Mạch Ly từ lâu đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, kiêu ngạo và xem vạn vật chỉ là những quân cờ nhỏ bé dưới chân mình. Trong mắt hắn, mọi thứ đều phải phục tùng, quỳ mọp trước sức mạnh vô song của hắn.
Còn Bạch Hy, nàng chẳng qua là một nhân tộc yếu đuối, từng được ban cho yêu lực. Hắn nghĩ, chỉ cần một vài lời đường mật, nàng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.
Nhưng Mạch Ly không hề hay biết, Bạch Hy đã âm thầm tích tụ một lượng lớn ẩn lực. Chính sự tự mãn và khinh thường của hắn đã tạo ra một cơ hội hiếm hoi cho nàng.
Khi nàng giương cao Hỏa Vân cung, ba mũi tên đỏ rực xé gió lao thẳng về phía hắn, Mạch Ly thoáng sững sờ, đôi mắt hắn ánh lên sự ngạc nhiên.
"Ngươi sợ lửa sao?" Nàng đứng trước mặt hắn, giọng nói đầy khiêu khích, hòa cùng âm thanh mũi tên rời cung.
"Thật thú vị." Hắn cười nhạt, đôi mắt tối đen thoáng ánh lên một tia sáng quỷ dị.
Hắn đứng đó, chẳng né tránh, để mặc một mũi tên xuyên qua tim, hai mũi còn lại xuyên qua vai, máu đỏ tươi chảy dài trên áo đen.
"Chắc ngươi vẫn nhớ thân thể này vốn là của Trùng Chiêu." Hắn chậm rãi lên tiếng, đôi tay thản nhiên buông lỏng. "Ngươi muốn phá hủy nó? Ta không sao, nhưng ngươi thực sự nỡ lòng sao?"
"A Chiêu sẽ không muốn ta phải chịu sự ép buộc từ ngươi!" Bạch Hy đã suy nghĩ rất lâu. Sinh mệnh của nàng không thể để kẻ khác định đoạt, càng không thể bị trói buộc bởi kẻ như Mạch Ly.
"Ta sống hay chết do chính ta quyết định!" Nàng lách người, lại lần nữa giương cung, ba mũi tên rực cháy lao thẳng tới. "Ẩn Tôn, ngươi có lẽ đã quên, ta từng là Phục Linh yêu quân máu lạnh nhất Lãnh Tuyền Cung!"
Nàng không định tiếp tục dây dưa. Dẫu chỉ còn vài ngày ngắn ngủi, nàng vẫn muốn dành trọn cho A Thước, muốn ở bên cạnh muội muội đến phút cuối cùng.
"Đúng là ngu ngốc." Hắn khẽ cười, bàn tay nhẹ phất, một luồng ẩn lực vô hình quét qua, ép nàng lùi lại. Máu từ miệng nàng trào ra, tay run rẩy nắm chặt thanh kiếm để giữ mình không ngã.
Sức mạnh của hắn quá lớn, đến mức khiến nàng không thể kháng cự.
Hắn từng bước tiến lại gần, trên môi là nụ cười khinh bạc.
"Ẩn lực ngươi có, vốn là do ta ban cho." Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, giọng nói mang theo chút lạnh lùng. "Ngươi nghĩ, ngươi có thể chống lại ta sao?"
Không để hắn kịp dứt lời, nàng bất ngờ rút kiếm, đâm thẳng qua tim hắn lần nữa.
"Thì sao? Ta trả lại hết cho ngươi!" Nàng cười lạnh, ánh mắt kiên quyết. "Nhưng trước đó, ta sẽ lấy lại thứ vốn thuộc về ta!"
Hắn thoáng sững lại, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên một tia nghi hoặc.
Nàng thực sự muốn lấy lại yêu hoa? Hắn không hiểu. Vì sao nàng lại làm như vậy? Hắn đã đối xử với nàng không tệ, thậm chí bảo vệ nàng vượt qua bao nhiêu hiểm nguy. Nàng chẳng phải nàng nên biết ơn và cúi đầu cảm kích hắn sao?
Khuôn mặt nàng đầy cương nghị, ánh mắt chẳng hề dao động.
Hắn cười, nắm lấy tay nàng, kéo thanh kiếm ra khỏi ngực mình, máu chảy đỏ thẫm cả một khoảng không.
"Bạch Hy," hắn nhẹ giọng gọi, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào nàng. "Phục Linh yêu quân."
Hắn nhấn từng chữ, giọng nói đầy ý trêu chọc.
"Nếu ta không cho phép, ngươi nghĩ mình có thể rời khỏi đây sao?"
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng hất văng thanh kiếm trong tay nàng, tay kia vòng qua eo nàng, siết chặt.
"Không nghe lời, ngươi sẽ phải trả giá."
Giọng hắn lạnh lùng, tựa như con rắn độc đang quấn chặt con mồi.
Hắn bế nàng vào gian phòng tối.
Nàng bật cười, giọng nói mang theo ý trào phúng. "Hửm? Ẩn Tôn, hôm nay lại nghĩ đến việc làm gì trong gian phòng tối này sao?"
Hắn cúi xuống, khẽ cắn vào vành tai nàng, giọng nói thì thầm, "Ồ?"
Một tay hắn giơ lên, nàng lập tức bị treo trên khung hình phạt. Y phục từng lớp từng lớp bị gỡ bỏ, như người ta tỉ mẩn lột vỏ từng cánh hoa.
"Thân thể... là thứ trung thực nhất." Hắn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Nàng im lặng nhìn hắn, đôi mắt không còn ánh sáng.
Hắn tiếp tục, nhưng nàng chỉ như một thân xác không hồn, chẳng hề phản kháng hay lên tiếng.
"Đêm nay ngươi thật chẳng thú vị chút nào." Hắn tỏ vẻ không hài lòng, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng sau đó, hắn khẽ vung tay.
Một màn trắng hiện lên trước mặt nàng, và phía sau màn là gương mặt Trùng Chiêu.
...
"A Chiêu." Qua lớp màn lụa trắng, Bạch Hy khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, thanh âm mềm mại mà dịu dàng.
Trùng Chiêu đứng bên ngoài, bàn tay đặt nhẹ lên màn, lòng đầy đau xót nhìn thân ảnh gầy yếu của nàng. Giọng nói của hắn chứa đầy thương tiếc:
"A Hy, đừng sợ, ta ở đây."
"Thật là một kẻ si tình." Mạch Ly nhếch môi cười, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, cúi xuống áp lên môi nàng một nụ hôn lạnh lẽo.
Bạch Hy không tránh né, ngược lại, nàng cắn mạnh một cái, máu tươi lập tức lan tràn, đỏ thẫm như hoa mai nở giữa ngày tuyết trắng.
Ánh mắt nàng kiên nghị, đối diện hắn không chút e dè, như một ngọn lửa nhỏ nhưng đầy sức mạnh. Dáng vẻ ấy khiến Mạch Ly thoáng ngây người.
Rốt cuộc nàng của hiện tại, một tiểu yêu nữ mạnh mẽ không khuất phục, mới là thật, hay nàng của những ngày qua, cam chịu nhẫn nhịn, mới là con người thật sự?
Không thể phủ nhận, nàng lúc này, vừa cứng rắn vừa thông minh, như một viên minh châu sáng lấp lánh giữa biển tối.
"A Hy." Mạch Ly nheo mắt, cười mỉa mai:
"Ngươi thật sự muốn tỏ ra không hay biết gì sao? Hắn đang nhìn đấy!"
Mạch Ly phủ xuống, ẩn lực cuồn cuộn như sóng dữ dâng trào.
"Ha..." Bạch Hy nghiêng đầu cười nhạt, ánh mắt lướt qua hắn, nhìn về phía Trùng Chiêu bên ngoài màn, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng mà rực rỡ.
"Chàng tuy là chuyển thế của ngươi, nhưng chàng là A Chiêu, là phu quân của ta."
Giọng nói của nàng thanh thoát, từng chữ như thanh âm của suối nguồn róc rách, nhẹ nhàng mà dứt khoát. Nàng tiếp tục, ánh mắt rạng rỡ như ánh dương soi sáng màn đêm:
"Chàng mãi mãi là A Chiêu của ta."
Mạch Ly thoáng khựng lại, đôi mắt trở nên lạnh băng. Hắn bật cười, một tiếng cười mang theo sự cay nghiệt:
"Một phu quân vô dụng, chẳng thể bảo vệ nổi thê tử của mình. Chỉ có thể bất lực đứng nhìn ngươi..." Hắn liếc mắt đầy khinh bỉ về phía Trùng Chiêu.
"Nhìn ngươi bị bản tôn chiếm đoạt."
Bạch Hy không hề nao núng, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn Trùng Chiêu, rồi nàng thản nhiên nói:
"Nếu không nhờ thân xác của chàng, liệu ngươi có thể hồi phục trở lại?"
Mạch Ly bị lời nói của nàng chọc giận, ánh mắt tràn ngập sát khí. Thế nhưng, hắn lại không nhận ra, ánh mắt Bạch Hy và Trùng Chiêu đã âm thầm trao đổi một kế hoạch.
Ngay khi Mạch Ly chìm trong cơn phẫn nộ, Trùng Chiêu đột nhiên vận dụng tiên lực cuối cùng, bộc phát để cản hắn lại.
Bạch Hy thừa cơ triệu hồi một luồng lửa, đốt cháy dây trói. Nàng vội vàng chỉnh lại y phục, rút ra Hỏa Vân Cung, bắn liền ba mũi tên về phía Mạch Ly.
Hoa yêu tản mác trong không trung, nàng nhanh chóng rời khỏi nơi đó, chạy về hướng Điện Hạo Nguyệt.
"A Hy!" Bạch Thước vừa nhìn thấy bóng dáng của hoa yêu liền nhận ra, Phục Linh yêu quân đã trở về. Nàng chính là Bạch Hy.
"A Thước, ta đã trở về." Bạch Hy vừa thốt ra câu nói ấy liền ngã xuống trước mặt Bạch Thước. Toàn thân nàng đầy những vết thương chằng chịt, khiến người nhìn không khỏi đau lòng.
Bạch Thước lập tức đưa nàng về một căn phòng cạnh phòng mình, cho nàng uống hai viên tiên đan.
Bạch Hy tỉnh lại, linh lực dần khôi phục, những vết thương cũng từ từ lành lặn. Sắc mặt nàng có chút khá hơn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Thước lo lắng hỏi, giọng run rẩy, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.
"Ẩn Tôn đã trở lại." Bạch Hy khẽ đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự mệt mỏi. Nàng đưa tay lau nước mắt cho muội muội, ánh mắt đầy áy náy.
"A Chiêu đã bị phong ấn trong thức hải của hắn."
"Tại sao lại như vậy?" Bạch Thước sững sờ. Đúng lúc đó, Phạn Việt bước vào, nghe thấy lời nàng liền cau mày trầm ngâm.
"A Chiêu là chuyển thế của hắn. Chấn Vũ đã hiến tế chính mình để giúp hắn trở lại. Ban đầu, A Chiêu còn có thể kiểm soát ẩn lực. Nhưng giờ đây, chàng đã hoàn toàn bị phong ấn trong thức hải." Nàng nắm lấy tay Bạch Thước, đôi mắt thoáng ánh lên sự tự trách.
"Xin lỗi, A Thước. Lẽ ra ta nên sớm nhận lại muội."
Lời nói chưa kịp dứt, một cơn đau đớn như lưỡi dao cắt qua tim nàng. Độc phệ tâm lại một lần nữa phát tác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro