𝟻. 𝙼𝙸𝙲𝙷𝙰𝙴𝙻 𝙺𝙰𝙸𝚂𝙴𝚁.
weekly special.
tags: reader làm nhân viên thu ngân, tán tỉnh? kaiser là một thằng lót tích but i love him anyway (-hydrobunny)
.
.
.
nếu tôi có thể chứng tỏ một điều với thế giới, thì đó sẽ là điều này.
tôi vốn không phải là fan của Michael Kaiser. trên thực tế, một điều xa hơn là. tôi nghĩ hắn ta chẳng hơn thua gì một đứa nhóc ranh kiêu ngạo, một đứa trẻ rất cần được dạy bảo khi còn nhỏ rằng phải khiêm tốn và biết mình nhưng không thành.
nên tôi không thể hiểu tại sao chính Kaiser cũng không thể hiểu được điều đó.
đồng hồ điểm 3 giờ chiều, chuông cửa reo vang lên. tôi đã biết đó là ai rồi.
Rốt cuộc thì hắn ta vẫn đến đây mỗi ngày.
"T/B" Giọng nói quá tự tin của Kaiser dám gọi tên tôi, và tôi phải chống lại mong muốn đập đầu vào bức tường ngay kế bên mình.
nhưng vì tôi là một người chuyên nghiệp. tôi hiện tại đang ở một cái thời điểm mà sẽ cóc thể chịu được nếu mất đi nguồn thu nhập một cách đột ngột trong cái nền kinh tế hiện nay.
"Tôi có thể lấy gì cho anh?" tôi mỉm cười với hắn qua quầy thu ngân.
hắn mỉm cười đáp lại tôi và tôi biết chắc rằng anh ấy quá thích thú với cách này. "Tôi không chắc lắm. cô muốn giới thiệu gì?"
đồng nghiệp của tôi thì nghĩ nó thật đáng yêu; rằng cầu thủ bóng đá tài giỏi này trở nên 'say mê' với một nhân viên thu ngân làm việc với mức lương trung bình, bình thường.
mặt khác, tôi nghĩ hắn ta chẳng hơn gì một thằng phiền phức.
móng tay của tôi cắm sâu vào lòng bàn tay khi tôi hít thở sâu ba lần. "Chà, tôi cùng với chương trình đặc biệt hàng tháng của chúng tôi. đó là một ly sinh tố xoài với một muỗng hỗn hợp chanh dây của chúng tôi ngay bên trong, bên trên là số lượng lá bạc hà tùy theo ý thích!"
nụ cười của Kaiser ngày càng rộng ra "nhưng đó chỉ là món đặc biệt hàng tuần thôi đúng chứ? nhân viên thu ngân thực sự sẽ gọi món gì nhỉ?"
tôi có thể giết hắn, và tôi biết tôi hoàn toàn có thể.
tôi cũng biết rõ chế độ ăn uống ngu ngốc cho cầu thủ bóng đá nghiêm ngặt của hắn ta sẽ không bao giờ cho dung nạp được lượng đường này, vậy tại sao hắn ta vẫn chọn đến một cửa hàng sinh tố một cách chết tiệt mỗi ngày đều như vắt chanh?
tôi liếc nhìn về phía cửa kính. không có ai trong tầm mắt. đồng nghiệp của tôi đang nghỉ trưa.
"nghe này, Kaiser, anh không thể để tôi yên một ngày được sao? đừng lôi tấm thẻ 'ồ, tôi không biết thực đơn' chết tiệt đó vào người tôi." tôi nghiêng người về phía quầy cho đến khi mặt cả hai gần như chạm mũi nhau.
khi tôi lặp lại, giọng tôi là một kiểu giọng thầm thì nhưng thật sự rất cáu gắt. "Chúa ơi, ba tháng trước tôi đã phát ngán với những chuyện nhảm nhí của anh rồi."
hắn ta chớp mắt. tôi đứng thẳng dậy với nụ cười tươi. "ồ, cá nhân tôi thì tôi sẽ chọn món dâu tây lắc với socola. nó sẽ là một sự kết hợp tuyệt vời với một lát bánh pho mát ở ngay bên cạnh!"
Kaiser nhìn chằm chằm vào tôi trong khoảnh khắc hiếm hoi cả hai im lặng. rồi hắn ấy nhún vai, ném cho tôi một nụ cười tự mãn, nổi tiếng khác của hắn ta. "Được rồi, vậy tôi sẽ làm theo điều đó. làm ơn cho tôi một ly sinh tố dâu với socola, cỡ lớn."
tôi ghét cái điệu cười cười nhếch mép của hắn ta vẫn ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế nào.
"tổng sẽ là sáu đô la và 23 xu," tôi lẩm bầm.
hắn ta đưa thẻ đen cho bạn một cách khoa trương (flexing), và tôi gần như nhảy qua quầy để bóp cổ hắn. tất nhiên là sau các quy trình thanh toán và tôi quay người vào bếp.
tôi làm sinh tố một cách mạnh bạo (và chậm rãi) nhất có thể, bóp cái chai phun nguyên liệu đó như thể nó đang tấn công cá nhân gia đình mình. thực ra, nó gần như có tác dụng chữa bệnh, làm thế nào nhỉ, khi tôi có thể đóng cái nắp đó lên chiếc cốc đó và giả vờ đó là đầu của hắn ta..
"sinh tố dâu tây cỡ lớn cho kaiser!" tôi hét lên khi quay trở lại cửa hàng chính.
tôi chớp mắt. cửa hàng vắng tanh, không hẳn, có một hộp nhựa nhỏ ngay cạnh quầy tính tiền.
tôi từ từ bước tới chiếc hộp. đó là một miếng bánh pho mát chết tiệt ngay bên cạnh, kèm theo một chiếc nĩa nhựa màu đen và tất cả mọi thứ cần thiết. các câu từ được viết nguệch ngoạc trên đó bằng bút đánh dấu màu xanh đậm.
thưởng thức nhé;)
và tất nhiên, ngay bên dưới đó là một dãy số có nội dung đơn giản là gọi cho tôi nhé.
đây là một điều khác tôi cũng cần phải thừa nhận. bất chấp mọi lời nói, mọi lời mỉa mai của tôi- tôi không bao giờ có thể phủ nhận rằng kaiser luôn biết những điều cần làm để khiến tôi đỏ mặt.
.
end.
next part: [itoshi rin-"but it's golden."]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro