❝ 𝐤𝐢𝐢𝐧𝐳𝐞 ❞ | giai điệu


𝐤𝐢𝐦 "𝐤𝐢𝐢𝐧" 𝐤𝐢𝐢𝐧 𝐱 𝐜𝐡𝐨𝐢 "𝐳𝐞𝐮𝐬" 𝐰𝐨𝐨𝐣𝐞

kể từ giây phút ấy, chúng ta đã viết nên bản tình ca không lời, bản tình ca được chắp bút bởi âm nhạc và định mệnh.

♫⋆。♪ ₊˚♬゚.

1.

ánh đèn mờ ảo len lỏi qua làn khói thuốc, hòa vào tiếng nhạc dội xuống lồng ngực, quyện theo thanh âm hò hét như sóng vỗ vào nhau giữa biển người bất tận,... thật là một bức tranh thoát lạc làm sao.

trái ngược với sự vội vã của cơn mưa rào ngoài kia, không khí trong quán bar ấy thật sự chỉ có thể miêu tả bằng hai từ "náo nhiệt". cái chỗ nhỏ bé này sở hữu bầu không khí phấn khích hiếm hoi ở nơi thế gian xô bồ, nơi con người ta chỉ lo chạy theo cơm áo gạo tiền mà quên mất bản thân.

một thế giới thu nhỏ trong bốn bức tường xanh xám. ồn ào. sôi động. thở bằng âm nhạc, sống bằng cảm xúc.

choi wooje đứng giữa đám đông ấy, nhỏ bé và lạc lõng như một nốt trầm lạc giữa bản nhạc sôi nổi. tựa chú nai vàng nhỏ, ánh mắt em trong veo ngơ ngác, thân hình mềm mại bị đẩy nghiêng sang trái, dúi về phải, hết lần này đến lần khác.

người ta không cần hỏi, cũng biết em không thuộc về đây. người thường chỉ cần liếc mắt là biết có lẽ em sẽ phù hợp hơn với nơi được bao bọc bởi ánh mặt trời, nơi mà những thứ tăm tối nhất trong tâm hồn một người không thể chạm đến.

nhưng họ sai rồi. chỉ em mới biết, chính nơi đây mới là nơi choi wooje cảm thấy được sống, nơi em cảm thấy được là chính mình.

choi wooje yêu cái ồn ào được giấu kín trong tiếng nhạc, cái phấn khích của những con người xa lạ hòa nhịp cùng nhau. em yêu ánh sáng mờ ảo, mùi cồn thoang thoảng, yêu cả sự thô ráp, chân thật đến trần trụi nơi này.

và hơn tất cả em yêu thứ giai điệu bắt tai mà những người biểu diễn trên sân khấu kia đang chơi, chấp niệm với thanh âm mang lại cho em niềm đắm say vô bờ mang tên âm nhạc.

với em, âm nhạc là tự do không cần cánh, là khoảng trời không giới hạn, là nơi mọi cảm xúc được phép tồn tại. âm nhạc không phán xét cũng không nghi ngờ, chỉ có sẻ chia. nơi không ai hỏi em là ai, em từ đâu đến, bởi chỉ cần một đoạn giai điệu là đủ để kết nối.

vậy nên, khi nghe tin có một ban nhạc nổi như cồn sẽ biểu diễn ở đây vào tối nay, choi wooje biết mình không thể bỏ lỡ.

với tư cách là một vocalist của ban nhạc mới nổi dạo gần đây, em không chỉ đến để thưởng thức mà còn để học hỏi. xem điều gì đã khiến họ trở nên nổi bật giữa vô vàn ban nhạc ngoài kia, điều gì đã khiến người người khắp nơi ùa về mà tung hô họ đến vậy.

sau một hồi chen lấn đầy gian nan, em cuối cùng giành được vị trí đắc địa ngay trước sân khấu. và từ khoảnh khắc ban nhạc ấy cất lên nốt đầu tiên, em biết mình đã đúng.

âm nhạc của họ như một dòng suối mát giữa ngày hè, mạnh mẽ nhưng không vội vã, mượt mà nhưng không hời hợt. từng nhịp trống, từng đoạn riff, từng tiếng synth hòa vào nhau như thể họ chơi bằng một trái tim chung, như thể tất cả đều cùng một nhịp đập.

mặc dù thường khi xem một ban nhạc, vị trí center như vocalist hay guitarist sẽ có được sự chú ý đầu tiên nhưng điều khiến em không thể dứt mắt lại chẳng phải bất kỳ ai trong số họ mà chính là tay bass của đội.

người đó có đôi mắt to tròn, đen láy khẽ nhíu lại vì tập trung. dáng người anh ấy nhỏ, thậm chí có thể thấp hơn em cả cái đầu nhưng lại cực kỳ vững chắc, cho người ta cảm giác đáng tin cậy lại muốn dựa dẫm. mái tóc anh mượt mà, hàng mi dài, rung lên nhẹ nhàng dưới ánh đèn nhấp nháy. anh đứng đó lặng lẽ, điềm nhiên, từng ngón tay lướt trên dây đàn như đang kể lại một câu chuyện chỉ em mới nghe thấy.

không phô trương, không cần spotlight. nhưng em không thể rời mắt khỏi anh.

choi wooje không biết là thứ nhịp điệu trầm ổn ấy cuốn em vào, hay chính con người ấy đã chiếm lấy em.

chỉ biết... có điều gì đó đã lay động trong tim em.

choi wooje nghĩ em đã phải lòng anh mất rồi.

2.

kim kiin đã nghĩ buổi tối đó sẽ lại vô nghĩa như mọi buổi tối khác.

những ngày gần đây anh cứ lặp đi lặp lại một chuỗi nhàm chán: thức dậy, lướt mạng, ăn qua loa, ngủ vùi, rồi lại tiếp tục. không gì khiến anh thấy hứng thú, kể cả mấy trò drama rẻ tiền trên mạng cũng chẳng khơi gợi được cảm xúc gì ngoài một tiếng thở dài.

ting!

đang trong lúc anh sắp chán đến chết, bất chợt thông báo tin nhắn mới hiện lên:

chobibo:
kiin-hyung, anh đang làm gì vậy? ^v^

kim kiin nhìn dòng tin nhắn hiện trên màn hình đến từ jeong jihoon thì thở dài, quyết định mặc kệ mà chuẩn bị đánh một giấc.

chobibo:
hyung, em biết anh đang online, đừng có mà bơ em đấy nhé! anh mà bơ là em ăn vạ, em giãy nảy lên cho anh coi! )

kim kiin giật mình ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi mình hay không. ngay khi chắc chắn bản thân vẫn đang ở một mình trong căn ký túc tồi tàn, anh cho phép mình thư giãn, bực bội trả lời:

muốn gì?

chobibo:
yay, em biết ngay anh đang online mà \(^^)/

off đây.

chobibo:
ơ thôi đừng, nghe em nói đã T-T thấy bảo chỗ đầu phố có quán bar mới mở nhìn hay phết, tối nay đi không anh?

không.

chobibo:
ơ đi đi mà T-T mấy người kia bận hết rồi không ai chịu đi với em hết T-T

sao mày nghĩ anh cũng rảnh?

chobibo:
là rõ! dạo gần đây khoa kinh tế thi xong rảnh chết mẹ, em hỏi hết rồi anh đừng có mà lý do!

rủ geonboo đi.

chobibo:
boo dính bài cuối kỳ rồi...

thằng nhóc minkyu thì sao?

chobibo:
bài tập nhóm...

còn cha già?

chobibo:
tụ tập anh em xã đoàn...

"...", kim kiin thấy khó chịu rồi đấy.

chobibo:
đi mà anh TvT dù sao anh cũng chả có gì để làm thì giải khuây tí có sao đâu. mà ở đó nghe có ban nhạc ngon. chơi cực cháy. kiin-hyung không tò mò sao? (_)

...

chobibo:
đi mà, không em ăn vạ thật đấy.

day day cái trán bắt đầu nhức nhối của mình, kim kiin vứt điện thoại sang một bên mà không buồn trả lời tin nhắn thằng em trời đánh. đúng là có nghe cái quán bar mới mở đầu phố thật, tức là phía đầu kia con phố nơi quán bar anh làm việc và đúng là có cái tin chỗ đó chơi nhạc khá hay nữa.

thở ra một hơi dài, anh quyết định đầu hàng jeong jihoon mà chuẩn bị cho buổi tối hôm ấy. dẫu sao chuyện anh chẳng có gì để làm là thật, và con mèo cam kia cũng cực kỳ cứng đầu khi muốn làm cái gì đấy nên thà chiều nó còn hơn bị nó ám.

3.

tối hôm đó trời đổ mưa to, kim kiin cùng jeong jihoon đứng chen chúc cùng dòng người phía trong quán bar. liếc ngang liếc dọc một hồi anh đánh giá chỗ này chẳng khác nơi anh làm là bao, có lẽ sự thay đổi nhỏ nhoi là cách bài trí ở đây nom có vẻ dịu dàng hơn đôi chút.

bon chen được tầm 30 phút thì y như rằng thằng em báo đời của anh cứ tự nhiên mà nằm bẹp dí ở quầy pha chế, không biết đã nốc được bao nhiêu cồn vào người. khinh khỉnh nhìn con mèo cam lần cuối, kim kiin quyết định mặc kệ jeong jihoon mà tập trung vào nhiệm vụ chính cũng là lý do khiến anh đến đây - ban nhạc của quán bar này.

sau một lúc chen này lấn nọ anh cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái với vị trí của mình - nơi mà anh cho là có tầm nhìn khá tốt và hướng ánh mắt lên sân khấu.

và rồi ban nhạc bước lên sân khấu.

và rồi em bước ra.

cả không gian như im lặng một giây.

em không thuộc về nơi này - quá đẹp, quá sáng, quá thật giữa chốn ồn ào và giả tạo. giọng hát em cất lên như tiếng suối len qua vách đá, vừa trong trẻo vừa đầy nội lực, cuốn hút anh như thể mật ngọt, như thể ban phước cho đôi tai phàm trần của anh. kim kiin như ngây ngất mà lạc vào từng câu từ em hát, như kẻ khát tìm thấy nước giữa chốn sa mạc hoang vu, như con chiên ngoan đạo cuối cùng cũng tìm thấy đức tin của mình.

anh đứng đó, bất động, như bị thôi miên.

ánh đèn vàng chiếu xuống khiến em như phát sáng. hay có lẽ chính em đã phát sáng từ đầu. vẻ mặt vui vẻ trong trẻo của em thật rạng rỡ làm sao, nó ánh lên vẻ hạnh phúc thuần khiết khi được đứng trên sân khấu, được cống hiến cho âm nhạc.

ban nhạc của em thật sự tốt, không còn gì để bàn cãi. nhưng em... là linh hồn của nó.

em hát như thể trái tim mình đang cháy, như thể nếu không hát, em sẽ vỡ tan. và anh, một kẻ vô hồn, lại cảm thấy tim mình đập trở lại.

lần đầu tiên anh thấy biết ơn jeong jihoon đến vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy như nó đã ra một quyết định đúng đắn.

em à, em đã biến những điều không thể thành có thể đấy.

đưa con mèo cam vẫn còn vật vờ vì rượu trả về cho đứa bạn cùng phòng đang mơ màng vì bị phá giấc của nó, anh quay về thả mình lên chiếc giường êm ái. chỉ là... anh không còn thấy trống rỗng nữa.

trong đầu kim kiin, chỉ còn giọng hát em. hình bóng em. ánh mắt em.

kim kiin nghĩ... em đã đánh cắp trái tim anh rồi.

4.

em và anh - như hai nốt nhạc lặng lẽ tìm nhau giữa bản nhạc đời hỗn loạn.

gặp nhau là tình cờ. nhận ra nhau là định mệnh.

choi wooje là tên em.

kim kiin là tên anh.

khoảnh khắc ánh mắt ta chạm nhau, thời gian như ngưng lại.

giữa hàng trăm người, chúng ta chỉ thấy được nhau.

trời hôm đó mưa nhẹ, giống như cách em bước vào đời anh - nhẹ nhàng, nhưng không thể xoá bỏ.

"giai điệu của em."

"thanh âm của anh."

kể từ giây phút ấy, chúng ta đã viết nên bản tình ca không lời, bản tình ca được chắp bút bởi âm nhạc và định mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro