Chương 16

Khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ăn xong và trở về nhà thì đã gần tám giờ. Cụ thể là, sau khi ăn xong, hai người còn đi dạo trung tâm thương mại và mua một bộ đồ đôi. Ban đầu Vương Nhất Bác không định mua đồ đôi, nhưng bộ quần áo đó thật sự quá đẹp, Vương Nhất Bác đứng lại một giây, nhìn thêm một cái. Tiêu Chiến chú ý đến ánh mắt của bạn nhỏ bên cạnh, rồi liền kéo cậu vào cửa hàng.

Vào đến cửa hàng, Tiêu Chiến đi thẳng đến bộ quần áo đó. Nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhìn thấy một người đẹp trai như vậy liền lập tức tiến lại gần, nở một nụ cười chuyên nghiệp. Hai người nói với nhau mấy câu bằng tiếng Anh, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, hiểu rõ họ đang nói gì. Trong lúc nói chuyện, nhân viên còn liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, khiến mặt cậu không kiểm soát được đỏ dần lên.

Nội dung trò chuyện giữa hai người đại khái là: "Tôi có thể giúp gì cho anh?" "Tôi dẫn bạn trai đến mua đồ đôi, người bên cạnh chính là cậu ấy, cậu ấy rất thích bộ này." "Bạn trai của anh cũng như anh vậy, rất đẹp trai." "Cảm ơn, tôi cũng thấy em ấy rất đẹp trai."

Nhân viên lấy đồ cho hai người thử, khi họ bước ra, nhân viên ngạc nhiên đến ngẩn người, chẳng khác gì hai "móc áo sống"! Đẹp trai thế này mà không đi làm người mẫu thì thật tiếc. Áo của Tiêu Chiến là màu đen, cổ áo trắng, bên ngực phải thêu dòng chữ "love you". Áo của Vương Nhất Bác là màu trắng, cổ áo đen, ngực áo thêu "me too". Một trắng một đen, phần eo hai người còn có hình họa tiết ghép lại mới hoàn chỉnh, chỉ khi đứng cạnh nhau thì hình mới trọn vẹn. Dù thiết kế đơn giản, nhưng rất tinh tế, ai nhìn cũng thấy thích.

Hai người sau khi mua đồ lại dạo thêm một lúc rồi mới quay về khách sạn nơi Vương Nhất Bác ở, những khoảng thời gian thảnh thơi như vậy thật hiếm hoi. Như là việc cùng nhau ăn cơm, đi dạo mua sắm, nắm tay dạo phố... gần như không thể thực hiện. Ở nước ngoài, tại nơi này, không có nhiều người nhận ra họ nên họ mới có thể thoải mái đi cùng nhau, nắm tay, dạo phố, hôn nhau. Mà tư tưởng ở đây còn cởi mở hơn, người ta đã quen rồi, nên có thể thoải mái thể hiện tình cảm. Nhưng nếu trở về nước thì những điều đó gần như không thể, họ chỉ có thể yêu nhau "một cách lén lút", phải tránh máy quay, còn phải tỏ ra không thân thiết, đối với hai người mới yêu nhau, quả thật không dễ dàng. Vì vậy, lần này Tiêu Chiến đến nước ngoài tìm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác rất vui. Hai người có thể thoải mái nắm tay nhau, đây là khoảng thời gian đẹp nhất để họ vun đắp tình cảm.

"Thầy Tiêu, khi nào anh đi vậy?" Vương Nhất Bác thay giày xong, ngồi xuống ghế sofa và hỏi anh.

"Ừm, ngày kia."

"Á~ sớm vậy sao, nhanh thật đấy." Vương Nhất Bác bĩu môi, thể hiện rõ sự không hài lòng.

"Ban đầu chỉ được duyệt nghỉ ba ngày, ngày cuối cùng này là anh phải tranh thủ mới có được đấy." Tiêu Chiến mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, xoa đầu cậu.

Vương Nhất Bác để mặc anh xoa đầu mình, nhưng vẫn không vui: "Anh có thể đừng đi không? Em còn phải ở đây lâu lắm."

"Không được, đoàn phim không cho, thật sự không thể đi lâu được. Ngoan nào." Tiêu Chiến mỉm cười, an ủi bạn nhỏ.

"Hứ, em không muốn anh đi."

"Anh cũng không muốn đi đâu, nhưng lịch quay đã bị lùi lại rất nhiều rồi."

Vương Nhất Bác rúc đầu lên cổ Tiêu Chiến, dụi mạnh vào. "Thầy Tiêu, em sẽ nhớ anh lắm."

Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ đang làm nũng, khóe mắt mang theo nụ cười: "Anh còn chưa đi mà."

"Thì em cũng phải trân trọng từng phút bên anh, ngày kia anh sắp đi rồi."

Tiêu Chiến khẽ nhếch môi: "Hay là chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên khỏi cổ anh, "Chuyện gì?"

"Hay là..." Yết hầu Tiêu Chiến khẽ chuyển động, anh cúi đầu nhìn môi bạn nhỏ, rồi cúi xuống hôn.

"Ưm..." Môi và răng của Vương Nhất Bác bị người kia tách ra, vẫn là nụ hôn bá đạo, một kiểu hôn mà Vương Nhất Bác đã quá quen thuộc.

Vương Nhất Bác vẫn còn đau ở thắt lưng, trong miệng vẫn ngậm môi Tiêu Chiến, lầm bầm gọi một tiếng: "Thầy Tiêu..."

"Ừm?" Tiêu Chiến đáp lại, nhưng không dừng lại hành động.

"Ưm... Em vẫn còn đau..." Khóe mắt Vương Nhất Bác vì bị ép mà rơm rớm nước mắt, dáng vẻ mắt đẫm lệ ấy, trong mắt Tiêu Chiến lại càng trở nên cám dỗ trần trụi.

Tiêu Chiến biết bạn nhỏ sợ đau, bản thân anh cũng sợ không kiểm soát được sẽ làm cậu bị thương, nên liền dừng lại, đưa tay day trán, giọng khàn khàn nói: "Chậc... Anh đi tắm cái đã, em chơi ở một bên đi."

"Thầy Tiêu..." Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật có lỗi với Tiêu Chiến, lại khẽ gọi thêm một tiếng.

Tiêu Chiến đã đứng dậy khỏi ghế sofa: "Im miệng! Gọi thêm tiếng nữa, cẩn thận anh xử em tại chỗ đấy."

"Ò..." Vương Nhất Bác lập tức im bặt, miệng vẫn còn tê tê.

Tiêu Chiến cầm áo choàng tắm đi vào nhà vệ sinh, định tắm nước lạnh. Dưới lớp áo ôm sát là cơ bắp săn chắc, đường cong lưng đẹp đến khiến người ta ghen tị. Hết cách, anh là người hoàn hảo như thế mà.

Tiêu Chiến xoa trán: "Thật là, muốn đòi mạng mà."

Tiêu Chiến cứ mãi suy nghĩ, sao bản thân lại có cảm giác nhanh như vậy? Chẳng lẽ anh vốn là người như thế? Khao khát chuyện này đến mức vậy? Hay do đã kiêng nhiều năm nên cơ thể có nhu cầu quá mạnh?

Nước lạnh dội lên cơ thể khiến đầu óc anh cũng tỉnh táo phần nào, không phải do bản thân khao khát, cũng không phải do nhịn quá lâu, mà là vì chỉ cần chạm vào Vương Nhất Bác, là ham muốn chiếm hữu liền trỗi dậy.

Tiêu Chiến tắm nước lạnh xong, tuy bên ngoài đã lạnh đi nhưng trong lòng vẫn nóng bừng. Khi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Vương Nhất Bác xắn ống quần để lộ nửa bắp chân, anh liền cảm thấy... tắm nước lạnh cũng vô ích rồi.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu thấy Tiêu Chiến, lập tức hỏi: "Thầy Tiêu, anh tắm xong rồi à? Em đi rửa mặt đây." Nói xong liền bước xuống giường.

Tiêu Chiến chỉ có thể cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Ừ."

Chỉ khi Vương Nhất Bác rời khỏi phòng, Tiêu Chiến mới có thể kiềm chế lại được dục vọng trong lòng.

Đinh linh linh, đinh linh linh... Điện thoại của Tiêu Chiến reo lên.

"Alo."

"Thầy Tiêu, khi nào anh quay lại vậy?"

Điện thoại vừa kết nối, bên tai Tiêu Chiến liền vang lên giọng một cô gái the thé, cảm xúc vô cùng kích động.

"Ngày kia, có chuyện gì vậy?"

Nhậm Tinh Tinh vừa khóc vừa than, giọng điệu rất kịch: "Xin anh đó thầy Tiêu! Anh mau quay lại đi! Không có anh ở đoàn phim, em sống không nổi đâu!!"

Nhậm Tinh Tinh đã thân thiết với Tiêu Chiến nên dám nói gì cũng được. Dù sao cô ấy cũng là người có tính cách rất dễ gần, ai cũng trò chuyện được.

"Ngày kia anh quay về, em ở đoàn cố gắng nhé."

"Thầy Tiêu!! Anh thật vô tình! Anh vừa đi là bọn họ bóc lột em điên cuồng! Em khổ lắm anh biết không!!"

Đầu dây bên kia toàn là tiếng rên rỉ của Nhậm Tinh Tinh, càng lúc càng lớn tiếng. Tiêu Chiến thấy ồn ào quá, nói: "Em đúng là ồn ào, anh lập tức về bây giờ đây."

"Vâng, thầy Tiêu anh phải nhanh về đó! Em trông cậy hết vào anh!"

"Ừ, biết rồi." Nói xong, Tiêu Chiến liền cúp máy.

Nhậm Tinh Tinh nhìn điện thoại bị Tiêu Chiến cúp ngang, bất mãn hừ một tiếng: "Còn chưa nói xong mà đã biết tắt máy rồi!"

Một lúc sau, Tiêu Chiến trải xong giường, dọn dẹp gọn gàng thì Vương Nhất Bác mới mặc áo choàng tắm bước vào.

"Thầy Tiêu, sạch sẽ quá vậy." Vương Nhất Bác vừa bước vào đã nói.

"Ừ, lên đi."

"Hihi." Vương Nhất Bác nhe răng cười, vác thân hình mềm mại nhảy vào chăn.

"Thầy Tiêu, anh không ngủ sao?"

"Chút nữa anh ngủ." Tiêu Chiến ngồi trên giường, chưa có ý định nằm xuống.

"Em muốn anh ôm em cơ." Vương Nhất Bác lại nhích gần về phía Tiêu Chiến, nở nụ cười ngọt ngào.

Từ khoảnh khắc Vương Nhất Bác bước vào cửa, ngọn lửa kìm nén trong lòng Tiêu Chiến đã bốc lên, sao còn có thể ôm cậu mà ngủ? Đành từ chối: "Ngoan, em ngủ trước đi, chút nữa anh sẽ ôm em."

Thật ra, Tiêu Chiến sợ sẽ làm cậu bị thương. Nhưng Vương Nhất Bác như chẳng hề biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, cứ thế dính chặt lại gần: "Không được, em chỉ muốn anh ôm em thôi!"

Tiêu Chiến liếc nhìn bạn nhỏ ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình, nở nụ cười gian tà: "Là em tự nói đấy nhé."

Chưa kịp để Vương Nhất Bác phản ứng, Tiêu Chiến đã nhanh tay tắt đèn ngủ, lật người một cái liền kéo cậu vào trong lòng mình.

Vương Nhất Bác cọ cọ trong vòng tay Tiêu Chiến, khúc khích cười: "Hi hi, ngủ thôi nào~"

Được Tiêu Chiến ôm trong lòng, cảm giác rất an toàn.

"Sợ là... không ngủ nổi rồi."

"Hả?"

Hai người đều vừa tắm xong, chỉ cách nhau bởi lớp khăn tắm mỏng, ngực của Tiêu Chiến hơi để trần, Vương Nhất Bác nằm trong lòng anh, cảm thấy ngứa ngáy.

"Anh có phản ứng rồi..." Tiêu Chiến chôn đầu vào cổ Vương Nhất Bác, hơi thở ấm nóng phả lên làn da trên cổ cậu.

"Em... vẫn còn đau mà..." Vương Nhất Bác nói thật lòng.

"Là em tự quyến rũ anh trước mà."

"Em..." Vương Nhất Bác mở miệng mà không biết nói gì, lắp bắp mấy tiếng "em" rồi im bặt.

Tiêu Chiến ôm cậu một lúc, rồi khẽ thốt ra hai chữ: "Dùng chân?"

Nghe thấy câu đó, mặt Vương Nhất Bác đỏ bừng, đá Tiêu Chiến một cái, lực rất nhẹ, nhưng lại hoàn toàn kích thích anh.

Trong chăn Tiêu Chiến nắm lấy mắt cá chân của Vương Nhất Bác, kéo mạnh một cái khiến cậu lại dính sát vào anh. Tiêu Chiến cắn nhẹ vào tai cậu thì thầm: "Chỉ một lần thôi..."

"......"




Sáng hôm sau tỉnh dậy, gốc đùi của Vương Nhất Bác đau rát. Tiêu Chiến nhìn ánh mắt u oán của cậu, nở nụ cười đáng ăn đòn, còn nhướng mày nói: "Không thể trách anh được đâu, là em... tự khơi lên trước mà."

Vương Nhất Bác không muốn nhìn anh, quay lưng lại, sao người đàn ông này lại... háo sắc đến vậy? Không thể đụng vào nữa à? Chạm một cái là bốc lửa?

"Thôi được rồi, anh đi nấu cơm cho em."

Nghe Tiêu Chiến nói sẽ đích thân nấu ăn, Vương Nhất Bác có chút bất ngờ. Dù khi còn thầm yêu Tiêu Chiến đã biết anh biết nấu ăn, nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh định nấu cho mình. Một giây sau, mặt cậu tối sầm lại: "Anh chưa mua gì mà nấu gì? Đây là khách sạn, làm gì có bếp!!"

"Ừ nhỉ, về nhà anh sẽ nấu cho." Tiêu Chiến cười đắc ý, trêu chọc bạn nhỏ đúng là rất vui.

Nhìn khuôn mặt cười đắc ý của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra: "Anh đang trêu em đúng không?"

"Đúng rồi." Tiêu Chiến vừa cười vừa trả lời.

"Anh là người à?"

"Không phải."

"..."

"Vậy anh là gì?"

"Là chồng em."

".........."

Nhìn gương mặt ngày càng giận dỗi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy trêu chọc cậu thật sự rất thú vị, khẽ cong môi cười. "Dậy đi, chúng mình đi ăn, ăn xong anh đưa em đến đó."

"Ồ!" Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ đắc ý, vui như mùa xuân của Tiêu Chiến thì tức đến không chịu nổi. Trước đây hiếm khi thấy Tiêu Chiến cười, giờ thì gần như ngày nào cũng cười. Trong mắt Vương Nhất Bác, nhìn anh ấy cười sao mà muốn đấm thế không biết?

Mấy ngày nay, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sống chung rất vui vẻ, cậu cảm thấy đây mới chính là trạng thái của một cặp đôi. Bất chợt cảm thấy lưu luyến cảm giác này, không muốn Tiêu Chiến rời đi. Có một khoảnh khắc, Vương Nhất Bác thậm chí nghĩ đến chuyện muốn Tiêu Chiến rút khỏi giới giải trí, còn mình cũng từ chức, cùng sống cuộc sống như người bình thường. Nhưng ngay giây sau, cậu đã dập tắt ý nghĩ đó, ước mơ của Tiêu Chiến là làm diễn viên, mình không thể phá hủy điều mà anh ấy đã nỗ lực bao lâu để đạt được. Còn mình thì sao cũng được, điều quan trọng nhất vẫn là Tiêu Chiến, mình không thể hủy hoại anh ấy.

Khi thời gian Tiêu Chiến phải quay về càng lúc càng gần, Vương Nhất Bác lại càng bám dính lấy anh. Sau khi trở về nhà thì cứ dính lấy Tiêu Chiến không rời, đến mức Tiêu Chiến chịu không nổi nữa, đè cậu xuống trêu chọc dữ dội một trận, nghe bạn nhỏ kia cầu xin tha thứ thì mới chịu buông ra. Nhưng Vương Nhất Bác như chẳng biết sợ là gì, bị trêu chọc xong vẫn không nhịn được mà tiếp tục bám lấy Tiêu Chiến.

Chiều hôm đó, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến sân bay, vẫn lưu luyến không rời mà ôm lấy anh. "Thầy Tiêu, em không nỡ rời xa anh."

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ dễ thương như cao dán dính chặt không gỡ ra được của Vương Nhất Bác, xoa xoa tóc cậu. "Ngoan nào, một tuần nữa là gặp lại rồi."

"Thế em cũng không nỡ rời xa anh."

Dòng người ở sân bay qua lại tấp nập, chỉ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng giữa dòng người, ôm chặt lấy nhau.

"Anh cũng vậy."

"Vậy anh đừng đi được không?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như sắp trào ra.

"Không được, bên đó không thể bỏ được. Hôm em về, anh sẽ đích thân ra đón em, được không?" Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ đang buồn bã, bản thân anh cũng khó chịu chẳng kém, cố kìm nén sự không nỡ trong lòng để dỗ dành cậu.

Vương Nhất Bác biết bộ phim kia vẫn chưa đóng máy, nhưng cũng đã gần kết thúc rồi. Có thể việc quay phim sẽ bị dồn lại, mà Tiêu Chiến lại xin nghỉ phép để ở bên mình, chắc chắn sẽ phải quay bù. Vương Nhất Bác luôn ở bên Tiêu Chiến nên hiểu chuyện này, cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì chẳng khác nào làm loạn vô lý, ai cũng có việc riêng của mình phải làm.

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, lùi lại vài bước rồi cúi đầu xuống, cắn môi dưới, trông như một bạn nhỏ uất ức, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống. "Anh đi đi!"

"Đến đây, ôm thêm cái nữa nào." Tiêu Chiến dang rộng hai tay, làm tư thế chuẩn bị ôm.

Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. "Không ôm đâu, em sợ chỉ cần ôm một cái thì em sẽ càng không nỡ xa anh hơn nữa!"

Tiêu Chiến bước lên một bước, ôm chặt Vương Nhất Bác vào lòng, Vương Nhất Bác bật khóc dữ dội hơn. Tiêu Chiến vuốt nhẹ tóc cậu. "Ngoan nào, đừng khóc nữa. Em mà còn khóc nữa thì anh đau lòng mất."

"Vâng!" Vương Nhất Bác gật đầu: "Em không khóc nữa, thầy Tiêu anh đi đi."

Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, "Ngoan nghe lời anh, tuần sau anh sẽ đến đón em."

"Vâng, anh nói đấy..." Vừa nghe đến hai chữ "tuần sau", Vương Nhất Bác lại muốn khóc nữa rồi.

"Ngoan, anh đi đây."

"Vâng!" Vương Nhất Bác hít mũi mạnh một cái, cố gắng nở một nụ cười, dù có hơi xấu nhưng lại khiến người khác đau lòng vô cùng.

Trước khi đi, Tiêu Chiến còn véo má Vương Nhất Bác một cái. Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến dần khuất trong dòng người, nước mắt cũng làm mờ đi tầm mắt. Những ngày tiếp theo không có Tiêu Chiến, biết phải làm sao đây...

Em thích anh, một giây cũng không muốn rời xa anh. Mỗi giây phút xa anh đều là sự dày vò.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro