2


2.

Tôi nghĩ rằng mình đã từng sống, và đang dần chết.

Nhưng thưa quý vị, để kể về bản thân tôi thì chẳng có gì nhiều nhặn và cuốn hút cho lắm. Tôi sinh ra và lớn lên tại Hàn Quốc trong một gia đình có hai chị em, trong đó tôi là cả (dù rằng chúng tôi sinh đôi, và tôi chỉ lọt lòng trước em gái có vài phút) và sau đó gia đình tôi chuyển tới Cảng Marseille của miền Nam nước Pháp để định cư và sinh sống. Quan hệ của tôi với những thành viên trong gia đình không phải là quá tệ, nhưng gọi là thân thiết thì cũng chẳng chính xác, và khi cả nhà đều nảy sinh ý định trở về quê hương (có lẽ chỉ là để thuận tiện cho việc học tập của em gái tôi), thì tôi đã lắc đầu từ chối và quyết định chôn chân tại nước Pháp xinh đẹp và thơ mộng này một mình.

Xét về ngoại hình, tôi chỉ đơn giản là một thiếu nữ mới mười tám đôi mươi lúc nào cũng tròng trên người một cái tạp dề lợn cợn bột gạo và sực nức mùi dầu ăn - thay vì xỏ khuyên trên rốn và đủng đỉnh lắc xắc những món nữ trang sáng loáng ở trên người để tán tỉnh những gã lạ mặt ở quán bar - phần đông những người bạn đồng niên của tôi xem những thói này là chuyện thường ngày ở huyện, và họ chỉ trỏ vào cái áo trắng ngà lúc nào cũng đậm một mùi men nở chua chua của tôi để cười cợt - phải, thay vì đến những chốn ồn ã xa hoa đó thì tôi chọn ở nhà nấu nướng và điều hành một tiệm bánh mì nho nhỏ nằm gọn ghẽ bên cạnh gốc cây sồi.

Tôi đã từng bó buộc cuộc đời mình trong những tiết học ngao ngán và vô ích trên giảng đường để rồi nhận ra tất cả những việc này thật chẳng hơn gì là phí phạm thời gian, vậy nên tôi chọn thứ mà tôi giỏi nhất (ngoài môn Hóa học) là làm bánh. Chỉ qua một thời gian ngắn, tôi đã đọc hết tất cả những cuốn sách về nấu nướng ở trong thư viện thành phố, và khai trương cửa tiệm chỉ vài tháng sau đó với sự giúp đỡ của vài người bạn cũ, và cứ thế ung dung ôm cái lò nướng mà sống cho tới tận ngày hôm nay.

Cứ như một cố ý, tôi sống với nghề làm bánh mà chẳng mảy may quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh, và dần dần thì bằng một cách nào đó, cuộc sống của tôi cứ thế mà nhảy thẳng vào cái hố của sự nhạt nhẽo. Giá như tôi cứ yên vị ngồi ngay ngắn trong cái gian bếp của tôi thì tốt biết mấy, nhưng đáng buồn thay, tôi cứ liếc qua liếc lại những đám học sinh í ới gọi nhau đi học mỗi sáng ngày, và chúng ồn ào tràn vào trong tiệm của tôi để học nhóm hoặc giải đề cùng với nhau - cái lũ lắt nhắt ấy rốt cuộc cũng chỉ ngang tầm tuổi tôi chứ mấy - trong lúc tôi lụi cụi nướng bánh một mình thì bọn chúng cười rộn rã khắp các cả gian phòng để tranh nhau một lốc sữa khỉ tiệt nào đó và đút bánh cho nhau ăn; còn tôi, chỉ một hoặc hai phút sau đó, đã tức tối tự vấn mình rằng tại sao bản thân lại chọn lựa một cuộc sống tẻ nhạt và lẻ loi đến mức vậy: mở tiệm một mình, nướng bánh một mình, dọn dẹp một mình, và sau đó lại ăn cơm một mình, và đi ngủ trên chiếc giường neo đơn chẳng có gì ngoài một con gấu bông đã sờn vải, và sáng hôm sau mọi thứ vẫn lặp lại y hệt một cái máy đã được lập trình - mở cửa, nướng bánh, dọn dẹp, ăn cơm, đi ngủ - tất cả đều một mình.

Con người ta càng có nhiều thời gian rảnh thì lại càng thích tự hành hạ mình, trường hợp của tôi chính xác là như thế. Không thể đếm xuể bao nhiêu lần tôi đùng đùng nổi giận và quăng quật đồ trong gian bếp chẳng vì bất cứ lý do gì, tôi thích nổi giận vô cớ và đổ tội cho cái hoàn cảnh éo le không nơi nương tựa của tôi đã gây ra nông nỗi này, và thậm chí là phát ghen với những bà cụ lẩm cẩm chống gậy xuống mặt sàn đang vui vẻ trò chuyện với con cháu của họ - tôi thì lại chẳng có ai để bắt chuyện ngoài một con mèo mun đen như than chỉ thích rúc đầu vào giỏ hạnh nhân - tôi đặt tên cho nó là Haerin, cố nhiên tôi cũng chiều chuộng và ôm ấp nó hàng đêm, nhưng những tiếng grừ grừ nũng nịu của nó cũng chẳng thể xóa nhòa cái cảm giác cô đơn lạc lõng mà tôi vẫn giữ mãi ở trong tim.

Cho tới khi Phạm Ngọc Hân bước tới tiệm bánh của chúng tôi, và một tay gạt sạch hết tất cả những sầu não và ủ dột của tôi chỉ bằng một nụ cười đầy nắng.

Thoạt tiên, cả tôi và Haerin đều chẳng thèm đoái hoài gì đến em. Không thể phủ nhận rằng em rất xinh, rất cuốn hút và vui tính - nhưng điều tốt đẹp nhất xảy đến với một đứa con gái xinh đẹp chính là sự ngu ngốc - tôi nhìn em và tự nhủ thầm trong đầu câu nói đó của nàng Daisy, và thật tình mà nói thì sự chán ngán mà lũ con gái điệu đà son phấn trên trường lớp đã mang đến cho tôi là quá đủ để tôi có thể nhìn nhận về những ả õng ẹo diêm dúa vẫn thường xuyên lui tới cái cửa tiệm này bằng một con mắt khác.

Và cuối cùng thì kết quả là gì? Bùm, ngạc nhiên chưa, tôi ngay lập tức bị em đánh gục.

Những nàng bộn rộn váy vóc và ẻo lả ngả đầu vào vai người tình làm nũng, những mụ xinh đẹp không não lúc nào cũng trưng ra cái mặt phì nộn phấn trắng để châm chọc cái tạp dề ngả màu của tôi và cất giọng ca cẩm rằng trên đời chẳng có mấy người đàn ông chân chính - tôi khinh bỉ họ như một thứ bệnh dịch và còn chẳng thèm để những thứ vô vị và vặt vãnh đó vào tầm mắt; nhưng rồi em đột ngột xuất hiện, và tôi ngay lập tức chú ý đến bộ đồ giản dị và đống kẹp tóc đủ màu sắc mà em cài ở trên đầu, và với một đôi mắt lóe sáng, em nhảy bật người lên quầy pha chế và dõng dạc hô lớn: "HÉLAS!! (Chao ôi!!) CÁI BÁNH NÀY NGON QUÁ ĐI MẤT LUÔN ĐÓ CHỊ ƠI!!!!" Em hét lớn tới nỗi Haerin hốt hoảng va đầu vào cửa tủ và chạy thục mạng ra khỏi cửa tiệm, còn tôi thì giật mình đánh rơi mẻ bánh đang nhồi ở trên tay, ngơ ngác nhìn khuôn mặt sáng bừng của em cười tươi roi rói dưới ánh nắng nhập nhoạng lúc chiều tà, rối rít gật gật đầu cảm ơn tôi một lần nữa (trông y chang con lật đật), và vẫy vẫy tay chào tôi trước khi ra về sau khi bỏ vào lọ tip một cái kẹp tóc màu vàng chuối.

Cố nhiên là tôi không hề cố ý pha trò hay gắng gượng bắt chuyện với Hân, nhưng em cứ xông thẳng vào cửa tiệm của tôi và chạy ào đến gian bếp để hù dọa Haerin tội nghiệp và giấc ngủ ngắn ngày của nó, rồi sau đó lại cười toe toét khi tôi nghiêm nét mặt tỏ ý không vừa lòng, tuy rằng tôi không có ý chê những trò đùa của em là vô duyên, và rốt cuộc thì mục đích em nhảy thẳng vào căn bếp sực nức mùi bột men này (có lẽ) chỉ là để trò chuyện với tôi, và nài nỉ tôi dạy em cách làm những chiếc bánh thơm lừng.

Những tiếng rên ư ử của Haerin nhanh chóng biến thành những câu hỏi vu vơ không có lời giải đáp của Hân - bởi vì nó dè chừng tiếng cười lanh lảnh của em tới nỗi nhác thấy bóng Hân là nó cắm đầu chạy biến lên tầng hai; nhưng dù sao thì sau đó hai đứa bắt đầu làm thân với nhau nhiều hơn và sau cùng, tất cả tóm gọn lại bằng việc Hân ôm chặt con mèo mun mũm mĩm này ở trong tay và huyên thuyên hàng giờ với tôi về một mụ giáo viên nghiện sandwich (bánh kẹp) tới chết ở trên trường.

Ngoài việc kể hàng tá những chuyện chẳng ra đâu vào đâu, Hân còn đặc biệt thích việc đánh giá và nhận xét bất kỳ mẻ bánh nào tôi đưa ra, "Em đặc biệt không thích amande (hạnh nhân)." Em nói, và lè lưỡi với giỏ hạnh nhân mà Haerin đang chúi đầu vào ngửi ngửi. Ngược lại với Hân, tôi chết mê chết mệt cái vị chua chua ngòn ngọt của hạnh nhân và thậm chí, bằng tài năng nấu nướng thiên bẩm cùng thành tích vượt trội của mình trong môn Hóa học từ thời còn tới trường, tôi đã thành công sáng tạo nên một công thức làm bánh mì nướng từ bột hạnh nhân thơm phức. "Je m'en fou." (Chị chẳng quan tâm) Tôi đáp lại, và Hân lại bướng bỉnh lè lưỡi lần thứ hai, đưa tay lên vuốt vuốt mái đầu tròn xoe đang hít lấy hít để bột hạnh nhân của Haerin.

Nhưng thưa quý vị, chuyện Phạm Ngọc Hân có thích hạnh nhân hay không cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát. Con người là một sinh vật hay thay đổi ý kiến, và tôi từng nghĩ câu nói này quả là khôi hài - cho tới khi tôi nhận ra mình không tài nào tập trung vào những mẻ bánh rồm rộp nở ở trong lò mà không nghe thấy giọng hát lanh lảnh cao vút của Hân ngân nga bên tai nữa.

Quý vị có thể hỏi tôi rằng có bao nhiêu cách để rơi vào lưới tình với Phạm Ngọc Hân, và tôi sẽ điềm nhiên đáp lại rằng con số ấy có thể lên đến hàng triệu. Bắt gặp em ấy ở trên đường. Nhờ em ấy cầm hộ một khay bánh. Nhờ em ấy mở điện thoại lên mà xem giờ. Nói chuyện phiếm. Ngắm em ấy tán gẫu với con mèo của tôi qua hàng rào đã mửa đi một nửa chắn phía đằng sau sân nhà. Ngắm em ấy mải mê đuổi theo một con bướm bay vởn vơ quanh lọ hoa cắm trên quầy thanh toán. Ngắm em ấy mỉm cười một cách ngại ngùng và luồn tay vào tóc mai khi tôi gật gù khen rằng cái kẹp tóc màu vàng chuối của em trông thực sự dễ thương.

Tất cả những thứ luôn hiện hữu xung quanh người quý vị suốt từng ấy thời gian, nước, không khí, ánh sáng, quý vị có bao giờ cảm thấy chúng thực sự rất quan trọng không? Không, đúng không? Chúng ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng thứ chất lỏng vô vị và nhạt nhẽo như nước lọc có thể trở nên hấp dẫn ngang ngửa miếng gan ngỗng ngon tuyệt và đắt xắt ra miếng, không, trừ khi chúng ta vừa chạy marathon suốt nửa tiếng không ngừng nghỉ. Phạm Ngọc Hân đối với tôi cũng như thế đấy. Đến khi tôi nghĩ rằng em ấy không còn giữ nụ cười mà tôi luôn muốn trân trọng nhất đi chăng nữa, thì tôi lại bắt đầu phát điên hết cả lên khi nhớ về giọng nói trong trẻo của em ấy hằng đêm. Mỗi đêm, mỗi ngày, và mỗi sáng, tôi thức dậy với khuôn mặt tươi cười của em hiện lên đầu tiên trên màn hình khóa, và bụng tôi cồn cào đến thống khổ khi không được nghe câu chào thường niên của em vất vưởng qua gian bếp - quý vị sẽ chẳng bao giờ biết, những người bạn thân mến của tôi ơi, rằng nước và không khí quan trọng với quý vị tới nhường nào - giống như tôi của khi ấy chẳng thể hiểu nổi em ấy quan trọng với tôi biết bao nhiêu... Không, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết, cho tới khi những điều tuyệt diệu ấy không còn âu yếm bên cạnh chúng ta như thường lệ nữa. Tôi đã nổi cơn thịnh nộ với chính mình trong những ngày em biến khuất khỏi tầm mắt, và tất cả những việc ấy chỉ vỏn vẹn diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi - và giờ thì tôi tự chuộc tội cho chính bản thân tôi bằng cách đứng đằng sau gian bếp cũ kỹ này để ngắm nhìn em ấy đùa giỡn với con mèo mun, hai bím tóc đen tuyền vểnh ra phía sau dây váy, và em ngước mặt lên, chào tôi bằng một nụ cười hết sức rạng rỡ.

Nhưng việc tôi biết bản thân đã đem rơi vào lưới tình với Phạm Ngọc Hân thì cũng đâu có giúp ích gì cho cái tình cảm này đâu - cũng như chuyện tôi biết bản thân mình thích thức khuya thì cũng chẳng thể giúp tôi dậy sớm nổi - biết là một chuyện, còn hành động là một chuyện khác. Tôi không phải một khứa mồm năm miệng cười và càng không giống những ả son môi bép xép thích bày trò làm nũng với người tình như lũ con gái đồng niên, tất cả những gì tôi có thể làm là cống hiến toàn vẹn công sức và thời gian của tôi chỉ để ở bên cạnh em: nướng bánh cho em, trò chuyện với em, lắng nghe những vấn đề của em, rót cho em ly nước ấm dù cho em không khát, đan những vòng hoa đội đầu cho em dù tay tôi không khéo, và ngắm nhìn em thao thao bất tuyệt về đủ thứ chuyện ở trên đời trong khi tự nhủ với lòng mình rằng, ước gì khoảng thời gian này có thể kéo dài mãi mãi.

Tôi nghĩ rằng mình đã từng sống, và đang dần chết.

Chỉ là bỗng dưng một ngày em bước tới, và cứ thế, tôi đột ngột sống dậy và chẳng còn nhìn thấy Thần Chết khuất sau gáy nữa mà thôi.

Chúng tôi vẫn tiếp diễn những tháng ngày yên bình và nhẹ nhàng ấy trong gian bếp nhỏ chìm khuất giữa cái nhộn nhịp huyên náo của Cảng Marseille, đôi mày thẳng thớm của tôi vẫn chau lại trước điệu bộ nghịch ngợm và cái khẩu âm trệu trạo bắt chước giọng Paris của em, chúng tôi thường xuyên trò chuyện với nhau bằng tiếng Hàn là nhiều hơn tiếng Pháp, bởi vì chúng tôi cũng chẳng có mấy ai là đồng hương - và Hân thừa nhận rằng đấy là lý do tại sao em cứ xông thẳng vào tiệm để kiếm cớ bắt chuyện với tôi. Chúng tôi đã thân nhau tới nỗi không có quá tới hai ngày là không nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nửa kia, và ngay cả Haerin nhút nhát cũng không còn sợ sệt điệu cười lanh lảnh của em nữa, nó chỉ chăm chăm chúi đầu vào giỏ hạnh nhân mà mặc kệ sự đời.

Cho tới một ngày em bồn chồn kéo kéo vai áo tôi, và nhỏ nhẹ thủ thỉ rằng mình muốn học cách làm bánh. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro