𝟶𝟷. 𝙸𝚃𝙾𝚂𝙷𝙸 𝚂𝙰𝙴.

author: hydrobunny on tumblr.

trans: lục tuyết nhung.

w: có thêm từ (dịch theo nghĩa tự hiểu).


"meet me in the pouring rain."

"gặp anh dưới mưa." (lời sae.).

tags: an ủi tâm hồn, mối quan hệ yêu đương (đã được thiết lập), sau khi cãi vã-gương vỡ lại lành, kết đẹp.

thật sự và rõ ràng rằng, em và sae đã cãi nhau. nhưng sẽ thật khờ khạo khi nói rằng, em chưa từng nghĩ rằng em và gã là một cặp trời sinh, một đôi hoàn hảo.

cửa phòng đã khóa, em nằm cuộn tròn bên trong phòng ngủ, cố gắng để ngăn mình khóc.

em ghét việc phải thừa nhận rằng, em đã luôn mong chờ một điều gì đó khác biệt trong mối quan hệ này, mặc dù điều đương nhiên rằng, sae sẽ chọn bóng đá trước em, vì đó là thứ mà gã đã và đang liền với suốt cuộc đời.

em nghĩ hôm nay nó sẽ khác với những lần khác thôi, vì sao nhỉ? vì hôm nay là sinh nhật em kia mà.

em đã hỏi sae rằng liệu cả hai đã làm một điều gì đó quá đỗi ngu ngốc không. và gã nhìn em với vẻ mặt trống rỗng, một vẻ mặt rỗng tuếch, bình thản nhất mà em từng thấy.

và đương nhiên, khi em đang cố gắng nhấn mạnh lại vấn đề mình đang nói. gã đã quát bạn rằng gã đang rất bận và đừng làm phiền gã khi đang tập luyện.

sau đó, những lời nói ấy đã buông ra từ miệng em, rằng gã cứ tiếp tục với lịch tập luyện dày đặc và cút khỏi nhà luôn đi.

sae không thèm tranh cãi thêm, gã có chút bối rối, chớp chớp mắt nhìn em trước khi gã đóng sầm lại cửa nhà.

gã không về nhà ăn trưa, và với cơn mưa lớn bên ngoài nhà, em biết gã không thể nào tập luyện được đâu. hmm, em trầm ngâm một chút, có lẽ nên cho gã thêm chút cơ hội?

nhưng điều đó lại đồng nghĩa rằng sae đang ở tạm một nơi nào đó khác cách khá xa nhà, cũng đồng nghĩa với việc gã sẽ ở với nhiều người khác.

sấm sét vang lên từ bên ngoài, trời đã đổ mưa to, giờ lại càng nặng hạt. em quay lại phòng mà cuộn tròn trong chăn, lắng nghe cảm xúc và nhịp đập của trái tim để ổn định và bình tĩnh.

tiếng thông báo từ điện thoại vang lên làm em sợ hãi và rùng mình, em nhìn xung quanh để tìm nguồn tiếng, những tiếng "ting, ting" cứ lặp đi lặp lại.

khi tìm thấy điện thoại của mình, em bất ngờ khi thấy tin nhắn từ số liên lạc "sae <33".

những dòng tin nhắn sae gửi thật sự thay đổi rõ ràng so với những tin nhắn thường ngày mà gã gửi, giống như một chuỗi từ ngữ và cảm xúc điên cuồng vậy, nó là sự thay đổi lớn nhất so với sự im lặng đến chết chóc mà sae dành cho em vào ngày hôm nay.

"t/b,

tệ thật, anh xin lỗi.

anh không có ý như những gì đã xảy ra vào hồi sáng,

anh quên mất ngày sinh nhật em, anh xin lỗi

bé?

anh đang ở bên ngoài nhà rồi, nhưng không phải xuống nếu như em không muốn đâu. anh sẽ chờ, đến khi tạnh mưa, đến khi em muốn.

em đứng hình trước dòng tin nhắn cuối cùng, sae đang-

em chạy đến thành cửa sổ cùng nhịp tim đang tăng dần lên, cơn mưa lớn đến mức em không thể biết được lượng mưa mà nó đang trút xuống to đến nhường nào.

nhưng sae ở đó, em có thể nhận ra dáng vẻ mờ ảo của gã qua lớp kính nhòe bởi mưa, cơn mưa rào lớn nhưng cũng không thể mờ đi mái tóc màu đậu đỏ.

với tốc độ chạy xuống từng bậc cầu thang, vài cú suýt làm em ngã uỵch xuống. may mắn là vẫn an lành đứng trước cửa nhà.

em nhanh chóng vặn cửa nhà.

"sae!" em thở gấp mà gọi tên gã.

sae nhìn em, trên tay là một bó hồng đã ướt và một chiếc hộp nhỏ, trông gã giờ đây như một chú chuột lột không chốn về, hơn là một người bạn trai mà em đã luôn biết và luôn thấy.

"anh sẽ bị cảm mất!" em lắp bắp mà nói với gã.

"anh thật sự đã làm cái quá-"

...

"anh yêu em."-sae ngắt lời em. đôi mắt xanh ngọc nhìn em, với một cảm xúc kì lạ, cảm xúc xa lạ mà em chưa từng thấy trong đôi mắt ấy.

em chỉ thấy ánh mắt ấy, khi gã trên sân cỏ. khi gã tập trung vào quả bóng đang lăn tròn trên nền cỏ xanh, đất lạnh.

sae tiếp tục những lời đang dở dang.

"anh xin lỗi.

nhưng anh muốn em biết rằng em luôn là ưu tiên hay ngoại lệ hàng đầu của anh. anh biết rằng đáng ra hồi sáng anh không nên hành động ấu trĩ như vậy.

nhưng em là điều tuyệt vời nhất đã đến với anh."

em bất ngờ đến tưởng như há hốc mồm, nói nhỏ.

"vào nhà đi..."

gã và em vào trong nhà, em nhận lấy bó hoa từ tay sae và nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. em không hỏi sae, nhưng em thấy gã bỏ lại chiếc hộp nhỏ vào túi.

sae kiên nhẫn và chờ em mở lời.

sau cùng, em cũng phải mở lời với gã.

"em xin lỗi...

đáng ra em cũng không nên-"

gã nắm lấy tay em, đan tay vào đôi bàn tay nhỏ xíu để như để an ủi.

"đừng xin lỗi như vậy, anh đã là người quên sinh nhật em, nó không và không bao giờ là lỗi của em."

em nuốt lời.

"dạ...em yêu anh. nhưng anh nên đi thay đồ đấy, ướt hết người rồi.."

"được thôi, nhưng trước khi đó thì."

sae lấy lại chiếc hộp nhỏ từ túi áo, dù bị ướt, nhưng nó được gói gọn gàng và trông rất ưng mắt.

"đây, của em."

và, từng mảnh giấy gói dễ dàng được tháo gỡ với vài thao tác dưới tay em. em nhìn vào chiếc hộp được đóng gói một cách tỉ mỉ, rõ ràng rằng. nó là một món trang sức.

"trời ạ..." em cho từng ngón tay vào tìm trong chiếc hộp nhỏ.

sae nhận ra điều gì đó một cách dễ dàng mà nhướng một bên mày mà nhìn em.

"anh, đây là một cái nhẫn hả?"

"thực ra nó chả phải cái thứ mà em đã nghĩ đâu, ngốc." gã ậm ừ, dễ dàng và nhẹ nhàng lấy được chiếc nhẫn ra khỏi hộp, nó là một chiếc nhẫn nhỏ, viền mỏng trông thật sự có chút mong manh.

"điều anh muốn thực ra không quá dính dáng hay phức tạp đến thế đâu."

em nhìn gã. "vậy cái nhẫn này là..."

"một lời hứa." gã cẩn thận đeo nó vào ngón áp út em.

"sau cùng thì cũng có một thứ tượng trưng tốt hơn cho lời hứa rồi."

cảm xúc như dồn lên trái tim và suy nghĩ của em, còn sae chẳng có chút gì thay đổi cả, ngay cả khi gã vừa đính ước rằng sẽ cưới em.

"anh..."

sae hắt xì. một, rồi hai lần...

em nắm lấy cánh tay gã.

"được rồi mà, anh nên đi mặc đồ ấm hơn rồi đấy."

gã cau mày, nhưng vẫn chấp nhận đi theo em lên từng nấc cầu thang.

và khi hai người dừng lại ở trước cửa phòng, em chặn cửa, mặt đối mặt với sae.

"cơ mà anh biết đấy, em chỉ cần một câu có bốn từ thôi."

gã có chút nghiêng đầu, vờ như bối rối mà nhìn em.

và, sae mỉm cười..

"chúc mừng sinh nhật."


end.

next part: [itoshi sae- "breakup songs"].

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro