end.


˚˖𓍢🌷˚

9

Và mọi sự bối rối trong đầu anh bỗng biến mất. Cứ như rằng anh đã biết điều đó từ lâu.

Bốn người họ gặp nhau trong phòng Wangho. Pobby trông như thể đã không ngủ trong nhiều ngày, quầng thâm dưới mắt, mái tóc vốn gọn gàng nay lại rối bù. Hyeonjun vẫn hoàn hảo như mọi khi, không một sợi tóc lộn xộn, và gã ngồi xuống đầu bàn.

Wangho là người cuối cùng ngồi xuống bàn. Em liếc nhìn Pobby, rồi Sanghyeok, hai lông mày nhíu lại.

Sanghyeok chọn chiếc ghế cuối cùng còn lại, khi tất cả mọi người đã yên vị.

"Vậy," Hyeonjun nói, những ngón tay thon dài đan vào nhau dưới cằm, "Chúng ta phải làm gì với đống hỗn độn nho nhỏ này đây?"

Vào buổi sáng ngày cưới của Pobby, Sanghyeok thức dậy với một cơn đau đầu dữ dội. Ngoài trời đã giông bão suốt đêm, và thứ thời tiết ảm đạm ấy được thể hiện qua sự nhoi nhói nơi thái dương Sanghyeok. Anh dậy muộn hơn bình thường, khi mặt trời đã lên cao. Không có huấn luyện vào sáng sớm ngày hôm nay.

Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một ngày dài phía trước, những ngón tay thon dài khẽ run rẩy khi anh cố cài nút chiếc áo đồng phục hiệp sĩ màu đen. Lòng anh nặng trĩu một cảm giác kì lạ - sự kết hợp giữa sự kinh sợ và một chút mong chờ.

Những ngón tay anh nhảy múa trong lo lắng trên chuôi kiếm suốt bữa sáng. Pobby thức dậy muộn hơn, ngồi vào bàn với mái tóc rối bù và quần áo xộc xệch.

Wangho cũng lặng im một cách khó hiểu trong cả cuộc trò chuyện.

"Không thể làm thời tiết khá hơn được nữa hay sao?" Hyeonjun thắc mắc, nhìn lên những đám mây xám nặng trĩu trên bầu trời. Gã quay sang Wangho, người đang lắc đầu dứt khoát.

"Ta đang cố" em nói, "Nhưng ta mệt quá. Ta có thể khiến bầu trời nắng lên trong lễ cưới, chứ không phải cả ngày."

Hyeonjun cau mày, lựa chọn những món ăn trước mắt gã. "Vậy à..." gã nói, nhưng Wangho không còn chú tâm lắng nghe nữa. Em trông như đang lạc lối giữa những suy nghĩ của riêng mình, đôi mắt nhìn về phía xa xăm.

Sanghyeok thở dài, móng tay gõ gõ trên chuôi kiếm.

Có một thứ cảm xúc bồn chồn chen giữa tất cả bọn họ, thứ sẽ không để chân Pobby ngừng rung dưới bàn, khiến Wangho trở nên đờ đẫn, khiến Hyeonjun bực bội vô cùng, và hơn hết, khiến đầu Sanghyeok đau như búa bổ.

Cả ngày hôm ấy trôi qua chầm chậm và căng thẳng. Pobby chuẩn bị sẵn sàng cho đám cưới một cách yên lặng và trang nghiêm. Lần đầu tiên trong đời, cậu không có ý kiến gì về những tấm vải lụa với màu sắc huyền ảo được đắp lên cơ thể, hay thứ bột trắng mà họ phủ lên gương mặt cậu. Cậu vẫn lặng im như lúc một người hầu lỡ làm đổ chút nước vào đôi giày của cậu.

Và sau đó, là lễ cưới.

Với tư cách là hiệp sĩ cá nhân của Pobby, Sanghyeok được đứng đủ gần để có thể thấy được tất cả. Đó là một vinh dự hiếm có đối với một hiệp sĩ, được chứng kiến một đám cưới hoàng gia trong khoảng cách gần như thế này, nhưng Sanghyeok muốn ngắm nhìn và khắc ghi mọi việc trong trí nhớ.

Như đã hứa, khi đến giờ làm lễ, Wangho đã sử dụng phép thuật của bản thân để khiến bầu trời trở nên quang đãng trở lại.

Điều đó thật khó khăn, xoay chuyển toàn bộ tình huống để giúp người dân không gặp khó khăn trong việc hiểu những gì đang xảy ra.

Quyết định thông báo về việc Sanghyeok cũng có phước lành từ mặt trăng từ các vị linh mục là một bất ngờ đối với anh, nhưng điều đó thật đáng hoan nghênh, nếu nó có nghĩa là anh sẽ được ở bên Wangho.

Tiếng nhạc du dương cất lên khiến anh giật mình nhận ra rằng buổi lễ đã bắt đầu.

Pobby bước đi đầu tiên, lễ phục xanh óng ả như sắc trời đêm. Ngay sau cậu là Hyeonjun, với sắc vàng lấp lánh phủ khắp cơ thể và một nụ cười tươi tắn.

Bên cạnh Sanghyeok, Wangho phát ra một âm thanh khe khẽ. Khi Sanghyeok nhìn sang, em bắt gặp ánh nhìn của anh và khẽ mỉm cười. Anh thấy bản thân mình ngay lập tức cười đáp lại.

Trong khoảng trống giữa hai người, nơi không ai có thể nhìn thấy, Wangho đã lén đan xen những ngón tay của họ vào nhau, và Sanghyeok thấy mọi chuyện bỗng trở nên thật êm đềm.

Sẽ là một chặng đường dài phía trước để họ có thể chính thức công bố mối quan hệ này, nhưng Sanghyeok có thể chờ đợi đến tận cùng của thời gian, miễn là anh được ở bên Wangho.

End.

˚˖𓍢🌷˚

Giải thích một tí về từ "Carpe Noctem" - đây là chữ Latin còn có nghĩa Anh là "Seize and night" ý chỉ những người hay làm việc chăm chỉ có mục đích rõ ràng, ăn chơi hết mình nên công việc học tập cũng như các trách nhiệm khác chiếm phần lớn thời gian ban ngày. Chính vì thế mà vào đêm thì họ sẽ trở thành những con người đam mê tiệc tùng.

Mạch truyện có vẻ hơi nhanh và khó hiểu đúng hông các bác. Nhưng tụ chung là Wangho và Pobby ban đầu là một đôi, dưới sự thúc ép của các vị thần vì cho rằng mặt trăng và mặt trời đến với nhau sẽ cân bằng nhau hơn, ý chỉ việc Wangho kết hôn với Pobby sẽ giúp đất nước ngày càng hưng thịnh (đây là một yếu tố tâm linh chứ chả có khoa học nào chứng minh cả).

Nhưng đến cuối cùng, cả đôi lại được về bên nhau. Wangho với Sanghyeok - Pobby với Hyeojun.

Lâu lâu rảnh quá nên ship random couple phụ hui nha các bác, đừng chửi em tội lắm!

Chúc các bác đọc truyện vui vẻ! ⋆.𐙚 ̊

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro