhẹ vào tách trà như đang giới thiệu một món đồ quý giá. Đây là nghi thức buổi sáng của họ trong tuần qua, Eliza đã mang đến một loại trà mới mỗi ngày, trình bày với vẻ nghiêm túc giả tạo khiến Claire không thể không mỉm cười.

"Cô có thấy những nốt hương chanh nhẹ ở hậu vị không?" Eliza tiếp tục, nhướng mày đầy ý nghĩa.

"Tuyệt vời," Claire đáp, nhấp một ngụm nữa, cố nén cười. "Tôi còn cảm nhận được... một chút bạc hà?"

"Thật tinh tế! Một chút lá bạc hà vườn nhà. Đôi tai của tôi rất vui khi nghe điều đó." Eliza bỏ vai diễn, ngồi xuống ghế đối diện Claire trong phòng nghỉ của nhân viên. "Trông cậu khá hơn nhiều rồi đấy. Ít nhợt nhạt hơn. Có lẽ tớ nên đi buôn trà thật."

Claire lắc đầu, mỉm cười. "Cậu làm việc này bao lâu rồi? Chuẩn bị các loại trà khác nhau mỗi ngày à?"

"Từ khi tớ thấy cậu uống cà phê đen thứ sáu trong một ngày và ăn chỉ đủ để giữ cho mình không ngất xỉu," Eliza đáp, vẻ mặt chân thành hơn. "Tớ thích trà. Nó chữa lành theo cách của nó."

Claire nhìn xuống tách trà, cảm động trước sự tỉ mỉ và chu đáo của Eliza. Cô không quen với việc có người quan tâm đến mình, đặc biệt là những chi tiết nhỏ trong thói quen hàng ngày. Trong gia đình Ashcroft, bữa ăn là về việc tuân thủ nghi thức và kiểm soát, không bao giờ về niềm vui hay sức khỏe.

"Cảm ơn," Claire nói khẽ, một lời cảm ơn đơn giản nhưng chân thành.

Eliza hiểu ý nghĩa sâu xa, nên chỉ gật đầu nhẹ, thay đổi chủ đề. "Vậy, làm việc với Bác sĩ Cullen tuần qua thế nào rồi?"

Claire cảm thấy hai má hơi nóng lên. "Chuyên nghiệp. Hiệu quả."

"Mmm-hmm," Eliza đáp, rõ ràng không bị thuyết phục. "Đó là lý do khiến cậu đỏ mặt mỗi lần tớ nhắc đến tên anh ấy?"

"Tớ không đỏ mặt," Claire phản đối, dù biết rõ đó không phải sự thật.

"Dĩ nhiên không," Eliza nháy mắt. "Mà này, cậu có nhận thấy những điều kỳ lạ về anh ấy không? Cậu biết đấy... anh ấy không bao giờ ăn ở căng tin, da lạnh như băng? Tớ có một giả thuyết là anh ấy thực sự là một robot tiên tiến được gửi từ tương lai đến."

Claire khẽ bật cười, từ lâu đã nhận thấy Eliza có xu hướng che giấu những quan sát tinh tế sau lớp vỏ đùa cợt. Đúng là Carlisle có nhiều điều kỳ lạ, cảm giác lạnh khi chạm vào tay anh, cách anh dường như không bao giờ mệt mỏi, và kiến thức lịch sử sâu rộng đến kỳ lạ của anh.

Nhưng điều thực sự khiến Claire chú ý không phải những điều bất thường đó, mà là cảm giác kỳ lạ mỗi khi ở gần anh, như thể có một liên kết vô hình kéo cô về phía anh, một cảm giác mà cô không thể giải thích hay kiểm soát.

"Vậy... anh ấy có vợ chưa?" Eliza đột ngột hỏi, phá vỡ dòng suy nghĩ của Claire.

"Tớ... tớ không biết."

"Anh ấy không đeo nhẫn cưới," Eliza chỉ ra.

"Tớ không có lý do gì để để ý điều đó," Claire đáp, cố giữ giọng bình thản.

"Dĩ nhiên không," Eliza lại nháy mắt. "Anh ấy sống với gia đình, cậu biết đấy, những người con nuôi và em gái anh ấy. Toàn bộ bộ sưu tập Cullen."

Claire gật đầu, tò mò nhưng cố không để lộ. Cô đã nghe về những người con nuôi của Carlisle, nhưng chưa bao giờ gặp họ. Họ dường như không thường xuất hiện trong thị trấn.

"Tớ cá là anh ấy kể rất nhiều câu chuyện tuyệt vời," Eliza tiếp tục. "Tớ đã đi làm việc ở đây ba năm mà vẫn chưa hiểu hết về anh ấy."

"Tại sao cậu nghĩ anh ấy sẽ kể chuyện với tớ?" Claire hỏi.

Eliza chỉ cười bí ẩn, nhìn đồng hồ. "Ôi, gần đến giờ làm việc rồi. Xin cảm ơn quý cô đã thưởng thức trà của chúng tôi. Mong được tiếp tục phục vụ cô vào ngày mai!"

Khi Eliza vui vẻ rời đi, Claire ngồi lại một lúc, tự hỏi làm thế nào mà cô đã cho phép bản thân mở lòng nhiều đến vậy. Chỉ vài tuần trước, cô vẫn giữ một khoảng cách cẩn thận với mọi người. Giờ đây, cô đang ngồi thưởng thức món trà đặc biệt và cười đùa với một đồng nghiệp mà cô gần như có thể gọi là bạn.

Cô đang trở nên bất cẩn, giọng nói quen thuộc trong đầu Claire lên tiếng - giọng nói đã giúp cô sống sót qua những năm tháng đen tối. Khoảng cách là sự an toàn. Gắn bó là điểm yếu.

Nhưng khi Claire đứng dậy, chuẩn bị cho ngày làm việc, một giọng nói khác, mới mẻ hơn, nhẹ nhàng vang lên: Hoặc có lẽ đây là sự chữa lành.

Trong văn phòng nhỏ của mình, Claire ghi chép vào một cuốn sổ bìa da mà cô giữ khóa trong ngăn kéo. Không giống những ghi chép công việc hoàn hảo của cô, những trang này chứa đầy những quan sát lộn xộn, câu hỏi và suy đoán.

Carlisle Cullen - điều bất thường

- Nhiệt độ cơ thể thấp bất thường (đo được trong tình huống khẩn cấp: ~28°C? Không thể chính xác) - Không ăn/uống công khai - Kiến thức lịch sử chi tiết đến kỳ lạ, - Sức bền phi thường (24+ giờ làm việc không mệt mỏi) 

Claire ngừng viết, cảm thấy hơi ngớ ngẩn. Đây là thói quen cũ của cô, thu thập thông tin, phân tích mối đe dọa tiềm tàng. Nhưng Carlisle không phải mối đe dọa. Anh là một bác sĩ tận tâm, một đồng nghiệp kính trọng. Bất kể những điều kỳ lạ nào, anh chưa từng làm gì để gây hại.

Claire đóng cuốn sổ lại, khóa nó trong ngăn kéo. Cô đang trở nên ám ảnh, và điều đó không lành mạnh. Tập trung vào công việc là điều cô cần làm.

Cô bật máy tính, quét qua danh sách nhiệm vụ trong ngày. Có một mục nhập mới yêu cầu cập nhật hồ sơ cho bệnh nhân nhi mới nhập viện: Sam Wilson, 7 tuổi, gãy xương đùi và chấn thương nhẹ do ngã từ cây xuống.

Claire ghi chú thông tin và lấy một tệp hồ sơ trống, chuẩn bị đến khu nhi khoa. Cô luôn cố gắng chuẩn bị hồ sơ bệnh nhân nhi càng sớm càng tốt, các bác sĩ cần thông tin nhanh chóng để sớm tiến hành điều trị.

Khu nhi của bệnh viện Forks nhỏ nhưng được trang trí vui mắt với những bức tranh tường sặc sỡ và đồ chơi nhồi bông. Khi Claire đến gần phòng của Sam Wilson, cô nghe thấy tiếng một đứa trẻ đang khóc và một giọng đàn ông trầm ấm đang nói chuyện nhẹ nhàng.

"Chú biết nó đau, Sam. Nhưng chúng ta cần kiểm tra để chắc chắn vết thương đang lành đúng cách."

Claire dừng lại bên ngoài cánh cửa hé mở. Qua khe hở, cô có thể thấy Carlisle đứng bên giường của một cậu bé tóc nâu với chiếc chân được bó bột.

"Không!" Cậu bé kêu lên, co người khỏi bàn tay dịu dàng của Carlisle. "Nó đau lắm! Cháu không muốn ai chạm vào nó!"

"Cháu biết không," anh bắt đầu, giọng trầm đều như một câu chuyện trước giờ đi ngủ. "Chú từng biết một cậu bé cũng bị thương rất nặng. Cậu ấy rất sợ, và không để ai lại gần."

Sam ngước mắt lên, mím môi, nhưng rõ ràng đã bị thu hút.

"Cậu bé đó tên là Edward," Carlisle tiếp. "Không phải con trai ruột của chú, nhưng là một trong những người thân yêu nhất mà chú từng gặp."

"Anh ấy cũng bị gãy xương ạ?" Sam hỏi, giọng vẫn nghèn nghẹn nhưng không còn quá gay gắt.

"Không giống thế," Carlisle lắc đầu, mỉm cười. "Thằng bé không bị thương vì ngã. Thằng bé bị bệnh. Một cơn cúm nặng đã khiến cả gia đình thằng bé... không qua khỏi. Thằng bé chỉ mới mười tuổi, và chỉ trong vài ngày, thế giới của thằng bé đã hoàn toàn sụp đổ."

"Tại sao?" Sam hỏi, hoàn toàn say mê câu chuyện.

"Edward đã sống sót, nhưng không phải vì thằng bé mạnh mẽ ngay từ đầu. Thật ra, thằng bé đã nổi giận, im lặng, thậm chí từ chối ăn. Thằng bé không muốn ai lại gần, kể cả chú, người đã chăm sóc cậu ấy từng ngày, từng đêm trong viện."

Sam nhìn xuống chân mình, rồi lại nhìn Carlisle. "Vậy sao chú giúp được ạ?"

"Chú không cố ép thằng bé. Chú chỉ... ở đó. Ngày này qua ngày khác. Chú trả lời khi thằng bé hỏi. Kể chuyện khi thằng bé im lặng. Và chờ đến khi thằng bé tin rằng chú không phải là người sẽ bỏ đi."

"Và rồi anh ấy khỏe lại ạ?" Sam hỏi nhỏ, gần như là một lời thì thầm.

"Không chỉ khỏe lại," Carlisle gật đầu, "Thằng bé còn học được rằng đôi khi, đau đớn là điều không tránh khỏi, nhưng có người ở bên, lắng nghe và không rời đi thì mọi vết thương đều có thể được chữa lành nếu được chăm sóc đúng cách."

Sau một khoảnh khắc do dự, Sam chầm chậm duỗi chân ra. "Được rồi. Chú có thể chạm vào nó. Nhưng nhẹ thôi nhé."

"Chú hứa," Carlisle nói, bắt đầu kiểm tra chân Sam với những chuyển động nhẹ nhàng, chính xác. "Cháu có thể kể cho chú nghe cháu ngã từ cây xuống như thế nào không? Chú chưa bao giờ giỏi leo trèo."

Khi Sam bắt đầu kể câu chuyện về cuộc phiêu lưu leo cây đã dẫn đến tai nạn, Claire nhận thấy cậu bé hoàn toàn quên đi nỗi đau. Carlisle đã xao lãng cậu một cách hoàn hảo, đồng thời hoàn thành việc kiểm tra y tế.

Có điều gì đó về cách Carlisle nói về Edward... Cách anh mô tả một cậu bé sợ hãi và tổn thương... Nó cảm thấy quá thật, quá cá nhân đến mức Claire tự hỏi liệu đó có thực sự chỉ là một câu chuyện để trấn an một bệnh nhân hay không.

Claire nhẹ nhàng gõ cửa, không muốn đứng lâu hơn và trở thành một kẻ rình rập. "Xin lỗi đã làm phiền," cô nói. "Tôi cần cập nhật hồ sơ cho Sam."

Carlisle quay lại, và khi ánh mắt họ gặp nhau, Claire cảm nhận được cú sốc quen thuộc nhưng vẫn luôn bất ngờ. "Claire," anh nói, nụ cười ấm áp lan tỏa trên gương mặt. "Xin mời vào. Chúng tôi vừa kết thúc kiểm tra."

"Chú là bác sĩ giỏi nhất," Sam tuyên bố, đã hoàn toàn thay đổi thái độ. "Chú còn kể những câu chuyện hay nữa."

"Cám ơn cháu, Sam," Carlisle nói, nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé. "Chú sẽ quay lại sau. Cháu cần nghỉ ngơi."

Sam gật đầu, rõ ràng là đã kiệt sức sau trải nghiệm căng thẳng. Carlisle kéo chăn lên đắp cho cậu, tắt bớt đèn, và ra hiệu cho Claire theo anh ra ngoài.

"Cảm ơn vì đã làm tốt việc đó, Sam," Claire nói với cậu bé. "Chị sẽ trở lại sau với một số câu hỏi cho hồ sơ, được chứ?"

"Được ạ," Sam nói, mắt đã bắt đầu nhắm lại.

Claire và Carlisle ra khỏi phòng, đi bộ cùng nhau dọc theo hành lang.

"Anh rất giỏi với trẻ em," Claire nhận xét.

"Chúng cần được lắng nghe," Carlisle đáp đơn giản. "Hầu hết người lớn đều quên mất điều đó."

"Câu chuyện về Edward... Đó có phải là con trai anh không?" Claire hỏi, tò mò.

Carlisle gật đầu, nụ cười nhẹ hiện lên. "Phải. Mặc dù tôi đã đơn giản hóa một chút. Hoàn cảnh của Edward... phức tạp hơn nhiều."

"Anh có vẻ rất thân thiết với con cái của mình," Claire nhận xét.

"Chúng không phải con ruột của tôi," Carlisle giải thích, "Nhưng tôi, tôi yêu thương chúng hơn bất kể thứ gì trên đời. Tôi đã nhận nuôi chúng từ nhiều năm trước. Mỗi người đều có câu chuyện riêng."

Claire gật đầu, đột nhiên tò mò hơn về gia đình mà cô chưa bao giờ gặp của Carlisle. "Phải khó khăn lắm... để trở thành cha của nhiều đứa trẻ như vậy không?"

"Khó khăn nhưng xứng đáng," Carlisle mỉm cười. "Chúng ta đang đi đâu vậy? Tôi đoán cô cần hoàn thành hồ sơ của Sam?"

"Vâng, nhưng tôi có thể quay lại sau," Claire nói. "Cậu ấy cần nghỉ ngơi."

Họ dừng lại ở một ô cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn nhỏ của bệnh viện. Ngày hôm nay hiếm hoi có nắng ở Forks, và ánh sáng chiếu xuống những bông hoa tạo nên một cảnh tượng thanh bình.

"Vậy... Edward là người con đầu tiên anh nhận nuôi?" Claire hỏi, không muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

"Phải," Carlisle gật đầu, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại quá khứ. "Cậu ấy đã mất cha mẹ vì bệnh dịch... một căn bệnh hiếm gặp. Cậu ấy mười tuổi, giận dữ với cả thế giới, và hoàn toàn cô đơn. Một thiên tài âm nhạc, nhưng quá đau buồn để có thể chơi nhạc."

"Và anh đã giúp cậu ấy," Claire nói nhẹ.

"Chúng tôi đã giúp nhau," Carlisle sửa lại. "Edward dạy tôi về lòng kiên nhẫn. Rosalie - con gái lớn của tôi dạy tôi về sức mạnh. Con bé đến với chúng tôi sau khi trải qua... một chấn thương kinh khủng. Cần nhiều năm để con bé tin tưởng lại. Và Emmett, thằng bé dạy chúng tôi cười. Thằng bé đã trải qua nhiều đau đớn thể xác, nhưng chưa bao giờ để nó ảnh hưởng đến tinh thần."

Claire lắng nghe, bị cuốn hút bởi tình yêu hiển nhiên trong giọng nói của Carlisle.

"Anh yêu họ rất nhiều," Claire nhận xét, cảm thấy một chút ghen tị với tình cảm gia đình mà cô chưa bao giờ biết đến.

"Họ là lý do tôi tồn tại," Carlisle nói đơn giản.

"Emmett có vẻ... thú vị," Claire nói, nhớ lại những câu chuyện Carlisle đã chia sẻ trong đêm họ làm việc cùng nhau.

Carlisle bật cười, một âm thanh ấm áp, chân thành. "Đó là một cách nói nhẹ nhàng đấy. Emmett là linh hồn của bữa tiệc. Tuần trước, thằng bé thay tất cả chuông báo trong nhà thành tiếng gấu gầm. Tôi không biết thằng bé đã làm thế nào, nhưng chúng tôi bị đánh thức bởi một dàn hợp xướng gấu vào 3 giờ sáng."

Claire cười lớn, một âm thanh hiếm hoi mà Carlisle rõ ràng rất trân trọng, vì anh dừng lại để lắng nghe nó với một nụ cười nhẹ.

"Cô nên gặp họ một ngày nào đó," Carlisle nói, rồi có vẻ ngạc nhiên với chính lời đề nghị của mình.

Claire cũng ngạc nhiên không kém. Đó gần như là một lời mời vào không gian cá nhân của anh. "Có lẽ vậy," cô đáp, không hứa hẹn nhưng cũng không từ chối.

Một khoảnh khắc im lặng thoải mái trôi qua, cả hai đều nhìn ra khu vườn, đắm chìm trong suy nghĩ riêng. Câu chuyện về Edward đã khơi gợi ký ức trong Claire, những ký ức mà cô thường cố gắng khóa chặt.

Trong tâm trí, cô lại thấy mình là đứa trẻ đứng trong văn phòng cha mẹ, những khuôn mặt của họ như méo mó, biến dạng trong ký ức đau đớn. Họ luôn cao lớn hơn, lạnh lùng hơn, đáng sợ hơn khi nhìn xuống cô với sự thất vọng và coi thường. Cô nhớ cảm giác bé nhỏ, vô dụng, và hoàn toàn cô đơn khi đứng trước họ, chờ đợi phán quyết cho bất kỳ sai lầm nhỏ nhặt nào mà họ tìm thấy.

Vô thức, Claire chạm vào vết sẹo nhỏ trên lòng bàn tay trái, một dấu vết tròn, phẳng, đường kính khoảng một xu. Một lời nhắc nhở vĩnh viễn về cái giá của sự bất tuân.

Khi cô nhìn lên, Claire thấy Carlisle đang quan sát cử chỉ của cô, ánh mắt anh chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp dường như là thấu hiểu, đau lòng, và điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn mà cô không thể gọi tên.

Họ đứng bên cửa sổ trong im lặng thoải mái, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ riêng. Và rồi khoảnh khắc ấy  bị phá vỡ bởi tiếng của loa phát thanh.

"Bác sĩ Cullen đến phòng họp hành chính. Bác sĩ Cullen đến phòng họp hành chính."

Carlisle thở dài, anh quay sang Claire. "Tôi xin lỗi, tôi phải đi."

"Dĩ nhiên," cô đáp, cố không để lộ sự thất vọng.

Carlisle quay người để đi, nhưng rồi dừng lại. "Claire," anh gọi, như thể vừa đưa ra một quyết định bất ngờ. "Tôi biết điều này hơi đột ngột, nhưng Seattle Symphony Orchestra sẽ biểu diễn ở Port Angeles vào thứ Bảy này. Họ chơi Beethoven và Chopin... Tôi tự hỏi liệu cô có muốn đi cùng tôi không?"

Claire đứng bất động, hoàn toàn bất ngờ. Đây gần giống một lời mời hẹn hò từ Carlisle Cullen. Tim cô đập nhanh hơn, và một loạt cảm xúc trái ngược tràn qua cô từ phấn khích, lo lắng, hoài nghi, và điều gì đó gần giống niềm vui.

"Nếu cô không thể đi được, tôi hoàn toàn hiểu," Carlisle nói nhanh, hiểu lầm sự im lặng của cô là từ chối.

"Không, tôi... tôi muốn đi," Claire nói, ngạc nhiên với chính mình khi những từ này thoát ra. "Tôi rất thích điều đó."

Nụ cười của Carlisle dường như có thể thắp sáng toàn bộ bệnh viện. "Tuyệt vời. Tôi sẽ đón cô lúc 6 giờ, nếu cô thấy ổn?"

"Hoàn hảo," Claire gật đầu, vẫn hơi choáng váng.

"Tôi rất mong đợi," Carlisle nói, ánh mắt anh nán lại trên cô thêm một khoảnh khắc trước khi anh xoay người rời đi

Claire đứng đó, trong hành lang yên tĩnh, chưa hoàn toàn hiểu những gì vừa xảy ra. Cô đã đồng ý đi chơi với Carlisle Cullen. Một buổi hẹn. Với người đàn ông trông hoàn hảo đến kỳ lạ, và cực kì hấp dẫn mà cô đã cố gắng giữ khoảng cách trong nhiều tuần.

Mình đã làm gì vậy?

"Không thể tin được là cậu đã đồng ý!"

Eliza nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ phấn khích, trong khi Claire ngồi trong văn phòng, vẫn đang cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra.

"Tớ cũng không tin được," Claire thừa nhận, giọng nhỏ. "Nó cứ thế... xảy ra. Tớ thậm chí không kịp suy nghĩ trước khi nói có."

"Đó là bởi vì cơ thể cậu thành thật hơn suy nghĩ của cậu đấy," Eliza nói với vẻ khôn ngoan giả tạo, "Cậu thích anh ấy. Mà ai chẳng vậy chứ? Nhưng vấn đề anh ấy cũng thích cậu. Điều đó mới đặc biệt."

"Tớ còn không biết gì về anh ấy," Claire phản đối, mặc dù cô biết đó không hoàn toàn là sự thật. Sau những tuần làm việc cùng nhau, những cuộc trò chuyện chia sẻ, cô đã bắt đầu biết Carlisle theo cách mà cô chưa từng thực sự biết ai trong nhiều năm.

"Vậy thì đây là cơ hội để biết anh ấy nhiều hơn," Eliza chỉ ra. "Đó là mục đích của việc hẹn hò mà."

Claire nhăn mặt khi nghe từ "hẹn hò". "Đó chỉ là một buổi hòa nhạc."

"Mmm-hmm," Eliza gật đầu, không hề bị thuyết phục. "Và Bác sĩ Siêu Nhân Cullen, người không bao giờ đi đâu với bất kỳ ai, tình cờ mời cậu đến buổi hòa nhạc với những nhà soạn nhạc yêu thích của cậu. Chắc chắn đó chỉ là tình cờ."

Claire đảo mắt, nhưng không thể ngăn được một nụ cười nhỏ. "Thật không thể chịu nổi cậu."

"Cậu yêu tớ vì điều đó mà," Eliza cười toe toét.

Claire không phản đối, nhận ra rằng Eliza đã trở thành người bạn đầu tiên của cô sau nhiều năm. Nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên mặt cô.

"Này," Eliza nói, trở nên nghiêm túc hơn. "Có chuyện gì vậy? Cậu trông như thể vừa đồng ý đi dạo với Hannibal Lecter, chứ không phải bác sĩ đẹp trai nhất thế giới ấy."

Claire thở dài, không biết làm thế nào để giải thích. Làm thế nào để nói rằng cô đã dành phần lớn cuộc đời để tránh gắn bó với người khác? Rằng cô đã phải học cách giữ khoảng cách để bản thân không phải tổn thương?

"Tớ không giỏi... chuyện này," cô cuối cùng cũng nói. "Các mối quan hệ ấy."

"Ai mà giỏi chứ?" Eliza nhún vai. "Tất cả chúng ta đều chỉ là những kẻ lóng ngóng đang cố gắng tìm hiểu mọi thứ thôi."

"Không phải như thế. Tớ... tớ có... vấn đề," Claire thừa nhận, có lẽ là lần đầu tiên nói ra thành lời. "Niềm tin. Gắn bó. Tớ không biết làm thế nào để làm những việc đó."

Eliza ngồi xuống, sự trêu chọc biến mất, thay vào đó là sự quan tâm chân thành. "Vì quá khứ của cậu à?"

Claire chỉ khẽ gật đầu.

"Tớ hiểu," Eliza nói nhẹ nhàng. "Nhưng Claire à, đôi khi chữa lành có nghĩa là cho phép bản thân chấp nhận rủi ro. Không phải tất cả mọi người đều sẽ làm tổn thương cậu."

"Tớ biết điều đó... về mặt lý thuyết," Claire thở dài. "Nhưng kinh nghiệm của tớ nói khác."

"Thì có lẽ đã đến lúc có thêm kinh nghiệm mới," Eliza đề xuất. "Và tớ không thể nghĩ ra người nào có thể tốt hơn để bắt đầu ngoài Carlisle Cullen. Anh ấy là người tốt nhất mà tớ từng biết, Claire à. Nếu có ai trên thế giới này đáng để cậu mạo hiểm, đó là anh ấy."

Claire nhìn ra cửa sổ, về phía khu vườn nơi cô đã đứng với Carlisle chỉ vài giờ trước. Anh đang ở đó, đứng cùng một người bệnh nhân lớn tuổi trên xe lăn, người có vẻ đang thích thú ngắm những bông hoa. Dù từ khoảng cách này, cô vẫn có thể thấy sự ấm áp và sự chân thành trên gương mặt Carlisle khi anh lắng nghe bệnh nhân nói.

Eliza nói đúng. Nếu có ai xứng đáng để cô hạ thấp rào chắn, dù chỉ một chút, có lẽ đó là anh. Người đàn ông với đôi bàn tay đã chữa lành cho vô số bệnh nhân. Người đàn ông đã mang lại sự an ủi cho một cậu bé sợ hãi. Người đàn ông dường như hiểu nỗi đau của cô mà không cần cô nói ra.

"Có lẽ cậu nói đúng," Claire cuối cùng nói. "Tớ sẽ đến buổi hòa nhạc."

"Và cố gắng tận hưởng nó?" Eliza thúc giục.

Claire mỉm cười nhẹ. "Tớ không thể hứa điều đó. Nhưng tớ sẽ cố gắng... mở lòng."

Eliza vỗ tay. "Tiến bộ rồi đấy! Giờ, ta cần bàn về việc cậu sẽ mặc gì. Váy nhé? Tớ có một chiếc váy đen tuyệt đẹp mà tôi chưa bao giờ mặc..."

Claire lắc đầu, bật cười trước sự nhiệt tình của Eliza. Nhưng khi cô nhìn lại ra cửa sổ, nhìn Carlisle đang nhẹ nhàng giúp bệnh nhân lớn tuổi quay trở vào trong, cô tự hỏi. Phải chăng tại nơi này, với người đàn ông này, cô có thể tìm thấy một phần chữa lành mà cô không biết mình đang tìm kiếm?

Bàn tay đã chữa lành cho vô số người khác... liệu chúng có thể chữa lành cả cô?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro