21. công chúa
Ngôi thứ nhất: Ron
"Ron, nhà em cách đó khoảng mười phút. Chúng ta có thể để xe ở đây và đi bộ được không?" Hermione cười lớn.
"Được thôi! Em quên điều gì đó à..." Tôi bắt đầu hỏi, đi về phía cô ấy, tránh xa chiếc ô tô bay mà bố đã lấy được từ Rừng Cấm.
"Không, em không hề quên rằng em là phù thủy hay anh là phù thủy. Bởi vì có ai đó, Ronald Weasley, sẽ không để em quên."
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay Hermione và kéo cô lại gần. Hermione cười khúc khích một chút. Chúng tôi đang đứng bên ngoài quảng trường Grimmauld số 12. Sau trận chiến, Harry, Hermione và tôi thỉnh thoảng quay lại đây để nói chuyện. Harry đã biến mất trên lầu khi Hermione và tôi rời đi. Tôi áp môi mình vào đầu Hermione.
"Dẫn đường đi Hạt Dẻ." Tôi cười toe toét.
Bàn tay của Hermione siết chặt lấy tay tôi khi cô ấy kéo tôi xuống đường. Điều này sẽ rất thú vị.
○
○
○
Dừng lại trước cửa nhà Hermione, tim tôi bắt đầu đập nhẹ.
"Anh sẵn sàng chưa?" Hermione hỏi
Tôi dịu dàng nắm chặt tay cô ấy hơn.
"Anh luôn sẵn sáng." Tôi trả lời.
Hermione gật đầu. Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa và kéo tôi vào trong.
"Mẹ? Bố?" cô gọi.
“Ở phòng khách đây con yêu.” Bà Granger đã gọi.
"Cố lên nhé." Hermione thì thầm cùng một nụ cười lo lắng trên khuôn mặt.
Vẫn nắm tay Hermione, cô ấy kéo tôi dọc theo hành lang và vào phòng khách. Bố mẹ cô ngước lên.
"Mẹ, bố...đây là bạn trai của con, Ron Weasley." Hermione nói với họ.
Ông Granger đứng dậy và chìa tay ra. Tôi bắt tay ông.
"Rất vui được gặp cháu Ron. Chúng ta đã nghe rất nhiều về cháu." Ông Granger mỉm cười.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. Ông Granger buông tay tôi ra và tôi nhìn Hermione.
"Không phải lỗi của em, tại bố mẹ hỏi em trước." Hermione cười khúc khích một cách lo lắng.
Tôi cười toe toét với cô gái bên cạnh. Sau tất cả những gì chúng tôi trải qua, cô ấy vẫn cảm thấy lo lắng vì những điều nhỏ nhặt. Một trong những lý do khiến tôi yêu cô ấy rất nhiều.
"Ôi con gái của tôi lớn rồi." Bà Granger thở dài hạnh phúc, vòng tay ôm lấy con gái.
“Mẹ, đừng màa.” Hermione rên rỉ.
Tôi nén cười khúc khích.
"Anh đó nha." Hermione mỉm cười.
Tôi giơ tay còn lại lên để phòng thủ. Cả hai chúng tôi đều thoải mái và ngồi xuống.
○
○
○
Một lúc sau, Hermione và mẹ cô đi vào bếp, để lại tôi và ông Granger ở phòng khách. Tôi nhìn xung quanh căn phòng. Ở đây có rất nhiều bức tranh. Những bức tranh Muggle thật kỳ lạ...chúng không hề di chuyển. Một cái lọt vào tầm mắt tôi. Nó được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh chiếc ghế sofa tôi đang ngồi. Đó là hình ảnh một cô bé với mái tóc nâu rậm rạp, đôi mắt màu hạt dẻ và nụ cười tươi. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, đeo một chiếc băng đô giống màu. Tôi không thể ngăn mình mỉm cười và nhìn vào bức ảnh.
"Cô bé Lọ Lem đã và vẫn là câu chuyện cổ tích yêu thích của Hermione." Ông Granger nói, khiến tôi rời mắt khỏi bức tranh đóng khung. "Khi còn nhỏ con bé luôn nói rằng nó muốn trở thành công chúa khi lớn lên."
Ồ...đó không phải là một căn bệnh. Tôi nói đó là thứ mà cô ấy thích. Được rồi, tôi thật ngu ngốc. Tôi đang định trả lời ông Granger thì Hermione và mẹ cô bước vào. Sau đó tôi quyết định sẽ đền bù cho cô ấy.
○
○
○
Cuối ngày hôm đó, khi tôi và Hermione quay lại Trang trại Hang Sóc, tôi lẻn ra khỏi nhà và độn thổ trong một con hẻm gần một cửa hàng sách Muggle. Tôi đã vào và ra trong năm phút. May mà tôi vẫn nhớ số tiền Muggle của mình. Trở về nhà, tôi ở bên ngoài. Đọc một cuốn sách ngắn và tôi không mất nhiều thời gian để đọc. Đọc xong, tôi chạy vào nhà, vào phòng vứt cuốn sách lên giường rồi ra ngoài và chạy nhanh ra hành lang. Tôi dừng lại bên ngoài căn phòng Hermione đang ở, gõ cửa. Tôi nghe thấy tiếng bước chân nghèn nghẹt đi trong phòng và rồi mở cửa. Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi bước vào và đóng nó lại sau lưng. Quay lại đối mặt với Hermione, tôi kéo cô ấy lại gần và hôn cô ấy.
"Em sẽ luôn là công chúa của anh." Tôi thì thầm.
Hermione hơi đỏ mặt.
"Bố em đã nói với anh rồi phải không?" Hermione nói.
Tôi gật đầu.
"Anh xin lỗi." Tôi nói với cô ấy. "Rằng anh đã từng nghĩ Lọ Lem là một căn bệnh."
"Đó giờ anh không biết à."
"Nhưng bây giờ thì anh biết rồi."
"Ừm ok, biết được là tốt."
Tôi tựa trán mình vào trán cô ấy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp đó.
"Anh biết đấy, em đã không đọc câu chuyện đó nhiều năm rồi." Hermione trầm ngâm.
"Chà, nếu em muốn đọc nó thì anh... đã mua nó." Tôi mỉm cười, mặt tôi lại nóng bừng lên.
"Anh đã làm vậy? Tại sao?"
"Nếu đó là thứ em thích…anh muốn biết nó nói về cái gì hoặc nó là gì…đặc biệt nếu nó là thứ gì đó thuộc về Muggle."
Hermione cười toe toét, giống như cô ấy đã làm trong bức ảnh mà tôi đã xem trước đó. Đó là một trong nhiều khoảnh khắc mà tôi biết mình sẽ cưới cô ấy vào một ngày không xa.
======================
Nguồn: Archive Of Our Own
Author: Immortal_Magic_Freak
Tên fic: You Will Always Be My Princess
Link: https://archiveofourown.org/works/2415836
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro