Chương 5

Phục Linh khẽ cong môi, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh. Nàng đưa tay vuốt nhẹ lên cơ bụng săn chắc của hắn, cảm giác như từ cõi chết trở về mà lại được Tiểu Tiên Quân yêu thích, thật sự là điều khiến lòng nàng vừa ngỡ ngàng vừa ấm áp.

Nàng hài lòng với hiện tại – cuộc đời này do nàng làm chủ, nàng được tự do yêu thương, tự do bước theo tiếng gọi của trái tim, và tự nguyện để hắn dẫn dắt.

"Thích A Chiêu nhất..." Lời nói ấy, như một sự xui khiến của số phận, tự nhiên bật ra khỏi môi nàng. Nhưng vừa dứt lời, nàng vội cúi đầu, sợ ánh mắt từ chối từ hắn.

"Ai thích A Chiêu?" Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, linh lực từ hắn truyền sang cơ thể nàng, dịu dàng mà ấm áp.

"A Linh... thích A Chiêu nhất." Nàng ngước lên, đôi mắt trong veo, đầy mong chờ, dường như gom hết dũng khí để đối diện với hắn.

"A Chiêu cũng thích A Linh." Lời hắn nói ra, tựa như ánh nắng xua tan mọi giá lạnh. Những dằn vặt, những trăn trở về tranh chấp giữa tiên tộc và yêu tộc bỗng chốc hóa hư không, không gì có thể sánh bằng nàng.

Trong lòng hắn, người duy nhất sẵn sàng bất chấp tất cả để bảo vệ mạng sống của hắn, chỉ có mình nàng.

Ánh mắt nàng bừng sáng rực rỡ, tựa ánh sao trong đêm tối, khiến lòng hắn rung động không thôi. Nụ hôn của hắn dịu dàng lướt qua trán nàng, qua đôi mắt ngập tràn tin yêu, không chỉ gỡ bỏ lớp y phục mỏng manh, mà còn xua tan mọi bất an còn vương trong ký ức.

Từ giây phút này, không còn là "ta và ngươi," mà chỉ còn "chúng ta" – nơi niềm vui từ song tu vượt qua ranh giới thể xác, hóa thành sự giao hòa và thăng hoa trong tâm hồn.

"Ưm..." Nhưng dù hạnh phúc đến đâu, cũng không tránh khỏi chút mệt mỏi. Nàng nằm sấp trên gối, hơi thở chậm dần, còn hắn thì tựa đầu lên vai nàng.

"Không làm nữa đâu." Nàng mệt mỏi thốt lên, tay khẽ vuốt tóc hắn, nhưng hắn lại cúi đầu, nụ hôn rơi trên vai nàng.

"A Linh, nàng không cần gắng sức." Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, như chứa đựng cả nỗi đau và sự nhẹ nhõm khi vừa mất đi rồi lại tìm thấy. Với hắn, còn gì diễn tả cảm giác đó rõ hơn một đêm nồng nhiệt trọn vẹn?

"?" Nàng quay lại, đôi mắt trong veo đối diện ánh nhìn sâu thẳm của hắn. Đôi mắt ấy giờ đây không còn lạnh lẽo, mà ngập tràn niềm vui và khát khao.

"Được thôi." Nàng khẽ cười, vừa như chấp nhận, vừa như khiêu khích.

Linh lực hắn truyền sang, nàng đón nhận không chút do dự. Nhìn sự tận tụy của hắn, nàng cũng chẳng ngại đáp lại bằng một chút ngọt ngào.

Ý nghĩ bất chợt lóe lên, nàng nhớ đến bảo điển yêu nữ Hợp Hoan Tông từng đưa. Khẽ nhấc một chiếc gối, nàng tùy ý kê dưới eo, rồi nâng vòng lưng mềm mại, tạo thành một đường cong quyến rũ.

Trước những động tác bất ngờ ấy, Trùng Chiêu chưa từng biết đến những chiêu thức như vậy, chỉ ngây ngẩn đỏ mặt. Ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, lại pha chút mê đắm không thể che giấu.

"A Linh..." Giọng hắn khàn đặc, từng chữ như gọi nàng từ sâu trong tâm trí.

"Sao? Chưa từng thấy à?" Nàng nheo mắt cười, vẻ mặt hắn như bị hớp hồn càng khiến nàng thích thú. "Đúng là đáng yêu, Tiểu Tiên Quân Trùng Chiêu của ta."

Trùng Chiêu như hoàn toàn mất đi lý trí, mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống cổ nàng, những lọn tóc ướt rủ xuống gương mặt thanh tú của hắn.

"Ta còn phải đi bẩm báo sư tôn!" Khi mọi thứ cuối cùng lắng lại, nàng khẽ vỗ tay hắn, chuẩn bị đứng dậy.

Nhờ sự chăm sóc tận tình của hắn, thương thế của nàng gần như hồi phục hoàn toàn, yêu lực cũng vững vàng hơn.

"Được." Tiểu Tiên Quân ngoan ngoãn, ân cần giúp nàng chỉnh lại y phục.

Khi nàng thoa son, hắn ngơ ngác nhìn không rời. Nàng cười tinh nghịch, kéo hắn lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn thoáng qua.

Nhưng trong khi nàng ung dung sửa soạn, lòng Trùng Chiêu lại rối bời. Việc nàng đột ngột xuất hiện tại Tĩnh U Sơn chắc chắn liên quan đến một thỏa thuận với cung chủ. Còn về con tà trùng kỳ quái kia, và người đã cứu nàng, hắn vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

Dù vậy, cảm giác hân hoan và thỏa mãn sau khoảnh khắc cuồng nhiệt tạm thời khiến hắn gác lại mọi suy nghĩ sâu xa.

--

* Đoạn này Phục Linh đến gặp Chấn Vũ và bị hắn trừng phạt *

Trùng Chiêu bế Hi Hi – linh thú nhỏ đang nấu thuốc – lên, dịu dàng hỏi về những gì đã xảy ra. Hi Hi run lẩy bẩy kể lại, khiến lòng hắn trầm xuống như bị đá đè nặng.

Đè nén cơn giận, khi hắn kịp thời đưa nàng đi khỏi tay Chấn Vũ. Lúc đó, nàng đã bị hành hạ đến mức thần trí mơ hồ.

Trước lúc rời đi, hắn nhìn thấy cây trâm ngọc từng cài cho nàng bị giẫm nát, nằm lặng lẽ trên nền đất lạnh.

Nàng vừa được cứu chữa, nhưng lại một lần nữa gục ngã.

Trùng Chiêu cẩn thận đặt nàng xuống, đôi mắt đầy đau đớn. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má nàng.

Hi Hi sợ hãi run rẩy, hắn vuốt ve linh thú nhỏ, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên quyết: "Đừng lo, ta sẽ cứu nàng."

Hắn không chỉ cứu nàng, mà còn phải đưa nàng rời khỏi nơi địa ngục tăm tối này, mãi mãi.

...

Ngày hôm sau, Phục Linh từ từ tỉnh lại, cảm giác đầu óc nặng trĩu, vừa chạm nhẹ vào Hi Hi đã cảm thấy đau đớn như thể có hàng nghìn mũi kim đâm vào.

"Người sao vậy?" Hi Hi, vẫn còn mơ màng, thấy nàng đau đớn như vậy vội vã tỉnh lại, lo lắng nhìn xung quanh, rồi chạy vội đi tìm Trùng Chiêu.

"A Linh!" Trùng Chiêu vội vã xông vào, nhìn thấy nàng nằm đó, đầu óc đau đớn đến mức không thể chịu nổi. Ánh mắt hắn ánh lên sự lo lắng.

"Đoản kiếm!" Nàng nói không rõ, mắt nhắm lại, chỉ lặp đi lặp lại những lời không rõ ràng, "Hai cô gái..."

Trùng Chiêu không còn cách nào khác, đành phải dùng phép mê ngủ, khiến nàng từ từ yên tĩnh lại. Nàng nằm im trên giường, sự tĩnh lặng bao trùm không gian.

Hi Hi nhẹ nhàng đến gần, vỗ vỗ tay hắn, ánh mắt nhìn nàng đầy lo âu.

"Có chuyện gì vậy?" Trùng Chiêu hỏi, vỗ về linh thú nhỏ, ánh mắt không rời khỏi nàng.

"Thiếu quân không phải là yêu thể bẩm sinh." Hi Hi bò lên vai hắn, nhỏ giọng, "Nàng từng là một nhân tộc."

Trùng Chiêu im lặng, trong lòng cảm thấy có điều gì đó mơ hồ. Những ký ức về Phục Linh đột nhiên xâu chuỗi lại, một ý nghĩ vụt qua trong đầu nhưng không thể nói rõ.

"Có phải A Hy không?" Hắn hôn nhẹ lên môi nàng, tìm kiếm sự đáp lại.

Phục Linh chìm đắm trong một giấc mơ kỳ lạ, trong đó nàng là Bạch Hy, sống ở Ninh An, bên cha và Bạch Thước... tất cả như một đoạn phim quay chậm.

"!" Nàng mở mắt ra, đôi mắt gặp phải ánh nhìn lo lắng của Trùng Chiêu.

"A Hy?" Trùng Chiêu ôm chặt lấy nàng, đôi mắt tràn đầy niềm vui.

"Ta không phải A Hy." Nàng lạnh lùng đẩy hắn ra, cảm giác đau đớn trong lòng không sao chịu nổi. Vì là A Hy nên hắn mới đối xử đặc biệt như vậy với nàng sao?

"Dù nàng không phải A Hy, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng." Hắn không hiểu rõ, nhưng nhìn vào mắt nàng, thấy sự thay đổi trong đó, hắn lại ôm nàng chặt hơn.

"Không cần." Nàng quay đi, giọng lạnh nhạt, "Chàng đi đi."

Nỗi đau đớn cứ đeo bám nàng, như chiếc gông nặng nề quấn chặt lấy tâm hồn. Nàng đã tự tay kết thúc sinh mạng của phụ thân, khiến người muội muội ruột thịt lâm vào cảnh khốn cùng. Phục Linh không biết làm sao để đối diện với những vết cắt sâu hoắm ấy trong trái tim.

Một cơn đau nhói lan tỏa từ ngực, nàng giơ tay lên, dồn lực đánh mạnh vào trái tim mình. Máu đỏ tươi tràn ra từ khóe môi, nỗi hận như hóa thành thực thể.

"A Linh!" Trùng Chiêu lao đến, nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của nàng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

"Yêu lực của Chấn Vũ..." Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực, giọng run run nhưng dứt khoát, "Ta trả lại hết cho hắn."

Những từ ngữ thốt ra như dao cứa vào lòng Trùng Chiêu. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ thi triển phép mê ngủ, để nàng chìm vào giấc ngủ yên bình, thoát khỏi nỗi dày vò.

Hắn đã sắp xếp tất cả: báo cho Lan Lăng Tông và gửi tin đến Bạch Thước. Ngày mai, khi Cảnh Tuyền Cung hỗn loạn, hắn sẽ đưa nàng rời đi, rời xa những khổ đau không hồi kết.

Phục Linh chìm trong giấc mộng dài. Khi nàng tỉnh lại, ánh sáng ban mai len qua khung cửa, mang đến cảm giác xa lạ.

"A Linh." Giọng Trùng Chiêu vang lên, dịu dàng như tiếng suối chảy. Hắn bước vào với một bát cháo ấm trên tay.

"Đây là làng Bồ Đề." Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa bát cháo đến gần.

"Làng Bồ Đề?" Nàng lặp lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Là nơi cha mẹ nàng từng sống trước khi qua đời." Hắn nói, ánh mắt đong đầy cảm xúc.

Phục Linh cầm lấy bát cháo, từng muỗng nhỏ từ từ đưa lên miệng. Sau khi uống hết, nàng lại lặng lẽ nằm xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Những năm tháng sống ở Lãnh Tuyền Cung, nàng chỉ có nhiệm vụ, không có niềm vui hay nỗi buồn. Nhưng bây giờ, ký ức trở lại như lưỡi dao, cắt nát từng thớ thịt trong tim nàng.

Cả ngày hôm đó, nàng không nói lời nào. Nhưng nàng biết, Trùng Chiêu vẫn luôn ở đó, bên cạnh nàng, không rời nửa bước.

"A Chiêu."

"Nàng muốn nói gì?" Hắn nghiêng người, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

"Ta không thể trở lại thành Bạch Hy được nữa." Nàng quay lưng lại, giọng nói mang theo một sự dứt khoát khó tả.

"Dù nàng không trở lại là Bạch Hy, nhưng nàng vẫn là nàng, vẫn là người ta muốn bảo vệ." Hắn cất giọng trầm ấm, tiến đến bên nàng, bàn tay dịu dàng ôm lấy đôi vai nhỏ bé.

"A Hy..." Hắn ghé sát tai nàng, hôn nhẹ một cái, giọng nói mang theo cảm xúc sâu lắng, "Khi nàng không phải Bạch Hy, nàng đã nói rằng nàng thích ta rồi."

Đôi tay hắn siết chặt tay nàng, như muốn truyền sự kiên định qua từng cái nắm. "Giờ đây, khi ký ức quay về, nàng có ý định bỏ rơi ta không?"

"A Chiêu..." Phục Linh quay lại, vòng tay ôm lấy hắn, ánh mắt chan chứa nỗi lòng.

Hắn dịu dàng vuốt tóc nàng, từng động tác như để xoa dịu trái tim nàng. Nhưng bất ngờ, nàng đưa tay lên...

"?" Trùng Chiêu cúi xuống, không ngờ bị nàng kéo lại, đặt một nụ hôn lên môi.

"Ta muốn..." Nàng nói, giọng yếu ớt, mơ hồ, "Muốn chàng."

"Được." Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

"Nhẹ tay một chút, được không, nương tử?" Hắn nhỏ giọng, ánh mắt long lanh như chú cún nhỏ. Phục Linh bật cười khẽ, che mắt hắn lại, để nỗi ngọt ngào tràn ngập cả căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro