Chương 1

[ Thiết lập nhân vật ]

Thanh lãnh chính trực tiên tôn x Yêu nữ bị xóa ký ức.

╰ Nàng, Phục Linh, một yêu nữ bị xoá ký ức, mang trong mình sức mạnh của một yêu vương, nhưng lại bị giam cầm trong đau đớn và tội lỗi. Hắn, Trùng Chiêu, một tiên quân lạnh lùng, chính trực, là người đứng trên cao.. Hai thế giới, hai số phận trái ngược, nhưng lại đan xen vào nhau bởi những vòng xoáy của tình yêu và thù hận.

------------------------------

"Ta muốn kéo hắn vào thế giới của ta."

Hi Hi - một linh sủng nhỏ, ngồi vắt vẻo trên vai Phục Linh, đôi chân bé xinh đung đưa như đếm nhịp gió.

Nghe Phục Linh nói vậy, Hi Hi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tò mò:

"Vậy Hi Hi phải làm sao để giúp được đây, thiếu quân?"

Phục Linh khẽ nhếch môi, tay xoa nhẹ vết thương trên vai, nơi vẫn còn rỉ máu sau lần trừng phạt nặng nề của sư tôn. Ánh mắt nàng thoáng hiện một tia kiên định:"Ngươi đi lấy thuốc cho ta."

Hi Hi có chút chần chừ, nhưng rồi cũng nhảy xuống, nhanh chóng mang về một viên thuốc nhỏ màu đỏ. Vừa đưa viên thuốc cho nàng, nó vừa thở dài:"Thiếu quân, thuốc này không phải loại lành đâu... dược tính rất mạnh, lỡ như có chuyện gì thì sao?"

Phục Linh mỉm cười nhợt nhạt, ánh mắt sắc lạnh:"Hi Hi, nếu hắn không cứu ta, ngươi hãy kéo ta về".

Lời nói của nàng không cho phép nghi ngờ, và Hi Hi cũng không cãi lời. Nó nhảy lên vai nàng lần nữa, đôi chân lại đung đưa như mọi khi:"Được thôi. Ta sẽ đi cùng thiếu quân, rồi cùng nhau quay về."

Phục Linh biết rõ, chỉ có Hi Hi là người duy nhất nàng có thể tin tưởng, người sẽ giúp nàng trong lúc nguy hiểm nhất.

--

Trong ánh sáng mờ nhạt của phủ Thành Chủ, một bóng dáng yếu ớt khẽ gục xuống ngay cửa lớn. Phục Linh, toàn thân bê bết máu, ánh mắt mơ hồ nhưng vẫn giữ lại chút kiêu ngạo, nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt.

Trùng Chiêu xuất hiện, thanh kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ngay lập tức giơ ngang vai nàng:

"Yêu nữ! Sao ngươi lại dám xuất hiện ở đây?"

Thay vì hoảng sợ, Phục Linh khẽ cười, nụ cười mệt mỏi nhưng đầy tự tin:"Trùng Chiêu... cứu ta."

Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, trong đó pha lẫn giữa sự cầu xin và trêu chọc, như thể nàng chắc chắn hắn sẽ không từ chối.

"Cứu ngươi?" Hắn lạnh lùng đáp, ánh mắt không rời khỏi cơ thể nàng đang run rẩy, đôi môi đỏ thẫm vì máu.

Phục Linh thở dốc, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy kiên định:"Ta đã cứu ngươi hai lần, thay ngươi chịu hình phạt từ sư tôn. Hôm nay, ngươi nợ ta một mạng."

"Ngươi..." Hắn khựng lại, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.

Nàng gục xuống, hơi thở càng lúc càng mong manh.

"Ta... bị ép uống Hợp Hoan Đan. Nếu không giải, ta sẽ chết. Thuốc này... chỉ có thể giải bằng hợp hoan." Lời nàng vừa dứt, máu từ khóe môi lại trào ra, cơ thể run lên từng đợt vì tác dụng của dược lực.

"Ngươi cứu ta được không?" Nàng chống tay xuống đất, ánh mắt nhìn hắn đầy chờ đợi, như đang đánh cược vào chút lương tri còn sót lại trong lòng người trước mặt.

Trùng Chiêu đứng đó, ánh mắt dao động. Nàng là yêu nữ, một kẻ thuộc về thế giới đối lập với hắn. Nhưng nàng nói đúng, nàng đã cứu hắn hai lần. Nếu bây giờ không cứu, hắn sẽ phải mang cảm giác tội lỗi suốt đời.

"Ta tên là... Phục Linh." Giọng nàng run rẩy, bàn tay yếu ớt nắm lấy tay áo hắn, khẽ kéo.

"Ta sẽ không dây dưa với ngươi... chỉ cần ngươi cứu ta..." Trùng Chiêu khép mắt, buông kiếm, lòng hắn dậy sóng. Dù biết rõ điều này sẽ làm dao động đạo tâm, hắn vẫn không đành lòng nhìn nàng chết ngay trước mặt. Hắn bế nàng lên, bước nhanh về phòng.

Vừa đặt nàng xuống giường, cánh tay nàng đã siết lấy cổ hắn, hơi thở nàng phả vào tai hắn nóng bỏng:

"Cứu ta..." Hắn cúi người, môi chạm vào môi nàng, bỏ qua mọi giới hạn giữa tiên và yêu.

••

Khi nàng mở mắt lần nữa, đã thấy mình nằm trên giường, áo đã được chỉnh lại, hơi thở vẫn còn yếu nhưng ít nhất là có thể sống.

"Tiểu Tiên quân quả là sạch sẽ." Nàng mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trùng Chiêu đang đứng trước mặt. Hôm qua hắn còn đầy máu me, vậy mà giờ đây lại đứng đó với bộ y phục tinh tươm, dường như mọi vết thương đều đã được chữa lành.

Trùng Chiêu đứng dậy, ánh mắt đỏ hoe. Ánh nhìn của hắn không khỏi khiến Phục Linh có chút hoang mang. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng chưa kịp bước đi thì một thanh kiếm lạnh lẽo đã kề vào cổ nàng. Hắn... thật sự không nương tay?

"Ta đã cứu ngươi một lần, nợ đã trả xong rồi." Phục Linh lùi lại một bước, đôi tay khẽ vuốt lên cung lửa, vẻ mặt bình thản.

"Ta lấy đi nguyên dương của ngươi, hôm nay sẽ không động đến ngươi." Nàng lại lùi thêm một bước, giống như cánh hoa trong gió, khiến hắn chỉ có thể nhìn theo.

Trùng Chiêu ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới thu kiếm lại, quay lưng đi, để lại nàng với nỗi buồn không thể nói thành lời. Ba trăm roi từ Hắc Cốt xích khiến hắn bị phạt phải canh giữ tại Tâm Nhai. Nhưng trái tim hắn không yên, mỗi khi tu luyện lại cứ không thể dứt ra khỏi hình ảnh của nàng.

--

Phục Linh lại lần nữa xuất hiện, nhưng lúc này nàng đã lành lặn hoàn toàn, bộ y phục tím thẫm càng khiến nàng thêm phần quyến rũ, tựa một đóa hoa yêu dịu dàng. Trùng Chiêu không biết phải nói gì với nàng, hắn lại phun ra một ngụm máu, thanh kiếm trong tay không tự chủ được rút ra. Phục Linh liếc nhìn hắn, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Tu luyện mà lại suy nghĩ lung tung như vậy, tiên quan không cần mạng nữa sao ?" Nàng tiến lên một bước, đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự quan tâm. "Ngươi chỉ phạm phải một lỗi nhỏ thôi, sao lại bị họ ra tay tàn nhẫn như vậy?"

"Ngươi có biết không? Chỉ cần đi thêm một bước nữa, ngươi sẽ không còn ở trong lãnh thổ của Tiên giới nữa đâu."

Phục Linh nhẹ nhàng để lộ ra một thông tin quan trọng mà Trùng Chiêu luôn tìm kiếm.

"Tiên giới nói cha mẹ ngươi là do Tiềm Ân giết, nhưng trước 2 ngày khi cha mẹ ngươi qua đời, Tiềm Ân đã chết rồi. Ta sẽ đợi ngươi ở Lãnh Tuyền cung."

Phục Linh nhẹ nhàng nói, rồi nàng biến mất, tựa như làn sương mỏng manh.

Trùng Chiêu tìm lại những ghi chép mà cha mẹ hắn để lại, và cuối cùng những manh mối mà nàng để lại đã khiến hắn phải suy nghĩ lại.

--

Nàng quả thật rất thích ngồi trên cây, lúc hắn vào Lãnh Tuyền cung, đã cảm nhận được hương thơm quen thuộc của nàng. Khi hắn ngẩng đầu lên, nàng đang ngồi trên một cành cây lớn, nhìn hắn cười tươi như ánh mặt trời.

"Tiểu Tiên quân đến rồi sao?"

Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống, ánh mắt nàng rực rỡ, khiến trái tim Trùng Chiêu cũng không khỏi xao xuyến.

"Dẫn ta đi xem mộ của Tiềm Ân!"

Hắn lạnh lùng lên tiếng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự kiên quyết không thể che giấu.Phục Linh nhìn hắn, ánh mắt nàng có chút gì đó phức tạp, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

"Được."

Nàng nhẹ nhàng bước đi phía trước, dẫn hắn qua những khu rừng dày đặc yêu thú. Một con gấu yêu liều lĩnh xông lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã bị nàng dùng cung bắn chết.Trùng Chiêu vẫn im lặng quan sát, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hắn luôn là người cầm kiếm bảo vệ người khác, nhưng giờ đây, ở thế giới này, nàng lại là người bảo vệ hắn.

Hai người đi vào nghĩa trang yêu, nơi có những ngôi mộ cổ kính. Một cây yêu to lớn đứng vững giữa nghĩa trang, trên đó treo đầy những tấm bia mộ của các yêu vương.

"Đây là mộ của Tiềm Ân."

Hắn ngẩn người, nhìn thấy đúng như nàng đã nói, Tiềm Ân đã chết trước khi cha mẹ hắn qua đời hai ngày. Hắn đang định nói gì đó, nhưng lúc này Phục Linh lại bị sư tôn nàng gọi đi bỏ lại hắn ở đó một mình.

"Chết tiệt... cái tên Thần Dạ lại gây chuyện." Nàng khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui.

Sau khi giải quyết xong, Chấn Vũ ra lệnh cho nàng phải dùng bất kỳ cách nào cũng phải giữ Trùng Chiêu ở lại.

"Bất kỳ cách nào sao?" Phục Linh khẽ mỉm cười, trong lòng vạch ra kế hoạch rồi quay trở lại nghĩa trang.

"Tiểu Tiên quân." Trùng Chiêu vẫn đứng đó, cảm giác như một con cá lạ giữa thế giới tiên và yêu, không thuộc về nơi này. Nhưng hắn sớm muộn sẽ bị "nhuốm bẩn" thôi!"

"Hi Hi đã pha trà cho ngươi chưa?" Nàng vẫy tay, căn phòng bỗng sáng lên một cách kỳ lạ.

"Ừm." Hắn gật đầu, rồi nàng lại khẽ hỏi: "Ngủ một chút không?"

Phục Linh tiến thêm một bước, rồi không để hắn kịp phản ứng, nhanh chóng đẩy hắn lên giường đá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro