𝟶𝟺. 𝙸𝚃𝙾𝚂𝙷𝙸 𝚂𝙰𝙴 (2).
"sweet nothing" (2)-part cuối.
.
.
.
gã không cần phải suy nghĩ về điều đó nữa. gã gọi cho bạn ngay sau khi buổi tập kết thúc và ngay trước khi buổi tập bắt đầu. gã hôn lên môi bạn mỗi sáng trước khi chạy bộ và một nụ hôn khác khi gã ấy trở về nhà.
em chào gã, và gã cũng không có gì ngoài một nụ cười và nhớ em. em hỏi về một ngày của gã, và gã thật sự cũng rất thích được làm những điều tương tự với em. em vui vẻ trả lời gã khi vuốt ve ngón tay gã và
cả hai người đều không có bất kỳ kỳ vọng nào từ đối phương. không có lời cãi vã nào, không có câu hỏi khó chịu nào khiến anh ấy cáu kỉnh và bực bội.
nó chỉ là một mối quan hệ giữa sự tin tưởng và tình cảm với nhau. đó là lời hứa mãi mãi, đảm bảo rằng sẽ không có gì thay đổi được.
vì vậy khi em cười gần gã với đôi má đỏ bừng, sae nghĩ rằng đó là tất cả những gì gã ấy cần.
trên đường về nhà tôi viết một bài thơ; em nói "what a mind." (việc xảy ra mọi lúc.)
Chiếc xe im lặng. em nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những hàng cây mờ dần. đã lâu rồi em mới cảm thấy...buồn như vậy. có điều gì đó về cách khung cảnh rời đi nhanh chóng khiến bạn cảm thấy chút u sầu.
sae hỏi em có thấy ổn không khi ngồi trên ghế lái. không thường xuyên cả hai có cơ hội lái xe cùng nhau, nhưng em rất vui vì mỗi phút trôi qua. ngay cả khi điều đó có nghĩa là gã có thể biết khi nào bạn cảm thấy khó chịu.
thực lòng em không biết phải trả lời thế nào. bạn nhún vai, im lặng suy nghĩ rồi đôi môi mới hé mở.
gã ấy giảm tốc độ xe, đưa cho em một cái nhìn báo hiệu rằng em nên thử phản ứng tốt hơn. đến lượt em nhìn gã một cách bất lực. nghĩ đến điều đó thật kỳ lạ nhỉ? những cái cây mà ta lướt qua chỉ trong vài giây sẽ tiếp tục phát triển trong nhiều thế kỷ, trong khi em và sae sẽ biến mất khỏi thế giới. em và gã sẽ không bao giờ được nhìn thấy vẻ đẹp nở rộ trên trái đất sau cuộc đời của cả hai.
sae nhìn em với vẻ hoài nghi. gã chưa bao giờ nghe thấy em hoài nghi như vậy trước đây và điều đó có chút khác thường. em mỉm cười với gã và thở dài, quay lại cửa sổ.
bốn lần sau, gã nói với em rằng em thật ngốc đi thôi, và không nên tiêu cực như vậy. mọi người đều biết ngay từ đầu họ đã phải chết, vậy tại sao lại ủ rũ về điều đó? cả hai đều đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời mình; ít nhất hãy cho gã thêm năm mươi năm nữa để cho em thấy cả thế giới trước khi em bắt đầu phàn nàn về việc ở nhầm thế hệ.
em cười và nói với gã rằng đó là một lời hứa, rằng gã sẽ để em tiêu hết tài khoản ngân hàng của gã nếu điều đó có nghĩa là em được nhìn thấy một kiến trúc kì diệu nào đó.
gã càu nhàu rằng em lấy hết tiền của gã thì gã vẫn đồng ý. (dù sao thì gã cũng không thực sự gặp vấn đề tài chính trong cuộc đời này. tất cả các khoản tài trợ và trò chơi giành chiến thắng đều đảm bảo điều đó.)
cách nhà em mười ba phút, em thì thầm cảm ơn và Sae siết chặt tay em những ba lần để đáp lại.
bên ngoài dòng người đang xô đẩy; em đang ở trong căn bếp ồn ào.
"all that you ever wanted from me was sweet nothing."
khi sae ngỏ lời cầu hôn em, gã sẽ làm điều đó trong căn hộ chung của em trước khi em thưởng thức cà phê vào sáng sớm mai.
không có sự khoe khoang, phô trương, không có sự cổ vũ và paparazzi đáng ghét. gã chỉ nhìn em từ cửa phòng ngủ- nhìn vào cái đầu giường bừa bộn của em, cách em lắc lư từ bên này sang bên kia khi cho một trong những viên cà phê đó vào- và quỳ xuống bằng một đầu gối. hỡi Chúa ơi, gã thậm chí còn chưa có một chiếc nhẫn nào. nó vẫn còn trong ngăn kéo đầu giường của gã bên cạnh một cuốn album ảnh.
em chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn mức cần thiết để xử lý thông tin trước mắt. em chớp mắt nhìn gã với đôi mắt mở to và máy pha cà phê bắt đầu đổ ra sau lưng mình, nhưng em vẫn chỉ đứng và nhìn chằm chằm. sae không thường xuyên cảm thấy lo lắng, nhưng đây có thể là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi gã như vậy.
cuối cùng, sau khoảng thời gian như hàng giờ đồng hồ, em hỏi liệu ít nhất gã có thể đợi cho đến khi em đánh răng không, liệu gã có định lấy nhẫn cho em và nắm tay gã không.
gã nhún vai và thừa nhận rằng nhẫn ở trong phòng ngủ, và em đẩy đẩy ra với tiếng rối rít lên đòi làm lại lần nữa.
thế là sae miễn cưỡng quay trở lại phòng ngủ, mỉm cười nhìn em điên cuồng vuốt tóc như thể mọi người đang nhìn.
chốc phút sau, gã quỳ xuống trước em lần thứ hai trong buổi sáng hôm đó với chiếc hộp nhung trên tay. gã từ từ mở nó ra, để lộ chiếc nhẫn đắt tiền bên trong.
em há hốc mồm ngạc nhiên đến mức nó thực sự giống như lời cầu hôn đầu tiên, nhưng anh ấy có thể nhìn thấy những ánh sao lấp lánh trong mắt em.
sae trượt chiếc nhẫn vào ngón tay của em một cách cẩn thận. đây là một sự kết hợp hoàn hảo (gã chắc chắn về điều đó) và chiếc nhẫn nằm vừa khít trên đốt ngón tay của em.
em nhìn chằm chằm vào nó - và gã - với những vì sao trong mắt, và cà phê tràn qua chiếc cốc và rơi xuống sàn bếp của cả hai qua từng tiếng "tách, tách, tách"..
và những giọng nói cầu xin từ em cho sae, "anh nên làm lại cái này nhiều hơn nữaaaaa" -
"to you, i can admit that im just too soft for all of it."
công chúng vốn không thích nó. khi nào họ thích một điều gì đó nhỉ? nhưng họ đặc biệt không thích cách gã từ chối cho một phóng viên nào đó vào khuôn viên nhà thờ, cách anh ta gần như hủy bỏ toàn bộ công việc và thay vào đó đưa em đến Vegas.
thật ngạc nhiên rằng, chính Rin đã thuyết phục gã tổ chức và gắn bó với đám cưới tử tế chết phiền này. bởi vì em xứng đáng với điều đó, itoshi rin với tuổi tác nhỏ hơn đã nhân cơ hội rít vào tai sae.
và sae biết nó đúng. rin có xu hướng suy nghĩ đúng.
vì vậy, mặc dù gã biết em sẽ không quan tâm họ trao đổi những chiếc nhẫn đó ở đâu và như thế nào, gã vẫn đứng trước nhà thờ đó, mùi hoa hồng xoa dịu từng đốt thần kinh của gã.
khi em bước xuống lối đi đó, em là điều đẹp đẽ nhất mà gã từng thấy. mọi giác quan khác đều bị át đi khi nhìn thấy em, đôi má hồng hào và hàng mi dài.
gã nuốt nước bọt một cách khó khăn khi cuối cùng em cũng đến được chỗ của mình trước nhà thờ. người chủ trì tuyên bố trao lời thề và sae chuẩn bị tinh thần.
âm thanh đầu tiên phát ra từ miệng gã là một lời thì thầm khàn khàn như không có gì cả. gã lập tức ho vài cái để hắng giọng, và môi em nhếch lên cười.
sae đứng thẳng hơn (lưng của gã đã thẳng hoàn toàn) và bắt đầu lại.
gã đã dành cả tháng rưỡi vừa qua để nghiền ngẫm những từ này. gã muốn- cần em biết tình cảm gã dành cho em sâu sắc đến nhường nào. gã cần em biết rằng gã sẽ không bao giờ làm tổn thương em, gã sẽ mất đi sự ân sủng như thế nào chỉ để cảm nhận được sự âu yếm, tiếp xúc da thịt từ em.
vì vậy, khi sae kết thúc lời thề của mình bằng sự cống hiến tất cả những chiến thắng trong tương lai cho em, gã đã như tự hào khi nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt em.
và sau đó em bắt đầu lời thề của mình, và gã nghĩ rằng mình đã thua kém rất nhiều. từng lời nói của em đều đâm thẳng vào trái tim gã như những mũi tên, và gã có thể cảm thấy trái tim, tâm hồn mình đang rỉ máu.
nhưng em làm gã như được sống lại hết lần này đến lần khác với mỗi lời thú nhận về tình yêu, từng khoảnh khắc nhỏ bé được sẻ chia, ở bên, và bằng cách nào đó gã lại càng yêu em sâu đậm hơn.
khi bạn hứa hẹn xong, sae itoshi nhận ra điều đó có lẽ vô vọng. trong suốt quãng đời còn lại, người đó sẽ luôn là em. sẽ không có người nào khác nắm giữ trái tim gã trong lòng bàn tay như em. ngay cả bóng đá cũng nhạt nhòa
so với ý nghĩ mãi mãi bên em.
và cả hai hôn nhau, trở thành vợ chồng, và gã nhận ra điều đó hoàn toàn ổn với mình.
.
.
.
lời cảm ơn của tác giả trên tumblr:
a/n: happy 50 followers !?!?! this is a songfic so its a diff writing style than my usual stuff, but this kind of writing will only be for songfics.
reblogs and feedback appreciated!
-
end-[sweet nothing (2).]
next part: [michael kaiser-weekly special.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro