[ Tác giả muốn nói : Đến chương này tui xin phép đổi xưng hô từ "em" thành "tôi" nhé. Vẫn kể theo góc độ của nữ chính, chỉ đổi lại từ ngữ thuiii. ]
Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tấm rèm cửa, rọi thẳng vào mắt em. Lòng em hỗn loạn như chính cái căn phòng lạ lẫm này, được trang trí tối giản nhưng có phần sang trọng, mọi thứ sạch sẽ và ngăn nắp đến mức em cảm thấy mình như một vết bẩn không nên tồn tại ở đây.
- Nanami Kento, thực sự là cậu sao?
Giọng em đột nhiên khàn đi, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.
.
.
.
- Nè Nanami, ra trường cậu tính làm gì?
Câu hỏi của cô gái ấy khiến Nanami im lặng. Dường như đây là một câu hỏi khó đối với cậu, như thể nó khơi lại một nỗi đau không thể nào xóa đi. Có thể anh không còn đủ sức để trả lời hoặc chỉ đơn giản là anh đã chán ngấy tất cả. Nhưng, anh chán cái gì mới được.
- Không biết.
- Còn cậu thì sao, Akine.
Tôi cũng im lặng.
Nghĩ về cái chết của Haibara khiến tôi dừng lại, ngập ngừng trước mọi quyết định. Tôi đã từng nghĩ rằng có bạn bè bên cạnh thì việc trở thành một chú thuật sư không phải là chuyện quá nguy hiểm.
Nhưng khi thấy Haibara ngã xuống ngay trước mắt mình, tôi mới nhận ra rằng tôi đã sai.
- Có lẽ, là một chú thuật sư.
- Ừ...
.
.
.
Trái tim tôi thắt lại khi nhìn thấy Nanami, những ký ức xưa cũ bất ngờ ùa về, từng mảnh ghép nhỏ bé len lỏi vào trong tâm trí tôi.
Không phải là sự hoài niệm mà chỉ là nỗi đau đớn dâng lên, không thể dừng lại.
Vì nó quá đỗi tàn nhẫn.
Không gian im lặng, như thể thời gian ngừng trôi.
Tôi có thể cảm thấy, dường như tôi và Nanami đều đang chìm trong cùng một dòng chảy kí ức. Một dòng chảy đau thương.
- Lâu rồi không gặp.
Nanami lên tiếng. Bốn chữ cậu ấy nói, dường như mới khiến tôi hoài niệm. Nhiều năm về trước, khi chỉ là một học sinh của trường chú thuật. Cả tôi và cậu ấy đã có những kỉ niệm đẹp biết bao. Giá như biến cố ấy không xảy ra, thì chắc hẳn bây giờ, chúng tôi đã có một câu chuyện hoàn toàn khác.
Giá như.
- Ừ.
Tôi gật đầu.
Lại tiếp tục im lặng.
- Làm sao, tớ lại ở đây thế...?
Tôi lí nhí hỏi, ánh mắt tránh nhìn thẳng vào cậu ấy.
- Tớ thấy cậu ngồi dưới cột điện, say rượu giữa đêm khuya. Chỉ là tớ không thể bỏ mặc cậu được...
- Giống như cậu đang thương hại tớ vậy nhỉ.
Tôi cười nhạt, lại tiếp túc né tránh ánh mắt Nanami, tôi không đủ can đảm.
- Cũng không hẳn là thương hại, tớ chỉ muốn giúp một người mình từng quen mà thôi.
Những lời nói ấy lại khiến tim quen thắt lại.
Quen...
Chỉ là "từng quen" thôi sao?
Em không biết mình đang mong đợi điều gì từ Nanami nữa.
.
.
.
- Xin lỗi nhé, hôm qua đã làm phiền cậu rồi.
Tôi ngồi diện Nanami, trên một chiếc bàn đầy ắp những món tôi thích ăn. Dường như Nanami vẫn còn nhớ sở thích của tôi, có chút bất ngờ.
Nhưng thật tiếc, tôi còn chẳng thích chúng như xưa nữa.
- Không sao.
Một cuộc hội ngộ sau nhiều năm giữa những người bạn từng thân thiết, nó khó xử hơn tôi nghĩ.
- Hôm qua, sao cậu lại uống rượu thế?
Câu hỏi ấy như thể kéo theo một đám mây đen, vài kí ức đáng buồn lại ùa về.
Ngày hôm qua quả là một ngày tồi tệ.
Câu hỏi này dường như gợi lại cho tôi nhiều thứ để đau buồn.
Xem nào... Ngày hôm qua đối với tôi thực sự là một ngày tồi tệ ấy.
Tôi đã bị cắm cho một cặp sừng 8 mét. Hai năm bên nhau, vậy mà tôi lại chẳng nhận ra điều gì, cứ ngốc nghếch tin tưởng hắn trong suốt thời gian ấy, mặc cho mọi thứ xảy ra ngay trước mắt.
Trong công ty thì bị đồng nghiệp ăn cắp ý tưởng, tôi đã dành rất nhiều tâm huyết cho cái ý tưởng ấy, vậy mà cô ta lại có nó trong tay. Nực cười. Còn quá đáng hơn nữa khi cô ta đã là người dìu dắt tôi trong cái công ty ấy suốt 4 năm.
Tệ nhất, tôi đã bị đuổi việc. Chính xác là đuổi. Tôi còn chẳng biết lí do. Giá như lúc ấy tôi có thể tẩn cho người tôi từng gọi là sếp một trận thì vui nhỉ.
Đủ tệ chưa nhỉ?
- Chỉ là, muốn uống thôi...
- Ừ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro