06 。"đời đời kiếp kiếp"
8.
Quyền lực vốn là thứ có thể xoay vần nhân thế, đổi nghịch đúng sai. Phàm là con người chẳng ai có thể cưỡng lại được trước quyền lực. Jihoon cũng không phải ngoại lệ. Gã trước nay đối với thứ này vẫn là cầu mà không được, giờ lẽ nào chỉ vì một điều kiện cỏn con này mà lại chùn bước trước cơ hội lớn nhất giúp gã đoạt lại vương quyền từ tay Thế tử hẵng còn thơ dại hay sao? Cái vương quyền mà đáng lý ra phải là của gã.
Sinh ra là đại hoàng tử, ngay từ khi gã chào đời, cái tên Jihoon được Lý Hi Tông đặt cho chẳng có gì ngoài ý nghĩa sau này gã sẽ là người nắm trong tay vận mệnh của giang sơn Đại Lý. Gã được nuôi dạy như một thái tử cho đến ngày chỉ vì phạm phải một cái lỗi cỏn con, Bệ hạ đã truất ngôi vị của gã, ban chiếu tuyên bố tam đệ của gã sẽ trở thành Thế tử. Gã, vốn dĩ không đáng phải chịu cái cảnh nhục nhã này.
Đại Lý là của gã. Bây giờ và cho đến ngàn đời sau đều là của gã. Không phải của Tân La, của Woojae hay là của ai cả, mà chính là của Jihoon này. Gã sinh ra đã là vua của Đại Lý, thì chết đi cũng phải là vua Đại Lý. Gã sẽ giành lại giang sơn này, và không ai có thể ngăn cản được hắn.
Đôi mắt gã vằn lên tia đỏ thèm khát mà từ rất lâu rồi vẫn luôn được che giấu dưới lớp vỏ bọc Đại hoàng tử hiểu đời biết ăn năn hối cải. Gã dằn mạnh ly trà xuống bàn, gằn giọng nói:
_ Được. Ta đồng ý. Ta thề dưới tổ tông của họ Lý, thề trước bá tánh này, tứ đệ của ta, Minseok sẽ trở thành con tin của Tân La giúp ta giành lại vương triều này !!!
Giữa lúc hắn đang hứng chí bừng bừng thì một tiếng động thật khẽ vang lên bên ngoài cửa khiến hai nam nhân trong phòng đều trở nên cảnh giác. Dường như có kẻ đang nghe lén.
Song Kyungho lấy làm lạ, phủ Đại hoàng tử mà cũng có gian tế lẻn vào hay sao? Hắn có chút tò mò muốn biết rốt cuộc kẻ này có bản lĩnh thế nào.
_ KẺ NÀO?
Jihoon tức giận rống to, bảo kiếm luôn được treo trên tường giờ đã tuốt khỏi vỏ. Ánh sáng bạc lạnh lẽo như thể sẽ sẵn sàng liếm ngọt lên cần cổ của bất cứ kẻ nào.
_ Là đệ
Ngay khi lưỡi kiếm chuẩn bị vung lên thì Jihoon nghe thấy giọng nói có phần run rẩy của vị tứ hoàng tử Đại Lý, cũng là hiền đệ của gã.
Minseok đẩy cửa bước vào, không giấu nổi nét sợ hãi trên gương mặt non nớt của mình.
_ Đệ nghe lén ta! - Jihoon nộ khí xung thiên, vung kiếm chỉ thẳng vào đệ đệ đang quỳ dưới đất, khác hẳn vị đại công tử ôn nhu bình ổn thường ngày - Đệ đã nghe được những gì?
Trước cặp mắt sáng quắc giận dữ cùng tiếng gầm vang trời của gã, Minseok càng thêm sợ sệt. Từ bé đến lớn cậu thân với Jihoon nhất, cũng là người được Jihoon cưng chiều nhất, thế nhưng 18 năm nay chưa lần nào cậu thấy hoàng huynh của mình cáu giận đến như vậy.
_ Đệ...đệ...
_ Nói!
_ Đến đoạn...huynh bảo huynh sẽ đưa đệ sang Silla....
_ Còn gì nữa không?
_ Còn... còn cả việc huynh nói huynh sẽ trừ khử phu quân của đệ....
Jihoon hừ lạnh trong cổ họng, gã nhìn đệ đệ của mình một lúc lâu như dò xét sự thật giả trong lời nói rồi mới lạnh lùng quay bước, gằn giọng:
_ Vào đây.
Cánh cửa gỗ một lần nữa đóng lại phía sau lưng cậu. Lần đầu tiên Minseok thấy sợ hãi khi bước vào thư phòng của Hoàng huynh, cậu mơ hồ cảm nhận được sắp có chuyện chẳng lành xảy đến với mình.
_ Ta thật thất lễ, làm mất nhã hứng của sứ giả rồi - Jihoon tra kiếm lại vào trong vỏ, thở dài nhìn đệ đệ của mình - Người này là tứ đệ của ta, Minseok, hoàng tử đương triều, cũng là nhất phẩm phu nhân của triều đình, Lý đại tướng phu nhân.
_ Thì ra là phu nhân của Lee tướng quân.
_ Thất lễ rồi - Kyungho đưa mắt nhìn Minseok từ đầu đến cuối, tấm tắc đánh giá
- Xinh đẹp đến mức hơn hẳn nữ nhân vài bậc, bảo sao Hoàng đế của chúng ta say mê ngài đến vậy. Có được phi tử xinh đẹp như thế này chắc hẳn sự sủng ái của Lee tướng quân đều dành hết cho ngài
Đoạn phe phẩy quạt lụa trong tay, che đi đôi mắt phượng thoáng nét cười.
Bàn tay Minseok khẽ run rẩy. Cậu không đáp mà chỉ méo mó cười rồi cúi mình thay lời cảm tạ.
_ Muốn kế hoạch nắm chắc mười phần thành công, ta cho rằng trước hết phảì trừ khử được Sanghyeok. Cả Đại Lý này luận về võ công không kẻ nào thắng được hắn. Luận về tước vị, hắn là Đại tướng quân, binh quyền trong tay chỉ thua mình Phụ hoàng. Nếu hắn chết, quân binh Đại Lý sẽ như rắn mất đầu.... - Jihoon lạnh lùng nói.
_ Không được, hoàng huynh... Xin huynh đừng làm vậy - Minseok lần nữa quỳ sụp xuống. Lưỡi gươm sáng loáng lần nữa kề sát vào cần cổ mảnh khảnh. Cậu cảm nhận được cái lạnh của kim loại chạm vào da thịt, chỉ cần cứa thêm một đường bén ngọt nữa thì cậu sẽ trở thành người thiên cổ. Nhưng vào lúc này, giữa cận kề sinh tử, cậu không hiểu mình đã lấy từ đâu ra từng ấy dũng khí, kiên cường quỳ xuống, dù rằng hai bàn tay không ngừng run rẩy.
_ Lúc này đệ không có sự lựa chọn. Hoặc theo ta, hoặc là chết. Đệ hẳn đã từng thấy Sanghyeok hạ thủ lưu tình. Nhưng ta, so với hắn chính là hạ thủ vô tình. Nếu đệ theo ta, ta sẽ giữ lại con đường sống của đệ. Việc lớn có đệ giúp ta thành toàn, ta sẽ chỉ phế đi đôi chân của hắn, còn mạng sống của hắn giao cả vào tay đệ. Nào, giờ đệ chọn đi.
....
Lưỡi kiếm trên tay gã dường như nhích vào sâu thêm một chút. Tai cậu ù đi, trước mặt, giọng vị huynh trưởng vẫn đều đều:
"Đệ không thấy sao, tên Sanghyeok đó nào có yêu thương gì đệ. Trong mắt hắn ngoài Phụ hoàng, ngoài Đại Lý cũng chỉ có mình vị thê tử mà hắn đã rước về trước đó. Đêm tân hôn hắn bỏ mặc đệ, đến bây giờ vẫn là bỏ mặc đệ. Cho dù đệ yêu, hay là không yêu hắn, há chẳng phải cũng nên nghĩ đến tôn nghiêm và tự trọng của bản thân? Đệ đường đường một thân hoàng tử Đại Lý, cao quý hơn tên kỹ nam thanh lâu đó hàng ngàn lần."
" Wangho không phải.... "
" Đệ còn bênh vực cho con hồ ly đã dùng nhan sắc và biệt tài mua chuộc đàn ông để bước chân vào Lý gia đó? Đệ đệ ngốc của ta, đệ đã bao giờ nghĩ rằng vì tên Wangho đó nên Sanghyeok mới lơ là đệ như vậy hay không? Trong khi rõ ràng ngày bé hắn yêu thương chiều chuộng đệ như vậy? Đệ còn đòi ta tha chết cho kẻ làm hiền đệ của ta chịu cảnh phòng không gối chiếc, chịu sự ủy khuất không cách nào diễn tả sao?"
"Đệ...".
Wangho còn đó thì đời này kiếp này tên Sanghyeok đó sẽ không nhìn đệ lấy một lần đâu. Câu nói của Jihoon như lưỡi kiếm bén ngọt đâm sâu vào những nỗi uất ức mà Minseok đã phải một mình chịu đựng.
Cậu bước chân vào Lý phủ với tư cách thê tử chính thức của Sanghyeok, nhưng hắn chưa từng nhìn đến cậu. Ngày cậu cùng hắn quỳ xuống dâng trà cho song thân, hắn đỡ lấy tay cậu nhưng nào có nhìn lấy cậu một lần. Khi Wangho quỳ xuống dâng trà cho cậu với tư cách ra mắt chính thất, ánh mắt yêu chiều pha lẫn thê lương hắn dành cho người đó cậu không tài nào quên được.
Đêm khuya tịch mịch, mình cậu cô đơn trong gian phòng trống vắng, thắp ngọn nến hỉ tân hôn chưa một lần cháy hết thao thức chờ ai, thì ngoài kia, tướng công của cậu đang vui vầy cùng trắc thất. Khi dùng cơm, cũng là chàng quan tâm tới khẩu vị của Wangho hơn tất thảy, nhất nhất đều đem mọi hành động của Wangho thu vào tầm mắt.
Bỏ mặc cậu ngồi bên cạnh lặng lẽ một mình dùng cơm mà chẳng có lấy một lời thăm hỏi. Wangho là ái thê của hắn. Thế còn cậu, cậu là gì?
Cùng là thê tử, vậy mà cớ sao duyên trời se lại quá đỗi éo le.
Minseok ngẩng đầu nhắm mắt, nuốt đi giọt lệ uất hận vào lòng, trầm giọng nói: "Đệ đồng ý. Chỉ cần có Sanghyeok, cả đời này đệ không còn gì phải hối tiếc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro