8 | Buổi hoà nhạc

Claire đứng trước gương toàn thân, quan sát hình ảnh phản chiếu của mình với cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Chiếc váy đen dài, dài tay, với phần thân váy ôm sát đường cong cơ thể, phần lưng khoét tinh tế lộ ra một dải da trắng ngần. Mái tóc đỏ rực được búi gọn gàng, với vài lọn xoăn nhẹ được thả xuống khung mặt, làm nổi bật đôi mắt xanh biếc được trang điểm tỉ mỉ. Khiến cô liên tưởng đến Clarissa của ngày xưa, khi phải tham gia những buổi tiệc sang trọng của giới thượng lưu. Với nụ cười giả tạo luôn gắn chặt trên môi. Nhưng khi nhìn kĩ vào cô của hiện tại trong gương, nụ cười giả tạo thường ngày mà cô phải mang lại có gì đó rất khác, cả nét mặt cũng vậy. Có chút hi vọng và cả... niềm vui thật lòng.

Claire lắc đầu, xua đi ký ức. Đêm nay là về hiện tại, không phải quá khứ. Một buổi hòa nhạc. Beethoven và Chopin. Và Carlisle Cullen.

Trái tim cô đập nhanh hơn khi nghĩ đến buổi tối sắp tới. Khi Carlisle mời cô đi xem buổi hòa nhạc, cô đã đồng ý mà không kịp suy nghĩ, như thể một phần khác trong cô đã trả lời trước khi lý trí kịp can thiệp. Và giờ đây, cô đứng trước gương trong một chiếc váy dạ hội, chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò thực sự đầu tiên sau nhiều năm.

Cô với tay lấy vòng ngọc trai đơn giản, món đồ trang sức duy nhất mà cô mang theo từ cuộc sống cũ. Không phải một món quà từ gia đình, mà là một món đồ cô đã mua cho chính mình khi mới bắt đầu lên kế hoạch trốn thoát. Một lời hứa về tự do.

Tiếng chuông cửa vang lên, khiến Claire giật mình. Chính xác và đúng giờ. Cô hít một hơi sâu, kiểm tra lần cuối trong gương, rồi từ từ xuống cầu thang với đôi giày cao gót đen của mình.

Khi mở cửa, Claire cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại. Carlisle Cullen đứng dưới ánh trăng mờ ảo, mặc bộ vest đen thanh lịch, sơ mi trắng và cà vạt xanh đậm. Anh trông không chỉ đẹp mà còn toát lên một vẻ quý phái cổ điển hiếm thấy ở đàn ông hiện đại. Trong khoảnh khắc đó, Claire có cảm giác như đang bước vào một câu chuyện từ thời đại khác.

"Claire," Carlisle lên tiếng, giọng trầm ấm và ngạc nhiên hiện rõ. "Cô trông... tuyệt đẹp."

"Cảm ơn," cô đáp khẽ, cảm thấy má mình ấm lên. "Anh cũng vậy. Trông rất... bảnh."

Một nụ cười nở trên gương mặt Carlisle, làm dịu đi sự căng thẳng ban đầu. "Tôi đã lo mình ăn mặc quá trang trọng. Tôi ít khi có cơ hội dự những sự kiện như thế này."

"Thật sao? Tôi tưởng anh sẽ thường xuyên tham dự các sự kiện văn hóa."

"Tôi thích âm nhạc," Carlisle thừa nhận, "Nhưng thường chỉ nghe ở nhà. Còn đây là... một trải nghiệm khác."

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, cả hai đều nhận thức rõ về tình huống mới mẻ này, một cuộc hẹn thực sự, không phải tình cờ gặp gỡ tại bệnh viện hay cuộc trò chuyện chuyên môn.

"Chúng ta nên đi chứ?" Carlisle đề nghị, đưa tay về phía chiếc Mercedes đen bóng đậu trước nhà. "Tôi có đặt bàn tại nhà hàng trước buổi biểu diễn."

Claire gật đầu, khoá cửa và kiểm tra hệ thống báo động vẫn là thói quen an ninh đã ăn sâu quá lâu để bỏ qua. Carlisle không có vẻ gì ngạc nhiên trước sự cẩn trọng của cô, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, rồi lịch thiệp mở cửa xe cho cô.

Khi họ lái đi, Claire cảm thấy một sự hồi hộp kỳ lạ, là cảm giác háo hức về điều gì đó mới mẻ mà cô chưa được biết.

Cuộc trò chuyện trong xe ban đầu ngượng ngịu và gượng gạo. Những câu hỏi thông thường về thời tiết, công việc và Forks nhanh chóng cạn kiệt, để lại những khoảng lặng kéo dài. Nhưng khi Carlisle bật một đĩa CD cổ điển, không khí dần thay đổi.

"Bach?" Claire nhận ra ngay, lắng nghe những nốt nhạc quen thuộc.

"Tôi biết cô ưa thích Chopin hơn," Carlisle mỉm cười, "nhưng tôi nghĩ đây là sự khởi đầu thích hợp cho buổi tối."

"Air on the G String," Claire nói, nhận ra giai điệu. "Phiên bản của Wilhelmj từ Orchestral Suite No. 3 của Bach."

Carlisle nhìn cô với vẻ ấn tượng rõ rệt. "Cô thực sự hiểu biết về âm nhạc cổ điển."

"Tôi đã được học từ nhỏ," Claire đáp, không đi sâu vào chi tiết. "Anh có tò mò về những bản nhạc nào sẽ được biểu diễn tối nay không?"

"Tôi đã tìm hiểu chương trình," Carlisle gật đầu. "Họ sẽ mở đầu với Symphony No. 7 của Beethoven, sau đó là một số Nocturnes của Chopin, và kết thúc với Moonlight Sonata."

"Tôi vẫn nhớ lần đầu nghe Moonlight Sonata," Claire nói, giọng trở nên xa xăm. "Tôi đã nghĩ đó là âm thanh buồn bã nhất và đẹp nhất mà tôi từng nghe thấy."

"Nó được viết cho một học trò piano của Beethoven, cô biết không?" Carlisle hỏi. "Countess Giulietta Guicciardi. Ông đã yêu cô ấy, nhưng họ không thể ở bên nhau vì địa vị xã hội."

"Nỗi buồn trong giai điệu cuối cùng cũng có lý do," Claire nhận xét, thấy tò mò về kiến thức lịch sử phong phú của Carlisle.

"Beethoven đã viết trong một lá thư rằng ông luôn khao khát 'một người bạn đồng hành chia sẻ mối quan tâm chung,'" Carlisle tiếp tục. "Nhưng cuối cùng ông lại sống và chết trong cô đơn. Tiếng nhạc của ông chứa đựng nỗi cô độc đó."

"Như thể ông ấy đã tạo ra thứ mà ông không bao giờ tìm thấy trong cuộc sống," Claire nói khẽ.

Họ trao đổi ánh nhìn ngắn nhưng sâu sắc, và Claire cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ. Carlisle không chỉ hiểu âm nhạc, anh hiểu ý nghĩa đằng sau nó, nỗi đau và niềm khao khát được thể hiện qua từng nốt nhạc.

Phần còn lại của hành trình trôi qua trong cuộc trò chuyện dễ dàng hơn về âm nhạc và lịch sử của nó. Claire nhận ra rằng Carlisle có kiến thức rộng lớn đáng kinh ngạc, như thể anh đã sống qua nhiều thế kỷ và chứng kiến sự phát triển của nghệ thuật. Khi cô chia sẻ một số phân tích của riêng mình về các kỹ thuật piano, anh lắng nghe với sự chú ý thực sự, đặt những câu hỏi sâu sắc cho thấy sự hiểu biết thực sự.

Khi họ đến Port Angeles, Claire ngạc nhiên nhận ra mình đã hoàn toàn quên đi sự căng thẳng. Trong thế giới âm nhạc, cô cảm thấy tự tin và thoải mái, và rõ ràng, Carlisle cũng vậy.

La Tranquilla là một nhà hàng Ý nhỏ, ấm cúng, nằm không xa khỏi trung tâm hòa nhạc. Ánh nến mờ ảo, bàn ghế gỗ sẫm màu và tiếng nhạc violin êm dịu tạo nên một không gian thân mật.

"Tôi hy vọng cô thích ẩm thực Ý," Carlisle nói khi họ được dẫn đến bàn ăn ở góc riêng tư.

"Rất thích," Claire gật đầu. "Tôi sống một thời gian ở Florence khi còn nhỏ."

"Thật sao?" Carlisle có vẻ thực sự quan tâm. "Tôi cũng từng sống ở Ý. Chủ yếu ở Volterra và một thời gian ở Venice."

"Volterra? Đó là một lựa chọn khác thường đấy," Claire nhận xét, nhớ lại thành phố cổ nhỏ trên đồi ở Tuscany. "Hầu hết người Mỹ đều chọn Rome hoặc Florence."

"Tôi bị thu hút bởi lịch sử của nó," Carlisle mỉm cười nhẹ, như thể đang nhớ lại một trải nghiệm cá nhân. "Nó có một... năng lượng đặc biệt."

Người phục vụ đến ghi order, và Claire chọn một món pasta đơn giản trong khi Carlisle chọn risotto hải sản với phần nhỏ nhất.

Khi rượu được rót ra, một chai Chianti đỏ sâu, họ nâng ly chúc mừng.

"Cho buổi tối tuyệt vời," Carlisle nói.

"Và cho âm nhạc tuyệt vời," Claire thêm vào.

Họ trò chuyện về Forks, về bệnh viện và những bệnh nhân thú vị nhất của Carlisle. Claire nhận thấy cách anh nói về công việc với niềm đam mê và lòng trắc ẩn chân thành khiến cô càng ngưỡng mộ anh hơn.

Khi món chính được mang ra, Claire nhận thấy Carlisle chỉ động đũa qua loa với món risotto của mình, mặc dù đã gọi phần nhỏ nhất. Anh ăn vài miếng, chủ yếu xới món ăn qua lại trên đĩa, khéo léo tạo ấn tượng đang ăn nhiều hơn thực tế.

"Anh không thích món ăn sao?" Claire hỏi, khi thấy anh gạt đĩa sang một bên dù chỉ ăn khoảng một nửa.

"Không, rất ngon," Carlisle đáp nhanh. "Chỉ là tôi đã ăn nhẹ trước đó. Một thói quen không tốt khi làm việc quá nhiều giờ tại bệnh viện đó là ăn vặt suốt ngày thay vì bữa chính."

Claire gật đầu, hiểu rõ điều đó. Cô cũng có những thói quen ăn uống không lành mạnh riêng.

"Vậy... điều gì đưa cô đến Forks?" Carlisle hỏi, nhẹ nhàng chuyển chủ đề. "Đó không phải là điểm đến thông thường cho một người có tài năng như cô."

Claire cân nhắc câu trả lời. Đây là câu hỏi cô luôn tránh né, nhưng với Carlisle, cô cảm thấy muốn chia sẻ ít nhất một phần sự thật.

"Tôi cần một sự thay đổi," cô cuối cùng nói. "Một nơi yên tĩnh, cách xa... mọi thứ. Forks đủ nhỏ để không ai chú ý, nhưng đủ lớn để tôi tìm được việc làm."

"Và đủ mưa để chơi Nocturne trong những đêm mưa," Carlisle thêm vào, với một nụ cười thấu hiểu.

Claire cười nhẹ. "Chính xác. Còn anh? Tại sao một bác sĩ tài năng như anh lại chọn một bệnh viện nhỏ ở Forks thay vì một trung tâm y tế lớn?"

"Lý do tương tự," Carlisle đáp. "Đôi khi ta cần một nơi tĩnh lặng để suy nghĩ. Và gia đình tôi... họ thích những nơi ít đông đúc, gần thiên nhiên."

"Gia đình anh..." Claire ngập ngừng. "Anh nhắc đến các con nuôi của mình. Họ thế nào?"

Gương mặt Carlisle sáng lên với niềm tự hào và tình yêu hiển nhiên. "Họ là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời tôi. Edward, người tôi nhắc đến với cậu bé Sam ấy, là một nhạc sĩ piano tài năng. Cậu ấy sẽ rất thích trò chuyện với cô về âm nhạc."

"Tôi đã nghe nhiều về họ, nhưng chưa bao giờ gặp," Claire nhận xét.

"Chúng theo học tại trường trung học ở Forks, nhưng khá... kín đáo," Carlisle giải thích. "Mỗi người đều có quá khứ phức tạp trước khi đến với gia đình chúng tôi."

Claire gật đầu, hiểu rõ về những quá khứ phức tạp. "Anh đã chăm sóc họ trong bao lâu rồi?"

Một thoáng do dự lướt qua gương mặt Carlisle. "Nhiều năm. Tôi nhận nuôi Edward khi thằng bé... còn rất nhỏ."

Claire nhận thấy sự mơ hồ trong câu trả lời nhưng không truy hỏi thêm. Cô hiểu giá trị của sự riêng tư hơn ai hết.

Khi bữa tối kết thúc và họ chuẩn bị đi đến buổi hòa nhạc, Claire nhận ra mình đã chia sẻ nhiều hơn dự định chẳng hạn như thời gian ở châu Âu, về học vấn (dù cẩn thận không nhắc đến tên trường), và về tình yêu với âm nhạc. Carlisle là người biết lắng nghe, không bao giờ gây áp lực khi cô tránh né một chủ đề, nhưng luôn đặt những câu hỏi thể hiện sự quan tâm thực sự.

Có lẽ đây là điều khiến cô dần cảm thấy thoải mái - cảm giác được lắng nghe thực sự, không bị phán xét, lần đầu tiên sau rất lâu.

Nhà hát Port Angeles không lớn nhưng được trang trí trang nhã với đèn chùm pha lê và ghế nhung đỏ. Carlisle dẫn Claire đến hai chỗ ngồi hàng đầu - vị trí hoàn hảo để nghe và quan sát dàn nhạc.

"Làm thế nào anh có được vé tốt như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thế?" Claire thì thầm khi họ ngồi xuống.

"Tôi quen biết người tổ chức," Carlisle mỉm cười. "Một bệnh nhân cũ."

Khi dàn nhạc tiến vào và bắt đầu lên dây, Claire cảm thấy cơn run rẩy quen thuộc của sự phấn khích. Cô luôn yêu thích những giây phút này trước khi âm nhạc bắt đầu đó là sự kỳ vọng, tiếng xì xào nhỏ dần của khán giả, tiếng nhạc cụ được điều chỉnh hòa quyện vào nhau.

"Họ có một nghệ sĩ violin mới," Carlisle thì thầm. "Được đánh giá rất cao."

Claire gật đầu, ấn tượng với kiến thức của anh về dàn nhạc địa phương. Khi ánh đèn dịu xuống và nhạc trưởng xuất hiện, cô vô thức ngồi thẳng lưng hơn như một thói quen từ những năm tháng học nhạc.

Symphony No. 7 của Beethoven mở đầu buổi hòa nhạc, và Claire nhanh chóng bị cuốn vào thế giới âm thanh. Cô quên đi sự hiện diện của Carlisle, quên đi không gian xung quanh, hoàn toàn đắm chìm trong từng nốt nhạc, từng giai điệu.

Nhưng khi đến phần Allegretto, một đoạn nhạc chậm, đầy cảm xúc của bản giao hưởng cô bỗng nhiên nhận thức rõ rệt về Carlisle bên cạnh. Không cần nhìn, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh, cách anh lắng nghe với toàn bộ tâm hồn. Trong một khoảnh khắc xúc động khi chuỗi violoncello tạo nên một câu nhạc đặc biệt đau buồn, Claire vô thức đặt tay lên tay Carlisle đang đặt trên tay vịn ghế giữa họ.

Cô nhận ra hành động của mình gần như ngay lập tức và định rút tay lại, nhưng Carlisle nhẹ nhàng lật bàn tay, nắm lấy tay cô. Họ ngồi như vậy, tay trong tay, qua phần còn lại của bản giao hưởng, không ai nói một lời, chỉ chia sẻ cảm xúc thông qua âm nhạc và sự tiếp xúc đơn giản đó.

Khi khán giả vỗ tay giữa các phần, Claire rút tay lại, cảm thấy má mình nóng lên. Cô không dám nhìn Carlisle, không chắc phải giải thích hành động bất ngờ của mình như thế nào.

Phần tiếp theo là các Nocturne của Chopin, và Claire lại một lần nữa đắm chìm trong âm nhạc. Những giai điệu buồn bã, mơ mộng luôn chạm đến trái tim cô theo cách mà ít nhạc phẩm khác có thể. Khi Nocturne in E-flat Major vang lên - bản nhạc cô thường chơi trong đêm khuya - Claire cảm thấy nước mắt dâng lên. Bản nhạc này mang quá nhiều ký ức, quá nhiều cảm xúc.

Cô nghe thấy Carlisle hít vào nhẹ nhàng bên cạnh và đột nhiên biết rằng anh cũng cảm nhận được điều gì đó đặc biệt trong giai điệu này. Khi cô liếc nhìn sang, cô bắt gặp anh đang nhìn cô, không phải dàn nhạc, với một biểu cảm mà cô không thể đọc được.

Claire quay lại nhìn dàn nhạc, tim đập nhanh không chỉ vì âm nhạc nữa.

Khi buổi hòa nhạc kết thúc với Moonlight Sonata, cả hội trường như nín thở. Phần cuối cùng, presto agitato, được chơi với một năng lượng điên cuồng, ngón tay pianist bay trên phím đàn, tạo nên cơn bão âm thanh đầy cảm xúc. Claire nhắm mắt, để âm nhạc bao phủ lấy cô, tạm thời quên đi mọi rào chắn và phòng vệ mà cô đã xây dựng quanh mình trong nhiều năm.

Tiếng vỗ tay vang dội khi buổi biểu diễn kết thúc, khán giả đứng dậy tán thưởng. Claire và Carlisle cùng đứng lên, cô vỗ tay nhiệt tình đến mức lòng bàn tay gần như đau nhức.

"Tuyệt vời," cô thì thầm, vẫn choáng ngợp với cảm xúc.

"Phải," Carlisle gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về phía cô, không phải dàn nhạc. "Thực sự tuyệt vời."

Sau buổi hòa nhạc, thay vì đi thẳng về, Carlisle đề nghị dạo bộ dọc bến cảng Port Angeles. Bầu trời đêm trong vắt với trăng gần tròn soi sáng mặt nước, tạo nên một con đường bạc lấp lánh trên mặt biển. Không khí mát lạnh của tháng Mười, nhưng không đến mức khó chịu.

"Cô thấy buổi hòa nhạc thế nào?" Carlisle hỏi khi họ chậm rãi đi bộ dọc theo dải gỗ ven biển.

"Hoàn hảo," Claire đáp, giọng vẫn còn xúc động. "Cách họ chơi Chopin... như thể họ hiểu hoàn toàn ý định của ông ấy vậy."

"Cô dường như có mối liên hệ đặc biệt với âm nhạc của Chopin," Carlisle nhận xét.

Claire gật đầu, cảm thấy sự thúc giục kỳ lạ muốn chia sẻ nhiều hơn. "Âm nhạc luôn là... nơi trú ẩn của tôi. Đặc biệt là Chopin. Có điều gì đó trong những giai điệu của ông ấy... nói lên những điều không thể diễn tả bằng lời."

"Nỗi buồn đẹp đẽ," Carlisle nói khẽ.

"Chính xác," Claire nhìn anh, ngạc nhiên trước sự thấu hiểu. "Anh hiểu âm nhạc rất sâu sắc."

"Khi bạn sống đủ lâu, âm nhạc trở thành một trong những điều ít ỏi có thể làm bạn ngạc nhiên," Carlisle đáp, rồi dường như nhận ra câu nói kỳ lạ của mình. "Ý tôi là, âm nhạc luôn tiến hóa, luôn mới mẻ. Không như nhiều thứ khác."

Claire gật đầu, không chú ý đến sự kỳ lạ trong cách diễn đạt của anh. "Tôi luôn thấy thú vị khi ngẫm về cách chúng ta vẫn bị xúc động bởi giai điệu được viết hàng trăm năm trước. Như thể nỗi đau và niềm vui của con người không thay đổi qua thời gian."

"Có lẽ đó là lý do âm nhạc cổ điển tồn tại lâu như vậy," Carlisle suy ngẫm. "Nó chạm đến điều gì đó phổ quát trong tất cả chúng ta."

Họ dừng lại ở đầu cầu cảng, nhìn ra đại dương rộng lớn. Một cơn gió biển thổi qua, khiến Claire rùng mình nhẹ. Ngay lập tức, Carlisle cởi áo vest và khoác lên vai cô như một cử chỉ lịch lãm.

"Cảm ơn," Claire nói, kéo áo quanh vai. Nó vẫn mang hơi ấm cơ thể của anh, mặc dù không ấm như cô mong đợi. "Anh không lạnh sao?"

"Tôi hiếm khi cảm thấy lạnh," anh mỉm cười.

Claire gật đầu, thêm một chi tiết vào danh sách những điều bất thường về Carlisle Cullen. Nhưng lúc này, trong đêm đẹp như mơ này, những điều bất thường đó dường như không còn quan trọng nữa.

"Cảm ơn anh vì buổi tối nay," cô nói, quay sang nhìn anh. "Đây là... buổi tối đẹp nhất tôi có được từ rất lâu rồi."

Carlisle nhìn cô, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt hổ phách của anh, tạo nên một ánh sáng kỳ ảo. "Tôi cũng vậy. Thật sự cảm ơn vì cô đã đồng ý đi cùng tôi."

Trong khoảnh khắc đó, đứng bên cạnh nhau dưới ánh trăng, với tiếng sóng vỗ nhẹ vào cầu cảng, thời gian như ngừng lại. Claire cảm thấy một sự gần gũi mà cô chưa từng trải qua với bất kỳ ai khác, một cảm giác như thể họ đã biết nhau từ rất lâu, từ một thời gian và không gian khác.

"Chúng ta nên quay về," Carlisle cuối cùng lên tiếng, dù có vẻ miễn cưỡng phá vỡ khoảnh khắc. "Trời đã khuya, và con đường về Forks khá dài."

Claire gật đầu, mặc dù một phần trong cô muốn kéo dài buổi tối này mãi mãi. Họ quay trở lại xe trong im lặng thoải mái, cả hai đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng.

Trên đường về Forks, không khí trong xe thoải mái hơn nhiều so với lúc đi. Claire cảm thấy bức tường mà cô luôn dựng lên quanh mình đã hạ xuống đôi chút, và cuộc trò chuyện tuôn chảy tự nhiên hơn.

"Anh có một bản nhạc ưa thích mà người khác thường không đánh giá cao không?" cô hỏi, tò mò về sở thích âm nhạc của anh.

"Hmm," Carlisle suy nghĩ một lúc. "Có lẽ là Brandenburg Concertos của Bach. Nhiều người cho rằng chúng quá học thuật, thiếu cảm xúc, nhưng tôi luôn thấy sự sắp xếp toán học trong đó... đẹp đẽ theo cách riêng."

"Còn tôi thì yêu Chamber Music của Brahms," Claire thừa nhận. "Đặc biệt là Piano Quartet No. 3. Không phải tác phẩm nổi tiếng nhất của ông ấy, nhưng nó luôn khiến tôi xúc động."

"Tôi sẽ tìm nghe lại," Carlisle hứa. "Còn nhạc hiện đại? Cô có nghe không?"

"Đôi khi," Claire cười nhẹ. "Mặc dù tôi phải thừa nhận mình hơi lạc hậu. Thời đại của Elvis Presley có tính là hiện đại không?"

Carlisle bật cười, một âm thanh ấm áp, chân thành khiến Claire cũng cười theo. "Tôi e là chúng ta đều khá lạc hậu về mặt này," anh nói. "Tôi vẫn nghĩ Debussy là 'nhạc hiện đại'."

"Ôi, Debussy đã mất gần một thế kỷ rồi!" Claire bật cười lớn hơn.

"Đừng nhắc tôi," Carlisle lắc đầu với vẻ hài hước giả tạo. "Điều đó khiến tôi cảm thấy già."

Khi họ tiếp tục trò chuyện, Claire bất ngờ nhận ra họ đang hát nhỏ cùng nhau theo một bản nhạc của Schubert đang phát trên hệ thống âm thanh. Giọng Carlisle trầm ấm, hoàn hảo trong dải âm thấp, trong khi giọng soprano nhẹ nhàng của cô bổ sung một cách tự nhiên. Họ nhìn nhau, ngạc nhiên trước sự hòa hợp bất ngờ này.

"Tôi không nghĩ mình đã hát trước mặt ai đó trong hơn một thập kỷ," Carlisle thừa nhận, vẻ ngạc nhiên thực sự.

"Tôi cũng vậy," Claire đáp, cảm thấy một niềm vui đơn giản, gần như trẻ thơ mà cô đã quên mất từ lâu.

Thời gian dường như trôi quá nhanh, và trước khi Claire nhận ra, họ đã về đến ngôi nhà của cô ở rìa rừng Forks. Carlisle đỗ xe, tắt máy, và một khoảnh khắc im lặng bao trùm họ.

"Để tôi đưa cô đến tận cửa," anh nói và nhanh chóng xuống xe để mở cửa cho Claire.

Họ bước chậm rãi trên lối đi dẫn đến hiên nhà, không ai vội vàng kết thúc buổi tối. Khi đến cửa, Claire quay lại đối mặt với Carlisle, tim đập nhanh hơn một cách kỳ lạ.

"Cảm ơn lần nữa," cô nói, giọng nhẹ nhàng trong không khí đêm. "Vì tất cả."

"Không," Carlisle lắc đầu nhẹ. "Tôi phải cảm ơn cô. Cô không biết đây là buổi tối đáng quý thế nào đối với tôi đâu."

Họ đứng đó, gần nhau hơn một chút so với các chuẩn mực xã hội thông thường, nhưng không ai rút lui. Claire cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một khao khát gần gũi mà cô đã chôn vùi quá lâu. Liệu anh có định hôn cô không? Và nếu vậy, liệu cô có cho phép điều đó không?

Nhưng thay vì tiến tới, Carlisle nhẹ nhàng cầm lấy tay phải cô, nâng lên, và đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên mu bàn tay.

"Chúc ngủ ngon, Claire," anh nói, giọng trầm ấm.

"Chúc ngủ ngon, Carlisle," cô đáp, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng.

Anh chờ cho đến khi cô vào nhà an toàn và khóa cửa, rồi mới quay lại xe. Claire đứng bên cửa sổ, quan sát chiếc Mercedes từ từ rời đi, cho đến khi đèn hậu biến mất vào màn đêm, để lại cô một mình với những cảm xúc hỗn độn.

Claire không thể ngủ. Tâm trí cô đầy ắp hình ảnh và âm thanh của buổi tối vừa qua, về buổi hòa nhạc, cuộc trò chuyện, cách Carlisle nhìn cô dưới ánh trăng, nụ hôn nhẹ nhàng trên mu bàn tay. Cô cảm thấy một sự hỗn loạn bên trong vừa phấn khích, lo lắng, hoài nghi, và điều gì đó gần giống với hy vọng.

Sau hai giờ trằn trọc, Claire cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ để bị đánh thức bởi một cơn ác mộng quen thuộc trong căn phòng tối, với những khuôn mặt giận dữ, và cảm giác bé nhỏ, bất lực.

Cô bật dậy, tim đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Đồng hồ hiển thị 3:12 sáng. Cô biết rằng sẽ không thể ngủ lại được, Claire khoác áo choàng và đi xuống cầu thang, hướng về phía cây đàn piano trong phòng khách.

Cô ngồi xuống ghế đàn, đặt tay lên phím ngà, và sau một khoảnh khắc do dự, bắt đầu chơi. Nocturne in E-flat Major của Chopin - bản nhạc cô đã nghe tại buổi hòa nhạc, bản nhạc đã khiến cô rơi nước mắt.

Âm nhạc tuôn trào từ đầu ngón tay, đầy cảm xúc hơn, chân thành hơn những gì cô đã chơi trong nhiều năm. Claire nhắm mắt, để giai điệu cuốn đi những bóng ma quá khứ, thay thế chúng bằng hình ảnh của buổi tối hôm nay với ánh đèn sân khấu, tiếng đàn piano, ánh mắt Carlisle.

Ở rìa rừng, cách ngôi nhà không xa, Carlisle Cullen đứng bất động như một bức tượng. Anh không có ý định theo dõi, chỉ muốn đảm bảo Claire an toàn sau khi anh rời đi, hoặc đó chỉ là cái cớ cho cảm giác thôi thúc muốn được nhìn thấy cô. Và khi tiếng đàn piano vang lên trong đêm tĩnh lặng, anh không thể rời đi được nữa.

Anh đứng đó, lắng nghe, bị mê hoặc bởi không chỉ kỹ thuật hoàn hảo mà còn bởi cảm xúc sâu sắc trong mỗi nốt nhạc. Đối với một sinh vật đã sống hơn ba thế kỷ, hiếm khi Carlisle cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng Claire Cartel, với đôi mắt xanh biếc và tâm hồn đầy âm nhạc, đã khiến anh ngạc nhiên.

Khi bản nhạc kết thúc, Claire ngồi im trên ghế một lúc lâu, tay vẫn đặt trên phím đàn. Rồi, như thể cảm nhận được điều gì đó, cô đột ngột ngẩng đầu và nhìn ra cửa sổ, hướng thẳng về nơi Carlisle đang đứng, mặc dù không thể nhìn thấy anh qua màn đêm.

Anh đứng yên, nín thở, mặc dù biết cô không thể thấy anh từ khoảng cách này, trong bóng tối của khu rừng. Có điều gì đó kết nối họ, một sợi dây vô hình mà anh không thể giải thích, nhưng có thể cảm nhận mỗi khi ở gần cô.

"Claire," anh thì thầm, quá khẽ để tai người có thể nghe thấy. Rồi, miễn cưỡng, anh quay lưng lại và biến mất vào rừng sâu, tiếng dương cầm vẫn vang vọng trong tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro