"Cơn bão"

RENG

"Dạ, con nghe mẹ ơi!"

Thái Hanh vừa lau tay vừa áp điện thoại vào tai, giọng hơi gấp gáp.

"Thái Hanh ơi, tối nay nhà mình có khách. Con đi làm nhớ tranh thủ về sớm nha!" - Giọng mẹ anh nhẹ nhàng nhưng xen lẫn chút gượng gạo.

"Khách... khách nào vậy mẹ?" - Thái Hanh nhíu mày, dừng tay, cảm thấy có điều gì đó lạ lạ.

"Ừm thì..." - Bà ngập ngừng, giọng nói rõ ràng có ý lảng tránh.

"Là bạn của mẹ hôm trước nữa, đúng không?"

"Bạn mẹ chỉ muốn ghé nhà chơi trước khi về thôi con, không có ý gì đâu!" - Mẹ anh vội vàng giải thích, nhưng điều đó càng khiến anh thêm chắc chắn.

"Dạ... vậy tối nay con rủ Chính Quốc đến được không mẹ?"

"HẢ?" - Giọng bà hơi cao lên, rõ ràng bất ngờ.

"Có cả Trí Mẫn nữa, nó mới về hôm nay nè mẹ!"

"Ừ... cũng được, tùy con vậy!" - Bà đành miễn cưỡng đồng ý, giọng vẫn mang chút dè dặt.

---

TING TING

"Bé quậy ơi, lát nữa học xong đợi anh về chung nhé."

Tin nhắn của Thái Hanh xuất hiện trên màn hình điện thoại của Chính Quốc. Đôi mắt cậu híp lại vì cười quá tươi, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Anh không giận cậu chuyện buổi sáng, điều đó khiến Chính Quốc thấy nhẹ nhõm. Cậu nhanh chóng hồi âm rồi hớn hở tiếp tục làm bài tập, lòng như vừa được tiếp thêm năng lượng.

RENG

Tiếng chuông tan học vang lên. Chính Quốc nhanh nhẹn thu dọn tập vở, chạy xuống sân lấy xe. Cậu đạp xe ra cổng trường và đứng đó chờ Thái Hanh. Từ xa, dáng anh cùng Trí Mẫn trên chiếc xe dần hiện ra, cả hai đang nói chuyện gì đó vui vẻ.

Thấy Chính Quốc đứng chờ, ánh mắt rạng rỡ, tay vẫy vẫy, Thái Hanh khẽ mỉm cười. Nhưng Trí Mẫn thì khác, anh ngay lập tức vẫy tay ngược lại, khuôn mặt tràn đầy tinh nghịch.

Thái Hanh liếc nhìn Trí Mẫn, giọng gằn lại. - "Thấy bồ người ta mà mày vui dữ!"

Trí Mẫn cười lớn, cố ý trêu lại. - "Mày kiếm chuyện với tao không? Tin lát nữa tao nói cho Chính Quốc biết là mày thích 'ẻm' không hả?"

Thái Hanh khẽ thở dài. - "Thôi thôi, đại ca, cho em xin!"

"Ờ, còn biết điều!"

---

Xe vừa dừng, Trí Mẫn nhanh như chớp nhảy xuống, vòng tay qua vai Chính Quốc, kéo cậu về phía mình, đẩy thẳng qua Thái Hanh.

"Em đi với nó đi, để anh đạp xe cho. Lâu quá không đi xe đạp, hôm nay đạp lại cho giãn gân giãn cốt."

"Ủa... anh Trí Mẫn... anh mới về hả? Mà khoan... a?"

Chính Quốc chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị đẩy gọn lên yên sau xe Thái Hanh.

Trí Mẫn nhướn mày nhìn Thái Hanh. Anh thản nhiên quay lại nhìn bạn, lén giơ ngón tay "like" đầy mãn nguyện rồi nhanh chóng chạy xe đi.

Trí Mẫn đứng hình năm giây, chép miệng thở dài. - "Đồ bạn tồi tệ bội bạc! Có bồ quên bạn! Mày mà không làm cho ra hồn, biết tay tao!"

---

Trên đường về, Thái Hanh rẽ vào siêu thị, rủ Chính Quốc đi ăn kem.

"Tối nay em sang nhà anh ăn tối nha?"

"Dạ... chắc em không qua đâu. Em còn bài tập chưa làm xong..." - Chính Quốc ngập ngừng, cậu vẫn luôn ngại khi gặp mẹ anh.

"Em qua ăn một chút rồi về học. Có Trí Mẫn nữa, qua một chút thôi... nha..." - Thái Hanh nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút nài nỉ.

"Dạ..." - Chính Quốc không đành lòng từ chối, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang.

"Anh sẽ giới thiệu em với cô gái đó"

"Mà tối nay có gì quan trọng hả anh?" - Chính Quốc hơi khựng lại, mắt nhìn anh dò xét.

"Không có gì đâu. Chỉ là một buổi ăn tối bình thường thôi."

"Dạ..."

Dù nhận lời, lòng Chính Quốc vẫn trĩu nặng. Cậu không muốn gặp mẹ Thái Hanh, nhưng nỗi sợ anh buồn đã lấn át tất cả. Cậu khẽ thở dài, tự trấn an mình.

"Chỉ là ăn tối thôi... không sao đâu..."

*

Sáu giờ tối, Thái Hanh gõ nhẹ cửa nhà Chính Quốc, nụ cười tươi rói trên môi. Chính Quốc đã nói sẽ tự đạp xe qua, nhưng anh không đồng ý.

"Em đâu rồi? Xuống đi, anh chờ dưới này!" - Thái Hanh gọi vọng lên, giọng đầy hào hứng.

"Dạ! Em xuống liền!" - Chính Quốc đáp, vừa vội vã sửa lại cổ áo, vừa cố giấu đi chút hồi hộp.

---

Trong khi đó, Trí Mẫn đã đến nhà Thái Hanh sớm hơn. Anh bước vào, chào hỏi ba mẹ bạn một cách lễ phép, rồi xắn tay áo phụ giúp mấy việc lặt vặt. Trí Mẫn tinh ý nhận ra bầu không khí hôm nay có gì đó hơi lạ, đặc biệt là khi anh thấy sự hiện diện của một cô gái trẻ lạ mặt.

"Đây là Tiểu Duẫn, con gái của bạn cô" - Giao Hạ giới thiệu với Trí Mẫn bằng giọng điệu vui vẻ.

"Chào em" - Trí Mẫn đáp, nở nụ cười nhẹ, trong đầu không khỏi thắc mắc về lý do cô gái này xuất hiện.

Giao Hạ mỉm cười, rồi cùng bạn mình quay trở vào bếp chuẩn bị thêm món ăn. Tiểu Duẫn lịch sự nhưng ánh mắt cứ lén nhìn về phía cửa, như đang chờ đợi điều gì đó.

---

Trong phòng khách, Trí Mẫn ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh, thi thoảng lại liếc đồng hồ rồi quay sang nhìn cửa.

"Thằng này đi rước bồ thôi mà cũng lâu nữa!" - Anh lẩm bẩm, giọng hơi bực bội.

"Anh Trí Mẫn... anh vừa nói gì vậy?" - Tiểu Duẫn từ đâu xuất hiện, đôi mắt mở to tò mò nhìn anh.

"Hửm? À không"

Trí Mẫn cười, cố tình tỏ ra hờ hững. Nhưng đột nhiên, ánh mắt anh sáng lên tinh nghịch. - "Tôi chỉ nói là Thái Hanh đi rước người yêu nó lâu quá thôi!"

"Hả?" - Tiểu Duẫn ngạc nhiên, cảm giác như tai mình nghe nhầm.

"Ng... người yêu? Anh Thái Hanh có người yêu?"

"Ừ, đúng rồi!" - Trí Mẫn thản nhiên đáp, mặt không biến sắc.

"Hai đứa đó đẹp đôi lắm!"

---

Tiểu Duẫn nghe đến đây, cảm giác như có một tiếng sét vừa giáng thẳng vào đầu mình. Cô cố nặn ra một nụ cười, nhưng lòng dạ thì rối bời.

"Người yêu?"

Cô tự lặp lại trong đầu, ánh mắt không giấu được sự bối rối và khó chịu. Từ lần đầu gặp mặt, Tiểu Duẫn đã cảm mến Thái Hanh. Anh không chỉ đẹp trai mà còn thông minh, chững chạc, là mẫu người lý tưởng trong mắt cô.

"Không thể nào..." - Cô tự nhủ. Dù Thái Hanh đã tỏ ra lạnh nhạt, Tiểu Duẫn vẫn cố tìm cho mình một cơ hội. Chính vì vậy, tin tức từ Trí Mẫn chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng.

Tiểu Duẫn khẽ cắn môi, ánh mắt không còn tập trung vào câu chuyện với Trí Mẫn nữa. Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, nhìn ra cửa liên tục, lòng đầy tò mò lẫn lo lắng. Cô muốn biết, người mà Trí Mẫn gọi là "người yêu" rốt cuộc là ai...

KÉT

Tiếng xe vừa dừng lại, cả Trí Mẫn lẫn Tiểu Duẫn đều đứng bật dậy. Thấy Tiểu Duẫn có ý định đi ra ngoài, Trí Mẫn nhanh trí chặn lại, ánh mắt ra hiệu rõ ràng.

"Không cần chào đón long trọng đâu, để tôi ra mở cửa được rồi!" - Trí Mẫn nhanh nhảu nói, cố gắng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Thái Hanh và Chính Quốc bước vào nhà. Chính Quốc ngay lập tức nhận ra ánh nhìn của Tiểu Duẫn, khiến tim cậu đập nhanh dồn dập. Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác lạ lẫm, không hẳn là sợ, nhưng rất khó chịu.

Cậu liền buông tay Thái Hanh, bước nhanh về phía Trí Mẫn như một cách để tránh né ánh mắt đó.

---

Tiểu Duẫn, từ bên trong, ngó nghiêng nhìn ra cửa, nhưng mãi không thấy "cô gái" nào bước vào.

"Sao kỳ vậy?" - Cô thầm nghĩ, ánh mắt đầy thắc mắc.

"Không phải Trí Mẫn nói Thái Hanh đi rước người yêu sao? Vậy người con trai này là ai?"

Cô lướt nhìn Chính Quốc từ đầu đến chân. Một chàng trai trẻ trung với gương mặt thanh tú, dáng vóc mảnh khảnh nhưng vẫn toát lên sức hút riêng biệt. Tiểu Duẫn càng khó hiểu hơn khi thấy Thái Hanh dẫn người này vào nhà.

---

"Chào em!" - Thái Hanh lên tiếng trước, nụ cười nhẹ nhàng.

"Dạ, chào anh Thái Hanh!" - Tiểu Duẫn đáp, cố gắng giữ vẻ tự nhiên dù trong lòng đang dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

"Đây là Chính Quốc" - Anh quay sang giới thiệu với cô.

Sau đó, anh nhìn Chính Quốc và nói. - "Còn đây là Tiểu Duẫn, con gái của bạn mẹ anh."

Chính Quốc như bị đứng hình trong vài giây. Lời giới thiệu ấy khiến cậu bất ngờ và lúng túng.

"Là để giới thiệu 'người yêu' sao?" - Cậu không thể ngăn mình nghĩ như vậy, dù không muốn tin.

Chính Quốc đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác đau nhói bất chợt lan tỏa trong lồng ngực. Cậu không thể hiểu nổi tại sao Thái Hanh lại dẫn mình tới đây, để rồi giới thiệu cô gái này như một nhân vật quan trọng.

"Anh ấy muốn giới thiệu người yêu với mình sao?"

Ý nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến cậu càng cảm thấy lạc lõng giữa căn phòng này. Nhưng Chính Quốc không dám hỏi. Cậu cố gắng nuốt hết mọi cảm xúc vào trong, bàn tay bất giác siết chặt lại để giữ bản thân không run rẩy.

"Dạ... chào chị!" - Cậu cúi đầu chào Tiểu Duẫn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chất chứa sự gượng gạo khó giấu.

Tiểu Duẫn không để ý đến sự bối rối của Chính Quốc, cô chỉ nhìn cậu chăm chú. Nét mặt của cô bỗng trở nên khó đoán, đôi mắt ánh lên tia tò mò lẫn nghi hoặc.

Trí Mẫn đứng gần đó quan sát tất cả. Anh liếc Thái Hanh một cái đầy ý nhắc nhở: "Mày làm cái trò gì vậy? Chính Quốc đang hiểu lầm rồi kìa!". Nhưng Thái Hanh chỉ nhướng mày, không nhận ra sự rối ren đang dâng lên trong lòng người con trai mà anh luôn yêu thương.

Không khí trong phòng dần trở nên nặng nề, như thể ai đó chỉ cần khẽ thở mạnh cũng có thể làm mọi thứ vỡ vụn.

*

Sân nhà Thái Hanh, sau bữa tối

Không khí buổi tiệc dần lắng xuống, mọi người bắt tay vào dọn dẹp. Ba Thái Hanh và Trí Mẫn phụ khiêng bàn ghế vào kho, để lại khoảng sân chỉ còn Thái Hanh và Tiểu Duẫn. Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ chờ đợi.

Thái Hanh bước chậm đến gần cô, ánh mắt hướng ra phía sau nhà, nơi Chính Quốc đang dọn dẹp mớ chén đĩa, với dáng vẻ trầm lặng.

"Tiểu Duẫn!"

"Dạ?" - Cô quay lại, giọng nhỏ nhẹ, lòng dấy lên chút hy vọng.

"Lúc nãy anh có giới thiệu Chính Quốc với em, đúng không?" - Anh bắt đầu, giọng nói điềm tĩnh nhưng mang theo chút xa cách.

"Dạ, em nhớ mà."

"Chính Quốc dễ thương lắm á! Anh và em ấy đã chơi với nhau từ hồi em ấy còn ở trong bụng mẹ lận đó!" - Thái Hanh nói, giọng anh đầy tự hào.

"Dạ"

"Chính Quốc là một người rất đặc biệt đối với anh. Em ấy đã là người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời anh."

"Bạn thân nhất..." - Tiểu Duẫn khẽ lặp lại, cảm thấy trong lòng mình có điều gì đó không ổn.

"Không chỉ là bạn thân" - Thái Hanh ngừng một chút, đôi mắt đầy kiên định.

"Mà còn là người anh yêu nhất."

Tiểu Duẫn sững sờ, đôi môi mấp máy không thành lời. - "Anh... nói gì cơ? Yêu? Ý anh là sao?"

"Anh yêu Chính Quốc." - Thái Hanh nhấn mạnh từng chữ, như muốn xóa tan mọi sự mơ hồ.

"Nhưng... nhưng Chính Quốc...là con trai... Anh...anh yêu con trai?" - Tiểu Duẫn lùi lại một bước, giọng nói pha lẫn sự bất ngờ lẫn khó tin.

"Anh không yêu con trai. Anh chỉ yêu mỗi mình Chính Quốc thôi!"

Thái Hanh đáp, ánh mắt kiên định như lưỡi dao sắc bén.

---

Bên trong nhà Thái Hanh

Giao Hạ nhẹ nhàng đặt ly nước xuống trước mặt Chính Quốc, ánh mắt dịu dàng nhưng không che giấu được ý tứ sâu xa trong lời nói.

"Con thấy Tiểu Duẫn thế nào?"

Chính Quốc khựng lại, đôi tay nắm chặt lấy chiếc khăn lau chén, cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.

"Dạ... con không biết."

"Ừa, dì thấy hai đứa cũng đẹp đôi lắm. Con nhìn ra ngoài mà xem, tụi nó dọn dẹp vui vẻ quá trời!"

Theo phản xạ, Chính Quốc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu nhìn thấy Thái Hanh đứng gần Tiểu Duẫn, cả hai nói chuyện với nhau. Khoảnh khắc ấy, trái tim Chính Quốc thắt lại. Không gian riêng tư chỉ có hai người, dường như mọi thứ xung quanh chẳng còn tồn tại.

"Chính Quốc, con có nghe dì nói không?"

Giao Hạ vẫn đang tiếp tục trò chuyện, nhưng cậu không còn nghe rõ. Trong lồng ngực, từng cơn đau như xé nát mọi cảm xúc. Ánh mắt Thái Hanh dành cho Tiểu Duẫn hiện lên trong tâm trí cậu như một vết dao cứa vào tim.

Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở dần trở nên gấp gáp. Đôi mắt cay xè, cậu cúi mặt, cố ngăn nước mắt đang trực trào. Không trả lời thêm lời nào, Chính Quốc đột ngột đứng dậy và chạy ra ngoài, để lại ánh nhìn bối rối của Giao Hạ phía sau.

Ngoài sân nhà Thái Hanh

Tiểu Duẫn nhìn chằm chằm vào Thái Hanh, đôi mắt mở to kinh ngạc xen lẫn sự giận dữ. Những lời anh vừa nói vẫn vang vọng trong đầu cô.

"Anh yêu Chính Quốc?" - Cô lặp lại, giọng đầy khó tin.

"Vậy tại sao anh lại đến xem mắt tôi?!"

Thái Hanh thở dài, ánh mắt nghiêm túc nhưng không có ý giải thích nhiều.

"Đó là ý của mẹ tôi. Tôi không có ý định gì cả, chỉ lịch sự tham dự thôi."

Tiểu Duẫn nghe vậy, mặt đỏ bừng vì tức giận. Những lời nói của anh như giáng một cú tát mạnh vào lòng kiêu hãnh của cô.

"Lịch sự? Anh biết tôi thích anh, vậy mà còn cố tình dẫn người yêu của mình đến đây để dằn mặt tôi? Anh đúng là đồ biến thái!"

"Cô!" - Thái Hanh nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn.

"Tôi chỉ muốn nói rõ ràng để cô không hiểu lầm nữa. Còn thái độ của cô lúc này, tôi nghĩ tôi đã đánh giá quá cao sự chín chắn của cô rồi."

Tiểu Duẫn cắn môi, tức tối không nói thêm được lời nào.

Đột nhiên, ánh mắt Thái Hanh hướng về phía Chính Quốc. Cậu đang chạy như bay ra khỏi nhà, đôi vai nhỏ bé run lên trong tiếng khóc nghẹn.

"Chính Quốc!" - Thái Hanh hét lên, bỏ lại Tiểu Duẫn, lao theo cậu mà không chút do dự.

Con đường trước nhà Thái Hanh

"Chính Quốc, đứng lại đi em! Nghe anh nói!"

Chính Quốc không dừng, càng nghe giọng Thái Hanh, cậu càng chạy nhanh hơn. Nước mắt không ngừng rơi, mờ đi cả con đường trước mắt. Cậu vừa chạy vừa khóc, tiếng nấc vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Thái Hanh chạy hết sức, gọi tên cậu liên tục, nhưng Chính Quốc chẳng quay đầu. Tim anh đau nhói khi nhìn bóng dáng gầy gò ấy, bước chạy của cậu tràn đầy tuyệt vọng.

"Chính Quốc! Em dừng lại đi, làm ơn!" - Giọng anh khàn đặc, đầy lo lắng.

Nhưng Chính Quốc không nghe thấy gì ngoài tiếng đau đớn trong lòng mình. Cậu không biết phải đối diện với Thái Hanh thế nào, không biết phải làm gì với cảm xúc của chính mình.

Lòng đau như cắt, cậu chỉ biết chạy, chạy để trốn khỏi ánh mắt của anh, khỏi tất cả những gì khiến cậu cảm thấy trái tim mình đang tan vỡ.

TẠCH TẠCH

ÀO ÀO ÀO

Cơn mưa tháng ba

Mưa rơi nặng hạt, vội vã như thể muốn cuốn đi mọi nỗi niềm không lời. Chính Quốc vẫn chạy, bước chân nhẹ nhưng trái tim lại nặng trĩu. Mưa xối xả làm gương mặt cậu ướt đẫm, nước mắt hòa lẫn với mưa, trôi tuột đi những đau đớn mà cậu không thể ngừng lại. Bóng lưng cậu dần khuất sau những làn mưa, chừng như không còn gì có thể kéo cậu lại.

Đằng sau, Thái Hanh vẫn không chịu từ bỏ. Cơn mưa càng lúc càng dày đặc, trượt chân, ngã nhào xuống đường. Một cơn đau nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể, nhưng không khiến anh ngừng lại. Anh ngẩng đầu, mắt hướng về phía Chính Quốc đang chìm trong bóng đêm, giọng anh thốt ra khàn đục, đầy hoảng hốt.

"Chính Quốc!"

"Aaaaaaaa"

Tiếng hét của anh bị cuốn theo làn gió, tan vào mưa, nhưng anh không dừng lại. Bàn tay anh gắng sức chống lên mặt đường trơn, cố đứng dậy, cố chạy tiếp, mặc cho cơn mưa dồn dập làm người anh lạnh buốt.

Chính Quốc quay lại, giật mình khi nghe tiếng anh. Cậu dừng lại ngay lập tức, mắt rơm rớm nước, hoảng hốt nhìn về phía anh. Thấy Thái Hanh nằm dưới đất, cậu không nghĩ ngợi gì, vội vã chạy lại.

"Anh Hanh!"

Chính Quốc hét lên, nhưng trong lòng lại tràn ngập lo lắng. Cậu không biết phải làm gì, chỉ biết chạy đến bên anh, giữ lấy anh, mong sao có thể xoa dịu cơn đau trong lòng cả hai.

Mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng lúc này, mọi thứ dường như lắng lại. Giữa cơn mưa, hai người đứng đó, không nói một lời, chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng mưa rào rào như chứng minh cho những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro