⟢ chú hai
Wangho được chú ấy bế vào phòng ngủ. Trong lúc say rượu, wangho nắm lấy cà vạt của Sanghyeok: "Eunjung đâu? Tại sao cô ấy không trở về cùng chú?"
Sanghyeok đặt gối sau đầu em: "Han Wangho, cháu không ngoan, ai cho cháu dũng khí uống rượu?
Wangho bĩu môi: "Còn ai nữa, cô giáo Eunjung của chú đó."
Sanghyeok: "..."
Sanghyeok đứng dậy muốn rời đi, lại bị wangho túm lấy góc áo sanghyeok
"Cô giáo Eunjung của chú đâu?"
Sanghyeok không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Bọn chú đã chia tay" một cách nhẹ nhàng.
Wangho thực sự không thể tin được những tin tức tốt mà em vừa nghe, phần lớn rượu trong tâm trí đã tỉnh táo, và một nửa còn lại chỉ muốn hát "Happy Breakup" trên giường và múa Yangko. Nhưng wangho cố kìm lại.
Wangho giả vờ an ủi sanghyeok: "Không sao đâu, lần sau sẽ tốt hơn, lần sau sẽ tử tế hơn..." Thực ra trong lòng wangho muốn đốt bảy bảy bốn chín phát pháo hoa.
Sanghyeok nhướng mày, đột nhiên dùng một tay đè lên vai wangho, đẩy đến đầu giường: "Han Wangho, sao chú thấy cháu đang rất vui vậy?"
Mùi rượu bao trùm khiến wangho choáng váng, nhìn thấy môi anh, nhịn không được muốn hôn trực tiếp: "Không có a, cháu nói nhầm đó."
Kể từ đó, thay vì trốn tránh Sanghyeok, wangho bắt đầu quấy rầy anh một cách mạnh mẽ. Wangho mặc một chiếc áo cánh ngắn mới, và cố tình lướt qua mắt sanghyeok. Anh không nhìn nó dù một lần.
Được lắm.
Nhưng khi wangho định ăn mặc thế này đi ra ngoài, sanghyeok đặt máy tính trên tay xuống, dùng giọng điệu khiến wangho phản bác nói: "Đừng mặc thế này, thay đi!"
Wangho xông vào phòng sanghyeok và yêu cầu sanghyeok thổi tóc cho wangho như một đứa trẻ.
Wangho trực tiếp đi tới, đặt máy sấy tóc vào tay anh ta:"Sanghyeok, chú bị điếc rồi!"
Sanghyeok gõ màn hình máy tính trên bàn, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cười khẽ: "Wangho đừng làm ồn, chú đang livestream"
"Hả?" Tim wangho đột nhiên chùng xuống, còn mặt wangho thì đỏ bừng.
Wangho thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đang tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
_ Sập nhà rồi sao? Nam diễn viên ở chung với người yêu?
_ Em trai không có tay sao? Bắt ảnh đế sấy tóc dùm?
_ Sanghyeok yêu nam nhân à, có phải quá ... ấy không!
Sanghyeok cau mày và yêu cầu quản lý đuổi những người nói chuyện nhảm nhí, sau đó giải thích:"Không phải, đó là cháu của tôi."
Wangho đang rón rén rời khỏi đây, khi nghe đến từ "cháu" wangho bất giác đứng yên.
Khi wangho ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt trượt xuống. Hôm sau là cuối tuần nhưng Sanghyeok đến công ty từ sớm. Wangho thì ngủ say, đang mơ màng thì nhận được cuộc gọi từ anh.
"Wangho còn ở nhà không?"
"Sao, nhớ cháu rồi?"
Đầu dây bên kia tạm dừng: "Đừng nháo nữa, sợi dây chuyền chú cần đeo khi quay phim bị rơi xuống giường, cháu gửi đến công ty cho chú được không?"
Công ty của Sanghyeok?
Wangho nói được và nhảy ra khỏi giường mà không mở mắt. Đứng trước một công ty cao chọc trời, wangho không khỏi thở dài: Ước gì trong cuộc sống, giàu có và tự do.
Đột nhiên, một cô bé đeo khẩu trang kéo wangho lại, cười nói: "Em trai ơi, em đến gặp Sanghyeok đúng không?"
Wangho gật đầu:"Sanghyeok phái cô đến đón tôi hả?"
Em ấy liếc nhìn wangho, kéo wangho lại rồi đi về phía cửa phụ: "Đi theo em."
Nhìn cửa phụ, trong lòng wangho có chút thất vọng, người nhà mình mà không thể đi cửa chính sao?
Tuy nhiên, wangho thậm chí còn không đi vào cửa phụ, bởi vì wangho đã bị chụp thuốc mê bởi một người nào đó với chiếc khăn tay.
Khi wangho mở mắt ra lần nữa, em cảm giác có thứ gì đó bị nhét vào miệng, tay, mắt cá chân và cổ của mình bị trói chặt vào ghế.
Toàn thân chỉ còn lại một đôi mắt có thể tự do nhìn, cũng chỉ có thể xoay người. Cô gái đeo mặt nạ đen đang nhìn wangho hung dữ: "Muốn tìm Sanghyeok? cậu là ai?"
Nói xong, một thứ gì đó lạnh lẽo áp vào mặt wangho.
Là một con dao! Vẫn còn một ánh sáng lạnh buốt, phản chiếu bộ dạng bất lực và lộn xộn của em. Wangho trợn đôi mắt to ra, từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào kinh hoàng.
Khi con dao ngày càng đến gần, wangho lắc đầu nguầy nguậy, thở hổn hển vì căng thẳng.
Đồng thời, wangho nhận ra rằng em ấy là fan cuồng bất hợp pháp của Sanghyeok!
Chắc là em ấy đã ngồi xổm ở đó, chờ con mồi cắn câu. Thật không may, wangho đã đụng phải cô ta ngay lần đầu tiên đến đó!
Có vẻ như wangho thực sự phải tìm hiểu những tin tức quan trọng khi quay trở lại.
"Xem dáng vẻ đáng thương của cậu, cậu sẽ không..."
Cô gái nhỏ đột nhiên tới gần:"cậu là đang dụ dỗ Sanghyeok sao?"
Đúng là một người điên!
Mắt wangho đảo khắp nơi, cố gắng tìm lối thoát.
Đột nhiên wangho nhìn thấy góc của căn phòng này, và đồng tử của wangho giãn ra ngay lập tức.
Nó đóng cửa và tối tăm, ngoại trừ một nơi có ánh sáng.
Dưới tia sáng đó, hình ảnh của Sanghyeok được dán khắp nơi.
Sanghyeok khoe cơ bắp như một người mẫu, phi nước đại trong bể bơi và thậm chí còn có những cảnh quan hệ tình dục!
Đôi mắt nhợt nhạt đó tràn đầy dục vọng hoài cổ, và đang âu yếm hôn người phụ nữ trong vòng tay anh.
Wangho chưa bao giờ thấy sanghyeok như thế này! ! ! Ngay lập tức, sự ghen tị và đố kỵ đã lấn át nỗi sợ hãi, và wangho tức giận đến mức muốn thò đầu ra nhìn tên khốn đó.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Vẻ mặt của người hâm mộ bất hợp pháp trở nên méo mó
"Sanghyeok chỉ thuộc về một mình tôi! cậu nhìn làm gì?" Nói xong, cô ta giơ tay tát wangho.
Ngay lập tức wangho cảm giác được nửa mặt bên phải của mình đau rát. Khóe miệng dường như bị rách, máu rỉ thành dòng.
Wangho cũng không dám cử động nữa, sợ con dao kia sẽ rạch nát mặt mình. Thấy wangho ngoan ngoãn ngồi yên, fan cuồng khẽ hừ một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, wangho dùng đầu lưỡi đẩy miếng giẻ ra.
Cô gái này cũng lậm phim quá rồi, thật sự cho rằng khi bắt cóc thì nhét thứ gì đó vào miệng sẽ khiến con tin không nói chuyện được sao?
Wangho nhìn chằm chằm cánh của, nhỏ giọng nói: "Này, Siri!"
"Wangho ở đây"
Cảm tạ trời đất, điện thoại wangho để vào túi quần không bị lấy đi!
Không được chủ quan để mất cơ hội. Một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng :"Gọi cho Sanghyeok"
"Được~"
"Xin chào?" Nghe giọng nói quen thuộc của Sanghyeok bắt máy, wangho không tự chủ được rơi nước mắt.
"Sang..."
"Cậu đang làm cái gì?" Cánh cửa bị đóng sầm lại, tên fan cuồng lao tới lấy điện thoại di động trong túi của wangho ra.
Cơ thể wangho phản ứng nhanh hơn não, vì vậy wangho quay sang một bên, tranh thủ thời gian nói vọng vào điện thoại: "Sao thức ăn tôi gọi vẫn chưa đến! Cả hai chúng tôi đều sắp chết đói rồi!"
Wangho không khai ra đang nói chuyện với ai, sợ chọc tức fan cuồng nên chỉ có thể giả vờ gọi đồ ăn mang về để ổn định lòng quân.
Với sự hiểu biết ngầm của wangho về Sanghyeok, wangho nghĩ mình sẽ được cứu thoát.
Lúc này, cô ta đã giật lấy điện thoại của wangho. Không thể cô ta thấy mình đang gọi cho ai!
Wangho giả vờ kiệt sức đâm sầm vào cô ta, chiếc điện thoại rơi xuống nền nhà, màn hình tối đen. Xin chân thành cảm ơn đại lý đồ cũ Apple.
Sợi dây thừng như cứa sâu vào da thịt, wangho đau đến nỗi bật cười nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc xen lẫn tiếc nuối:"Ôi điện thoại của tôi, huhu"
Fan cuồng tiến tới bóp cổ wangho một cách dã man: "tôi hỏi cậu đang gọi cho ai? Cảnh sát à?"
Wangho cố gắng lắc đầu, lấy hết sức bình sinh để nói: "Chị hiểu lầm rồi, tôi thấy chị bận bịu như vậy mà chưa ăn cơm, nên gọi đồ ăn mang đến cho chúng ta!"
"Cậu nghĩ tôi là đồ ngu sao?" Đúng là khẩu thị tâm phi, tay cô ta rõ ràng đã thả lỏng một chút.
Dễ lừa như thế?
Rèn sắt khi còn nóng, wangho nói tiếp: "Tại sao tôi lại thích Sanghyeok chứ? tôi ghét nhất là anh ta. tôi nói cho chị biết, buổi sáng thức dậy anh ta không đánh răng, sau khi đi vệ sinh cũng không xả nước, anh ta thay phụ nữ mỗi tuần..."
Xin lỗi Sanghyeok!
Lực đạo bóp cổ wangho đột nhiên tăng lên: "cậu không được nói Sanghyeok như vậy!"
Wangho gần như không thở nổi: "Chị yên tâm đi, tôi thấy chị là người thích hợp nhất với sanghyeok. Eunjung là cái gì? Chị đẹp hơn cô ta gấp trăm lần, cô ta cách chị mấy trăm con phố! Sanghyeok sẽ bị mê hoặc khi nhìn thấy chị!"
Wangho xin lỗi Eunjung!
Sao Sanghyeok còn chưa đến, em sắp chịu hết nổi rồi.
Cô ta bị wangho khen đến sửng sốt, có chút nghi hoặc hỏi: "cậu gọi món gì?"
Wangho sững sờ trong giây lát, trong lòng mừng rỡ, em ấy thật sự tin!
Có lẽ bởi vì cô ấy không bình thường về mặt tinh thần, và rất ít người có thể nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu bình thường hoặc tán thưởng.
"Wangho tôi gọi cá dưa cải, nói cho chị biết, gần đây có một nhà hàng đặc biệt ăn ngon, còn giảm giá tất cả món ăn."
Vị chua, rau dưa đều có thừa.
Wangho giả vờ bí ẩn: "Thật ra..."
"Tôi còn giữ ảnh riêng tư của Sanghyeok, là ảnh tôi mua của người khác với giá cao."
Cô ta đột nhiên lấy lại tinh thần: "Thật sao?"
"Sao tôi phải lừa chị?"
Sao còn chưa đến?
Nếu không đến, wangho sẽ trở thành bạn tốt với fan cuồng bất hợp pháp mất!
Lo lắng đi vài vòng quanh căn phòng, wangho thầm đổ mồ hôi.
Đột nhiên, wangho nghe thấy một tiếng động lộn xộn từ cách đó không xa truyền đến.
Nó chỉ tồn tại trong vài giây, rồi im ắng như không có gì xảy ra. Wangho vui mừng khôn xiết.
Fan cuồng này dường như thực sự bị rối loạn tâm thần, em ấy không nghe thấy tiếng động, tập trung sắp xếp những bức ảnh trên tường, vừa nghĩ về chiếc bánh kem lớn mà wangho đã vẽ cho em ấy vừa dán những bức ảnh riêng tư của Sanghyeok.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Vài phút sau, cánh cửa bị đá tung.
"Không được cử động!" Giọng nói của chú cảnh sát vang khắp phòng.
Fan cuồng bị cảnh sát trấn áp bằng đạn thật.
Wangho nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía sau họ.
"Chú sanghyeok..." Anh bước tới mang theo một trận gió, giây tiếp theo wangho liền rơi vào trong vòng tay ấm áp.
Mùi thông thơm mát bao quanh em.
"Xin lỗi Wangho, chú đến muộn..."
Sanghyeok ôm wangho thật lâu, lo sợ đến mức muốn đem wangho bóp thành máu thịt.
Một lúc lâu sau anh mới chịu buông ra, nửa quỳ trước mặt wangho, đôi tay run run cởi dây trói cho em.
Wangho thấy hai mắt anh đỏ bừng, đuôi mắt khẽ run, nhưng khuôn mặt tuấn tú vốn có lại có vẻ phờ phạc và xấu hổ như vừa trải qua một thử thách kinh hoàng.
Cởi trói xong, anh lại ôm wangho vào lòng.
Wangho cảm thấy lồng ngực nóng bỏng của anh áp vào ngực mình, và cả hai trái tim đều đập nhanh và dữ dội.
"Sanghyeok, cháu không sao, cháu không sao, cháu còn sống còn đang cố gắng..."
Wangho an ủi sanghyeok một cách vụng về, nhưng trái tim wangho dường như đã được lấp đầy.
"Bé con, chúng ta về nhà thôi."
Hai người chưa thể quay về nhà, phải ở lại cùng cảnh sát ghi biên bản.
Sanghyeok đã nắm tay wangho suốt thời gian đó, như thể anh sẽ không bao giờ buông tay.
Chiếc điện thoại cùi bị tắt màn hình cũng được mang đến.
"Đúng rồi, điện thoại di động của cậu là loại gì? Làm rơi xuống đất, màn hình đen thui vẫn có thể nói chuyện được."
Viên cảnh sát ở một bên thuận miệng hỏi.
Wangho lập tức ngây người, không thể tin hỏi lại anh ta: "Cuộc gọi gì?"
"Cậu tự xem đi!" Có người đưa điện thoại đến.
Wangho thấy điện thoại hiển thị một cuộc gọi mười lăm phút trước.
Tính toán thời gian, anh vừa cúp máy thì cảnh sát ập vào nhà.
Wangho "..."
Sanghyeok đốt một điếu thuốc, nở nụ cười trêu chọc: "Chú không đánh răng vào buổi sáng khi thức dậy, chú không xả nước sau khi đi vệ sinh xong, và thay phụ nữ mỗi tuần... Han Wangho, cháu rất có năng lực!"
Wangho cảm thấy mình sắp bị xé nát.
"Lúc đó Minseok cũng ở bên cạnh đọc kịch bản."
Đầu óc wangho trống rỗng: "Chú nói cái gì? Em ấy cũng nghe thấy?"
Sanghyeok nhướng mày: "Em ấy nói đừng để em ấy gặp cháu."
Thảm rồi! Xong wangho rồi!
Khi wangho chuẩn bị rời đi sau khi ghi chép xong, em đi ngang qua cô fan cuồng đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Wangho cúi xuống và thì thầm vào tai em ấy, "Tình yêu không phải là thứ bạn giữ cho riêng mình, và nó không phải là thứ cô tự chạm vào."
"Tình yêu là gì?"
Wangho nghĩ về điều đó: "Đó là một sự kiềm chế âm thầm, đó là một sự đồng hành khó quên."
Sắp sang năm mới rồi.
Sanghyeok bận rộn chuẩn bị tham dự những bữa tiệc tối của các đài phát thanh lớn, còn wangho thì bận rộn với việc ăn uống.
Người bạn thân nhất của wangho, Siwoo, bắt đầu gọi điên cuồng, hỏi wangho có muốn đến dự tiệc tối do nhà đầu tư của công ty bạn trai cậu ấy tổ chức không.
"Jaehyuk?"
Wangho nghĩ đến hình ảnh anh ta mặc quần áo đi làm làm việc bán thời gian
"Jaehyuk không phải là một sinh viên đại học nghèo sao?"
Siwoo biết wangho đang ám chỉ điều gì: "Đó là bởi vì cha anh ấy đã đuổi anh ấy ra ngoài trải nghiệm cuộc sống."
Mẹ kiếp, hóa ra ai cũng giả nghèo, chỉ có mình wangho nghèo thật.
Siwoo chu đáo gửi cho wangho một bộ lễ phục.
"Ba ngàn một ngày, giá gốc 978,000, không được làm bẩn."
Làm sao có thể bẩn?
Wangho nóng lòng muốn để nó ở nhà!
Trước bữa tiệc, wangho trang điểm nhẹ nhàng tùy ý, do dự hồi lâu rồi thay lễ phục.
Khi gặp nhau, Siwoo há hốc mồm vì kinh ngạc: "Han Wangho, không biết nói sao mới đúng, vẻ ngoài của câu chắc chắn sẽ chặt đẹp tất cả các ngôi sao trong vài giây!"
Wangho không quan tâm đến chặt đẹp các ngôi sao gì đó, em chỉ quan tâm đến việc có thể ăn bao nhiêu trong bữa tiệc.
Có vài người đàn ông thành đạt muốn bắt chuyện với wangho nhưng vừa thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của em liền bỏ đi.
"Chậc chậc" Siwoo chán ghét nhìn wangho
"Cậu ăn nhiều một chút, sẽ không ai cưới!"
"Tớ chỉ muốn gả cho Sanghyeok." Wangho vẫn không ngừng ăn.
Siwoo biết suy nghĩ này của wangho từ khi cậu ấy còn là một đứa trẻ, nhưng cậu ấy chưa bao giờ công kích wangho vì việc đó.
Cậu ấy thở dài và đi tìm bạn trai của mình.
Wangho dừng công việc đang làm, quay đầu lại nhìn bóng dáng xứng đôi vừa lứa của họ từ xa, đột nhiên vô cùng ghen tị.
Wangho và Sanghyeok sẽ có một kết thúc như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro