04

Ngay khi Gyuvin và Gunwook đứng im lặng đầy căng thẳng, một cảm giác bất lực lặng lẽ lan tỏa trong không khí. Gyuvin, dù không thể quên được những tổn thương trong lòng, lại cảm nhận thấy sự quan tâm và bảo vệ từ Gunwook. Đó là điều mà từ lâu, em chưa bao giờ nghĩ sẽ có thể nhận được từ một người khác.

Gunwook nhìn vào Gyuvin, đôi mắt gã ngập đầy sự dịu dàng nhưng cũng đầy sự quyết tâm. Gã muốn bảo vệ em, dù biết rằng đó không phải là điều dễ dàng.

- Anh đưa em về nhà nhé?
Gã nhẹ nhàng đề nghị, giọng nói trầm ấm, như một sự trấn an cho những đợt sóng cảm xúc đang bùng lên trong lòng Gyuvin.

Gyuvin nhìn vào mắt Gunwook, rồi khẽ gật đầu. Cảm giác mệt mỏi như muốn nuốt chửng em, nhưng em biết rằng bây giờ, việc cần làm không phải là gặm nhấm nỗi đau, mà là tìm một cách để bước đi tiếp, dù là một bước nhỏ.

Trong khi đó, Hanbin đã ra khỏi quán bar, nhưng nỗi tức giận vẫn không rời khỏi hắn. Mọi chuyện xảy ra như một cơn bão đột ngột, khiến hắn không thể nào bình tĩnh lại. Hắn nhìn vào những ngón tay của mình, như thể còn cảm nhận được sự đau đớn từ những lời thách thức của Gyuvin và Gunwook.

Hanbin tự hỏi, liệu hắn có thể tiếp tục chấp nhận sự mập mờ này, hay sẽ phải làm rõ mọi thứ, dù có phải đối diện với những sự thật không dễ chịu?

Hắn bỗng nhớ lại cuộc gọi với Chương Hạo, với những lời nói ân cần mà hắn dường như không thể trả lời thẳng thắn. Tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy? Cảm giác như có một sự mâu thuẫn nội tâm mà hắn không thể giải quyết nổi.

Khi về đến nhà, Hanbin bước vào phòng và nhìn vào gương, đôi mắt mình phản chiếu lại như một dấu hỏi lớn, tự hỏi liệu mình có đang thật sự sống đúng với những gì mình muốn?

Gyuvin và Gunwook đã rời quán bar, và không khí giữa họ dần trở nên dễ chịu hơn một chút. Tuy Gyuvin vẫn cảm thấy một nỗi cô đơn lạ lẫm, nhưng có lẽ lần đầu tiên, em cảm thấy như mình không hoàn toàn bế tắc.

Khi Gunwook dừng xe trước nhà em, gã quay sang nhìn Gyuvin một lần nữa.

- Nếu em cần gì, anh sẽ luôn ở đây
Gã nói, giọng đầy chân thành.

Gyuvin mỉm cười nhạt, gật đầu nhẹ.

- Cảm ơn anh, Gunwook.

Gunwook nhìn em thêm một lúc nữa, rồi bước ra khỏi xe, để lại Gyuvin trong không gian yên tĩnh, nơi em có thể đối diện với chính mình.

Gyuvin bước vào nhà, đôi mắt còn đẫm lệ, nhưng trong lòng em dường như đã có một chút ánh sáng le lói, dù nhỏ bé.

Về phía Hanbin, đêm đó không phải là một đêm an tĩnh. Hắn không thể ngủ, tâm trí luôn quay cuồng với những suy nghĩ về Gyuvin, về những gì xảy ra giữa họ và những cảm xúc không thể giải quyết. Cũng như về Chương Hạo, người luôn xuất hiện trong những phút giây quan trọng nhất của hắn.

Có lẽ, giờ đây, Hanbin phải đối diện với sự thật. Một sự thật không phải ai cũng sẵn sàng chấp nhận.

Ngay cả khi Hanbin đã nằm trên giường, ánh sáng mờ ảo của đêm khuya xuyên qua rèm cửa, hắn chợt cảm thấy cơn say dần buông xuống, thay vào đó là một nỗi trống rỗng không thể lý giải. Hắn với tay lấy điện thoại, và không suy nghĩ gì thêm, gọi cho Chương Hạo.

Điện thoại reo vang vài lần, rồi đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Chương Hạo, trầm tĩnh như mọi khi.

- Alo?

Giọng của Hanbin lúc này hơi khàn, không còn sự lạnh lùng thường thấy. Hắn lè nhè, như thể đang đấu tranh với chính mình.

- Hạo... tôi xin lỗi.

Chương Hạo ngớ người một chút, rồi lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Giọng nói của Hanbin có chút lạ, không còn sự sắc sảo và bình tĩnh như thường lệ. Anh khẽ cười, lắc đầu dù không thể nhìn thấy hắn qua màn đêm

- Này không phải tôi nói say thì về nhà nghỉ ngơi cho tốt hả? Sao lại gọi tôi giờ này?

Hanbin im lặng một lúc, nhưng rồi giọng hắn lại vang lên, có phần yếu ớt hơn

- Tôi... nhớ em.

Chương Hạo nghe xong, mắt nhắm lại, khóe miệng nhếch lên. Anh biết rằng Hanbin không phải người dễ bộc lộ cảm xúc, và giờ phút này, điều đó khiến anh vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy thú vị.

- Hả? Anh nhớ tôi à?
Chương Hạo bắt đầu mỉm cười, nhưng giọng lại pha chút mắng yêu.

- Anh đã say đến mức nào rồi vậy đồ ngốc? Hay là đầu óc rối loạn rồi?

Hanbin khẽ thở dài, nghe được sự trêu chọc trong giọng nói của Chương Hạo, nhưng hắn vẫn không thể dừng lại. Lòng hắn như đang chất chứa quá nhiều cảm xúc chưa thể giải tỏa.

- Tôi biết.....nhưng... tôi không chịu nổi nữa. Tôi thật sự nhớ em, nhớ cách em luôn nhẹ nhàng với tôi... nhớ lúc em ở bên cạnh tôi...

Chương Hạo nhìn vào màn hình điện thoại, bật cười. Hắn quả thật đã say đến mức không thể kiểm soát nổi lời nói của mình.

- Cái đồ say rượu, còn nói linh tinh nữa.

Chương Hạo cười khẽ, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một chút sự dịu dàng, pha lẫn sự chăm sóc.

- Này, đừng có nói mấy cái câu vớ vẩn nữa. Anh uống say quá rồi, sao không nghỉ ngơi đi? Đừng có gọi cho tôi nữa, sáng mai tôi còn có buổi chụp ảnh, anh còn đến công ty đấy.

Hanbin cười khẽ, nhưng giọng hắn vẫn lạc đi một chút, cảm giác say xỉn dường như làm hắn dễ bị tổn thương.

- Hạo... đừng giận tôi, tôi chỉ... không biết làm sao... tôi nhớ em quá...

Chương Hạo thở dài, trong lòng cảm thấy một chút mềm lòng trước những lời thổ lộ bất ngờ này. Anh không thể giận Hanbin trong tình huống này, dù có chút bực bội.

- Anh có biết là anh đang nói gì không hả? Giờ thì đừng nói mấy câu đó nữa, sáng mai tỉnh dậy rồi sẽ thấy mình điên cỡ nào.

Chương Hạo mắng yêu, nhưng giọng điệu vẫn tràn ngập sự quan tâm.

- Ngủ đi, tôi không muốn nghe mấy lời lẽ ngớ ngẩn này nữa đâu.

Hanbin nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp trong giọng nói của Chương Hạo, như thể đó là liều thuốc an ủi duy nhất lúc này. Hắn nhắm mắt lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Hôm nay tôi chỉ muốn... biết rằng em không giận tôi... Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng tôi thực sự nhớ em, Hạo... thật sự đó.

Chương Hạo cười một lần nữa, lần này là một nụ cười ấm áp, không còn sự trêu chọc nữa.

- Được rồi, được rồi. Tôi không giận anh. Nhưng anh say quá rồi, phải đi ngủ ngay thôi, sáng mai chúng ta nói chuyện sau nhé?

Hanbin nghe xong, trái tim nhẹ nhõm hơn một chút, như thể một gánh nặng nào đó vừa được gỡ bỏ.

- Cảm ơn... tôi sẽ nghe lời...

- Đúng vậy, Hanbinie ngoan lắm, mau ngủ đi. Đừng làm phiền tôi nữa nhé, đồ say rượu.
Chương Hạo nói rồi tự ngượng ngùng cúp máy.

Hanbin bên này mỉm cười thành tiếng, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại và lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Hanbin tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi, đầu óc vẫn mơ hồ và hơi nặng nề. Cảm giác say sót lại đè nặng, khiến hắn phải mất một lúc lâu mới có thể lấy lại sự tỉnh táo. Khi hắn còn chưa hoàn toàn nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, chiếc điện thoại trên bàn chợt reo lên, làm hắn giật mình.

Là Chương Hạo.

Hắn ngập ngừng một chút trước khi bắt máy. Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Chương Hạo bên kia, anh dường như không để cho Hanbin kịp lên tiếng.

- Alo, anh đã tỉnh chưa đấy? Có mệt mỏi lắm không?

Hanbin nheo mắt, cảm giác như mình đang sống trong một cơn ác mộng, nhưng giọng Chương Hạo lại khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

- À... tôi ổn rồi. Nhưng sao em lại gọi tôi vào sáng sớm thế này?

Chương Hạo không vội đáp mà chỉ cười khẽ, giọng điềm tĩnh như thường lệ.

- Này tôi đã đặt canh và trà giải rượu cho anh rồi. Chút nữa anh chỉ cần xuống lấy, ăn vào sẽ thấy đỡ hơn nhiều.

Hanbin lúc này còn đang mơ hồ, bối rối không hiểu vì sao Chương Hạo lại đột nhiên quan tâm đến mình như vậy. Hắn chưa kịp hỏi thêm thì Chương Hạo lại tiếp tục

- Còn về chuyện tối qua, anh đã nói gì có còn nhớ không đấy?

Hanbin ngượng ngùng, bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Cảm giác đầu óc rối bời sau cơn say làm hắn muốn lẩn tránh ngay lập tức, nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thở dài.

- Tôi...thật sự xin lỗi. Tôi say quá, hóa rồ rồi mà ăn nói linh tinh.

Nghe vậy, Chương Hạo bật cười một trận, không giấu nổi sự hài hước.

- Anh đúng là ngốc hết chỗ nói. Nhưng thôi, đừng bận tâm quá. Cứ ăn đồ tôi đặt chắc chắn anh sẽ thấy khá hơn đấy.

Hanbin vò đầu bứt tóc, tự trách mình vì những lời nói say xỉn tối qua. Cảm giác ngượng ngùng vẫn đeo bám hắn, nhưng ít nhất là Chương Hạo không giận. Hắn chỉ biết mỉm cười một cách tự giễu.

- Cảm ơn...

Chương Hạo cười nhẹ một lần nữa, rồi tiếp tục nói.

- Chăm sóc bản thân đi, Hanbin. Còn nữa, đừng có mà say xỉn rồi gọi 'tỏ tình' tôi nữa nhé

Khi cuộc gọi kết thúc, Hanbin chỉ biết nhìn điện thoại một cách ngạc nhiên. Hắn không hiểu sao Chương Hạo lại chu đáo như vậy, nhưng trong lòng hắn có một cảm giác ấm áp lạ thường. Dù gì, ít nhất là có một người quan tâm đến mình như vậy.

Hắn tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong, rồi xuống nhà. Khi nhìn thấy đĩa canh và trà giải rượu đã được đặt sẵn ở cửa, Hanbin cảm thấy bất ngờ. Hắn không quên chụp một bức ảnh và gửi cho Chương Hạo kèm theo dòng tin nhắn

'Tôi sẽ ăn thật ngon. Cảm ơn vợ.'

Vừa gửi đi, ngay lập tức, một tin nhắn trả lời của Chương Hạo xuất hiện

- Đừng có mà gọi tôi là vợ! Tôi mà nghe thấy thêm lần nữa là tôi sẽ block anh đấy!

Hanbin đọc tin nhắn, rồi không nhịn được cười. Dù biết mình lại bị mắng, nhưng trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm hơn hẳn. Một phần là vì cái cảm giác quen thuộc trong những cuộc nói chuyện với Chương Hạo, dù có đôi chút trêu chọc và đùa giỡn, nhưng đó chính là những gì làm cho hắn cảm thấy như mình vẫn còn một chỗ dựa.

Hắn ăn canh, nhấm nháp trà giải rượu, trong lòng cảm thấy mọi thứ dần ổn định hơn. Không phải mọi chuyện đã được giải quyết ngay lập tức, nhưng ít nhất, hắn đã tìm thấy một chút an ủi và sự quan tâm mà mình đã quên lâu nay.

Cảm giác nhẹ nhõm mà Hanbin có được sau cuộc gọi sáng hôm đó kéo dài suốt cả ngày. Mặc dù đầu óc hắn vẫn hơi mơ màng vì cơn say, nhưng sự quan tâm của Chương Hạo khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn đã không còn cảm thấy cô đơn như trước đây, dường như có một ai đó thực sự quan tâm đến mình, và điều đó khiến hắn bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về mối quan hệ giữa mình và Chương Hạo.

Gyuvin, sau một đêm trằn trọc và mệt mỏi, tỉnh dậy với một cảm giác trống rỗng, nhưng cũng có chút yên bình. ắc.

Gunwook, dù không phải là tình yêu mà em mong đợi, nhưng đã cho em một sự an ủi lớn lao. Em không còn cảm thấy cô đơn như trước, nhưng em biết rằng mình vẫn chưa thật sự sẵn sàng đối diện với những cảm xúc khó khăn kia.

Khi nhìn vào gương sáng hôm nay, em không nhận ra bản thân mình nữa. Em cảm thấy mình đã thay đổi nhiều, nhưng không biết liệu sự thay đổi đó có mang lại điều gì tốt đẹp hay không.

Gunwook, trong một góc khuất trong tâm trí, vẫn lo lắng về Gyuvin. Gã biết rằng không thể thay thế được những mất mát mà em đã trải qua, nhưng gã vẫn muốn ở bên, muốn giúp đỡ em tìm lại sự bình yên.

Gã không cần một mối quan hệ hoàn hảo, chỉ cần Gyuvin có thể cảm nhận được rằng gã luôn sẵn sàng ở bên cạnh, bất kể điều gì xảy ra.

Chương Hạo, sau cuộc gọi sáng hôm đó cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Anh không thể hiểu được chính mình, vì sao lại quan tâm đến Hanbin như vậy. Tuy nhiên, sự quan tâm này không phải là điều gì quá xa lạ. Anh đã từng có những cảm giác tương tự với Hanbin, nhưng lại không muốn thừa nhận. Có lẽ, cái cách Hanbin bộc lộ cảm xúc trong cơn say khiến anh nhận ra rằng mình cũng đang bắt đầu có một sự kết nối nào đó với người đàn ông này.

Đêm đến, Hanbin lại không thể ngủ yên. Mặc dù đã có một buổi sáng khá nhẹ nhõm sau cuộc trò chuyện với Chương Hạo, nhưng cảm giác rối bời trong lòng vẫn không thể dứt. Hắn không thể quên những cuộc đối thoại với Gyuvin, những vấn đề chưa được giải quyết. Liệu có phải hắn đã bỏ lỡ điều gì quan trọng trong mối quan hệ này? Hay chỉ đơn giản là một sự nhầm lẫn trong cảm xúc?

Lại một lần nữa, hắn với tay lấy điện thoại, nhưng lần này, không phải là Chương Hạo. Mắt hắn nhìn vào tên Gyuvin trên màn hình, lưỡng lự một lúc rồi lại dập máy. Một cảm giác khó chịu ùa về, như thể hắn đang đứng giữa hai ngã rẽ mà không biết phải đi đâu.

Giữa những đêm dài đầy suy tư, Gyuvin nhận ra rằng dù những cảm xúc vẫn còn đan xen lẫn lộn, ít nhất em đã không còn cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. Sự hiện diện của Gunwook, dù không thể làm đầy khoảng trống trong lòng em, nhưng ít nhất cũng khiến em cảm thấy một chút an ủi.

Em bước ra khỏi giường và nhìn vào gương, khuôn mặt của em vẫn còn hiện rõ những dấu vết của sự mệt mỏi, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt em, một chút kiên cường, dù nhỏ bé, nhưng đủ để em nhận ra rằng mình có thể đối diện với những khó khăn phía trước.

Bất chợt, điện thoại của em rung lên. Là một tin nhắn từ Gunwook.

"Anh vẫn ở đây. Đừng ngần ngại nếu em cần gì."

Gyuvin mỉm cười nhẹ nhàng, lần đầu tiên sau nhiều ngày, em cảm nhận được một chút bình yên.

Trong khi đó, Gunwook ở một nơi nào đó trong thành phố, cũng đang chìm trong suy nghĩ của mình. Gã biết rằng mối quan hệ giữa mình và Gyuvin chưa bao giờ rõ ràng, nhưng gã vẫn muốn ở bên, muốn là chỗ dựa vững chãi cho em. Gã hiểu rằng em cần thời gian, và dù không biết bao giờ những cảm xúc đó sẽ trở thành gì, gã vẫn sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi.

Một ngày mới lại đến, và Gyuvin cảm thấy như mình đã sẵn sàng đối diện với thế giới một lần nữa. Không còn cảm giác rối bời hay mệt mỏi như trước, em quyết định ra ngoài, thử bước qua những ngả rẽ mà mình đã từng né tránh. Có thể sẽ có những khoảnh khắc đau đớn, nhưng em biết rằng mình sẽ dần học cách chấp nhận và bước tiếp.

Cũng vào lúc này, Hanbin vẫn còn vật lộn với chính mình. Những lời nói của Gyuvin vẫn văng vẳng trong đầu hắn, khiến hắn không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và em.

Liệu hắn đã làm đúng?

Liệu có điều gì mà hắn đã bỏ lỡ?

Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong tâm trí hắn, không cho hắn được yên ổn.

Cả ngày hôm đó, Hanbin cố gắng làm việc để phân tán sự chú ý khỏi những suy nghĩ rối ren, nhưng dù có làm gì, hắn vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lạc lõng và bối rối. Hắn quyết định nhắn một tin nhắn cho Gyuvin. Đó không phải là lời xin lỗi, mà chỉ là một cách để hắn tìm kiếm một chút giải thoát cho những cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình.

"Hôm nay em thế nào rồi?"
tin nhắn được gửi đi, đơn giản nhưng đầy sự quan tâm.

Một lúc sau, Gyuvin đáp lại, giọng điệu nhẹ nhàng, không quá nặng nề, nhưng cũng không thiếu sự dè dặt.

"Em ổn, cảm ơn anh."

Không có gì quá đặc biệt, nhưng Hanbin cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Đó không phải là một cuộc trò chuyện dài dòng, nhưng ít nhất hắn biết rằng Gyuvin đang ổn, và có lẽ, đó là điều quan trọng nhất trong lúc này.

Trong lúc đó, Chương Hạo cũng không rời khỏi tâm trí hắn. Những ngày qua, hắn luôn cảm thấy sự hiện diện của Chương Hạo như một điểm tựa vững vàng, giúp hắn vững bước qua những chặng đường khó khăn. Hắn không thể phủ nhận rằng, dù có nhiều điều phức tạp trong lòng, sự quan tâm của Chương Hạo đã khiến hắn cảm thấy như mình không còn đơn độc trong thế giới này.

Nhưng, liệu sự kết nối này có phải là tình yêu hay chỉ là một sự dựa dẫm vô thức?

Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ, và Hanbin biết rằng, hắn vẫn cần thêm thời gian để tìm ra câu trả lời cho chính mình.

Cả Gyuvin và Hanbin, dù ở hai con đường khác nhau, nhưng cả hai đều đứng trước một ngã rẽ, nơi họ phải đối diện với những cảm xúc mà họ chưa thể lý giải hoàn toàn. Nhưng trong sự bối rối ấy, cả hai đều nhận ra rằng đôi khi, không cần phải tìm ra ngay câu trả lời. Chỉ cần một bước nhỏ, một chút an ủi, là đủ để họ tiếp tục bước đi.

Cả Gyuvin, Gunwook, Hanbin và Chương Hạo, họ đều ở những ngã rẽ khác nhau trong cuộc sống, nhưng có lẽ, vào một thời điểm nào đó, tất cả sẽ tìm thấy nhau, hoặc ít nhất, sẽ tìm thấy sự bình yên trong chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro