12
Bên trong căn phòng khách sạn, không gian im lặng, chỉ có ánh đèn mờ nhạt và những âm thanh nhẹ nhàng từ biển xa. Gyuvin đặt Yujin xuống giường, nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên người em một cách dịu dàng. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Yujin khiến Gyuvin không thể rời mắt, như thể mọi nỗi đau và những hiểu lầm trước đây đều biến mất, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc này.
Yujin nằm im, mắt nhìn lên trần, không nói gì. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng em khiến em không thể dễ dàng chấp nhận mọi thứ. Cái hôn vừa rồi, cái ôm đầy mãnh liệt từ Gyuvin, tất cả khiến em hoang mang. Liệu đây có phải là sự giải thoát hay chỉ là một phút yếu lòng trong cơn say?
Gyuvin ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt không rời khỏi Yujin. Cậu biết rằng dù mình có cố gắng đến mấy thì trong lòng Yujin vẫn còn rất nhiều điều chưa thể chấp nhận được. Nhưng ít nhất giờ đây cậu đã dám đối diện với những sai lầm của mình, và đó có lẽ là bước đầu tiên để xoa dịu vết thương trong lòng em.
- Yujin, anh không biết phải nói gì nữa, nhưng anh muốn em biết rằng, dù em có tha thứ cho anh hay không, anh vẫn sẽ luôn ở đây, bên cạnh em.
Giọng Gyuvin trầm thấp, như đang cố gắng đè nén cảm xúc nghẹn ngào. Cậu không thể chờ đợi để được nghe lời tha thứ ngay lập tức, nhưng cậu biết mình chỉ có thể kiên nhẫn. Yujin vẫn còn đau, và điều đó sẽ cần thời gian để chữa lành.
Yujin quay đầu lại, đôi mắt còn đẫm nước nhưng ánh nhìn giờ đây có chút gì đó mềm mại hơn. Em không đáp lại ngay, nhưng cái nhìn của em có lẽ đã thay đổi. Cảm giác ấm áp từ Gyuvin, từ sự hiện diện của cậu, đã làm em cảm thấy phần nào bình yên. Cái ôm lúc nãy, dù có chút vội vã, nhưng lại khiến em cảm thấy như được che chở.
- em không biết nữa, Gyuvin, mọi chuyện quá phức tạp, em không thể hiểu hết được cảm giác của mình.
Yujin nói, giọng em hơi run rẩy, cố gắng kiềm chế những cảm xúc sâu kín bên trong.
Gyuvin khẽ gật đầu, sự thấu hiểu trong ánh mắt của cậu là tất cả những gì cậu có thể dành cho Yujin lúc này. Cậu không thể vội vàng, cậu chỉ có thể ở đó, chờ đợi thời gian và sẽ trả lời tất cả.
- Anh biết, Yujin. Anh sẽ không ép em phải hiểu hay phải tha thứ ngay lập tức. Chỉ cần em biết rằng anh sẽ không đi đâu cả. Anh sẽ luôn ở đây, và em có thể tin vào điều đó.
Câu nói của Gyuvin như một lời hứa ngọt ngào, như thể mọi chuyện dù khó khăn đến đâu, chỉ cần hai người cố gắng, họ sẽ vượt qua được. Yujin mím môi, không nói gì, nhưng trong lòng em, một phần nào đó đã được thả lỏng.
Thời gian trôi qua trong im lặng. Gyuvin ngồi bên cạnh Yujin, cả hai đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Cảm giác sự gần gũi đã khiến không khí trở nên ấm áp, nhưng cũng đầy căng thẳng. Họ không nói thêm gì nữa, chỉ lắng nghe nhịp thở của nhau.
Một lúc sau, Yujin thở dài, cúi đầu xuống. Em biết rằng dù mọi chuyện có khó khăn, dù trái tim em có vướng mắc, nhưng em cũng cần phải học cách đối diện với sự thật, với những người quan trọng của đời mình.
- Gyuvin, cảm ơn anh. Dù em chưa thể hiểu hết mọi chuyện, nhưng em cảm ơn vì đã luôn ở bên em, dù mọi thứ có rối ren như thế nào.
Giọng Yujin thật khẽ, như thể đó là một lời thừa nhận khó khăn nhất mà em phải nói ra. Gyuvin mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay Yujin lần nữa.
- Em không cần phải cảm ơn anh. Anh chỉ muốn em biết rằng em sẽ không còn phải chịu cảm giác cô đơn thêm một lần nào nữa, Yujin à.
Giọng cậu ấm áp và đầy chân thành. Yujin chỉ gật đầu, sau tất cả những giông tố và đau khổ, họ vẫn có thể tìm thấy nhau giữa màn đêm đen tối, nơi có sóng vỗ bên bờ, nơi mà mọi cảm xúc dường như hòa quyện vào nhau, hai trái tim cũng cùng chung nhịp đập.
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn lấp lánh, tiếng sóng vẫn êm dịu. Nhưng lúc này, với Gyuvin và Yujin, không còn gì quan trọng hơn là sự hiện diện của nhau, và những cảm xúc đang dần được chữa lành.
Cửa phòng khép lại với một tiếng "cạch" nhẹ, nhưng âm thanh ấy như một dấu chấm kết thúc cho một đêm dài đầy hỗn loạn. Trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên hai cơ thể đang rối bời bởi cảm xúc dồn nén. Chương Hạo và Hanbin đứng đối diện nhau, mang trên mình hơi thở nặng nề cùng gương mặt đỏ ửng sau nụ hôn mãnh liệt vừa qua. Không ai nói gì, chỉ có không khí căng thẳng, đầy sự xáo trộn.
Chương Hạo nhìn vào mắt Hanbin, đôi mắt như một đại dương rộng lớn đầy sự giằng xé và khao khát. Hắn không biết làm sao để diễn tả hết cảm xúc của mình, chỉ cảm thấy một luồng xúc cảm khác biệt đang nhen nhóm bên trong lồng ngực. Đêm nay, sự gần gũi này chẳng phải chỉ là sự thỏa mãn của thể xác, mà là sự nứt vỡ của những bức tường vô hình giữa họ, bức tường họ xây dựng suốt gần một năm qua.
Hanbin không thể nhịn được nữa, tiến lại gần, bàn tay vươn ra đặt lên vai Hạo, kéo hắn vào một cái ôm thật chặt. Cảm giác này khác với những lần trước, không chỉ là sự bốc đồng của cơ thể, mà là một sự kết nối ngầm, một sự ham muốn không thể dập tắt.
Hạo chỉ đứng đó, để tay của Hanbin giữ mình, rồi dần dần vòng tay ôm lấy Hanbin như để tìm sự an ủi, như thể sợ nếu hắn không làm vậy, tất cả sẽ lại lần nữavỡ tan. Mọi lo lắng, sự giằng xé giờ đây chẳng còn quan trọng nữa. Điều duy nhất họ cảm nhận được là mong muốn chiếm hữu nhau trong khoảnh khắc này.
- Chúng ta sẽ làm gì với những cảm xúc này, Hạo?
Hanbin hỏi người đối diện một câu trống không, đôi mắt anh mở to, ngập tràn sự bối rối.
Chương Hạo chỉ lắc đầu, miệng cười nhẹ.
- Anh cũng không biết... nhưng ít nhất đêm nay, chúng ta là của nhau.
Chương Hạo nhìn Hanbin với đôi mắt đầy mê hoặc, như đang ẩn giấu một điều gì đó không thể nói ra. Bàn tay Hanbin lướt nhẹ trên làn da hắn, như thể đang khơi gợi những cảm xúc chưa bao giờ được thổ lộ, từng ngón tay anh in hằn lên làn da mềm mại, khiến hắn rùng mình.
Một chút lưỡng lự thoáng qua trong ánh mắt Hạo nhưng chỉ là trong tích tắc, môi hắn hé mở, như để chào đón sự gần gũi này. Hanbin tiến gần hơn, hơi thở của họ giờ đây đã hoà quyện vào nhau, một sự giao thoa mơ hồ, mãnh liệt.
Khi môi họ chạm nhau, lần đầu tiên là một thử thách nhẹ nhàng, như sóng vỗ về bờ cát, nhưng chẳng bao lâu sau, sự ngọt ngào ấy chuyển thành một thứ gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn. Ánh mắt Hạo nhắm lại, từng cử chỉ của Hanbin trở thành nhịp đập trong lồng ngực hắn, như thể mọi giác quan tteen người hắn đều chỉ để cảm nhận sự hiện diện của anh.
Không gian trong căn phòng ấy, chật hẹp và mờ mịt, lại trở thành nơi duy nhất mà họ thuộc về, nơi mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở, đều mang một ý nghĩa sâu xa hơn bất cứ lời nói nào.
Hanbin và Chương Hạo cứ thế cùng nhau trải qua một đêm triền miên không dứt, mà bên này Gyuvin phải khổ sở bịch tai Yujin giúp em nhỏ có thể ngủ ngon hơn, Gyuvin thề rằng sáng ngày mai sẽ cho cả hai người họ ăn một trận đòn đáng nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro