.☘︎ ݁˖ ánh dương (1)


𓍯𓂃

𓍯𓂃
warn: gương vỡ tìm được nhau =))

Wangho chưa từng thấy Jihoon như vậy. Công tử thiếu gia luôn luôn hào hoa phong nhã, khéo léo lịch thiệp. Hôm nay lại để áo quần xộc xệch, lười biếng tựa vào sô pha. Cô gái xinh đẹp nhuộm tóc hồng to gan ngồi ở trên đùi hắn, ngửa mặt hôn nồng nhiệt. Trên mặt hắn nhiễm men say, đáy mắt đã một mảnh ý loạn tình mê.

Nhưng còn có thể ở một khắc cuối cùng nghiêng mặt, làm cho nụ hôn kia có thể rơi vào bên cạnh mặt.

"Jihoon, anh làm như vậy, không sợ Wangho biết sao?"

"Chỉ nếm thử thôi."

Jihoon thần sắc tản mạn: "Cậu ta biết thì sao."

"Cũng đúng, hai người quyết định tổ chức hôn lễ, thiệp mời đã phát xong rồi."

"Cậu ta ngoan ngoãn như vậy, cùng lắm cũng chỉ khóc một chút."

Jihoon châm điếu thuốc, cười đến không thèm để ý chút nào:

"Trong lòng tôi biết rõ, kết hôn đương nhiên vẫn phải cưới kiểu ngoan ngoãn như cậu ấy."

"Nuôi tiểu tình nhân, lại phải quyến rũ yêu kiều mới thú vị."

Một trận cười vang, hỗn độn không chịu nổi. Jihoon hơi nhếch môi, nhéo khuôn mặt mềm mại của cô gái trên người:

"Lấy đồ múa ba lê của em thay vào, mua vui cho bọn họ đi."

Cô gái cười rất duyên dáng: "Nhưng người ta chỉ muốn mặc cho một mình anh xem thôi." Jihoon cũng cười, ý buồn cười cũng không chạm tới đáy mắt: "Nghe lời, đừng để tôi mất hứng." Cô gái kia bĩu môi đi thay quần áo.

....

Wangho đứng ngoài cửa một lúc lâu, có người đi ra nghe điện thoại, mới nhìn thấy cậu.

"Chị dâu tới rồi?"

"Jihoon uống say rồi, vừa rồi còn nhắc tới chị dâu đấy." Wangho lùi lại một bước: "tôi sẽ không vào."

"Sẽ không làm phiền anh ta xem khiêu vũ." Người nọ có chút xấu hổ, nhất thời không nói gì. Có lẽ đây là lần đầu tiên wangho cáu kỉnh, khiến họ rất bất ngờ. Đúng như lời bọn họ nói, wangho nổi tiếng rất ngoan ngoãn. Trong khoảng thời gian này Jihoon làm loạn lên đến cực điểm, người bên cạnh cũng có thể nghe thấy. Nhưng mỗi người đều khuyên cậu nên nhịn đi.

"Người đàn ông nào mà không ra ngoài chơi một chút chứ, ít nhất Jihoon đối với con cũng rất để tâm."

"Chuẩn bị làm hôn lễ, con phải lấy đại cục làm trọng, giữ thể diện hai nhà đi!"

Wangho chỉ cảm thấy buồn cười, thể diện hai nhà, lại muốn một mình cậu là người bị hại sao?

"Các người chơi đi, tôi về trước đây."

"Chị dâu, Jihoon cũng chỉ lấy mấy chị gái ra để giải sầu......"

"Đừng đi theo tới đây." Wangho nhịn nước mắt, xoay người đi thật nhanh. Chỉ vừa đi tới thang máy, lại bị một người ngăn lại. Trong lúc giơ tay lau nước mắt, wangho nhíu mày nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Là Sanghyeok, tên lơ đãng có tiếng trong giới nhà giàu.

Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen và quần dài cùng màu, khóe miệng ngậm một điếu thuốc. Ánh mắt nhìn wangho, có chút không kiêng nể gì. Cách ăn mặc của hắn có vẻ không hợp với phong cách nơi này.

Wangho đã nghe rất nhiều tin đồn xấu về hắn. Theo bản năng, cũng có chút đề phòng lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.

"Bé ngoan......"

Sanghyeok bỏ điếu thuốc, nhướng mày nhìn cậu: "Có dám phản nghịch một lần không?"

Wangho mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen nhạt cổ vuông nhỏ. Mái tóc đen cùng kiểu trang điểm nhẹ nhàng trăm năm không thay đổi. Là một thanh niên tính nữ trong mắt người lớn.

Nhưng cũng là kẻ đáng thương bị người ta chế giễu. Sanghyeok mặt mày bướng bỉnh, trên môi còn có một vết thương mới. Ở trên khuôn mặt đẹp trai kia, càng thêm vài phần lẳng lơ.

Wangho vốn không muốn phản ứng. Nhưng Sanghyeok lại cười, cụp mắt mỉa mai: "Quên đi, biết em không dám, không còn sức đâu."Wangho xoay người một nửa, lại xoay trở lại "Ai nói tôi không dám."

Sanghyeok ném chìa khóa xe trong tay: "Đi theo tôi?" Wangho nắm chặt túi, vai lưng thẳng tắp nhìn thẳng vào thang máy. Sanghyeok cười một tiếng, cũng đi theo vào thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Sanghyeok đưa tay chế trụ eo cậu

Trực tiếp ôm cậu vào trong lòng hắn. Mùi vị trên người hắn rất khác với Jihoon. Khí tức hormone mãnh liệt đến bùng nổ. Ngay cả mùi thuốc lá cũng càng thêm nồng đậm. Wangho nhất thời có chút không thích ứng, nhẹ nhàng ho vài tiếng. Sanghyeok trên cao nhìn xuống, nhìn cậu một cái: "Yếu ớt."

"Là mùi thuốc lá trên người anh quá nồng." Wangho nhíu mày muốn đẩy hắn ra. Lực đạo trên tay Sanghyeok lại nặng hơn vài phần: "Uất ức cho em rồi, lát nữa tôi sẽ đi tắm." Tắm cũng vô dụng, vẫn còn có mùi. Wangho nghiêng mặt, cau mũi cố gắng tránh xa hắn một chút.

Sanghyeok cười một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu hôn wangho một cái: "Hôm nay bỏ đi, được không tổ tông?" Trên mặt cậu bỗng trở nên khô nóng. Mười chín tuổi đính hôn với Jihoon. Cho đến nay đã là bốn năm đính hôn rồi. Vậy mà, Sanghyeok lại là người đàn ông đầu tiên hôn cậu ngoài hắn ra.

Đến ga ra, hơi nóng trên người wangho vẫn chưa rút đi. Sanghyeok lái một chiếc Hummer. Chạy ra khỏi nội thành đi vào đường núi, tốc độ xe tăng vọt, cuối cùng dừng ở điểm cuối cùng của đỉnh núi. Trái tim wangho đập rất nhanh, khó chịu rồi lại kích thích. Loại khoái cảm này, khó có thể hình dung.

Sanghyeok mở cửa xe, đỡ wangho xuống xe: "Còn đứng vững không?" Chân wangho có chút mềm nhũn, nhưng còn miễn cưỡng đi được, liền đẩy tay hắn ra đi về phía trước.
Đài quan sát trên đỉnh núi có thể nhìn ra toàn bộ thành phố. Đèn đuốc vạn nhà đều ở dưới chân, đỉnh đầu là bầu trời sao mênh mông, lung linh rực rỡ.

Trong lòng tích tụ những buồn bực kia, bỗng nhiên liền tiêu tán hơn phân nửa. Sanghyeok đứng bên cạnh wangho, lấy hộp thuốc lá ra. Chợt nghĩ đến cái gì, dứt khoát nặn hộp thuốc lá thành một cục, ném đi. Wangho nhìn hành động này của hắn, không biết như thế nào liền nở nụ cười.

"Cười cái gì?"

Giọng Sanghyeok có chút hung dữ. Hắn xoay người, đưa tay bóp cằm cậu.

"Wangho, em cười như vậy, tôi sẽ nhịn không được ở chỗ này làm em luôn đấy."

...

Nghe nói lúc Sanghyeok lên trung học đã có bạn gái. Hắn thay đổi bạn gái không ngừng nghĩ. Nhưng lớn lên rất đẹp trai, phần lớn là các tiểu cô nương kia khóc nức nở nói muốn theo hắn. Kỳ thật trong lòng wangho có chút thấp thỏm, nhưng lại ra vẻ trấn định.

"Sanghyeok, anh không có bệnh gì chứ?"

"Thế nào, có muốn tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân không?"

Sanghyeok nắm cằm cậu cúi người, hơi thở cực nóng lướt qua vành tai.

"Lúc này mới sợ, không cảm thấy hơi muộn rồi sao?" Hắn vừa nói như vậy, wangho thật sự không khỏi sợ hãi. Đưa tay dùng sức đẩy hắn: "Sanghyeok, tôi muốn về nhà..."

"Được."

Hắn ngược lại buông lỏng tay, thân hình cao lớn rắn chắc lười nhác tựa vào lan can. Thanh âm lười biếng lộ ra vẻ xấu xa: "Muốn về nhà, tự mình trở về đi." Wangho nén giận, hung hăng trừng hắn một cái, xoay người muốn đi xuống núi.

"Mấy ngày hôm trước có một nghi phạm giết người liên hoàn đã trốn thoát."

"Nghe nói trốn tới ngọn núi này."

Nghi phạm kia chuyên tìm trai xinh gái đẹp ra tay, hãm hiếp... xong rồi sẽ phanh thây.

"Sanghyeok!"

Bước chân của wangho cứng rắn dừng lại. Một trận gió thổi tới, wangho sợ tới mức không để ý tới những thứ khác, xoay người chạy tới trước mặt Sanghyeok. Hắn cười to, rồi một tay ôm lấy cậu.

Mà cậu thì còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi, Sanghyeok đã chế trụ gáy cậu, hôn sâu xuống. Lúc đầu wangho chống cự và tiếp tục phản kháng. Môi Sanghyeok còn bị wangho cắn một cái, thấm đẫm máu.

"em!."

Hắn giơ tay lau máu, ánh mắt nhìn wangho lại có chút lạnh lẽo. Wangho đỏ mắt, vừa sợ vừa uất ức: "tôi muốn về nhà..."

Sanghyeok bỗng nhiên nở nụ cười: "Về nhà, sau đó tiếp tục làm con rối?"

"Wangho, em có thể chịu đựng đến mức nào?" Nghe vậy, Wangho ngơ ngẩn. Jihoon là con ngoan trong miệng người lớn, tuổi trẻ tài cao, nho nhã lịch sự. Nhưng bộ mặt thật bên trong lại không được như vậy. Tất cả mọi người đều khuyên cậu phải chịu đựng, không ai khuyên hắn không nên khiến vợ tương lai bị tổn thương.

Chỉ vì, jung gia địa vị cao hơn, là Han gia muốn trèo cao? Tại sao wangho phải chịu đựng những thứ này? Cũng vì thiệp mời đã phát ra rồi, ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ. Không ai quan tâm một con rối có buồn hay không. Một đứa trẻ mất mẹ đồng thời mất cả cha. Không ai thương cảm, không ai làm chỗ dựa, cho nên cũng không có tư cách khóc lóc.

"Wangho."

Ngón tay có chút thô ráp của Sanghyeok, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cậu.

Lúc hắn cúi đầu hôn xuống, wangho nghe được một câu rất nhẹ: "Đừng khóc, sau này có tôi thương em."

Sanghyeok đưa wangho về nhà hắn. Hắn sống một mình trên tầng cao nhất của một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố. Lúc vào cửa wangho để ý một chút, hình như không có dấu vết của phụ nữ. Hắn tắt điện thoại của cậu và bảo cậu hãy đi tắm.

Sau khi tắm xong, hai người có uống một chút rượu vang đỏ trên sân thượng. Wangho hiếm khi chạm vào rượu, vì vậy ngay cả bản thân wangho cũng không biết. Dáng vẻ bản thân uống say, hóa ra là như vậy. Áo ngủ của Sanghyeok bị cậu lột ra.

"tôi muốn kiểm tra trước một chút, anh có sạch sẽ hay không." Trong miệng wangho lẩm bẩm, động tác trên tay cũng không ngừng. Sanghyeok lúc đầu giống như có ngăn cản một chút, nhưng bị wangho trừng mắt đẩy tay ra. Dứt khoát cũng mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.

Dáng người Sanghyeok thật sự rất đỉnh. Màu da hơi đen, đường nét cơ bắp rắn chắc mà lại không thô kệch, còn có cơ bụng sáu múi. Wangho đưa tay chọc chọc, lại rời tay đi xuống.

"Wangho......"

Sanghyeok nắm lấy ngón tay em. Thanh âm của hắn có chút khàn khàn:

"Em nghĩ cho kỹ, xuống thêm một chút nữa, em hoàn toàn không quay đầu lại được."

"Anh sợ sao?"

"Hay là anh chột dạ?"

Wangho ngồi trên đùi hắn, vỗ vỗ cơ bụng hắn. Từ trên cao nhìn xuống hắn: "Sợ tôi kiểm tra ra anh không sạch sẽ sao?" Sanghyeok bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười lần này không giống mấy lần trước.

Thuần túy, rồi lại sung sướng, vui sướng phát ra trong tim. Wangho cảm thấy cả người kích động một chút.

"Anh thật là đẹp trai."

"Wangho, em kiểm tra đi."

Hắn buông tay ra. Wangho khó khăn lắm mới rời mắt khỏi mặt hắn.

Sau đó từ tấc từ tấc từ bụng dưới đi xuống.

"Ừm......"

"Sanghyeok, nó thoạt nhìn... có chút đáng yêu." Sanghyeok đột nhiên ho khan. Trong nháy mắt tiếp theo, wangho trực tiếp bị hắn ôm ngang. Thân thể hai người bọn họ rơi vào chiếc giường lớn mềm mại.

Sanghyeok giữ chặt mười ngón tay wangho, có chút ngang ngược mạnh mẽ hôn lên:

"Wangho, em lập tức sẽ biết, nó đáng sợ cỡ nào."

.......

Jihoon trở về phòng lúc ba giờ sáng. Khi cô gái nhảy ba lê kia thay quần áo đi ra khiêu vũ. Không khí trong phòng trong nháy mắt đã lên tới đỉnh điểm. Cảm xúc của hắn bắt đầu hạ xuống.

Đã gần hai giờ. Wangho không có một cú điện thoại, không có một tin nhắn wechat. Ước chừng đã sắp kết hôn, hắn dung túng chính mình, có chút quá mức. Wangho chắc chắn sẽ biết, nhưng tính tình cậu mềm yếu, người trong nhà lại không tốt với cậu.

Cậu luôn luôn rất lệ thuộc vào hắn. Giống như bạn bè nói, tức giận, chỉ cần dỗ dành một chút là xong. Hắn biết mình có chút quá phận, nhưng cũng không có quá nhiều bất an. Không điện thoại và không wechat cũng không quan trọng, Wangho nhất định còn chưa đi ngủ. Đang chờ hắn về nhà.

Jihoon bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mặt có chút tẻ nhạt vô vị. Từ nhỏ Wangho cũng từng học múa ba lê. Nhưng khi cậu nhảy ba lê, nhất định sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Phải hình dung như thế nào đây, thuần khiết. Đúng, chính là thuần khiết. Người như vậy, mới là người mà hắn muốn cưới, mới xứng làm vợ của hắn. Khi tài xế đưa hắn về phòng, cả căn nhà đều không có ánh sáng.

Jihoon khẽ nhíu mày.

Lúc xuống xe, không khỏi có chút bất an. Hắn bước vào gian nhà chính, đi qua phòng khách, lên phòng ngủ chính ở tầng hai. Cửa phòng ngủ chính mở một nửa, hắn đi vào, bật đèn.

Ánh sáng ấm áp phủ kín căn phòng. Trên giường cưới to như vậy, chăn trải đều, Wangho không có ở đây. Men rượu của Jihoon đột nhiên tỉnh hơn phân nửa. Hắn bước nhanh đi vào phòng tắm, lại từng phòng từng phòng mà tìm tới.

Không ai cả.

Cuối cùng hắn dừng bước, gọi điện thoại cho cậu. Lại nhắc nhở tắt máy. Jihoon bỗng nhiên cảm thấy một trận phiền não nói không nên lời. Hắn ném điện thoại xuống, kéo cà vạt ra, ngồi trên sô pha. Wangho chắc hẳn thật sự rất tức giận, hắn nghĩ có thể cậu sẽ về Han gia.

Đúng, cậu cũng chỉ có thể về Han gia. Jihoon bỗng nhiên an tâm hơn. Người nhà họ Han chỉ có thể khuyên cậu lập tức trở về, họ càng ngóng trông hôn lễ này. Hắn mệt mỏi và đau đầu dữ dội.

Nếu Wangho ở nhà, sẽ nấu canh cho hắn, mát xa, xả nước tắm rửa. Nhưng tối nay cậu không có ở đây. Nhưng không sao, muộn nhất là sáng mai. Han gia sẽ đích thân đưa cậu về.

Mà lúc này đây, hắn có chút áy náy, cho nên, hắn sẽ dỗ dành cậu thật tốt. Trước mặt gia đình cậu, cho cậu đủ thể diện. Cậu rất dễ dỗ, hắn biết rõ ràng hơn ai hết.

Lúc wangho tỉnh ngủ, đã gần giữa trưa. Trong phòng rất yên tĩnh, Sanghyeok cũng không biết đi đâu. Wangho lại nằm một hồi, mới lười biếng rời giường. Rửa mặt xong ra sân thượng hít thở không khí. Lại thấy bên vườn hoa dưới lầu, Sanghyeok đang cởi trần rửa một chiếc xe phân khối.

Ánh mặt trời ấm áp, trong bọt nước phun ra từ súng phun nước áp suất cao thậm chí còn mơ hồ hiện ra một tia cầu vồng.

Nhưng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, vẫn là Sanghyeok. Cơ bắp màu mật lại rắn chắc, đường nét rõ nét. Một cái quần jean đơn giản, thắt lưng quần có chút hơi lỏng lẻo, lộ ra đường cong rắn chắc hữu lực của hắn.

Wangho không khỏi nhớ tới những chuyện hoang đường tối hôm qua. Sau đó biểu hiện của hắn ở trên giường, ngược lại phù hợp với bề ngoài và nhân cách của hắn.

Wangho thậm chí không thể nhớ mình đã ngất bao nhiêu lần. Mà Sanghyeok lại liên tục hỏi cậu: "Wangho, nó có đáng yêu không?"

Lúc hai má wangho đang nóng bừng lên, Sanghyeok đã tắt ống nước, tùy ý nhìn lên lầu. Tầm mắt cùng hắn chạm nhau, wangho chỉ cảm thấy mặt càng đỏ.

Theo bản năng muốn quay đi, Sanghyeok lại gọi tên cậu: "Wangho." Hắn tựa người vào xe, tiện tay đem mái tóc hơi ẩm vén về phía sau. Toàn bộ khuôn mặt đẹp trai kia hoàn toàn lộ ra. Dưới ánh mặt trời, hắn hướng tới chỗ wangho cười đến vui vẻ rồi lại có chút đắc ý.

Sự đắc ý kia, làm cho người ta hận đến có chút ngứa răng. Nhưng đáy lòng lại tràn ra, rồi lại là chua ngọt vô hạn. Wangho trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro