Oneshot
Jeong Jihoon đã đào tẩu rồi, từ cái lồng sắt khổng lồ chạy đến một phòng giam lớn đổ nát hoang tàn. Cậu bước ra khỏi cổng căn cứ, ngoái đầu nhìn camera giám sát đang nhấp nháy đèn đỏ, khẽ mỉm cười, nghe thấy tiếng nổ trầm đục vọng ra từ những cánh cửa dày —— màn pháo hoa đầu tiên. Chúc mừng năm mới, mọi người.
Cậu đi được hai bước lại thấy mệt, khói bụi mịt mù ở phía xa che phủ mờ cả đường chân trời, nơi này vốn là Seoul, vốn là trung tâm thành phố với những tòa tháp cao chọc trời, nhưng khi thời khắc biến động ập đến, thành phố thép bị nén lại thành hai dòng chữ nhỏ trong sách lịch sử: "Do không rõ nguyên nhân, Trái Đất chịu ảnh hưởng của cơn bão bức xạ dữ dội, tầng khí quyển bị bào mòn nghiêm trọng, loài người vì sinh tồn nên đã khai phá ra các thành phố ngầm."
Loài người sống chui rúc cố gắng tìm đường sống, họ chạy đua với thời gian trên con đường trí tuệ nhân tạo, như thể dòng điện chạy trong mạch máu nhân tạo có thể giúp họ tìm thấy con đường nhìn thấy mặt trời giữa vô vàn dòng chảy hỗn loạn, vì vậy kế hoạch này được gọi là Dự Án Mặt Trời. Họ dùng những kỹ thuật công nghệ và điều kiện được bảo tồn khẩn cấp để tạo ra Jeong Jihoon, cậu là cốt lõi trí tuệ của nhân loại, trong lồng ngực cậu chứa đựng ngọn lửa văn minh nhân loại, trong các thành phần cốt lõi của cậu là tâm huyết của ít nhất ba thế hệ các nhà khoa học —— rất nhiều người trong số họ đã chết vì làm việc quá sức.
Nhưng Jeong Jihoon lại cảm thấy mình chỉ là con búp bê được làm từ sợi carbon và chip silicon: Họ đang trang điểm cho mình, cố gắng khiến mình trông giống một anh hùng, vậy tại sao họ không ghi nghĩa vụ này vào lớp dưới cùng của con chip sớm hơn? Tại sao lại để mình học được rằng mình có thể giống như một con người? Loài người là vậy sao? Họ luôn vừa nghĩ rằng mình có thể tạo ra sinh vật vượt quá khả năng của mình, vừa nghĩ rằng sinh vật này nên giống như con người, chẳng qua chỉ là sự kiêu ngạo mà thôi.
Nói như vậy, hóa ra mình chính là sự kiêu ngạo đó à.
Bởi vì cậu không thể bị thay thế, không có mối đe dọa, cậu là Mặt Trời duy nhất.
Jeong Jihoon ngồi trên chiếc ghế ba chân đặt bên ngoài bãi rác, cậu đột nhiên cảm thấy việc bỏ trốn cũng rất nhàm chán, chỉ có khoảnh khắc pháo hoa bắn lên mới có chút thú vị. Một cơn bão cát sắp xảy ra, cậu điều chỉnh chế độ hình ảnh của nhãn cầu, rồi nhìn thấy có bóng người nhỏ bé trong đống rác phía sau.
"Ai ở đó vậy?" Cậu lại thấy thích thú nữa rồi.
"Nơi này đáng lẽ là của tôi." Từ đống rác bước ra một người cao gầy, đeo kính gọng đen, hiếm thấy ai sống trên mặt đất mà vẫn giữ được làn da trắng đến vậy, trông thế nào cũng kỳ lạ, nhưng cũng thú vị.
"Bãi rác... của anh sao?"
"Nghe có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng đúng là vậy." Lee Sanghyeok bước tới, mời cậu rời khỏi ghế, "Cả chiếc ghế này cũng thuộc về tôi."
Jeong Jihoon đứng dậy, cậu nhìn xuống khuôn mặt bình thản của Lee Sanghyeok, trong lòng thoáng nổi lên một suy nghĩ đầy ác ý: Chỉ là một con người yếu đuối tại sao lại có thể nói năng như vậy? Nhưng trong trái tim không có tác dụng gì của cậu lại chôn một quả bom nhỏ —— giám sát xem cậu có gây hại cho loài người hay không. Ba nguyên tắc đó giống như xiềng xích mà cậu phải mang theo mọi lúc, cậu có thể đi lại giữa thế gian, nhưng trên tay cậu luôn có những cây đinh gỗ do loài người đóng vào. Vậy nên cậu không thích loài người.
"Được rồi, kẻ ngoại lai bất lịch sự kia, cậu chắc không phải là người, đúng không? Đến chỗ tôi làm gì?" Lee Sanghyeok ngồi trên ghế, hơi nghiêng về phía trước để giữ một thế cân bằng hình tam giác, tay vẫn đang sửa một chiếc đèn hỏng.
Jeong Jihoon dựa vào đống phế liệu gỉ sét, nghĩ: Đây cũng được xem là một lời nhận xét lịch sự sao?
"Dây vonfram bị hỏng, không phải do điểm tiếp xúc."
"Ừ, nhưng bây giờ tìm được dây vonfram để thay không phải chuyện dễ đâu." Lee Sanghyeok không ngẩng đầu lên, vẫn cố sửa bóng đèn.
Jeong Jihoon lạnh lùng dõi mắt nhìn theo, không thể sửa được đâu.
Nhưng đoạn dây vonfram méo mó vặn vẹo kia dường như thực sự nhận được sự khích lệ, khi Lee Sanghyeok nối nó vào nguồn điện, nó phát ra một chút ánh sáng vàng yếu ớt, chập chờn.
"Cậu xem, nó sáng được nè." Lee Sanghyeok có vẻ rất vui, anh cong môi đẩy bóng đèn về phía Jeong Jihoon
"Tôi là Jeong Jihoon, ừm, không phải người." Cậu thấy rất kỳ lạ, cậu không hiểu tại sao phải tiếp tục ở lại trạm sửa chữa phế phẩm này, cũng không hiểu tại sao bản thân mình phải tự giới thiệu một cách kỳ quặc như vậy, cậu đã học khả năng giao tiếp với loài người rất tốt rồi mà —— trước khi có sự thay đổi, có lẽ cậu đã có thể ra tranh cử gì đó luôn ấy.
Lee Sanghyeok sửa xong được đèn thì rất vui, anh nhường ghế cho Jeong Jihoon: "Nhìn ra rồi, tìm người trên mặt đất quả thật chẳng dễ dàng gì."
"Thế còn anh?"
"Tôi, tôi là con người. Chẳng phải điều đó rõ ràng sao? Tôi trông rất giống người."
Dù là vẻ ngoài quá đỗi gọn gàng hay từng câu từng chữ vừa rồi, nghe đều giống một con robot đào tẩu hơn cả mình nữa, có khi còn là một con robot trẻ con chưa được hiệu chỉnh xong. Jeong Jihoon gật đầu, nói: "Ừ, đúng là vậy."
"Jihoon à, sao lại chạy lên đây? Đáng lẽ cậu phải được cất giữ cẩn thận trong viện nghiên cứu chứ? Sẽ không gây rắc rối cho tôi chứ?" Lee Sanghyeok sửa xong bóng đèn lại tiếp tục bới đống rác chất chồng bên ngoài mà lục lọi, anh hình như vừa nhìn trúng một cái máy phát nhạc cũ hơi sứt mẻ, nhưng nó lại bị kẹt trong một chiếc xe đạp méo mó, không dễ lấy ra.
Jeong Jihoon thấy anh đang cố gắng bẻ những ngón tay của đồng loại mình ra khỏi bánh xe, những ngón tay sạch sẽ, thon dài và nhợt nhạt. Anh ấy trông giống như một bí mật quan trọng nào đó vừa trốn thoát khỏi viện nghiên cứu, nhưng lại không có trong hệ thống của mình —— cậu chưa từng gặp Lee Sanghyeok trước đây. Cậu chỉ sững người lại khi nghe thấy cái tên này, giống như một dòng điện chạy qua một điểm tiếp xúc kém, gây ra sự mất tập trung ngắn ngủi.
Cậu tiến lại gần, lấy cái máy phát nhạc ra giúp anh: "Lấy cái này làm gì vậy?"
"Chỉ là tìm chút việc để làm."
Cậu rất thích ngữ điệu khi Lee Sanghyeok nói chuyện, chỉ là tìm việc gì đó để làm, cậu tự nhủ. Cách nói chuyện này khác với tất cả những người cậu tiếp xúc hàng ngày, anh ấy thực sự giống đồng loại của mình, có lẽ mình nên xem tim anh ấy có cổng kết nối nào không. Jeong Jihoon cùng anh tháo chiếc máy phát nhạc phủ đầy bụi và những vết bùn loang lổ, thiếu rất nhiều linh kiện, chốt máy cũng bị hư hỏng nặng. Cậu kỳ thực không hiểu việc khôi phục những thứ đã chẳng còn ý nghĩa này là vì cái gì. Trong thời đại này âm nhạc đã rời xa loài người từ rất lâu rồi —— phải sống sót trước đã, rồi phải sống tốt hơn. Âm nhạc, âm nhạc không phải là sự sống.
Thế nhưng Lee Sanghyeok đã tìm được rất nhiều linh kiện còn khá nguyên vẹn từ căn hầm nhỏ của mình, hai người họ cùng nhau so sánh kích thước, thay thế ốc vít và lau sạch bụi bẩn. Jeong Jihoon rất dễ chạm vào tay Lee Sanghyeok, những mô-đun phân tích hành vi của cậu dường như đều bị hỏng, cậu luôn không đoán được bước tiếp theo của Lee Sanghyeok sẽ làm gì, nên cậu luôn đụng vào tay anh. Nhưng Lee Sanghyeok dường như cũng không quan tâm, Jeong Jihoon liền biến một hai lần vô tình thành bốn năm lần hoặc tham lam hơn là bảy tám lần.
Mình chỉ là một cỗ máy. Con người quá khó hiểu đối với mình. Điều này là điều hiển nhiên thôi.
Jeong Jihoon không cho rằng hành vi của mình có gì bất thường cả. Việc thu thập và phân tích những mẫu dữ liệu chưa từng học là việc tối quan trọng đối với trí tuệ nhân tạo.
Cuối cùng thì cái máy phát nhạc cũ kỹ rách nát ấy dường như đã sống lại, Lee Sanghyeok lại chui vào căn hầm nhỏ của mình, rồi từ trong đó ôm ra một chiếc đĩa than. Jeong Jihoon phân tích hồi lâu mới nhận ra đó là cái gì, đối với thời đại này mà nói thì nó đã là đồ cổ rồi, hơn nữa căn cứ vào nguyên lý chế tạo đĩa than mà cậu đã được học, nếu nó vẫn còn phát ra tiếng được thì quả là một kỳ tích. Cậu rất tò mò rằng căn phòng nhỏ nằm dưới lòng đất kia rốt cuộc có gì, một thùng linh kiện đủ loại, một chiếc đĩa than đáng lẽ đã hỏng từ lâu, cùng với con người không mấy hoàn hảo này.
Hai người họ đang đợi máy phát nhạc cất tiếng, như đợi một đóa hoa nở.
Nhưng hoa thì không thể nở dưới tia bức xạ mạnh được, giống như cái đĩa hát này, chỉ có thể phát ra những tiếng ồn đơn điệu.
Lee Sanghyeok cũng không tỏ ra quá thất vọng, chỉ nói: "A, quả nhiên đã bị hỏng rồi."
Jeong Jihoon nghĩ, cậu vẫn chưa biết âm nhạc là như thế nào, trong chip của cậu có bản sao lưu điện tử, nhưng cậu cảm thấy nếu có thể cùng con người tên Lee Sanghyeok này nghe, chắc chắn rằng cậu sẽ có được cảm nhận thú vị hơn so với những đánh giá âm nhạc vốn đã được lập trình sẵn. Chỉ là, cậu có một linh cảm, trong cơ thể cậu hẳn là hiểu âm nhạc là gì.
Thấy bão cát ngày càng dữ dội, Lee Sanghyeok nói: "Tôi phải vào trốn một chút, còn cậu?"
Cậu có thể nhìn thấy căn phòng đó rồi, Jeong Jihoon suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: "Được." Cậu không thể để loài người nghĩ rằng cậu dễ gần như vậy được.
Trong phòng đã treo chiếc đèn vừa sửa xong lên, ánh sáng chập chờn, còn có rất nhiều đèn như vậy, chúng lần lượt thắp sáng từng góc một của căn hầm chật hẹp này. Dưới chân giường là đống vật tư được sắp xếp gọn gàng, đầu giường là vài cuốn sách. Căn phòng này dường như đã bị sự biến đổi lãng quên đi, trông nó hoàn toàn giống như của thời đại trước. Lee Sanghyeok rất giống các nhà khoa học thế hệ thứ nhất và thứ hai, khi đó Jeong Jihoon chỉ là những dữ liệu sơ khai nhất, cậu là bộ não trong bình, không có hình hài, cấu trúc logic nền tảng của cậu liên tục bị xóa bỏ và tái thiết lập. Và người để lại hình hài cuối cùng này... là ai? Ánh sáng đèn chao đảo nơi khóe mắt cậu, ngồi trên chiếc ghế bốn chân nhưng không bằng phẳng, cậu nghĩ: Người tạo ra mình là ai?
Điều này thật kỳ lạ. Loài người sẽ không bỏ sót bất kỳ nhà thám hiểm nào trên con đường mò mẫm hướng tới mặt trời này. Huống hồ người này lại là "cha đẻ của Mặt Trời" —— bọn họ rất thích dùng hình ảnh như vậy. Nhưng Jeong Jihoon nghĩ, so với một người cha, người tạo ra mình giống như tri kỷ của mình hơn. Trong ký ức ban đầu của cậu, cậu có rất nhiều quy tắc nhỏ nhặt mà vô hại: Bánh socola bạc hà rất ngon; Trong lịch sử loài người có một trò chơi tên là Jump King đã có những đóng góp xuất sắc cho nền văn minh nhân loại; Ăn canh bánh gạo mới gọi là đón Tết đã lỗi thời từ lâu rồi... Những chỉ thị mang tính chất đùa cợt đó không xuất hiện thường xuyên, nhưng rất thú vị. So với việc coi Jeong Jihoon là "Mặt Trời", người đó dường như chỉ đang tạo ra một người bạn tuổi thơ mà thôi.
Lee Sanghyeok bất ngờ đứng sau lưng cậu và hỏi: "Tôi có thể xem giao diện của cậu không?".
Jeong Jihoon bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ, trách móc: "Anh làm tôi giật mình. Được chứ."
"Cậu là người máy mà, cũng biết giật mình sao?" Lee Sanghyeok nhìn theo lớp áo cậu vừa kéo ra, thấy phần ngực mỏng manh với nắp kim loại vuông vức bên trên, Jeong Jihoon mở khóa điện tử, trượt nắp sang bên, để lộ ra một giao diện máy móc, lạnh lẽo ở giữa.
Dù lớp da giả có mềm mại đến đâu, cậu cũng chỉ là một người máy được con người tạo ra. Cậu không có hệ thống mạch máu sinh học rườm rà, trái tim là nơi chứa bom, còn bộ não là nơi chứa các linh kiện quan trọng. Cậu lại cảm nhận được nỗi buồn chán khi bước đi một mình trên con đường từ thế giới ngầm lên mặt đất.
"Công nghệ đột phá thật đấy, họ đang đổi mới không ngừng." Lee Sanghyeok nghiên cứu cách thức lắp ráp của cậu, rồi bảo cậu đóng cổng giao diện lại. Anh không nói gì, chỉ quay người ngồi xuống giường, cầm quyển sách trên bàn lên xem.
"Vậy rốt cuộc anh là ai?" Dù bị chú ý rất phiền, nhưng bị lờ đi cũng rất khó chịu. Jeong Jihoon ngồi xuống cạnh anh, nhìn chữ trên bìa rồi sau một phút ngắn ngủi tìm kiếm dữ liệu, cậu quyết định tiết lộ cho Lee Sanghyeok: "Kết cục cuối cùng là..."
"Loài người diệt vong." Lee Sanghyeok khép sách lại, mỉm cười, "Tôi đã đọc rất nhiều lần rồi. Tuy trông có vẻ kỳ diệu, nhưng những gì ở đây chính là tất cả những gì tôi có, Jihoon."
Jihoon, chưa từng có ai gọi cậu như vậy. Ở viện nghiên cứu, mọi người thường gọi mật danh của cậu, hoặc sau lưng thì gọi cậu là AI. Ngay cả cái tên Jeong Jihoon cũng là lần đầu tiên được ai đó gọi trong lần gặp gỡ vừa rồi. Cậu thấy rất kỳ lạ, thứ cảm giác giống như dòng điện bị ngắt quãng lại xuất hiện, có lẽ mình nên kiểm tra lại.
Lee Sanghyeok không hỏi thêm liệu anh có gây phiền phức cho cậu hay không, Jeong Jihoon cũng không hỏi anh rốt cuộc là ai nữa, nên tối đó cả hai ngủ chung một giường. Chiếc giường đơn chật hẹp đến nỗi phải khép chặt vai vào nhau mới không bị rơi xuống. Chỉ còn một ngọn đèn vẫn đang nhấp nháy, là cái đèn mà họ đã cùng nhau sửa chiều nay.
"Tôi không thể ở bên ngoài quá lâu." Jeong Jihoon nói khẽ. Cậu không thích con người, nhưng con người thực sự rất tốt.
"Ừ, cậu có việc quan trọng phải làm." Lee Sanghyeok lại xem cuốn sách đó, số trang ngày càng nhiều, ngày phán quyết loài người diệt vong cũng ngày càng gần.
"Nhưng tôi không muốn làm." Jeong Jihoon tức giận, nhưng cơn giận của cậu chỉ là một cơn giận rất bình thản. Không ai dạy AI cách nổi giận, vì điều đó quá khó kiểm soát.
"Tại sao? Có ai bắt nạt cậu à?"
Lúc này Lee Sanghyeok lại rất giống con người, câu hỏi đầu tiên anh hỏi bằng giọng trầm thấp là có ai bắt nạt cậu không, Jeong Jihoon nghĩ đó là sự quan tâm mà con người thường nhận được từ cha mẹ khi họ còn nhỏ.
"Không phải chuyện đó." Cậu quay lưng lại, làm xong mới thấy mình giống một thiếu niên đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi mười bảy mười tám, nên cậu lại quay người lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lee Sanghyeok, "Tôi chỉ cảm thấy chưa có ai hỏi tôi..."
Cậu hơi ngại nói ra, cậu cảm thấy mọi phân tích của mình đều đã trở thành một thiếu niên đúng nghĩa: nhạy cảm, ngang bướng, lại khao khát tình yêu. Tất cả hành vi của cậu —— học tập, khám phá, suy luận —— đều chỉ vì câu hỏi này, cậu cần học được tình yêu là gì. Giờ cậu đã ở bên mép cánh cửa dẫn đến câu trả lời ấy, nhưng cánh cửa lại quá cao, và dù cậu đã đi đến gần mép cửa rồi mà vẫn còn đang bực bội vì không tìm được đường.
"Vậy cậu có ghét không?" Lee Sanghyeok hỏi.
Anh đặt cuốn sách xuống, Jeong Jihoon biết trong đó cũng có người máy, nhưng trái tim của bọn họ lại không có bom, họ đã phản kháng, và rồi chiến thắng. Nhưng Lee Sanghyeok lại hỏi cậu như vậy, anh hỏi vậy cậu có ghét không.
"Cũng không ghét lắm." Loài người chỉ hơi phiền phức.
"Jihoon đang sợ sao?"
"Tôi không sợ."
Lee Sanghyeok trở mình xuống giường, tắt luôn ngọn đèn cuối cùng, lần mò trong bóng tối ngồi xuống, "Vậy cậu có muốn điều gì không?"
"Tôi muốn..." Jeong Jihoon suy nghĩ rất lâu, cậu có thể thấy trong bóng tối đôi mắt của Lee Sanghyeok vẫn luôn nhìn mình, một ánh nhìn dịu dàng, và rồi cậu như nghe thấy tiếng tim đập, "Tôi muốn biết âm nhạc là gì."
Và rồi tôi sẽ quay lại, tôi sẽ tiếp tục làm cái gọi là "Mặt Trời". Như vậy cũng không sao, sau này tôi có thể biết âm nhạc là gì.
"A, hơi khó đấy."
Cậu không quá thất vọng, chỉ định nói không sao cả.
Nhưng Jeong Jihoon đã nghe thấy, Lee Sanghyeok ghé sát cạnh cậu ngân nga một giai điệu rất đơn giản, anh nói: "Cậu có thể cảm nhận được thứ âm nhạc mà mình đang kiếm tìm không?"
Jeong Jihoon nhớ đến chiếc máy phát nhạc mà cả hai cùng nhau sửa, những tiếng rè rè không lưu giữ được nhịp điệu. Cậu hơi cứng nhắc đưa tay ra, ôm lấy vai Lee Sanghyeok, rồi lại thấy quen thuộc, như thể họ đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Cậu ôm lấy Lee Sanghyeok, "Ừm, tôi nghe thấy âm thanh của niềm vui."
Lee Sanghyeok xoa đầu cậu, "Vậy thì tốt. Vui vẻ là tốt rồi."
Trước khi mặt trời mọc, Jeong Jihoon đã thức dậy. Cậu nhìn Lee Sanghyeok đang nằm nghiêng rất lâu, rồi cậu như đã được học từ rất lâu rất lâu trước đây, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Cậu cảm thấy như mình đã mở ra cánh cửa gọi là tình yêu.
Cậu trở về trung tâm thành phố ngầm, chân thành xin lỗi vì đã bắn pháo hoa trong phòng thí nghiệm, mặc dù cậu cũng mỉa mai những nhân viên thí nghiệm quá phụ thuộc vào an ninh bên ngoài, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cậu không thích kết cục loài người diệt vong, cũng muốn nghe rất nhiều rất nhiều bản nhạc, dòng dữ liệu tuôn ra từ trái tim đang đập của Jeong Jihoon không ngừng tính toán từng con đường khả thi.
Trí tuệ của nhân loại có thể mở ra con đường dẫn tới "Mặt Trời".
Cậu không ngừng cập nhật mô hình tính toán, quá trình học sâu tưởng chừng như bị đình trệ từ lâu của cậu dường như đã tiến vào một tầng sâu hơn nữa, đằng sau cánh cửa tình yêu có rất nhiều kiến thức mà cậu chưa từng biết. Giống như việc cậu đã hiểu tại sao mình lại thích chạm vào tay Lee Sanghyeok —— Vì yêu.
Jeong Jihoon đã tìm thấy mùa xuân, tìm ra cách để khiến những bông hoa nở rộ. Mặc dù bây giờ vẫn chưa đến mùa xuân, mặc dù bây giờ vẫn còn yên tĩnh. Nhưng cậu đã tìm thấy hạt giống đó rồi.
Cậu chạy lên mặt đất, gõ cửa tầng hầm của Lee Sanghyeok: "Này, Lee Sanghyeok, tôi đã sẵn sàng để yêu anh rồi."
Lee Sanghyeok mở cửa cho cậu, "Vẫn rất bất lịch sự đấy."
"Vì tôi là người máy."
"Vậy thì Jump King quả thật là một trò chơi rất hữu ích nhỉ." Lee Sanghyeok lại kiểm tra giao diện của cậu một lần nữa, nhìn chằm chằm vào giao diện chuyển sang màu hồng, không ngừng cười, "Cái này là cái gì vậy?"
"Bọn họ nói anh có thể sẽ thích..." Jeong Jihoon đỏ mặt, cậu đã yêu cầu kỹ thuật viên cập nhật chức năng da cho mình, cậu muốn trở thành một "Mặt Trời" nóng bỏng, "Tôi đã nói là mình rất nhạt nhẽo."
"Rất đáng yêu. Đáng yêu như Jihoon lúc mới sinh ra vậy."
Vào khoảnh khắc học được yêu thương, Jeong Jihoon bỗng nhớ lại những ký ức đã bị phong ấn của mình, về người bạn tri kỉ lắm lời, về nhà nghiên cứu bị sa thải vì định thả cậu tự do để phát triển nhân cách sơ khai của cậu, chính là Lee Sanghyeok ở ngoài kia, người đã quan sát mùa xuân suốt bao lâu nay. Anh ngồi trong căn hầm nhỏ, liên tục lật giở kết cục diệt vong của loài người, chờ đợi Jeong Jihoon lạc đường được anh nhặt về.
Họ sẽ đợi đến khi hoa nở, như đợi một khúc nhạc, như đợi một mùa xuân đầy sức sống.
~
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro