chương 3

Sớm nắng lên đều, còn Lý Thái Dung thì trùm chăn làm tổ trên giường. Đột nhiên hôm nay cậu cảm thấy lăn giường qua lại cũng không va vào con gấu lớn nào đấy, trong lòng sinh ra chút kì lạ. Thái Dung ngáp dài một cái, đá chăn sang một bên làm vệ sinh cá nhân. Xuống nhà còn chưa kịp nhìn thấy Tại Hiền thì đã thấy mẹ Trịnh ngồi trên ghế sô pha, cậu còn để ý là cái cửa phòng khách bị đá tung văng khỏi bản lề. Theo như Thái Dung biết là Trịnh Tại Hiền chẳng hơi đâu sáng sớm đá cửa chống ngứa chân mỗi lần nhớ bài tập khởi động taekwondo, kiểu này thì cậu cũng biết là bà làm rồi

Cậu không hề biết là Trịnh Kỳ Lâm dùng cách này để vào nhà, xin hãy để Thái Dung có một phút run rẩy với những người học taekwondo, đặc biệt là mẹ con họ Trịnh. Và Lý Thái Dung nhớ ra năm nào đó thời đại học, Trịnh Tại Hiền đã từng tỏ tình cậu theo kiểu suýt cho cậu ăn một cước vào mặt khi hắn đang thực hiện một động tác rất chi là võ thuật nhưng thực tế lại là kabedon. Suýt thì hư luôn cái mặt tiền ngàn vàng này

-Mẹ?

Trịnh Kỳ Lâm vừa nhìn thấy Thái Dung đã kéo cậu về ghế ngồi nói chuyện. Cậu nói một câu bà làm nguyên một tràng, Lý Thái Dung thật sự nghi vấn rằng có phải đã mười năm đi qua rồi hay không mà bà phải hỏi thăm cậu nhiều đến thế, nhiều hơn cả mẹ Lý nói chuyện với mình. Trịnh Tại Hiền thấy ánh mắt cầu cứu từ Thái Dung, thở dài tách hai người ra

-Mẹ à, mới có 5 năm thôi, không phải là 30 năm mẹ mới gặp lại em ấy đâu

-Do con đấy, thằng nhóc này. Dám nói với ta là có 3 năm, giờ con xem là mấy năm rồi? Ta nhớ Thái Dung muốn chết được

- Con chẳng hiểu sao ba lại để mẹ đi dễ như thế này

- Tính thông đồng nhau cản bà già này đến đây à? Hôm nay ta nhất định phải đưa Thái Dung về, còn con, muốn ở lại thì cứ việc, ta không cản

Được người nói đúng nỗi niềm khiến Lý Thái Dung vui ra mặt thật sự, đây chính là cảm giác sau mấy năm liền ở đây cuối cùng cũng có ngày được về. Trịnh Tại Hiền đen mặt, tất nhiên hắn hiểu tính mẹ hắn, đã muốn đưa người về là phải về. Xem như đổ bể kế hoạch quyết định phải ở lại đây trước lễ Seollal*, nhưng dù sao Tại Hiền cũng hiểu cho cậu, xa cha mẹ Lý cũng lâu rồi mà

Phi vụ thành công, Trịnh Kỳ Lâm hí hửng đưa Thái Dung ra ngoài đi chơi, thực chất ra là chẳng khác gì để cậu làm hướng dẫn viên cho mình cả. Còn ở nhà, Trịnh Tại Hiền "hết sức" than thở cùng hai người anh em trên màn hình máy tính. Từ Anh Hạo cất lời đầu tiên, sau khi vừa cười một tràng dài cùng Trung Bổn Du Thái

"Thời tới cản không nổi em ạ. Mày biết tính bác ấy rồi mà còn ngoan cố là dở rồi"

"Không, em thừa biết mẹ em đến đây không phải chỉ có mỗi chuyện túm em và Thái Dung về đâu. Kiểu gì sau lễ Seollal thì mẹ cũng kêu em lên nắm quyền thôi"

"Cái đó là quá rõ quá dễ hiểu rồi Hiền. Hai bác còn trẻ gì nữa đâu, mày tuổi trâu sung sức lên mà thay đi còn gì nữa"

Phát ngôn mà đi vào lòng người này chỉ có thể là Trung Bổn Du Thái. Xin cảm ơn, rất thực tế và thâm sâu

"Mày nhắc đến lễ Seollal thì Vĩnh Khâm lại đang đòi về Hàn cùng Thái Dung này. Xong sau Seollal đến Thái Lan đón Songkran*. Riết tao cũng cần phải đi du lịch quá"

"Người không một xíu hứng thú du lịch như anh mà có ngày này á? Thôi đi anh, em thừa biết là anh viện cớ thôi"

"Có mà mày sợ đứa nào tăm tia Vĩnh Khâm của mày thì có. Thôi, ghen thì nói toẹt ra đi bạn ạ"

"Ừ tao ghen, được chưa?"

"Được rồi. Mà cẩn thận bay từ Mỹ qua Hàn, từ Hàn sang Thái rồi từ Thái lại về Mỹ jet lag* nhiều quá lag luôn cả công việc nhé Jenny"

"Jenny bà nội mày. Tao tên Johnny Suh hay còn gọi Từ Anh Hạo hẳn hoi đầy đủ cảm ơn"

Gọi điện tâm sự rồi giờ thành ra Từ Anh Hạo và Trung Bổn Du Thái khẩu chiến lẫn nhau. Trịnh Tại Hiền lặng lẽ rời khỏi cuộc nói chuyện, ở đây chỉ có tàng hình mà nghe bọn họ đánh nhau bằng lời nói. Hắn chỉ vừa tắt máy tính, Trịnh Kỳ Lâm đã về cùng Lý Thái Dung, đi có nửa ngày mà nhìn cậu mệt quá chừng. Hoàn cảnh chung của những người mới lần đầu đến Los Angeles, phải hiểu phải hiểu phải hiểu điều quan trọng thì nên nhắc lại ba lần

Một ngày dài kết thúc, Lý Thái Dung nhanh chân lao trước vào phòng tắm. Không gì thoải mái bằng cách ngâm mình trong nước đâu, theo kinh nghiệm từng trải là thế. Vừa đi ra ngoài phòng gặp ngay Trịnh Tại Hiền đứng gần cửa, đây là lúc biệt danh "hoạt động đêm" được gọi tên

-Này này đây không phải lúc. Mẹ đang ở trong nhà đấy

-Thì sao đâu. Nhà này cách âm mọi mặt đấy, không ai nghe thấy gì cả

Thì ra xây nhà có cách âm là có mục đích cả.

-Không...bỏ tay ra khỏi người em huhu...

Trịnh Tại Hiền dồn sát Thái Dung vào tường, cố tình luồn tay vào trong áo choàng tắm của cậu hết xoa rồi lại nắn, tay còn lại bắt lấy đôi tay đang quơ trước mặt mình lại. Bị dồn vào thế bí, tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên cậu nhớ đến chuyện cửa văng bản lề lúc sáng. Lý Thái Dung dùng sức lần cuối, cựa quậy muốn thoát, vừa vùng vẫy vừa nói

-Anh thả em ra, em hét lên đấy

-Em có giỏi thì hét đi, xem mẹ cứu được em không

Người ta bảo thoát chết trong gang tấc, Lý Thái Dung đã hoàn toàn lĩnh ngộ câu nói đó, tuy là trường hợp của cậu thì không hẳn là đúng lắm. Tiếng gõ cửa vang lên, "cạch" một cái cửa phòng liền bật mở, mẹ Trịnh hé đầu vào trong thì thấy cảnh không được đứng đắn lắm. Bà cười với Thái Dung một tiếng, sau đó thì chiếc dép ở góc độ nào đó được ngắm chuẩn xác bay thẳng vào đầu Trịnh Tại Hiền

-Xây nhà cách âm tưởng chống ồn bên ngoài ai ngờ làm thế hả ? Biết thương người chút đi con trai

-Mai có tội trạng thì coi chừng mình con ở đây luôn khỏi về

Đây được gọi là một dạng mệnh lệnh không làm thì chắc chắn chết. Sau khi cửa phòng khép lại lần cuối, Lý Thái Dung mừng như bắt được vàng, còn ai thì cũng biết Trịnh Tại Hiền vừa tức vừa không làm gì được. Nhưng 30 chưa phải là tết mà chuyện này còn lâu mới kết thúc, hắn xô cậu về giường làm Thái Dung mất cân bằng ngã lên đấy. Tại Hiền có làm gì đâu, hắn chỉ đè cậu ra hôn tới ngạt thở thôi. Câu nói thiếu đánh nhất ngày sau khi Trịnh Tại Hiền rời khỏi người Thái Dung, là việc đòi quà đêm giao thừa

Các bạn cứ nghĩ là quà giao thừa thì nó chẳng mấy gọi là vấn đề, nhưng với đôi này không vấn đề là không được. Quà hắn đòi Lý Thái Dung, là chuyện thường ngày bọn họ vẫn làm

-Anh hết thứ để đòi rồi hay gì?

-Nếu em còn muốn đi Maldives* thì đồng ý hoặc là anh sẽ hủy

- Em đồng ý em đồng ý được chưa? Nói cấm có sai, tư bản chính là người bóc lột người

-Nói vậy thì em cũng đang "bóc lột" anh mà, chúng ta đều là tư bản

-Tư bản chỗ nào? Em bóc lột anh chỗ nào chứ?

-Tư bản thuần bóc lột công sức còn tư bản giữa anh và em chính là "bóc lột" tình yêu của nhau

Nghe đến đây Lý Thái Dung đỏ bừng cả mặt, chui cả người vào chăn. Trịnh Tại Hiền cảm giác trêu thế cũng đủ rồi, vén chăn lên ôm lấy người vẫn còn ngại kia vào lòng. Đời còn dài, hắn thì thiếu gì lúc để trêu cái người da mặt mỏng này chứ

Lý Thái Dung dậy sớm sắp xếp đồ đạc vào vali, trong khi vừa xếp vừa gọi Trịnh Tại Hiền đến khản cổ. Ai đời đặt vé về nước mà đến ngày đi lại nằm ngủ đến sát giờ thế này. Vừa xếp xong thì có điện thoại gọi đến, anh em chí cốt Lý Vĩnh Khâm

" Hôm nay anh về nước hả?"

"Ừ. Mẹ kêu anh về"

"Ây, anh sướng nha. Em cũng muốn về đó nữa, cũng muốn về Thái Lan"

"Đòi Anh Hạo của em ấy. Cậu ta rộng lượng như thế thì mấy cái vé máy bay đâu là gì"

"Anh ấy không cho em đi. Còn bảo là về nước làm gì, ở đây không phải tốt sao"

"Đúng là quỷ hẹp hòi. Trịnh Tại Hiền cũng chẳng thua gì"

-Em vừa nói ai hẹp hòi đấy?

Á à, biết đang nói xấu liền tỉnh dậy đúng không. Trịnh Tại Hiền hẹp hòi hẹp hòi hẹp hòi!

-Nói Từ Anh Hạo nói cả anh nữa đấy, đồ mê ngủ

" Này này Trịnh Tại Hiền, anh ấy là đang nói cả ba người, hơn nữa, Từ Anh Hạo là cái đồ hẹp hòi!"

"..."

Về căn bản là Lý Thái Dung chỉ có cách nhịn cười để Vĩnh Khâm nói, mặc cho bản mặt Trịnh Tại Hiền đen sì ra rồi nhếch môi cười đểu, không chịu thua giật luôn điện thoại của cậu đấu tay đôi cùng y

" Được, cứ cho là Thái Dung nói cả ba hoặc nói mình tôi cũng được. Nhưng mà, cậu Lý đây không sợ chồng à?"

"Sợ cái quỷ gì. Anh tính trừ lương tôi? Tư bản các người sao ác quá vậy?"

"Rất đúng trọng tâm"

"CMN TRỊNH TẠI HIỀN ĐỒ ĐỘC ÁC! CMN TỪ ANH HẠO ANH LÀM CÁI GÌ ĐẤY??"

Khỏi nói thì cũng đoán được nửa phần là Từ Anh Hạo đã nghe được cuộc nói chuyện, Lý Thái Dung chẹp miệng. Thật tội nghiệp cho Vĩnh Khâm, đã không đòi về được lại còn phải chơi cùng "trâu bò" một ngày, nghĩ mà thương. Tại Hiền hài lòng tắt máy, nhìn lên Thái Dung thì liền bị cậu trừng cho một cái, ý bảo "Anh còn lề mề nữa thì đừng trách em"

Sao bộ dạng này không thấy có chút đáng sợ nào thế nhỉ.

-Nhanh lên, anh còn ngồi đó nữa hả? Không nhanh em cưới người khác thật đấy

-Cho em mười cái mạng thì chắc gì em đã chạy được khỏi anh. Em thử gan lớn đi lấy thằng khác xem, đảm bảo cho em xem một bộ phim kinh dị do chính tay anh sản xuất cũng được

Trịnh Tại Hiền mới sáng sớm đã nghe phải mấy lời như thế này, không ghen thì mới là lạ. Hắn cười gằn nhìn Thái Dung, kéo người còn đang á khẩu kia đè ngửa xuống giường

- May cho em, hôm nay chúng ta về nước, bằng không sẽ làm chết em. Vốn lẫn lãi anh sẽ đòi em vào ngày giao thừa, nhớ đấy

Tư bản thì tất nhiên là còn lâu mới chịu thiệt, nhất là Trịnh Tại Hiền. Chuyện Lý Thái Dung vào đêm giao thừa có đủ can đảm để lật vụ kèo khiến bản thân thiệt từ đầu xuống cuối hay không, lại là chuyện sẽ phải suy tính. Còn lúc này, cậu bĩu môi đẩy hắn ra, mấy lời như vậy mà cũng nói được

- Em sẽ trả anh, được chưa? Mời quý ngài tư bản, phiền anh nhanh một chút, chúng ta sắp bay rồi

Rồi rồi, hắn sẽ nghe lời cậu. Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử

Bay lúc 9 giờ, 8 giờ rưỡi đã đến sân bay, di chuyển từ nhà ra sân bay cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ. Trịnh Tại Hiền còn bận làm thủ tục, Lý Thái Dung vì buồn chán liền lấy điện thoại ra nghịch. Tiếng tin nhắn vang lên, là Vĩnh Khâm nhắn cho cậu, ý vị là y xin được Từ Anh Hạo về nước rồi, nhưng lại về sau. Kiểu này chắc phải năn nỉ dữ lắm mới được về, ghen vớ ghen vẩn

Nói nhiều quá thành ra quên luôn là Đổng Tư Thành cũng đang ở đây. Nếu như để người em nào đó biết được, có phải là liền chạy đến đây trách tội cậu hay không. Nhưng, ở một thế cục khác, Đổng Tư Thành ngơ ngác nhìn Trung Bổn Du Thái đem hành lí xuống xe, em đang nằm mơ hả, sao lại ở Nhật Bản thế này?

-Sao em lại ở đây? Chúng ta đang ở Mỹ mà?

-Anh tính đưa em đi chơi thôi. Mấy người kia cũng đi hết rồi, ở lại không phải quá chán rồi sao

Tư Thành còn tưởng người đàn ông này tính cho em ở Mỹ cả đời luôn ấy chứ. Bội phục, làm cách nào có thể thay đổi suy nghĩ nhanh đến thế?

-Ở đây một tuần rồi anh đưa em về Ôn Châu

Đổng Tư Thành muốn hét lên trong lòng một nghìn lần Trung Bổn Du Thái. Trời ơi, em yêu anh đến chết mất

Xoay chuyển cục diện về Lý Thái Dung và Trịnh Tại Hiền, mười lăm giờ ngồi máy bay cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, xương cốt như thể muốn gãy ra luôn rồi. Mà với người như cậu, xuống được đây là mừng thật sự, nhưng trời cũng đêm rồi, mệt nghỉ luôn. Tại Hiền nói rằng cứ về nghỉ trước, ngày mai sẽ đưa cậu về nhà ba mẹ Lý. Thái Dung gật đầu, theo hắn về nhà

Sáng ngày hôm sau, mẹ Lý thấy có tiếng chuông cửa liền ra mở, sau đó không tin vào mắt mình. Đứa con trai đáng yêu của bà về rồi. Lý Thái Dung rất nhớ bà, đến nỗi khóc sướt mướt một lúc rồi thôi. Vừa lúc này thì nhà lại có thêm người, là Lý Vĩnh Khâm và Từ Anh Hạo. Trịnh Tại Hiền ngoài mặt không biểu cảm nhưng trong lòng hỏi chấm rất nhiều, hắn những tưởng y còn lâu mới về được?

Lý Vĩnh Khâm nhướng mày nhìn hắn một cách thiếu đánh: "Sao? Anh không ngờ tôi ở đây chứ gì?"

Sau đó, chính là lúc hai người đàn ông nào đó bị đá ra vườn nhường chỗ cho cuộc nói chuyện của mẹ Lý và hai người kia. Cũng đúng lúc, Từ Anh Hạo đem chuyện ra nói cho Trịnh Tại Hiền biết, có biến sắp tới

-Anh nghĩ cậu nên cẩn thận một chút. Dù cho cậu có đính hôn cùng Thái Dung hai năm trước, Hoàng tiểu thư vẫn ngoan cố nhảy vào đấy

-Hoàng? Hoàng Chi? Cô ta vẫn cứng đầu thế à?

- Đúng. Cô ta cũng chẳng từ thủ đoạn nào để chia rẽ cả hai đâu, cố mà bảo vệ cho Thái Dung của cậu đi

Trịnh Tại Hiền cười một cái, đến lúc phải cùng mẹ Trịnh diệt cỏ tận gốc rồi. Cô nàng này, muốn chạm vào đến thềm nhà Trịnh, e là không có cửa. Lý Thái Dung đã sớm bước chân vào trong đó rồi, Hoàng tiểu thư thích so đo chia rẽ hắn và cậu, được, để hắn cho biết thế nào là mùi thất bại

------------------------

*Seollal: Tết âm lịch của Triều Tiên

*Songkran: Tết âm lịch của Thái Lan, tổ chức vào ngày đầu của Phật lịch

*jet lag: hiện tượng mất cân bằng do chênh lệch múi giờ

*Maldives: một đảo quốc Nam Á ở Ấn Độ Dương, nổi tiếng cảnh đẹp

tính bảo là chương sau thì H đấy nhưng mà phải kịch tính cái đã rồi đòi gì em cũng chiều=))












Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro