¹⁶ Mẹ Chồng Thương Em ♥︎*


----

Chiếc váy trắng ôm sát lấy từng đường cong của Hương như một làn khói sữa quấn quanh ngọn lửa. Ả không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó, tay hơi siết lấy thành lan can, ánh mắt lơ đãng như đang đợi một cái gì đó... hoặc ai đó. Ánh đèn vàng phủ bóng lên cổ ả , dọc xuống xương quai xanh lấp lánh mồ hôi mảnh như sợi bạc, và phía dưới cổ váy mở rộng là một ranh giới mơ hồ giữa thánh khiết và sa đọa.

Phương đứng chết trân phía sau. Tim đập loạn như trống trận. Cô biết mình nên quay đi, nên bỏ đi, nên đợi đến sáng rồi quay lại. Nhưng khi Hương khẽ quay lại, ánh mắt chạm vào cô như mồi lửa liếm lấy ngực, thì mọi lý trí chết cả.

"Đứng đó làm gì?" - Hương hỏi, giọng không to, nhưng dư vị của nó như một cú kéo mạnh xuống vực.

Phương bước vào. Mỗi bước chân là một lần vượt giới hạn. Từ lúc đặt tay lên eo Hương, cô đã biết mình sẽ không dừng lại.

"Em muốn chị.Từ lâu rồi."

Hương cười khẽ - "Chị biết."

Chỉ hai chữ đó thôi, đủ để Phương không còn biết mình là ai. Cô đẩy Hương vào vách tường, hôn như chết khát. Lưỡi cô tìm thấy vị rượu trên đầu môi kia, vị thơm ngọt từ những khuya thức trắng, vị giễu cợt từ ánh nhìn cao ngạo ấy. Tay cô trượt vào phần vải mỏng manh, cảm nhận lớp da mềm mại như được ủ trong nhung. Hương rướn nhẹ, cong lưng như một con mèo hoang vừa bị khiêu khích.

"Em muốn làm chị đau,như cách chị hành em."

"Vậy thì làm đi,xem em chịu nổi bao lâu."

Chiếc váy trắng đã rơi xuống đất như một mảnh tội lỗi. Hương trần trụi như một thiên thần sa ngã, ánh mắt vẫn khinh bạc như thách thức. Nhưng ngay khoảnh khắc Phương ghì tay Hương lên thành ghế, khóa chặt hai cổ tay ả bằng một sợi lụa cột tạm, thì trong ánh mắt ấy đã có một chút gì đó... chao đảo.

"Chị sợ chưa?"

"Không, chị đang ướt."

Phương cứng người. Không phải vì sốc, mà vì lời đó... khiến cô muốn xé Hương ra thành từng mảnh. Mỗi tiếng thở của Hương như vết cứa vào lòng ngực cô - đau, nhưng ngọt ngào.

Cô hôn như nuốt lấy Hương. Cắn như trừng phạt. Lúc trượt xuống giữa hai chân, cô nghe thấy tiếng Hương rên khẽ - âm thanh như ma túy, khiến đầu cô quay cuồng.

"Chị cứ nghĩ chị là trên hết,nhưng đêm nay, chị nằm dưới em."

Lụa cột tay. Thành ghế lạnh như băng. Cổ tay Hương bắt đầu rát vì bị siết quá chặt, nhưng ả không kêu. Ả chỉ thở. Mỗi nhịp thở như một đợt sóng quét qua thân thể, mang theo cả cơn đói, lẫn nhục nhã.

"Phương..." - Hương nói gì đó, nhưng đầu ngón tay của kẻ kia đã ở giữa hai chân ả, trượt lên như thể đã quen thuộc với thân thể này cả trăm năm.

Hương nghiến răng. Ả ghét bản thân vì đã ươn ướt từ khi bị cột. Ghét cái cảm giác bị người ta dồn ép đến mức không kịp thở. Nhưng sâu hơn tất cả... là khao khát.

Ả là Hương. Là người phụ nữ cả đời ngẩng đầu. Là kẻ khiến bao người đàn ông quỳ xuống chỉ bằng một nụ cười. Vậy mà giờ đây, thân thể ả rên rỉ dưới từng cú đẩy của một đứa nhỏ hơn. Một đứa con dâu . Người từng khiến Phương điên lên vì khao khát – giờ đây chỉ còn là một người đàn bà đang quằn quại dưới tay tình nhân.

"Em thích nhìn chị thế này.Không phải mẹ chồng. Không phải quý bà. Chỉ là một con đàn bà đang run rẩy vì thèm khát."

Khi Phương đưa tay vào, Hương như bị điện giật.

Cơ thể ả co rút lại, mọi thớ thịt siết chặt lấy cảm giác xâm nhập bất ngờ, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc như ký ức của một cơn say cũ. Hơi nóng lan từ dưới bụng lên tận ngực, cổ họng nghẹn lại vì không biết phải rên hay khóc.

Phương không dừng lại — đầu ngón tay như dò dẫm từng giới hạn trong ả, như tìm kiếm một mạch nước ngầm chỉ riêng mình biết cách khơi ra.

“Chị co lại rồi…” – Phương thì thầm, vừa cười vừa trượt sâu hơn – “Cơ thể chị phản bội chị ghê.”

Hương không đáp. Nhưng khi Phương vào sâu hơn, mạnh hơn, và đột ngột dừng lại - thì Hương thét lên: "Làm tiếp đi... đồ khốn... Đừng dừng..."

"Van xin đi.Gọi tên em. Gọi như gọi người tình. Không phải con dâu, không phải kẻ dưới, mà là người khiến chị mất lý trí."

Hương mở miệng, nhưng không có lời nào thoát ra. Dưới thân thể ả là cơn đói cào xé. Trong ngực là một đống hỗn độn không thể gọi tên.

Một giây. Hai giây. Năm giây.

Rồi nàng thì thầm, như van xin, như bị hạ nhục:

"Phương... làm đi."
"Phương... Làm ơn. Cứu chị."

Hương chưa từng thấy mình thảm hại đến thế. Nhưng đồng thời, ả cũng chưa từng thấy mình sống đến thế.

Đó không còn là một lời mời gọi. Đó là sự đầu hàng.

Cái lưỡi của Phương cứ liếm, cứ vờn mãi nơi ngực ả như con mèo nhỏ say mùi sữa. Trong khi đó, hai ngón tay luồn vào trong, móc ngoáy như thể muốn tìm đến tận đáy của ham muốn.

Hương rít lên. "Phương -"

Một ngón tay thọc sâu vào giữa hai đùi. Ả nghẹn họng. Không còn chữ nào ra nổi.

Tiếng nước rỉ ra không ngừng. Trơn ướt, nhầy nhụa, dơ bẩn - và quá đỗi khoái lạc.

"Chị biết không?Cả đời em chưa từng muốn ai như muốn chị lúc này."

Hương không đáp. Ả đang cong người, đang tận hưởng cái khoái cảm mà đứa con dâu mang lại. Một tay Phương siết lấy eo Hương, ép cho ả mở ra thật rộng, trong khi tay kia thì đâm sâu đến mức Hương phải bật tiếng rên trong đêm.

Hương cắn môi, nhưng tiếng rên vẫn rớt ra như những tiếng thở dài nặng trĩu:
“…ưm… a… Phương…”

Mỗi lần Phương đẩy sâu hơn, bàn tay cô chạm đúng nơi Hương nhạy cảm nhất, lại là một nhịp co giật xuyên qua thân thể.

"Mẹ chồng mà rên như gái tơ thế này à?" - Phương nhoẻn miệng, tay rút ra, rồi đút lại mạnh hơn. Lần này là ba ngón.

Khi ngón cuối cùng nằm gọn trong cơ thể ả, Hương bấu lấy vai Phương, miệng mở khẽ như định nói gì đó… nhưng chỉ có tiếng rên bật ra, nghẹn ngào.

“Chị đừng kìm nữa,” Phương thì thầm bên tai ả, giọng như rót mật, “cứ để em nghe giọng chị… nghe từng tiếng rên của chị cũng đủ khiến em phát điên.”

Và rồi —
“…ư… ahh… Ph… Phương… dừng… đừng…”

Giọng Hương lạc đi, vừa như mê muội, vừa như sa ngã. Những âm thanh yếu ớt ấy vang lên, nhỏ thôi, nhưng đầy ma mị và đẫm thèm khát.

Cảm giác căng đầy, rát nhẹ ban đầu rồi dần biến thành một cơn sóng cuộn trào, xô nghiêng mọi ý chí. Thứ khoái cảm lạ lẫm như từng ngón tay luồn vào mạch máu, rót vào trong ả một nỗi đau ngọt ngào đến phát điên, không lối thoát.

Phương không rút tay ra ngay. Cô giữ nguyên như thế, xoay nhẹ cổ tay, từng nhịp đập sâu khiến thân thể Hương co giật từng cơn. Gương mặt ả đỏ ửng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bệt vào trán, ánh mắt lạc đi giữa mù sương của khoái cảm không ngừng dâng lên.

“Chị có biết em đã tưởng tượng cảnh này bao nhiêu lần không?”

“Chị bị trói, bị em chơi đến mức bật khóc. Khóc thật sự. Không còn giả vờ mạnh mẽ nữa.”

Hương nghiến răng, gằn lên trong hơi thở đứt quãng: “Phương mà dừng lại… dừng lại chị sẽ giết mày…”

Phương khẽ cười, cúi đầu liếm lấy giọt nước mắt đang chảy nơi thái dương ả, rồi cắn nhẹ vào vành môi đỏ rực.

“Vậy thì để em chơi đến khi chị phải van xin… Hoặc đến khi chị năn nỉ em đừng dừng lại nữa.”

Cô rút tay ra. Hương chưa kịp thở, thì đã thấy đôi chân mình bị Phương bất ngờ dang rộng. Không một lời báo trước, cô cúi xuống, để lưỡi mình len vào nơi sâu nhất – dịu dàng, dữ dội, và không chút thương tiếc.

Hương giật mạnh. Tiếng kêu thoát khỏi miệng ả, không còn là mắng mỏ hay đe dọa. Chỉ còn rên rỉ, yếu đuối đến nhục nhã.

“Nghe đi, chị.” – Phương thì thầm, giọng cô lẫn giữa những âm thanh ướt át, trơn trượt của da thịt và nước. “Âm hộ của chị đang khóc đấy. Chị thèm em đến vậy sao?”

Hương lắc đầu. Không lời, không ánh mắt, chỉ có bờ mi khép hờ và những đợt co giật chạy dọc sống lưng như điện giật. Cơ thể phản bội tất cả những gì ả muốn chối bỏ.

Phương biết, và cô càng nhấn thêm vào sự thật đó. Ba ngón tay đâm thẳng, lần này tìm trúng nơi mềm yếu đến đáng thương, rồi ngoáy nhẹ, móc ngược lên đúng điểm tận cùng sâu nhất. Lưỡi cô lúc này không còn ve vuốt, mà xoáy tròn, mút chặt lấy hột le đã căng cứng đến đỏ rực như một vết thương đang rỉ máu.

“Chị nghĩ em không biết chỗ này à? Lần đầu thấy chị mặc sườn xám... em đã tưởng tượng cảnh cởi nó ra, vén váy lên, rồi liếm chị ngay trên ghế salon.”

“Câm… mồm… e-em…” – Hương rít lên, nhưng tiếng rên đứt khúc sau cùng đã phản bội tất cả.

Cơ thể ả cong lại như chiếc cung bị kéo căng quá đà. Hai tay bấu chặt tấm ga, mồ hôi túa ra như nước, chảy thành vệt dọc sống lưng.

“Đừng… đừng nữa… Chị chịu không nổi…”

Nhưng Phương chỉ cười. Cô rút tay ra, đập hai cái nhẹ lên mặt trong đùi Hương như dạy dỗ.

“Thì chịu đi. Chị không còn là mẹ chồng nữa. Chị là đàn bà của em.”

Và rồi, không báo trước, một cú thúc sâu đến tận cùng—tàn nhẫn, quyết liệt—cùng lúc lưỡi cô siết chặt lấy hột le, như đánh dấu chủ quyền cuối cùng.

Hương thét lên. Âm thanh cao vút, đầy khoái cảm và đau đớn, rồi vỡ òa như nước lũ. Toàn thân nàng giật nảy, từng cơ bắp co quắp, từng đầu ngón tay run rẩy.

Ả lên đỉnh. Mạnh đến mức nước mắt ứa ra, không phải vì đau—mà vì tất cả đã bị xâm chiếm đến tận cùng.

Còn Phương thì không dừng lại. Cô cúi xuống, ghì Hương vào ngực mình, liếm sạch từng giọt dư vị, vừa dịu dàng vừa say mê, như một kẻ nghiện đã tìm thấy liều thuốc duy nhất cho cơn thèm khát khôn cùng.

---

Sau cơn cực khoái đầu tiên, Hương vẫn chưa thỏa. Mắt ả đỏ hoe, tóc tai rối bời, thân thể phủ đầy mồ hôi và mật ngọt trộn lẫn. Nhưng ánh nhìn thì đã khác—Thèm muốn trần trụi, không che giấu.

“Cho chị mượn tay em… một lát thôi,” – ả thì thầm như thú nhận một tội lỗi đã ủ lâu trong tim.

Không đợi Phương phản ứng, Hương kéo bàn tay cô xuống. Kéo thấp, rất thấp, tới nơi đang rực nóng và ẩm ướt giữa hai đùi khép hờ. Nơi vừa rồi còn run rẩy trong đau đớn, giờ lại rung động vì ham muốn vừa được đánh thức.

Rồi Hương ngồi lên. Ngón tay ấy—tay của Phương—bị dẫn dắt, bị đè chặt vào giữa cặp chân đang run lên từng hồi.

Ả bắt đầu nhún. Chậm rãi ban đầu, như thể thăm dò, rồi đều đặn hơn, dứt khoát hơn. Không phải để được làm. Mà là để làm, trên chính tay người kia. Để tự tìm lấy khoái cảm của mình, bằng quyền năng làm chủ.

Tay Phương bị ép chặt, các khớp tay run lên vì áp lực. Nhưng cô không rút ra. Trái lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào Hương—người đàn bà đang trần trụi, lưng ướt đẫm, từng nhịp chuyển động như một vũ điệu mê đắm, cuồng dại.

“Ngón giữa… em ấn vào… sâu một chút…” – giọng Hương nghèn nghẹn, hơi thở vướng trong cổ, như vừa cầu xin vừa ra lệnh.

Phương nghe lời. Và lập tức, tiếng rên bật ra từ miệng Hương—ướt át, vang vọng, như tiếng khóc của một kẻ đang dần tan chảy.

“Ah… đúng rồi… như vậy…”

Cô không điều khiển gì cả. Chỉ là công cụ. Là chiếc giá đỡ ngoan ngoãn để Hương quằn quại trên cơn mê đắm của chính mình.

Mỗi chuyển động bắt đầu chậm, nhẹ như sóng mơn man, rồi nhanh dần, siết chặt hơn, cuộn lên như triều dâng. Ngón tay Phương bị siết chặt—bởi nhiệt, bởi ẩm, bởi cả tiếng rên ngắt quãng xen lẫn hơi thở gấp gáp.

Phương cảm nhận rõ bàn tay mình đang ướt dần. Không phải mồ hôi. Mà là dòng nước từ thân thể ấy, chảy ra không ngừng, như tràn khỏi chiếc ly đầy.

“Ngón giữa… ép chặt hơn nữa…” – Hương rít lên qua kẽ răng. Giọng run rẩy, lưng cong lại, mặt vùi vào vai Phương.

Cô làm theo. Và căn phòng như chìm vào lửa. Tiếng thở gấp, tiếng va chạm, tiếng da thịt chạm nhau. Mùi nồng của mồ hôi và dục vọng bốc lên, nồng đến choáng váng.

Hương vẫn gục vào vai cô, nhịp đẩy càng lúc càng dồn dập.

“Mượn chút nữa… chỉ một chút nữa thôi… chị sắp…”

Cơ thể Hương cong lên, như cánh cung căng đứt. Mồ hôi rịn ra khắp sống lưng, đôi tay bấu lấy vai Phương. Ả nghiến răng, cắn nhẹ lên vai cô, như muốn giữ lại chút tự chủ cuối cùng.

Nhưng rồi, Hương đẩy xuống lần cuối cùng—mạnh, sâu, đầy tuyệt vọng.

Một tiếng thở nghẹn bật ra.

“Ư… a… Phương…”

Tên cô vỡ tan trên môi ả. Ngay lập tức, Hương cắn chặt môi, phát ra một tiếng rên dài, thật dài, rồi cả người co rút lại, run lên như sắp tan ra cùng với khoái cảm đang dâng ngập khắp thân thể.

Cơn co rút dữ dội kéo dài vài giây, khiến ả không thở nổi. Những tiếng thở gấp, đứt đoạn, ánh mắt mờ nhòe như phủ sương. Hương ngã gục vào ngực Phương, mồ hôi ướt trán, lưng rung nhẹ vì dư âm chưa dứt.

Tay Phương vẫn nằm yên trong đó - ướt đẫm, run nhẹ, ấm nóng như chính khoảnh khắc này.

Hương thở hắt, bàn tay vô thức siết lấy vai Phương. Cơ thể Hương run lên từng đợt, như một đoá hoa bị giông gió quất qua, vừa muốn gập xuống, lại vừa cố nở rộ thêm lần nữa.

"Phương... dừng lại đi... mẹ già rồi không chịu nổi nữa," Hương rên khẽ, nhưng giọng ả lại mềm như tan vào đêm, chẳng hề có ý phản kháng thật sự.

Phương kéo chăn phủ lên, vùi cả hai vào một bóng tối mờ ấm. Tiếng thở gấp, nhịp đập gấp, da chạm da.

Hương còn chưa kịp thở lại, đầu óc vẫn choáng váng bởi khoái cảm tê dại vừa rồi, thì Phương đã bò lên. Hai tay chống bên mang tai, ánh mắt cúi xuống như dã thú liếm mép sau khi đã cắn được con mồi.

"Mệt rồi hả?Vậy nằm yên con chơi mẹ nhé . Mẹ chưa già mẹ lớn hơn con dâu này 5 tuổi thôi đó . Mẹ còn sung sức.Chỉ là mấy người đàn ông kia chưa đưa mẹ tới giới hạn đó thôi ."

Hương vừa hé miệng, chưa kịp phản ứng thì môi Phương đã áp xuống, lần này không còn dịu dàng. Cô cắn vào môi dưới của Hương, kéo nhẹ, rồi ngậm lấy lưỡi ả như muốn nuốt trọn.

Cơ thể Hương run lên lần nữa. Lưỡi Phương quấn lấy, cuốn sâu đến mức khiến ả nghẹt thở.

Rồi Phương siết tay, nâng đùi nàng lên lần nữa, lần này dùng cả thân người để ép chặt giữa hai chân Hương.

Một vật gì đó nóng rẫy, lạ lẫm, đang cọ vào nơi ấy.

Hương hoảng hốt mở mắt. Nhưng Phương đã thì thầm:
"Yên nào. Chị lên đỉnh rồi, giờ tới em. Mình phải công bằng chứ, phải hông... mẹ chồng ?"

Rồi cô ấn sâu vào. Chầm chậm. Lực vừa đủ để từng chút một đẩy vào trong.

Hương giật mạnh. Cô thét khẽ, âm thanh không còn thành lời.

Nó không đau. Mà ngược lại, quá đầy, quá trọn vẹn. Cơ thể nàng lại co rút. Một cơn cực khoái khác như đang hình thành, dù Phương chẳng làm gì.

Phương nhịp nhẹ, từng đợt ma sát khiến Hương không biết mình đang rên hay khóc. Mồ hôi hai người hoà vào nhau, tiếng da thịt va chạm nhịp nhàng trong phòng kín.

"Chị biết không..Em không định làm thế này. Nhưng khi thấy chị nằm dưới em, mắt đỏ hoe, chân run rẩy... em chỉ muốn... chiếm hết."

Hương quay mặt đi, không dám nhìn. Nhưng Phương lại đưa tay giữ cằm ả, ép Hương nhìn thẳng vào mình.

"Nói em nghe đi. Chị có muốn không?"

"Không..." - Hương nghẹn giọng, nước mắt lăn dài. Nhưng cơ thể ả lại co rút lần nữa, bên dưới đang siết lấy vật kia mạnh đến mức phát cuồng.

"Đừng nói dối.Lần này, em sẽ đưa chị lên đỉnh... mà không cần chạm tay."

Rồi cô siết chặt vòng tay, kéo Hương vào ngực mình. Hai cơ thể nóng hổi lại quấn lấy nhau, da thịt dính sát, hơi thở hoà tan như muốn thiêu rụi những lằn ranh cuối cùng.

Hương vùng vẫy lần cuối, yếu ớt - nhưng bàn tay ả đã siết lại lấy eo Phương, môi lại tự động tìm đến môi nhau như con nghiện thèm hơi.

Không còn đúng sai. Chỉ còn một đêm dài, và hai kẻ đã lỡ vướng vào nhau như tội đồ không lối thoát.

Hương cong người lên, như một nhành liễu bị gió cuốn nghiêng. Hai tay bấu chặt ga giường, móng tay hằn sâu vào từng sợi vải như thể chỉ có vậy mới giữ cô lại được với mặt đất.

Mỗi cú hạ hông của Phương là một đợt sấm, một tia chớp cắt ngang da thịt. Không còn dịu dàng. Không còn chừa lối thoát. Chỉ còn lại một người đàn bà bị quật ngã bởi khoái lạc, và một kẻ từ tốn gặm nhấm chiến thắng.

"Phương... chị không... không chịu nổi nữa..."

"Vẫn phải chịu,"

"Em-dừng-"

"Không. Hôm nay chị phải gãy dưới em. Từng cơn, từng đợt... đến khi chị không còn biết mình là ai."

Cô siết chặt lấy đùi Hương, xoay hông thành vòng tròn nghiền ngẫm. Những tiếng va chạm dội vang trong căn phòng im lặng, thô bạo và ướt át, như một nghi thức nguyên thủy của chiếm hữu và đầu hàng.

Hương không rên nữa. Ả bật khóc.

Nhưng đó không phải tiếng khóc của đau đớn. Mà là của người bị lột trần - không bằng lời, mà bằng từng nhịp đẩy điên dại khiến linh hồn trào lên từ lồng ngực.

"Giờ thì... lên cùng em đi, chị."

Hương cong người, gào khẽ, cắn mạnh vào vai Phương để không bật thành tiếng.

Rồi... cả hai vỡ tan.

Căn phòng như nghẹn lại. Không khí như đặc quánh. Và ở giữa tất cả những điều đó, hai người đàn bà ôm lấy nhau - ướt đẫm, thở dốc, và run rẩy - như thể vừa bước ra khỏi một giấc mơ bị cấm suốt cả đời.

----

Hương còn chưa kịp thở đều, tay vẫn run nhẹ, thì đã cảm thấy mái đầu Phương dụi vào ngực mình như con mèo nhỏ.

"Chị... đừng có ngủ vội," Phương thì thầm, môi chạm sát da, giọng ấm nhưng lẫn một nụ cười ranh mãnh.

"Chị mệt rồi... Phương... đừng chọc nữa..." - Hương rên khẽ, bàn tay buông thõng, nhưng ánh mắt vừa mở hé đã ngập đầy cảnh giác.

Phương không nói thêm. Cô chỉ siết eo Hương chặt hơn, rồi úp mặt vào giữa vòm ngực đang phập phồng ấy, thở hắt một tiếng như đang trách yêu.

"Cho em nựng chút thôi... Dù gì em cũng là dâu trong nhà, mà chồng em có phải con ruột chị đâu. Ngực chị... nó chưa từng uống một giọt sữa nào thì... để em uống giúp nhé?"

Câu nói bật ra trong hơi thở ấm rực khiến Hương đỏ mặt đến tận vành tai. Ả gạt nhẹ đầu Phương ra nhưng không có sức, vì Phương đã kịp há miệng, ngậm lấy nơi nhạy cảm kia mà mút nhẹ, như đứa trẻ khát sữa - vừa êm dịu, vừa ác ý.

Hương rít khẽ, tay siết lấy vai Phương. Ả biết mình vừa bước vào một cơn mê khác... chưa kịp thoát ra đã bị kéo xuống sâu hơn.

Hương cố kiềm lại tiếng rên, nhưng từng cử động tinh quái của Phương khiến ả không thể giữ bình tĩnh. Đầu lưỡi ấy lướt một vòng quanh đầu nhũ hoa như họa sĩ đang thong thả pha màu, từng nét chạm nhẹ mà đủ khiến cơ thể Hương co rút lại từng nhịp.

"Phương... đừng... chị thật sự... mệt rồi..." - giọng ả run rẩy, một phần vì dư âm, phần còn lại vì hơi nóng từ đôi môi kia đang dày vò điểm mẫn cảm nhất của mình.

Phương bật cười, khẽ thổi vào da thịt đang ướt vì mồ hôi và nước bọt. "Mệt thì chị nằm yên thôi .Giả vờ ngủ đi, em làm gì chị cũng đừng phản kháng ,tận hưởng thôi ."

Dứt lời, cô nghiêng đầu, ngoạm lấy cả một bầu ngực vào miệng, mút sâu như muốn mút đến tận nhịp tim Hương. Tay cô không rảnh - một bên vỗ về hông, một bên nghịch đầu nhũ hoa còn lại, xoay xoay, day day bằng đầu ngón tay như trêu ngươi.

"Chị nghĩ nơi này để làm gì hả?"

"Cho con bú... không phải cho em..."

"Em là con dâu chị mà ." - Phương thì thầm rồi cười - nụ cười nửa đùa nửa thật khiến Hương nghẹn lại nơi cổ họng.

Hương siết lấy tấm ga giường, móng tay cào nhẹ thành những vết nhăn nhúm. Mỗi cú mút sâu của Phương là một đợt sóng trào ngược trong bụng ả . Hai chân Hương khép chặt lại, rồi vô thức lại mở ra, như bản năng muốn tự giải thoát.

"Chị... chị không chịu nổi nữa đâu..." - Hương thốt lên, tiếng nói ngắt quãng giữa từng cơn rùng mình lan từ ngực đến bụng dưới.

Phương không trả lời, chỉ rút lưỡi ra, để lại một đường ướt bóng từ bầu ngực lan xuống dưới rốn. Đôi mắt ấy giờ đây nhìn Hương như một con thú săn, nhưng lại đầy dịu dàng.

"Vậy để em giúp... từ đầu đến cuối, chị không cần làm gì cả."

Phương hôn nhẹ lên giữa hai bầu ngực, rồi thì thầm bằng giọng khàn mệt:

"Chị muốn rên cũng được... đừng nén nữa. Ở đây chỉ có em."

Ngón tay Phương trượt nhẹ xuống vùng bụng dưới, dừng lại ở nơi ẩm nóng nhất. Hương rướn người theo bản năng, toàn thân căng lên như một nhạc cụ bị kéo dây đến tận giới hạn cuối cùng.

Hơi thở Hương đứt quãng như một bản nhạc đệm bị ai đó vặn lên tới tận cùng. Mọi giác quan dường như không còn nghe thấy gì khác ngoài tiếng liếm mút ẩm ướt và nhịp tim dồn dập của chính mình.

Cơ thể ả lại cong lên theo từng nhịp di chuyển của Phương - như một cánh cung mỏi nhừ, muốn bung ra mà không thể. Ngón tay Phương luồn vào giữa hai đùi, chậm rãi như thể đang mở một cánh cửa dẫn nước ra sông , ướt đẫm .

"Phương... chị..."

Ả không nói hết câu, vì khoảnh khắc ấy, một dòng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng Hương. Phương cúi xuống, môi khẽ hôn vào rốn ả, rồi thì thầm:

"Em thích nhìn chị như vậy... run lên chỉ vì một mình em."

Và rồi - chỉ một cú chạm đúng lúc, cơ thể Hương vỡ oà như nước trào qua đê, nhấn chìm hết mọi kháng cự. Ả nấc nhẹ, bàn tay siết chặt vai Phương, từng ngón tay rối loạn, chẳng biết là ghì lấy hay đẩy ra nữa.

Phương không nói gì, chỉ ngước nhìn Hương bằng ánh mắt ấm nóng đến đáng sợ - như thể đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.

Hương nằm yên, ngực phập phồng như vừa bơi qua một dòng nước sâu hun hút. Mồ hôi ướt bết mái tóc dính vào trán, ánh mắt còn đọng những tia mơ màng.

Phương thì nằm nghiêng bên cạnh, chống đầu bằng tay, nhìn Hương bằng ánh mắt chẳng khác gì mèo nhỏ vừa vờn xong con chim mỏi cánh.

"Chiếc đầm đó đỉnh thật chi ha ?" - Phương cười khẽ, ngón tay vẫn nghịch ngực của Hương, chọc nhẹ vào khỏa tròn ấy. "Mặc vô cái là tự cởi trước mặt em luôn, còn dụ người ta tới gần..."

Hương mím môi, đỏ mặt, quay lưng lại, kéo mền lên tới tận cổ. "Dẹp đi."

Phương không dẹp. Cô nhích lại gần, ôm lấy lưng Hương, thì thầm sát tai:
"Chị biết không? Hồi nãy, lúc chị rên lên... em muốn ghi âm lại quá. Nghe mê lắm. Hay mai mình làm lại, em ghi nha?"

"Hả!?"

"Hả cái gì ?Chị có biết không... nãy lúc chị rên á, em nghe giống tiếng... mèo kêu tìm bạn giao phối vậy đó."

Hương vùng dậy: "Phương!!"

Phương bật cười khúc khích, ôm chặt lấy cô từ phía sau:
"Ủa, chứ sao? Dễ thương mà. Mèo Hương của em..."

Hương bịt miệng cô lại: "Không được nói nữa."

Nhưng Phương không dừng. Cô vòng tay xuống, vỗ vỗ nhẹ hông Hương, giọng thì ngọt như rót mật:

"Với lại... chị không thấy kỳ à? Em là con dâu của chị mà chị để em cởi đồ, liếm chị từ trên xuống dưới, giờ còn ngoan ngoãn nằm ôm em thế này..."

Hương úp mặt vào gối, mặt đỏ bừng: "Câm miệng lại ngay."

"Ờ... nhưng miệng em còn phải hôn chị lần nữa rồi mới chịu câm á."

Hương giơ tay ra sau toan đánh, nhưng Phương đã nhanh chóng ôm siết lấy eo ả, dụi đầu vào cổ, nói như mơ:

"Đừng giận. Tại chị nũng nịu quá... em mê thôi."

Hương chẳng nói gì nữa. Nhưng giữa hơi thở còn chưa đều, khóe môi ả cong lên một chút. Rất nhẹ.

-----

Có thể đây là phiên bản dưới bóng mẹ chồng thời hại điện ...

Đăng sớm để có gì tối mình được thì mình làm chap tâm trạng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro