Mấy ngày trôi qua kể từ cuộc gặp bất ngờ với Jiwon, nhưng hình ảnh người con gái ấy vẫn ám ảnh trong tâm trí Wonyoung. Nàng đã nghĩ rằng sau bao năm, những cảm xúc lạ lẫm và rối ren của mình đối với Jiwon sẽ phai nhạt, hoặc ít nhất là không còn mạnh mẽ như ngày xưa. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Cuộc gặp gỡ ấy đã khơi dậy điều mà nàng đã từng không hiểu – đó là tình cảm mà nàng đã dành cho Jiwon, nhưng chỉ nhận ra sau khi người kia rời xa.
Jiwon đã thay đổi. Đó là điều rõ ràng nhất mà Wonyoung có thể cảm nhận sau lần gặp gỡ ấy. Người con gái từng dịu dàng, luôn mỉm cười khi nhìn thấy nàng, nay lại lạnh lùng, xa cách như một người hoàn toàn khác. Điều này làm trái tim Wonyoung như thắt lại. Liệu đây có phải là lỗi của mình? Suy nghĩ ấy không ngừng dằn vặt nàng trong những ngày gần đây.
Nếu như nàng nhận ra sớm hơn... Những ký ức ngày ấy ùa về. Wonyoung nhớ lại những lần Jiwon đã ở bên mình, luôn cười khi nhìn nàng, đôi khi im lặng một cách kỳ lạ nhưng lại mang theo ánh mắt chất chứa điều gì đó mà khi ấy nàng không thể hiểu. Bây giờ nhìn lại, tất cả những dấu hiệu ấy đều quá rõ ràng. Jiwon đã từng thích nàng, nhưng chính Wonyoung lại không nhận ra. Nàng đã không hiểu được thứ tình cảm quý giá ấy và khi nàng bắt đầu hiểu ra, Jiwon đã rời đi. Vì sao mình không nhận ra sớm hơn? Đó là câu hỏi nàng tự trách mình không ngừng suốt bao năm qua. Nếu nàng nhận ra sớm, liệu mọi chuyện có khác không?
---
Nằm dài trên chiếc giường khách sạn ở Jeju, Wonyoung thở dài. Cuộc gặp gỡ ấy để lại cho nàng quá nhiều cảm xúc hỗn loạn. Nàng đã hoàn thành công việc của chuyến công tác này, mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn nàng tưởng. Lẽ ra, Wonyoung nên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lòng nàng lại nặng trĩu. Những câu hỏi chưa được giải đáp, những cảm xúc bị kìm nén trong suốt thời gian qua giờ đây lần lượt trỗi dậy, đòi hỏi nàng phải đối mặt với chúng.
"Jiwon còn yêu mình không?" Câu hỏi ấy không thể nào ngừng vang vọng trong tâm trí Wonyoung. Nàng biết mình không thể hỏi trực tiếp, nhưng không cách nào ngăn bản thân nghĩ về điều đó. Suốt mấy năm qua, Jiwon có ai bên cạnh không? Hay cô ấy đã hoàn toàn quên đi quá khứ giữa họ? Wonyoung tự nhủ rằng có lẽ Jiwon đã bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không còn bóng dáng của nàng.
Mặc dù đau lòng, Wonyoung vẫn hiểu rằng thời gian có thể thay đổi tất cả. Jiwon đã thay đổi, và nàng cũng vậy. Nhưng điều nàng không thể nào phủ nhận được là những cảm xúc mà nàng dành cho Jiwon vẫn còn ở đó, dù cho có bao nhiêu năm trôi qua.
Cuộc sống dạo gần đây của Wonyoung cũng không mấy dễ dàng. Công việc bận rộn và áp lực không ngừng đẩy nàng về phía trước, khiến nàng nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi đến kiệt sức. Nhưng sau buổi gặp lại Jiwon, những gì mà Wonyoung từng tưởng đã ổn định giờ đây lại lung lay. Nàng đã định kết thúc chuyến công tác này sớm để trở về Seoul nhưng giờ đây, nàng không chắc nữa. Jiwon vẫn ở Jeju và Wonyoung không biết liệu mình có thể rời đi mà không có thêm một lời giải đáp nào hay không.
Wonyoung nằm yên trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Những suy nghĩ về Jiwon cứ liên tục kéo nàng trở lại khoảnh khắc đó, khi họ đối diện nhau trong phòng khách. Nàng không thể bỏ đi như thế này được. Nhưng nàng cũng không thể ép buộc Jiwon mở lòng nếu người ấy không muốn.
Sự mâu thuẫn giữa cảm xúc và lý trí cứ giằng co, đẩy Wonyoung vào trạng thái bế tắc. Một phần nàng muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của Jiwon, nhưng phần khác lại sợ rằng việc đó chỉ khiến cả hai đau lòng thêm. Liệu Jiwon có còn chỗ cho nàng trong cuộc sống của mình không? Hay mọi thứ đã quá muộn rồi?
Wonyoung nhắm mắt lại, cố gắng trấn an bản thân. Nàng cần thời gian để suy nghĩ, cần hiểu rõ điều mình thực sự muốn. Có lẽ, nàng sẽ ở lại Jeju thêm vài ngày nữa. Có lẽ, nàng sẽ thử tìm cơ hội để nói chuyện với Jiwon lần nữa. Nhưng lần này, nàng sẽ không để những câu hỏi không lời đáp lấp đầy khoảng cách giữa họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro