Chương 2:
BỆNH VIỆN BEIKA------
Huỵch! Huỵch! Huỵch!!
Tiếng bước chân của Azusa chạy dồn dập tới trước dãy ghế cạnh phòng cấp cứu, nơi Shinichi đang ngồi thẫn thờ ở đó. Cô thở gấp, đầy lo lắng:
"Kudou-kun...Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?!!! Furuya-san......Furuya-san sao rồi?! Kudou-kun!!"
Shinichi cúi gầm mặt, giọng nói vì kích động hét lớn ban nãy giờ khàn đặc, "Anh ấy...đang nghỉ ngơi, có một số chỗ bị gãy xương......nhưng đã qua cơn nguy kịch..."
Lúc này Azusa mới nhẹ nhõm, cô vuốt ngực thở phào: "Vậy sao...tạ ơn trời...thật may là ông trời đã phù hộ..."
Shinichi trợn mắt, tạ ơn trời ư?!! Trời phù hộ sao!!! Nực cười!! Chị ta có biết mình đang nói gì không?!!
"Nếu anh ấy mà có gặp mệnh hệ gì.....chị thực không biết đám cưới và bản thân mình sẽ ra sao nữa..." Azusa nở nụ cười nhẹ nhõm nói.
Shinichi ôm mặt khóc nức nở, đám cưới?!!
Lúc này mà còn nghĩ tới đám cưới?!
"Kudou-kun, em sao vậy? Em bị thương sao?"
"Mắt......" Cậu khe khẽ trong dòng nước nóng hổi. Cậu rất ghét, tại sao phải là người phụ nữ này!! Nhưng vì là người anh ấy yêu, cậu không thể nổi giận với chị ta. Cả người Shinichi run rẩy. "Xin lỗi chị, Azusa-san....là tại em......tại em nên anh ấy mới...!!"
"Không sao đâu. Là tai nạn thôi mà, đâu trách ai được." Azusa vỗ vai Shinichi an ủi.
"Bác sĩ nói là.....mắt của Furuya-san....mắt của anh ấy không thể nhìn được nữa!!" Giờ phút này, Shinichi đã bộc lộ hết sự yếu đuối và bất lực của mình ra ngoài. Bộc lộ những gì mà cậu che giấu suốt những năm qua:
"Mắt của Furuya-san.....anh ấy sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được nữa...!!!"
Những mảnh vỡ đã làm tổn thương giác mạc của anh ấy...
Azusa kinh hãi: "Không đâu...không thể nào như vậy được.Còn đám cưới của tụi chị.....và cả cuộc sống sau này nữa....?!!"
Tất cả là tại cậu.....
'Vì vậy anh sẽ cố gắng hết sức mình. Anh muốn bảo vệ cả cô ấy và Nhật Bản! Bảo vệ Azusa.......và nhiều người khác nữa...'
Là tại cậu đã phá nát ước mơ của anh!!!
Cậu đúng là đáng chết mà!!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
------3 ngày sau----------------
Cộc cộc...cộc......
"Furuya-san...là em. Shinichi ạ..." Shinichi gõ cửa, nhưng không dám vào. Cậu chỉ đứng ở ngoài hỏi anh: "Hôm nay.......anh thế nào ạ...?"
Ba ngày nay, hôm nào cậu cũng tới bệnh viện cả. Nhưng mà.....
"Furu...."
"Về đi!!"
Âm giọng lạnh lẽo của Rei từ trong phòng vọng ra khiến trái tim Shinichi như bị bóp nghẹn, kể từ lúc quen biết anh tới giờ, chưa một lần nào cậu thấy anh nói chuyện bằng âm giọng lạnh lẽo và đầy uất hận như vậy với cậu. Cả cơ thể cậu run lên vì sợ.
"Em......em chỉ là..."
"Tôi không muốn gặp em!! Cũng không muốn nói chuyện với em.......Về đi, Kudou Shinichi!"
Shinichi gục người xuống, hai hàng nước mắt trân quý tựa kim cương lại lăn dài trên gò má trắng nõn của cậu. Anh ghét cậu mất rồi!! Anh sẽ không bao giờ mỉm cười với cậu như trước nữa.....Hết thật rồi!!!
"!!!?"
Như cảm nhận được ánh nhìn, Shinichi quay người lại thì thấy Azusa đứng đó với chiếc túi nhỏ trên tay, nhưng rồi cô lại chạy đi mất. Cậu vội đứng lên chạy theo nắm lấy tay cô kéo Azusa lại:
"Azusa-san!! Chị sao vậy?! Đã mất công đến rồi lại không vào!! Anh ấy.....Furuya-san chắc chắn đang rất mong chờ ch...."
"Chị xin lỗi!!!!"
Shinichi ngỡ ngàng: "Eh...?" Xin lỗi?
Azusa cúi người xuống, hai tay đưa chiếc hộp được thắt nơ đỏ, nhưng giấy gói ngoài thì đã bị rách ở một số chỗ. Shinichi nhận ra chiếc hộp này, vì đây là chiếc hộp dùng để đựng nhẫn cho Azusa mà Rei đã đặt mua kia mà? Cậu đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mắt mình, ý của cô ấy.....là gì?
"Chị không thể gặp anh ấy được.....!" Giọng Azusa khiến cả cơ thể của cô run rẩy: "Giúp chị trả cho anh ấy có được không!?"
"Tại sao chứ?!! Chị điên rồi sao!!" Shinichi tức giận, cậu nắm lấy hai vai Azusa. "Anh ấy đang chờ chị đó!! Chị có biết không?! Tại sao lại làm vậy với anh ấy!? Furuya-san.....anh ấy rất yêu chị kia mà.....!! Tại sao...."
Tại sao cứ phải là chị?!!!
Azusa khóc lớn: "Chị xin lỗi...chị xin lỗi em rất nhiều...vì không giữ được lời hứa với em khi ấy..........Chị không dám! Chị đã sợ hãi việc này!! Phải ở với một người mù lòa, thực sự chị rất sợ, chị không như em, chị không dũng cảm như em đâu...!!!"
Chị ta đang nói gì!?
"Lúc đó chị đã hứa với em sẽ mang đến hạnh phúc cho anh ấy kia mà?! Tại sao chỉ có một chút khó khăn mà đã từ bỏ như thế này chứ!! Như vậy có xứng với tình yêu anh ấy dành cho chị không?!!"
Chị tự trả lời lương tâm của mình đi chứ!!!!!
"Chị biết làm vậy là rất hèn nhát và tàn nhẫn với anh ấy. Nhưng chị không có đủ tự tin để bên anh ấy cả đời khi bây giờ anh ấy không nhìn thấy gì như vậy...Ba mẹ của chị cũng quan ngại và hối thúc chị...hãy chia tay đi, nhưng anh ấy đối xử với chị rất tốt. Hôm nay chị muốn đến để nói chuyện với anh ấy nhưng....khi nghĩ đến băng trắng trên mắt anh ấy...Dù anh ấy có hận chị đi chăng nữa...chị cũng không thể...!!"
Shinichi trợn tròn mắt, đây là người phụ nữ mà anh ấy yêu sao?!!!
Rời bỏ người mình yêu khi anh cần chị nhất......!!!!!
"Trách chị đi, Kudou-kun!! Em cứ trách chị đi!!!!"
Trách?
Dĩ nhiên cậu muốn trách chứ, nhưng mà...
Cậu không làm được!!!
Đây là người anh ấy yêu nhất, nếu người đó bị tổn hại, anh ấy sẽ là người đau lòng hơn ai hết..!!
.
.
.
.
.
.
Cộc cộc......cộc...
Shinichi trở lại phòng một lần nữa, đưa tay gõ cửa một hồi không thấy tiếng anh trả lời thì cậu liền từ từ mở cửa ra, àh...thì ra là anh ngủ mất rồi. Cũng phải, bị như vậy sẽ rất mệt mỏi. Cậu bước đến bên giường nhìn anh hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền lại, khóe mắt bắt đầu cay.
"Furuya-san......em xin lỗi..."
Shinichi siết chặt tay xuống tấm nệm, cứ luôn miệng nói xin lỗi anh.
"Em xi....."
"Azu......"
Cậu giật mình. Vội lùi ra một chút.
"Azusa-san? Là em sao.....?"
Shinichi nhói tim, lại là chị ấy!!!
"Có phải em không, Azusa-san? Anh đã rất mong em đến. Cuối cùng cũng được ôm em rồi...."
"Ah....." Shinichi càng nhìn, tim lại càng đau.
Liệu có ai......có ai có thể thấu nỗi đau này giúp cậu đây?
"Em ở đây sao, Azusa-san?"
Cậu thẫn thờ nhìn, anh đang dang tay muốn đón lấy Azusa, muốn được ôm chặt lấy người con gái anh yêu. Nhưng mà hiện giờ thì lại...
"Là......ảo giác à?"
Nước mắt rơi xuống khuôn mặt của Rei, anh gục mặt vào tay khóc lên. Đây là lần đầu cậu thấy anh khóc......vì một người phụ nữ...
Không phải là cho cậu...
"Vẫn chỉ là mơ thôi sao.....?!!"
Trái tim Shinichi gào thét, đau đến thắt lòng. Là chính cậu.......
Chính cậu đã cướp đi mọi thứ của anh!!
"Biết như vậy.....thà anh chết đi ngay lúc ấy còn hơn.....là phải chịu đau đớn như bây giờ thế này!!"
Shinichi vội vã lấy chiếc nơ đổi giọng của mình ra, chỉ một lần này thôi.....
Xin anh...
"_Em đây! Em ở đây mà.....Không phải là một giấc mơ đâu...!!_"
Mặc dù em đã hứa sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, nhưng mà...
Hãy tha thứ cho em lần này.....
Đây sẽ là.....lần cuối cùng...!
"_Furuya-san, em đến rồi đây!_"
Xin anh...đừng khóc nữa...Và đừng nói rằng anh muốn chết.....
"Em đến rồi sao, Azusa-san?"
Shinichi siết chặt tay. Sau khi trở lại thân phân thật, thể trạng của cậu và Azusa nhìn tổng thể không biết vì sao lại khá giống, vậy nên cậu sẽ lợi dụng nó, để có thể...hoàn thành lời nói dối này.
"Tệ thật" Rei nắm lấy tay Shinichi: "Anh không thể chấp nhận được chuyện này, anh vẫn chưa thể chấp nhận được việc từ nay sẽ phải sống chung với bóng tối vĩnh viễn. Anh sợ đến run rẩy.....Anh sợ lắm, Azusa à!!"
Shinichi kìm lại nước mắt và giọng nói run rẩy, mặc dù những lời này không dành cho cậu nhưng mà...Chỉ một lần thôi, xin hãy cho cậu tham lam một chút. Chỉ một chút thôi mà.....
Sau khi giúp anh lấy lại được ánh sáng, nhất định cậu sẽ để mọi thứ trở lại như cũ!!
"Anh yếu đuối quá......Anh chưa từng nghĩ mình lại yếu đuối như vậy..." Rei nói.
Shinichi nhắm chặt mắt, đôi tay nhỏ vỗ về lưng anh: "_Không sao đâu, Furuya-san. Nhất định anh sẽ ổn thôi!"
Vì em sẽ mãi.....
Ở bên cạnh anh mà.
.
.
.
.
.
.
"Cái gì cơ?????? Cháu sẽ đóng giả làm Azusa-kun à?!!!"
Tiến sĩ, Shiho và cả Kazami đều nhìn Shinichi không rời mắt khi nghe cậu nói đến chuyện này. Mặc dù người cậu có giống với Azusa đi nữa, nhưng mà...
"Dạ phải, vậy nên....cháu cần cả 3 người giúp cháu hoàn thành lời nói dối này. Cơ thể của cháu và Azusa-san gần giống nhau nên anh ấy không nhận ra được đâu. Còn giọng nói thì cháu có vòng cổ thay đổi giọng tiến sĩ cho lần trước rồi. Kazami-san, thật sự nhờ anh việc này em thấy rất có lỗi, nhưng mà làm ơn, xin anh hãy giúp em...!!"
Giúp cậu hoàn thành lời nói dối này!
"Không" Kazami lắc đầu: "Anh phải cảm ơn em, vì đã ở bên sếp những lúc như vậy. Còn hơn vị hôn thê nào đó rất nhiều rồi..."
Shinichi rủ mắt: "Đó....đều là lỗi của em cả mà..."
Nếu không phải vì cứu cậu, anh đã không gặp phải chuyện như vậy...
"Nếu sếp biết sự thật, chắc chắn sẽ rất cảm kích em, anh tin chắc là như vậy. Anh đã có khoảng thời gian làm việc lâu năm với sếp Furuya nên anh hiểu con người của sếp! Có thù ắt báo có ơn sẽ đền!" Kazami nói.
Shinichi khẽ cười, sau đó lắc đầu.
"Việc em làm, xin anh đừng nói gì cho anh ấy biết. Vì anh ấy rất hận em...Sau khi mắt của anh ấy khỏi, có lẽ em sẽ......xin rút khỏi tổng cục và tới FBI!"
"Cá....Cái gì cơ???" Tiến sĩ Agasa nghệt mặt.
"FBI ư?! Cậu tới đó làm gì? Không người quen biết ở đó, làm sao cậu lo được mọi chuyện một mình chứ?!" Shiho không đồng tình: "Tớ cảm thấy cậu chẳng cần rút khỏi tổng cục làm gì, vì cậu đang làm rất tốt công việc ở đó! Nếu tránh mặt anh ta thì chỉ cần xin chuyển qua bộ phận khác là được rồi mà?!!"
"Chính vì không có ai, nên tớ mới có thể thoải mái được. Tớ sẽ định cư ở bên đó, và có thể....sẽ vĩnh viễn không trở về Nhật Bản nữa!"
Chỉ một lần này thôi, mình sẽ nói dối anh ấy.
Shinichi đứng trước gương trong phòng tắm, tỉa lại tóc một chút cho giống Azusa. Cô ấy vừa hay đã cắt tóc ngắn vào tháng trước, cậu chỉ cần tỉa lại một chút thôi. Sau đó dùng loại nước hoa mà cô ấy hay dùng. Nói chuyện sẽ dùng từ ngữ và phong thái của Azusa, mặc dù khả năng anh sẽ nhận râ là rất cao, nhưng cậu vẫn hy vọng ông trời có thể thương tình, cho cậu hoàn thành lời nói dối cuối cùng này.
Shinichi sau khi tỉa xong xuôi mái tóc, cậu mở chiếc hộp Azusa đã để lại ra, chiếc nhẫn lung linh này, cũng là một ước mơ của cậu. Chỉ tiếc rằng, sau này sẽ phải trả nó về với nữ chủ nhân thật sự.
Lần này.....
Cậu sẽ làm đôi mắt cho anh.
"_Furuya-san, chúc mừng anh xuất viện!_"
Shinichi với chiếc vòng cổ thay đổi giọng nói, biến thành Azusa, đến bên Rei lúc này. Cậu chỉ mong có thể phần nào giảm đi cảm giác tội lỗi mình gây ra, và để anh ấy không bị lạc lõng lúc này. Rei vừa nghe thấy tiếng của "Azusa" liền khẽ xoay đầu lại khẽ cười, nụ cười dành cho Azusa.
Tim cậu biết đau chứ, vì nụ cười đó vốn không dành cho Kudou Shinichi. Nó vốn thuộc về Enomoto Azusa mà...
Chỉ một chút thôi, xin anh.....hãy cho em được ích kỷ thêm một lần này...
Chỉ một lần này nữa thôi...
"_Em đã tưởng anh còn phải theo dõi thêm 1 tuần nữa mà?_" Cậu hỏi.
"Là anh nói Kazami làm giấy xuất viện cho anh sớm, anh không thích nằm trong bệnh viện, rất ngột ngạt." Rei đáp.
"_Nhưng....._" Shinichi rất lo, lỡ có chuyện gì phải làm sao.
"Đừng sợ, anh không sao đâu." Rei mỉm cười, dịu dàng nói.
"......." Shinichi siết chặt tay lên quần, âm giọng ôn nhu này...chỉ dành riêng cho Azusa mà thôi.
"Thế giới ngoài kia đầy màu sắc tươi sáng như vậy........nhưng bây giờ cũng chẳng dành cho anh nữa rồi."
Shinichi giật mình nhìn Rei.
Không được, phải điều chỉnh tâm trạng.
"_Vậy sao, tiếc thật đó.......vì em vừa tìm được một đôi giày rất hợp với anh luôn. Hai ta cùng đi dạo, anh nha._"
Rei cầm đôi giày trong tay, cẩn thận chạm vào nó. Sau đó cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý. Thú thật, anh không còn nhớ lần cuối anh ra ngoài đi dạo là lúc nào nữa, sau khi mất đi ánh sáng, đối với anh thì ngày hay đêm cũng đều như nhau mà thôi. Nhưng bỗng dưng đi ra ngoài thế này, không hiểu sao anh lại có đôi chút sợ hãi. Bởi vì không thể thấy, nên anh không thể xác định được phương hướng hay bất cứ điều gì.
Tiếng gió thổi qua tai, tiếng ồn ào không biết phát ra từ đâu cứ dồn dập truyền tới làm anh không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Hai chân như đá tảng nặng nề tới mức không thể nhấc lên nổi. Còn có cả tiếng trẻ con vang lên bên tai, tiếng thứ gì đó như trái bóng đập xuống đất. Tất cả chúng khiến anh sợ hãi, chuyện gì vậy!?
Giống như anh...
Đang rơi vào bóng tối vậy...!!!!
"_Rei-san!!!!!_"
Bỗng nhiên, bên tai của anh truyền tới âm giọng vô cùng ấm áp, dù chỉ là một cách gọi tên thôi, nhưng không biết vì lí do gì anh lại cảm thấy hạnh phúc như vậy. Rei cảm nhận bàn tay đang siết lấy tay anh thật chặt, thật quen thuộc. Còn có tông giọng tựa tia nắng của mùa xuân, thổi bay hết mọi muộn phiền trong trái tim anh.
"_Không sao đâu anh. Em sẽ không bao giờ buông tay anh đâu!_"
Giọng nói là của Azusa, nhưng tấm chân tình là của cậu. Là của Kudou Shinichi chứ không phải là của bất kì ai khác!!
Shinichi nắm lấy tay anh, "_Rei-san, anh không cảm thấy gió ngày hôm nay rất mát sao? Và cả tiếng chim ríu rít hót trên những cành cây. Bầu trời hôm nay có màu xanh rất đẹp, xen lẫn chút trắng của mây, sắp hoàng hôn nên có thêm gam màu hồng và chút ánh cam nữa. Có cả đường phố và mọi người nữa.....Xung quanh anh đâu đâu cũng có rất nhiều màu sắc rực rỡ!_"
Dù trước mắt chỉ là một màu đen, nhưng không biết sao nghe những lời nói này, anh dường như lại giống như trước đây, có thể ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh rực rỡ trước mắt. Hàng lệ nóng hổi lại chảy xuống gò má kia, àh~hh.....
"Anh thấy được rồi..." Rei siết chặt cánh tay kia: "Bên em, anh có thể thấy được rồi. Ánh sáng và màu sắc....."
Tất cả...đều rất rõ ràng.....
Shinichi nghe vậy rất vui.
Chỉ xin ông trời hãy thương xót, để anh ấy sớm lấy lại được ánh sáng.
Kể từ hôm đó, anh cười nhiều hơn rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro