13
Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ, xua tan đi sự tĩnh lặng của đêm qua. Gyuvin thức dậy đầu tiên, lặng lẽ ngắm nhìn Yujin đang nằm ngủ say. Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, rồi đi ra ngoài phòng để chuẩn bị bữa sáng. Cảm giác mệt mỏi vẫn còn đọng lại trong cơ thể, nhưng tâm trí cậu lại nhẹ nhõm hơn nhiều so với đêm qua.
Chẳng bao lâu, Yujin cũng tỉnh giấc, nhìn thấy Gyuvin đang bận rộn chuẩn bị thức ăn. Cảm giác ấm áp từ khoảnh khắc tối qua vẫn còn vương lại trong lòng em, nhưng cũng có những câu hỏi chưa được giải đáp, những cảm xúc còn lại chưa thể nguôi ngoai. Yujin bước ra khỏi giường, rời mắt khỏi cậu, và bắt đầu thu dọn chút đồ đạc của mình.
Đúng lúc đó, Chương Hạo và Hanbin cũng tỉnh giấc. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau một lúc trước khi cùng bước ra ngoài phòng. Cả bốn người cùng ngồi vào bàn ăn, bầu không khí giữa họ vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng cũng có một sự thay đổi nhỏ. Dường như mọi người đã dần mở lòng hơn với nhau, mặc dù vẫn còn những sự lúng túng chưa thể phá vỡ hoàn toàn.
Gyuvin nhìn hai người còn lại, đôi mắt nheo lại đầy ý trêu chọc. Cậu nở một nụ cười tự mãn rồi lên tiếng
- Hai người không biết mình đã hăng say thế nào vào tối qua đâu. Yujin đã khó ngủ cả đêm vì hai người đó. Mà không phải chỉ Yujin đâu, Hạo, chắc anh cũng khó ngủ mà phải không?
Yujin đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi để giấu sự ngượng ngùng của mình, nhưng không thể không cảm thấy một chút khó xử khi Gyuvin nói thế. Hanbin cũng không khỏi phì cười, nhưng rồi nhìn Yujin, cười nhẹ
- Thật á? Xin lỗi nhé, Yujin. Tối qua có lẽ chúng ta đã quá hăng say. Anh không nghĩ là mình làm em khó chịu như vậy.
Yujin cúi đầu, rồi lúng túng đáp lại
- Không sao đâu, em chỉ là không quen thôi.
Gyuvin tiếp tục trêu đùa, nhưng ánh mắt cậu đầy sự quan tâm và nhẹ nhàng. Sau một hồi nói chuyện vui vẻ, bốn người dọn dẹp xong bữa sáng và chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Họ cùng nhau lên xe, hướng về nhà của Yujin. Không khí trong xe cũng không còn căng thẳng như trước, mọi người đã bắt đầu dần cởi mở hơn với nhau.
Khi đến nhà Yujin, cả bốn bước vào với tâm trạng khá thoải mái. Mẹ Yujin, đang chuẩn bị bữa chiều, thấy con trai trở về thì vội vàng tiến lại, gương mặt bà hơi đượm buồn. Bà nhìn Yujin, đôi mắt đầy sự ân hận.
- Yujin à, mẹ xin lỗi. Mẹ đã giấu con chuyện quan trọng này suốt bao năm qua. Mẹ biết, bây giờ thì con đã có thể hiểu... Chương Hạo là anh trai của con, các con chính là anh em ruột.
Yujin giờ đây khi nghe được những lời này đã không còn ngạc nhiên nữa, thay vào đó em lại cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi, nhẹ lòng vì cuối cùng mẹ cũng chịu nói ra tất cả.
Yujin chuyển sang nhìn Hạo, và rồi một cảm giác ấm áp như lan tỏa trong lòng em. Không còn là những câu hỏi chưa trả lời, không còn sự bất an. Em khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gọi
- Anh hai...
Hạo nghe xong, lòng chợt ấm áp. Một phần trong hắn cảm thấy như những cảm xúc trong suốt thời gian qua, cuối cùng cũng có được sự đồng cảm.
Gyuvin và Hanbin đứng cạnh nhau, quan sát cảnh tượng trước mắt. Họ cũng cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của Yujin và Hạo. Đôi mắt họ trao nhau một cái nhìn, như thể một khởi đầu mới đang dần hình thành.
Mẹ Yujin nhìn hai đứa con, trái tim bà cũng bớt nặng trĩu. Bà biết rằng dù mình đã muộn màng, nhưng ít nhất hôm nay, mọi thứ đã bắt đầu có thể thay đổi. Bà mỉm cười dịu dàng, nhìn Yujin và Hạo, rồi lên tiếng
- Các con cần thời gian để hiểu nhau hơn. Mẹ chỉ hy vọng rằng dù mọi chuyện có khó khăn thế nào, các con sẽ luôn ở bên nhau, là anh em ruột thịt.
Yujin không nói gì, nhưng ánh mắt của em chứa đầy sự cảm động. Em nhìn Hạo, rồi quay sang mẹ, khẽ gật đầu. Mặc dù trong lòng còn nhiều điều chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng ít nhất bây giờ em biết mình không cô đơn. Hạo ở đó, Gyuvin và Hanbin ở đó, và mẹ em cũng đã không giấu diếm nữa.
Chương Hạo, đứng bên cạnh, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Hắn mỉm cười nhìn Yujin, rồi quay sang Gyuvin và Hanbin, ánh mắt chứa đầy sự biết ơn. Hắn biết rằng mọi thứ không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng bước đầu tiên đã được thực hiện. Đêm qua, họ đã cùng nhau vượt qua những cảm xúc hỗn độn, và bây giờ, họ có thể bắt đầu lại từ đầu, một cách chân thành hơn.
- Cảm ơn mọi người.
Yujin lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
- Mặc dù mọi thứ vẫn còn phức tạp, nhưng ít nhất bây giờ em cảm thấy... dễ chịu hơn.
Gyuvin mỉm cười nhìn em, rồi quay sang Hạo và Hanbin, giọng trêu chọc
- Thấy chưa, em đã nói rồi mà. Cả hai cứ lo lắng làm gì. Từ giờ trở đi, chỉ cần em gọi anh hai là được, Yujin ha?
Yujin ngẩng đầu lên, đôi mắt mỉm cười, rồi trả lời với một sự tự tin mới mẻ
- Vâng, anh hai.
Lời nói ấy tuy đơn giản, nhưng với Yujin, đó là một sự thay đổi lớn lao. Em cảm thấy như mình đã dần dần tìm thấy nơi mình thuộc về, không chỉ là trong tình cảm với Gyuvin, mà cả trong mối quan hệ với Hạo. Mọi chuyện sẽ không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng ít nhất, em đã bắt đầu cảm nhận được sự an yên trong lòng.
Mẹ Yujin nhìn các con, nụ cười trên môi bà vẫn dịu dàng. Bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng gia đình nhỏ của mình, dù có những khó khăn, sẽ vẫn ở bên nhau, sẽ vẫn tìm được sự hòa hợp.
Sau một lúc trò chuyện vui vẻ, Gyuvin và Hanbin đứng dậy, chuẩn bị ra về. Trước khi ra cửa, Gyuvin quay lại nhìn Yujin và Hạo nhắc nhở
- Nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh và Hanbin sẽ luôn ở đây. Hãy cứ yên tâm và tin tưởng vào nhau nhé
Yujin gật đầu, ánh mắt nhìn theo họ.
Mẹ Yujin tiễn họ ra cửa, rồi đứng lại trong hành lang, lòng bà tràn đầy hy vọng về một tương lai sáng sủa hơn cho các con mình.
Sau khi mọi người đi khuất, Yujin quay lại nhìn Hạo, ánh mắt em đầy suy tư nhưng cũng dần mở lòng hơn. Cảm giác về gia đình, về tình anh em, có lẽ sẽ không bao giờ giống như trước nữa, nhưng ít nhất, em đã có một nơi để trở về, một nơi mà dù có thế nào, vẫn luôn có những người yêu thương bên cạnh. Hạo nhìn Yujin, nhẹ nhàng lên tiếng
- Em ổn chứ? Anh cũng sẽ luôn ở đây, Yujin.
Yujin nhìn Hạo, đôi mắt em sáng lên, rồi khẽ cười, như thể đó là lần đầu tiên em thực sự cảm nhận được điều đó.
Tối hôm đó, Gyuvin và Hanbin trở về nhà, cảm giác như những gánh nặng suốt thời gian qua đã được trút bỏ. Gia đình họ không còn cấm cản, không còn sự ngăn cách nào nữa, đặc biệt là về mối quan hệ giữa Hạo và Hanbin. Mọi thứ dường như đã dần ổn định, mặc dù những cảm xúc trong lòng mỗi người vẫn còn đó, chưa thể giải quyết hoàn toàn. Nhưng ít nhất, họ đã không còn phải giấu diếm nữa.
Gyuvin quyết định rủ Hanbin ra công viên gần nhà. Đó là nơi mà họ thường xuyên đến để thư giãn, tâm sự và tìm lại những khoảnh khắc nhẹ nhàng giữa những bộn bề cuộc sống. Cả hai không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đi bên nhau, mang theo một vài lon bia trong tay. Không khí của công viên buổi tối yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua và tiếng cười khẽ của những nhóm bạn xung quanh. Mọi thứ dường như bình yên, và Gyuvin cũng cảm thấy được giải tỏa phần nào sau một ngày dài căng thẳng.
Sau vài lon bia, Gyuvin bắt đầu cảm thấy đầu óc nhẹ bẫng, những suy nghĩ và cảm xúc trong lòng như được trút bỏ đi một phần. Cậu nhìn vào Hanbin, thấy ánh mắt anh trai mình đầy suy tư, đôi môi hơi nhếch lên như một nụ cười mơ hồ
- Em không nghĩ là chúng ta sẽ có được ngày này đâu, Hanbin
Gyuvin nói, giọng có chút trầm, đôi mắt nhìn ra xa xăm.
- Thật sự, không nghĩ rằng cuối cùng thì mẹ và ba cũng đã đồng ý với tất cả, rằng chúng ta có thể tự do như vậy.
Hanbin mỉm cười, nhưng cũng không trả lời ngay, chỉ gật đầu. Cả hai đã cùng nhau vượt qua quá nhiều rào cản để đến được hôm nay, và giờ đây, họ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Gyuvin uống thêm một ngụm bia, rồi nhìn về phía Hanbin, ánh mắt cậu bỗng trở nên nghiêm túc hơn. Một sự im lặng nặng nề kéo dài, như thể Gyuvin đang suy nghĩ rất lâu mới có thể mở lời
- Hanbin... anh biết không?
Gyuvin lên tiếng, giọng trầm và có chút lạ lẫm.
- Em đã từng nghĩ rằng người em căm ghét nhất trong cuộc đời này là han yujin, thậm chí khó chịu với sự tồn tại của em ấy, nhưng mà khi đã hiểu thấu mọi chuyện, và khi lắng nghe con tim mình, em mới biết được cảm giác mà em dành cho em ấy chính xác là gi
Hanbin nhìn cậu, thấy sự lúng túng trong ánh mắt Gyuvin, một cảm giác bối rối mà anh chưa bao giờ thấy trước đây. Anh không biết phải nói gì, chỉ im lặng chờ đợi Gyuvin tiếp tục.
- Em đã nhận ra rằng mình thích Yujin rất nhiều, thời gian đó khi bên anh Hạo có lẽ chỉ là sự ganh tị nhất thời, muốn đoạt lấy mọi thứ về phía mình, vã lại vào thời điểm ấy, chỉ mỗi anh Hạo là hiểu cho cảm xúc của em, thế nên trái tim em mới có chút rung động.
Câu nói của Gyuvin như một sự bộc phát, không kìm nén được nữa.
- Nhưng... em sợ, Hanbin à. Sợ rằng em ấy chưa thể chấp nhận em. Cảm giác đó... nó giống như mình đang đứng giữa một ngã rẽ, không biết phải làm sao để bước tiếp.
Hanbin ngạc nhiên, nhưng rồi anh khẽ mỉm cười. Anh hiểu rõ sự rối ren trong lòng Gyuvin, vì chính anh cũng từng trải qua cảm giác ấy. Nhưng với Gyuvin, điều quan trọng là sự chân thành và kiên nhẫn, vì tình cảm không thể ép buộc.
- Gyuvin
Hanbin lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
- Đôi khi, tình cảm là thứ khó nói ra, nhưng cũng không thể giấu mãi trong lòng. Em phải chấp nhận rằng yêu thương là một quá trình, và đôi khi nó cần thời gian. Yujin chưa thể chấp nhận ngay lập tức, nhưng em phải cho em ấy thời gian để hiểu. Nếu thật sự là tình cảm, thì sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ.
Gyuvin nghe lời anh trai, cảm giác như mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng hơn. Cậu gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn một chút lo lắng, những nghi ngờ chưa thể xóa bỏ. Nhưng ít nhất, cậu đã có thể thổ lộ được cảm xúc trong lòng mình, điều này đã là một bước tiến lớn.
- Cảm ơn anh, Hanbin. Anh luôn là người khiến em cảm thấy yên tâm.
Gyuvin mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cậu vẫn có sự suy tư.
Cả hai tiếp tục ngồi im lặng, thưởng thức không khí yên bình của công viên và những lon bia còn lại. Đêm đã khuya, và dù mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, nhưng cả hai biết rằng con đường phía trước còn dài. Và dù thế nào đi nữa, họ sẽ không bước đi một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro