Gặp Nhau Giữa Hai Mùi Hương
Buổi sáng đầu thu ở trường trung học Danwon bắt đầu bằng tiếng chuông nhẹ vang lên từ phía tháp đồng hồ. Học sinh mới, cũ nối nhau bước qua cổng trường với đủ loại sắc thái: háo hức, lo âu, mệt mỏi, và cả dửng dưng. Trong đám đông ấy, Sim Jaeyun – học sinh năm hai, Omega trội – bước đi chậm rãi với ánh mắt trong veo như mặt hồ chưa chạm gió.
Jaeyun không phải kiểu Omega rụt rè hay e dè. Cậu thông minh, nhạy cảm và sống thiên về cảm xúc. Tuy không quá nổi bật về vẻ ngoài, nhưng đôi mắt sáng, làn da trắng và nụ cười mơ màng của cậu khiến người ta dễ chú ý. Và... mùi hương của Jaeyun – oải hương thanh mát, có gì đó vừa dịu nhẹ vừa khơi gợi cảm giác muốn che chở – khiến không ít Alpha trong trường từng ngẩn ngơ.
"Lại mơ giữa ban ngày rồi."
Một cánh tay choàng qua vai Jaeyun. Là Jungwon – Omega năm nhất, bạn thân nhất của cậu. Dù nhỏ tuổi hơn nhưng Jungwon luôn là người hành xử như một vệ sĩ thực thụ, lúc nào cũng đứng ra chắn trước Jaeyun trong mọi tình huống.
"Không mơ," Jaeyun cười nhẹ, "chỉ đang nghĩ năm nay chắc mệt."
"Yên tâm. Có tôi ở đây. Ai dám làm phiền là tôi đá cho khỏi học luôn."
Jaeyun phì cười. Cậu biết Jungwon nói thật. Tuy là Omega, nhưng Jungwon mạnh mẽ đến mức nhiều Alpha cũng phải e dè. Người duy nhất khiến Jungwon hơi bối rối, có lẽ là... Jay – học sinh năm hai, Alpha có vẻ ngoài sắc sảo và lúc nào cũng tìm cớ để bắt chuyện với cậu.
"Jungwon! Đứng lại chút." Giọng Jay vang lên từ hành lang phía sau.
"Không." Jungwon đáp tỉnh bơ, bước nhanh hơn. Jay thở dài, đuổi theo, nhưng vẫn giữ khoảng cách như mọi khi.
Ở một góc khác của sân trường, Sunoo – Omega lớp Jaeyun – đang giằng co với một người.
"Tôi nói rồi, không phải tôi đụng trước!"
"Nhưng tôi cũng không chủ động." Giọng trầm, khô khan của Sunghoon – Alpha năm hai, đáp lại.
Hai người lại cãi nhau. Họ cãi suốt từ kỳ học trước đến giờ. Ai cũng thấy phiền, trừ chính hai người họ. Có điều, Sunoo chưa nhận ra, còn Sunghoon... có vẻ đã bắt đầu quen với việc ngày nào cũng bị mắng.
⸻
Sau lễ khai giảng, Jaeyun được xếp vào lớp 11A1 – lớp học có tỷ lệ Alpha và Omega cao nhất trường. Cậu vừa mở cửa lớp đã thấy một mùi hương rất nhẹ lướt qua. Gỗ tuyết tùng pha chút hổ phách – mùi trầm ấm, vững chãi, đầy mê hoặc.
Cậu khựng lại. Mùi hương này... đã từng ngửi thấy một lần vào cuối học kỳ trước. Lúc ấy, trong hành lang thi học kỳ, một Alpha lướt qua. Chỉ một giây, nhưng hương thơm ấy khắc sâu đến mức cậu không thể quên.
"Ngồi đâu?" Jungwon hỏi.
"Gần cửa sổ."
Jaeyun không trả lời rõ, chỉ khẽ gật đầu. Cậu thấy tim mình đập nhanh, nhưng không hiểu vì sao.
⸻
Giờ nghỉ trưa, cậu ra ngoài hành lang lấy nước. Và rồi... ánh mắt Jaeyun chạm phải ánh nhìn của một người đang đi từ hướng cầu thang.
Lee Heeseung.
Học sinh năm ba. Alpha trội. Là tiền bối mà giáo viên nào cũng nhắc đến như hình mẫu. Cao ráo, gương mặt góc cạnh, ánh mắt trầm lặng và lạnh, nhưng lại cuốn hút kỳ lạ.
Nhưng điều khiến Jaeyun đứng hình không phải là gương mặt ấy. Mà là... mùi hương đang lan nhẹ từ phía Heeseung. Là gỗ tuyết tùng. Mùi ấy – chính là anh.
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Jaeyun bỗng thấy không gian như chậm lại. Oải hương của cậu hòa quyện với gỗ trầm của anh, tạo nên một nhịp sóng nhẹ lướt qua không khí.
Heeseung dừng chân. Ánh mắt anh vẫn giữ trên gương mặt Jaeyun, không hề ngạc nhiên, không gượng gạo – chỉ là một sự chú ý... vừa đủ.
"Cậu là Jaeyun?"
"...Vâng."
"Tham gia CLB Học thuật nâng cao đi. Tôi là trưởng ban. Tôi nghe giáo viên nhắc đến cậu rồi."
Jaeyun hơi bất ngờ. Không phải vì lời mời, mà vì giọng nói ấy – trầm, nhẹ nhưng có trọng lượng, như được chưng cất qua nhiều tầng kiên nhẫn.
"Vì tôi học tốt?"
"Vì mùi hương của cậu hợp với tôi."
Jaeyun đứng yên. Đôi mắt mở to, bối rối lấp lánh trong đáy mắt nâu.
Heeseung đưa cậu tờ đăng ký, rồi quay lưng bước đi, để lại một câu cuối:
"Nếu cậu cảm nhận được, thì cậu hiểu tôi đang nói gì."
⸻
Jaeyun trở lại lớp với tim đập nhanh hơn bình thường. Tay vẫn giữ tờ đơn có mùi gỗ thoảng qua. Cậu không nhìn Jungwon, cũng không kể cho ai biết. Nhưng Jungwon thì nhìn cậu rất lâu – và khẽ cau mày.
Chỉ riêng Jay, đang ngồi cạnh cửa sổ lớp bên, nhìn thấy hết toàn bộ khoảnh khắc ấy.
Cậu thở dài.
"Mới đầu năm đã có drama rồi hả trời..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro