11

Đêm Jeju tĩnh mịch, không gian hòa quyện giữa tiếng sóng vỗ về bờ và cơn gió mát lạnh, mang theo hơi thở biển cả.

Trước khi xuống xe, Gyuvin nhìn Yujin với ánh mắt ấm áp, một chút lo lắng vẫn còn trên gương mặt cậu. Cậu biết rằng, việc bắt em phải đối diện với Hanbin và Chương Hạo sẽ khiến em cảm thấy khó xử. Nhưng cậu tin rằng mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, dù là khó khăn đến mức nào.

- Em ổn chứ?
Gyuvin hỏi, giọng trầm và nhẹ nhàng.

Yujin chỉ gật đầu, tuy miệng không nói gì, nhưng cái gật đầu ấy đủ để Gyuvin yên tâm phần nào. Họ bước ra khỏi xe, đi vào khuôn viên khách sạn, nơi Chương Hạo và Hanbin đã đợi sẵn. Những bước chân của Yujin có chút chậm lại, lòng em như cuộn lên những cơn sóng ngầm. Mặc dù Gyuvin đã nói rằng Hạo sẽ xin lỗi, nhưng sao em vẫn không thể tránh khỏi cảm giác lo sợ. Có gì đó trong lòng em không thể lý giải được.

Khi bốn người tụ lại ở bàn ăn gần bờ biển, không khí trở nên lạ lẫm và ngượng ngùng. Chương Hạo và Hanbin đã ngồi chờ từ lâu, và khi họ nhìn thấy Yujin, ánh mắt của Hạo không khỏi lộ rõ sự áy náy và lo lắng. Hạo đứng dậy, chậm rãi đi về phía Yujin, và sau một khoảng lặng dài, hắn thở ra một hơi thật sâu.

- Yujin, anh biết rằng sẽ không dễ dàng gì để em tha thứ, nhưng anh muốn nói, anh thật sự rất xin lỗi... vì tất cả những gì đã làm em tổn thương.

Yujin vẫn lặng im, không nói một lời. Cảm xúc trong lòng em lúc này không thể tả hết bằng lời, sự bối rối, bất ngờ, và một chút đau đớn lẫn lộn. Hạo tiếp tục với tông giọng có phần hơi nghẹn lại

- Nhưng có một điều anh phải nói với em... chúng ta... chúng ta thực ra là anh em, Yujin à.

Lời nói của Hạo khiến Yujin đứng sững lại, không thể tin nổi vào tai mình. Em nhìn hắn đôi mắt mở to, chẳng thể thốt lên lời. Những câu chữ trong đầu như bế tắc, không thể xâu chuỗi lại với nhau. Chưa bao giờ em nghĩ đến việc Hạo và mình có thể có mối quan hệ như vậy. Anh và em, sao có thể là anh em được? Sự thật này như một cú sốc lớn khiến Yujin không thể nào tiêu hóa ngay được.

Sau một khoảng lặng, Hanbin cuối cùng cũng lên lên tiếng, giọng anh cũng đầy sự áy náy

- Thật sự xin lỗi em, Yujin. Cả Hạo và Gyuvin đều không biết cách nói chuyện với em về chuyện này. Chúng ta đều không muốn làm em phải khó xử.

Lúc này, Gyuvin, người đứng bên cạnh em ngay từ đầu liền đưa tay lên khẽ vỗ vai em như một lời an ủi, thế nhưng trong lòng cậu cũng không khỏi xót xa khi thấy Yujin đang phải đối diện với cú sốc này.

- Anh xin lỗi, Yujin. Anh không biết Hạo sẽ nói ra điều này.

Yujin quay mặt đi, mắt em hơi mờ đi vì những giọt nước mắt đã chực trào ra, nhưng em cố kìm lại. Em không biết phải làm sao, nhưng cảm giác như có một vết rạn nứt nào đó vừa hình thành trong tâm hồn mình. Một người trước đây xem em như kẻ thù, đem đến cho em biết bao nhiêu đau khổ, giờ đây lại trở thành anh trai mình.

Giữa không gian tĩnh lặng ấy, Hanbin đứng lên, nhìn thấy sự căng thẳng trên gương mặt Yujin. Anh bước đến, đặt tay lên vai em, cố gắng kéo mọi người ra khỏi không khí nặng nề

- Chúng ta hay đừng nói nữa, uống chút rượu để thư giãn nào, cả bốn chúng ta đều cần chút thời gian để đối mặt với tất cả chuyện này mà

Mọi người im lặng gật đầu, rồi cùng nhau bước ra ngoài, đến bàn tiệc được chuẩn bị sẵn bên bờ biển. Hạo đưa tay rót rượu vào ly, rồi mời tất cả cùng uống. Chẳng ai nói thêm điều gì, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ về và những làn gió biển thổi qua.

Thời gian dần trôi đi, mọi thứ dường như tan biến trong men say. Những câu chuyện giữa họ cũng trở nên lộn xộn, đan xen giữa tiếng cười và những lời thì thầm, những mẩu chuyện không đâu vào đâu. May thay sau một vài ly rượu, không khí đã trở nên dễ thở hơn phần nào, cũng chính lúc này đây, sự kiềm chế của Hanbin và Hạo bắt đầu bị phá vỡ.

Chưa bao giờ, cả hai người đều cảm thấy cồn cào trong lòng như thế. Họ đã bị nỗi nhớ nhung và khao khát nhấn chìm. Giữa cái không gian ngập tràn hơi rượu, cảm giác căng thẳng cũng đã bị xóa nhòa. Hạo và Hanbin không thể kiềm chế được nữa.

Nhìn nhau đầy dục vọng, cả hai không nói thêm lời nào mà chỉ lôi nhau vào phòng khách sạn gần đó. Cửa phòng khép lại, tiếng bước chân loạng choạng vang lên, rồi lặng im.

Phía ngoài, Yujin và Gyuvin vẫn ngồi, im lặng. Một sự im lặng kéo dài. Yujin cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng em không thể nói được gì. Em ngẩng lên nhìn Gyuvin, đôi mắt đẫm nước, và trong lúc đó, em chỉ muốn thầm cầu nguyện rằng những bí mật chưa được tiết lộ sẽ không làm tổn thương thêm nữa.

Cảnh đêm Jeju vẫn lung linh với ánh sáng từ những ngôi sao trên bầu trời, tiếng sóng vỗ về bờ cát tạo ra một bản nhạc êm dịu, như đang hòa quyện vào tâm trạng của những con người đang say trong rượu và cảm xúc. Kim Gyuvin và Han Yujin ngồi bên bờ biển, ánh sáng từ ngọn đèn ở gần đó chỉ đủ để chiếu lên gương mặt họ, tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn.
Gyuvin nhìn vào Yujin, đôi mắt mờ đi vì rượu, nhưng ánh nhìn vẫn rất sâu sắc, tràn ngập những điều chưa nói. Cậu nắm lấy tay Yujin, cảm giác mềm mại ấy khiến cậu như muốn chậm lại, nói hết những gì đã chất chứa suốt bao năm qua.

- Yujin
Gyuvin khẽ lên tiếng, giọng cậu trầm xuống nhiều phần

- Anh xin lỗi... xin lỗi vì tất cả những gì đã làm em buồn. Anh biết em đã chịu đựng quá nhiều, và anh đã quá vô tâm.

Yujin không đáp lại ngay, chỉ nhìn Gyuvin với ánh mắt mơ màng. Làn sóng say trong cơ thể khiến em không thể suy nghĩ rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn những ký ức buồn. Những lời xin lỗi ấy giống như một cơn sóng đổ dồn vào tim em, khiến cảm giác khó chịu dâng lên, nhưng cũng là sự nhẹ nhõm, như thể đã được tháo gỡ một phần nào đó.
Gyuvin vẫn tiếp tục, tay cậu vẫn nắm chặt tay Yujin, dường như không muốn buông ra, như thể nếu buông tay là sẽ mất đi em.

- Anh đã sai, Yujin à, rất nhiều lần. Anh không hiểu em, không nhìn thấy những gì em phải chịu đựng, những cảm xúc em giấu kín. Nhưng bây giờ anh đã nhận ra rồi. Anh thực sự xin lỗi.

Giọng cậu nghẹn lại, không phải vì say rượu mà vì nỗi đau và hối hận quá lớn, khiến cậu không thể nói thành lời. Yujin im lặng, không trả lời. Nhưng chính sự im lặng của em khiến Gyuvin cảm thấy càng nặng lòng hơn.

Chẳng hiểu sao, trong một phút bốc đồng do say rượu và cảm xúc dồn nén, Gyuvin kéo Yujin lại gần mình, ôm lấy em. Một cái ôm đầy nhẹ nhàng nhưng cũng rất mãnh liệt, như thể muốn bù đắp lại mọi thứ cậu đã vô tình bỏ lỡ.

- Yujin, em có thể tha thứ cho anh không?

Giọng cậu khàn khàn, hơi thở của anh hòa lẫn vào không khí ẩm ướt từ biển, tạo nên một cảm giác đầy mê hoặc.

Không gian xung quanh như ngừng lại, tất cả những âm thanh từ biển, từ gió, như bị ngưng đọng. Yujin nhìn vào đôi mắt Gyuvun, một sự im lặng kéo dài giữa họ, rồi, không kiềm chế được nữa, em đặt tay lên má Gyuvin, kéo cậu lại gần mình hơn.

Không còn gì có thể ngăn cản được cảm xúc đang dâng trào trong lòng họ. Họ hôn nhau, như một sự giải thoát cho tất cả những gì đã kìm nén trong lòng họ. Dù say, dù cho mọi thứ xung quanh có thể là ảo mộng, nhưng nụ hôn ấy là thật, và thật sự ý nghĩa với cả hai.

Sau nụ hôn ấy, Gyuvin nhẹ nhàng bế Yujin lên, không nói thêm lời nào. Dường như lúc này, mọi thứ xung quanh họ đã biến mất, chỉ còn lại cái cảm giác ấm áp và gần gũi giữa hai người. Bước đi trong màn đêm, Gyuvin mang theo Yujin vào phòng khách sạn, nơi mà họ sẽ dành thời gian bên nhau để đối diện với những cảm xúc chưa thể bày tỏ.

Cửa phòng khép lại nhẹ nhàng, và trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại sự hiện diện của hai con người này, những người đã phải chịu đựng và vướng mắc trong quá nhiều hiểu lầm, giờ đây tìm thấy chút bình yên trong vòng tay của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro