Chương 2
"Chiến nó về rồi, trời ơi con trai tôi."
Bà hội vui mừng ôm trầm lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vươn tay vuốt vuốt lấy lưng của má, vừa về đến nhà còn bực nhọc việc bị ba má giục về nhà nhưng khi nhìn thấy ai cũng vui mừng chào đón hắn như vậy thì bao nhiêu cơn giận cũng tiêu tan đi hết.
Ông hội cười vui vẻ lên tiếng:
"Về đến nơi rồi thì vào nhà nghỉ ngơi ăn cơm."
.
Tiêu Chiến đi cùng cả nhà vào trong, trên bàn cơm đã bày biện đầy đủ các món ăn ngon mà hắn thích. Bên trong còn có vài đứa gia đinh hầu hạ cầm quạt phe phẩy ở tứ phía. Tiêu Chiến đi vào ngồi xuống bàn ăn, cả nhà bốn người lại quây quần bên bữa cơm gia đình quen thuộc như mấy năm trước. Lúc này bà hội mới vừa ăn vừa lên tiếng nhỏ nhẹ:
"Ba Chiến lần này về là ở lại cùng anh con trông coi sản nghiệp nghe không? Rồi kiếm đám nào tử tế cưới vợ về cho ba má có cháu ẵm để vui nhà vui cửa."
Khi nghe được lời này sắc mặt Tiêu Chiến đột nhiên trầm xuống một chút, hắn vốn dĩ đã không thích ai áp đặt bản thân hắn như vậy. Ông hội bên cạnh còn phụ họa nói theo:
"Bây cũng lớn rồi, không thể lêu lổng ở nước ngoài như thế nữa. Về quê tiếp quản sản nghiệp gia đình cho ba má yên tâm."
Tiêu Chiến lúc này thở dài có hơi khó chịu lên tiếng:
"Như vậy sao mà được, con còn việc học ở bên đó chưa xong..."
"Có gì mà không được? Bây ở bên đấy học được vài cái chữ mà bỏ ba má bây biệt tích mấy năm không về. Giờ về nhà để ba má xem có đám nào được không hỏi cưới cho bây."
Tiêu Chiến lúc này mày càng nhíu chặt lại hắn nói:
"Nhưng mà giờ con đã có người yêu rồi. Chúng con còn muốn bồi dưỡng tình cảm thêm mấy năm, chưa muốn kết hôn sớm."
"Có người yêu?"
Tiêu Chiến chỉ mới kịp dứt câu thì cả nhà đã trố mắt ngạc nhiên đồng thanh hỏi lớn. Hắn điềm nhiên gật gật đầu lại bất ngờ bị ông bà hội đồng hỏi đến tới tấp.
"Nó là người thế nào? Con bé ấy ở đâu? Bây gặp nó từ khi nào thế?"
Tiêu Chiến đối với câu hỏi tới tấp như vậy thì không trả lời ngay. Hắn gắp thức ăn đưa lên miệng nhai, nhẹ tênh nói một câu:
"Nhưng phải nói trước với ba má, con không thích con gái, người yêu của con là con trai!"
Nói trong trong nhà bỗng tĩnh lặng vài giây, đột nhiên ông bà hội lại nhìn nhau cười vui vẻ. Trong cái thời đại này việc nam nam yêu nhau cũng chẳng có gì không chấp nhận được cả. Nghe cậu ba nói có người yêu là ông bà hội vui mừng lắm, mặc kệ là nam hay là nữ ông bà đều chấp nhận hết. Vì trên thế giới lúc bấy giờ còn có một giới tính khác là song tính. Mà những nam giới song tính này có khả năng mang thai và sinh con, nên việc hai nam yêu nhau và cưới xin là một việc khá phổ biến trong xã hội.
(Xã hội này là do Dứa thiết lập nên, không áp đặt bất cứ một khuân mẫu xã hội nào ngoài hiện đại.)
(Vì không còn cách nào khác để khẳng định nam có thể mang thai, nên Dứa chỉ có thể đành viết anh bé là người song tính trong bộ này. Nhưng truyện đảm bảo không thô tục và nhắc đến những cái nhạy cảm!)
"Thằng nhỏ là người thế nào vậy?"
Bà hội cất tiếng hưng phấn hỏi. Tiêu Chiến gật gật đầu nói:
"Rất tốt, đợi có dịp con sẽ dẫn về ra mắt ba má."
"Làm thế nào mà quen được nó? Thằng nhỏ nó là người bên Tây sao?"
Ông hội một bên thắc mắc hỏi. Tiêu Chiến lắc đầu đáp:
"Em ấy cũng như con đi sang bên đó du học. Nhưng hiện tại vẫn ở bên đó, một năm nữa mới về nước."
Ông bà hội lúc này cũng gật gật đầu lại hỏi:
"Thế nó là con cái nhà ai?"
"Là người trên tỉnh, con của một ông chủ buôn gạo lớn ở trên đó."
Lúc này cả nhà mới gật đầu hài lòng, nhưng vẫn còn suy xét một vài khía cạnh. Bà hội thiết nghĩ, đi sang bên Tây, gặp toàn người phóng túng, biết đâu tính cách cũng sẽ bị lây nhiễm theo. Mà khi về nước rồi biết đâu chừng không sửa được, lúc đó đúng thật là rắc rối lớn.
"Vậy thì lúc nào nó về dẫn nó đến gặp ba má. Nhưng má nghe nói người bên Tây người ta sống phóng khoáng, sợ rằng..."
Tiêu Chiến lập tức chen vào nói:
"Má cứ yên tâm, em ấy là con nhà gia giáo, sẽ không bị ảnh hưởng bởi cuộc sống phóng khoáng bên đấy đâu."
Bà hội gật gật đầu không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn phải suy xét kĩ lại, khi thằng nhỏ kia về đây phải quan sát cho kĩ mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro