ONESHOT

(。•̀ᴗ•́。) 𝐒𝐩𝐞𝐜𝐢𝐚𝐥 𝐭𝐡𝐚𝐧𝐤𝐬 𝐭𝐨 𝐤𝐫𝐢𝐰𝐞 𝐟𝐨𝐫 𝐛𝐞𝐭𝐚 𝐭𝐡𝐢𝐬 𝐟𝐢𝐜 𝐟𝐨𝐫 𝐦𝐞 (。•̀ᴗ•́。)

Summary

Năm lần Canyon đã nhường thứ gì đó cho Showmaker, và một lần nữa cậu lại nhường anh.

----------

5. Bùa xanh

Đó không thực sự là một sự hy sinh.

Có một nhịp điệu trong trò chơi, từ lần đi rừng đầu tiên, đến những pha gank ở các đường, rồi biến về bệ đá cổ, đến việc nhường bùa xanh thứ hai cho đường giữa. Ngay cả trong solo queue, bùa xanh thường được dành cho các tuyển thủ đường giữa và các tướng cần mana nhiều.

Trong đấu trường chuyên nghiệp? Không nhường thì khác gì là đang troll.

Liệu Geonboo có muốn giữ bùa xanh cho riêng mình không? Chắc chắn rồi. Vàng và kinh nghiệm trong túi là vô giá, và cậu cũng có khả năng gánh đội như bất kỳ đường giữa nào.

Nhưng Heo Su không phải là một tuyển thủ đường giữa bình thường.

Anh là đường giữa đầu tiên của Geonboo, và cảm giác đó thật kỳ lạ, giống như một mối tình đầu, cái cách nó trở nên đặc biệt, mong muốn tạo ấn tượng tốt với anh, ngay cả khi cậu không phải là người đi rừng đầu tiên của Heo Su.

Không phải là Heo Su đã bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp trước, nhưng một năm dường như là một khoảng cách quá lớn với tất cả những sự khác biệt giữa solo queue và thi đấu chuyên nghiệp và cậu vẫn phải học hỏi và làm quen. Không phải là Heo Su chơi khác biệt nhiều giữa solo queue và chuyên nghiệp; vẫn là lối chơi cực kỳ tấn công, đòi hỏi kỹ năng cao, vẫn không biết cư xử và spam biểu tượng cảm xúc sau mỗi mạng hạ gục hoặc sai lầm của đối phương.

Ít nhất thì khi yêu cầu bùa, anh cũng lịch sự, chỉ ping một lần thay vì spam ping như rất nhiều người chơi khác trong solo queue.

Đó là yêu cầu đầu tiên trong một danh sách mà Geonboo đoán nó sẽ rất dài, và cậu rất vui lòng đáp ứng.

----------

4. Trái tim 

Mọi thứ cứ từ từ diễn ra - không phải một cách lén lút, nhưng vẫn chậm rãi trượt dần vào điều không thể tránh khỏi. Họ phối hợp rất ăn ý trong game, bộ đôi jungle - mid đáng gờm, dễ dàng vượt mặt và áp đảo tất cả các đội khác một cách dễ dàng. Họ có cùng sự ưu tiên, dòng suy nghĩ ở cùng một tần số, di chuyển cùng nhau và chơi xoay quanh nhau như thể họ sinh ra là để dành cho nhau.

Ngay cả ngoài đời, sau một khoảng thời gian ngượng ngùng khi phải tập hòa hợp trong lối sống, chia sẻ cùng một giường tầng, vượt qua những căng thẳng của việc luyện tập, thi đấu và thất bại, họ hòa hợp rất tốt. Đội của họ thật sự rất thân thiện, không có quá nhiều tính cách khó chịu, cái tôi được kiềm chế bởi sự tôn trọng lẫn nhau và mục tiêu chung là giành được chức vô địch. Nhưng, theo ý kiến của Geonboo, cậu và Heo Su là đặc biệt hòa hợp.

Hoặc có lẽ đó chỉ là suy nghĩ viển vông. Thật ngớ ngẩn, khi nghĩ lại khoảng thời gian cậu mới gia nhập đội, so sánh người đi đường giữa đầu tiên với mối tình đầu, và...

Cho Geonboo biện minh, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Heo Su sẽ thực sự là mối tình đầu của mình.

"Đang nghĩ gì vậy?" - Heo Su hỏi. 

Anh để chiếc tai nghe vòng quanh cổ và ngồi vắt vẻo trên ghế, chỉ thấy vài lọn tóc lơ lửng nhô ra khỏi thành ghế. Thời gian chờ đã lên đến mười lăm phút, một khoảng thời gian rất dài, nhưng không phải là hiếm vào lúc hai giờ sáng.

"Hm?"

"Em cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không", Heo Su chỉ vào màn hình của Geonboo, "Em đã bỏ lỡ lượt vào xếp hàng rồi."

Ồ.

"Mm."

"Em không nhận ra à?" 

Heo Su cười, và Geonboo luôn thấy điều đó có chút quyến rũ, cái cách Heo Su dễ dàng mỉm cười và cười rất tươi, cái cách anh sẵn lòng chia sẻ niềm vui của mình với người khác. 

"Chắc hẳn là có chuyện quan trọng lắm nên em mới không nhìn thấy."

Chỉ là... cậu cảm thấy may mắn biết bao khi họ cùng ở một đội.

Geonboo mỉm cười một cách ngượng ngùng, Heo Su tiếp tục ồn ào trượt về phía cậu. "Lúc nào cũng bí ẩn", Heo Su nói lấy ngón tay chọc chọc vào vai Geonboo, "Anh là mid của em, nên em phải chia sẻ hết mọi suy nghĩ của mình. Không được phép có bí mật." 

Anh lại cười, tươi rói và tự mãn. "Nếu không thì làm sao chúng ta xây dựng được sự phối hợp ăn ý?"

"Ồ?", Geonboo xoay người lại để đối diện với anh, "Vậy anh bắt đầu đi."

Heo Su nhíu mày ngay cả khi cười. "Như vậy không công bằng", anh phàn nàn, "Anh hỏi trước mà."

"Vậy thì chẳng phải là anh nên chia sẻ trước sao?"

"Được rồi." 

Heo Su nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lướt qua màn hình một cách lơ đãng. Có một khoảng dừng, một chút tĩnh lặng khi Heo Su tập trung suy nghĩ, tiếng rè rè điều hòa, cái nặng nề của đêm tối, và chỉ có hai người họ cô đơn trong phòng tập. 

"Anh đã không muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp khi còn nhỏ. Anh chỉ đơn giản là chơi LoL giỏi và được một đội nghiệp dư chiêu mộ từ solo queue", anh nhìn thẳng vào mắt Geonboo, có một vẻ nặng nề trong ánh mắt, "Anh lo là mình không có tham vọng hay động lực để vươn tới đỉnh cao... lo là mình không đủ chú tâm."

Đúng là chỉ có Heo Su mới đi thú nhận những điều nặng nề như vậy vào đêm khuya thế này thay vì một chuyện gì đó nhẹ nhàng hay đùa giỡn. Anh đặt những sự bất an lớn nhất của mình vào tay Geonboo và cho Geonboo cơ hội giết anh bằng chính thanh kiếm của mình.

"Anh rất chú tâm mà", Geonboo nói, "Em chưa bao giờ nghĩ là anh không chú tâm." 

Không phải là họ vẫn ở đây - trong phòng tập đến muộn thế này sao?

Heo Su nhún vai, né tránh ánh mắt của Geonboo. Geonboo muốn anh quay lại, muốn tất cả sự chú ý của Heo Su dồn vào mình.

"Anh vẫn thấy vui", Heo Su nói, "Vẫn còn rất nhiều điều để chúng ta học hỏi và trau dồi. Nhưng rồi sẽ ra sao khi điều đó dừng lại?"

"Điều đó sẽ không bao giờ dừng lại đâu. Luôn có nhiều điều cần phải cải thiện."

"Và khi nó không còn vui nữa thì sao?"

Geonboo không thể tưởng tượng ra một ngày cậu có thể ngừng yêu LoL. "Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục", cậu nói, "Chúng ta còn có thể làm gì khác chứ?"

Dừng lại có nghĩa là giải nghệ, và Geonboo không có kế hoạch làm điều đó cho đến khi có ai đó la hét và điên cuồng lôi cậu ra khỏi bàn phím.

Heo Su cười khúc khích. "Đúng rồi", anh nói và nhìn Geonboo, không còn u sầu nữa, sự vui vẻ thường ngày của anh đã trở lại, "Đến lượt em."

Có rất ít điều để Geonboo chia sẻ với Heo Su ngay bây giờ, không có bí mật nào quý giá đến mức mà cậu không thể chia sẻ với anh. Dường như là đương nhiên khi cậu phải đáp lại lời thổ lộ của Heo Su bằng một điều gì đó có giá trị tương đương.

"Em sợ rằng mình không đủ giỏi", Geonboo nói, "Rằng dù em có cố gắng đến đâu, hay tài năng đến mức nào, thì cuối cùng vẫn là không đủ."

Sợ rằng cuối cùng, cậu vẫn không đủ giỏi trong việc mà cậu giỏi nhất. Chỉ là một ngôi sao thất bại khác, không thể vươn đến đỉnh cao, một tuyển thủ chuyên nghiệp bị lãng quên, tuyệt vọng chiến đấu cho một mục tiêu mà cậu sẽ chẳng bao giờ đạt được.

Heo Su tặc lưỡi, tựa đầu lên vai Geonboo. "Geonboo à, đó là điều tất cả chúng ta đều sợ. Đừng lo lắng. Theo anh, em là người đi rừng giỏi nhất từ trước đến nay."

Geonboo bật cười. "Ồ, và giờ anh là chuyên gia rồi à?"

Heo Su nháy mắt tinh nghịch. "Cứ gọi anh là chuyên gia về mọi thứ liên quan đến LoL và gấu Bắc Cực", anh trêu chọc, "Anh không muốn chơi với ai khác cả."

Geonboo cũng vậy. Cậu không muốn có bất kỳ đường giữa nào khác và không muốn tưởng tượng đến việc Heo Su sẽ tạo dựng sự ăn ý với một người đi rừng khác. Heo Su là đường giữa của cậu, từ bây giờ cho đến mãi mãi.

"Vậy thì chúng ta sẽ chơi cùng nhau mãi mãi." - Geonboo hứa với anh, dù biết rằng điều đó rất liều lĩnh và không chắc chắn. Nhưng đêm nay dường như là một đêm để mạnh dạn. Và điều đó mang lại một nụ cười khác trên khuôn mặt Heo Su, sáng bừng lên trong niềm vui sướng.

"Geonboo ya, em khiến anh cảm thấy mình bất khả chiến bại", Heo Su nói và cười lớn, "Và mạnh mẽ, và vững vàng, và..." 

Heo Su lấp lửng, nở một nụ cười ngại ngùng. "Geonboo ya", anh nói khẽ, "Anh thích em."

Trái tim Geonboo dường như đóng băng lại trong lồng ngực, như có đàn bướm bay rợp từ bụng lên đến cổ họng. Cậu biết mình cần phải nhanh chóng đáp lại, trước khi Heo Su nghĩ rằng những cảm xúc này không được hồi đáp, trước khi anh có cơ hội thay đổi suy nghĩ. "Em cũng vậy", Geonboo thốt lên, "Em cũng thích anh."

Dù có quầng thâm dưới mí mắt, dù ánh sáng trong phòng có yếu ớt, dù mái tóc đã rối bù sau nhiều giờ chơi solo queue thì Heo Su vẫn rạng rỡ và xinh đẹp trong mắt của Geonboo. Nụ cười của anh dường như còn tươi tắn hơn, đôi mắt nheo lại cong cong ý cười, gương mặt ửng hồng dễ thương. Heo Su đưa tay ra, đặt nhẹ lên tay Geonboo, tay anh nhỏ hơn rất nhiều khi so với tay cậu, nhưng lại dũng cảm hơn cậu có thể tưởng tượng. 

"Geonboo à." - Heo Su nói, ngại ngùng, xấu hổ, và...

"Heo Su à." 

Geonboo kéo ghế của họ lại gần cho đến khi đầu gối hai người chạm nhau, cậu sẽ giữ khoảnh khắc này mãi mãi trong tâm trí và trái tim, ghi nhớ đôi mắt sâu thẳm của Heo Su, ghi nhớ cảm giác những ngón tay anh chạm vào cậu. 

"Em cũng thích anh."

----------

3. Giường

Xét theo tất cả các tiêu chí khách quan, Heo Su không phải là người to lớn.

Ngay cả Heo Su cũng thừa nhận mình thấp bé, so với tiêu chuẩn của những tuyển thủ chuyên nghiệp có thể là ở trạng kém phát triển thể chất. Anh vẫn còn vài năm để hy vọng vào một đợt tăng trưởng bất ngờ, nhưng Geonboo đã gặp qua bố mẹ của Heo Su, và triển vọng không mấy khả quan.

Đó là lý do tại sao thật khó hiểu khi Heo Su lại chiếm nhiều không gian trên giường của cậu đến vậy. Công bằng mà nói, giường của họ không lớn, là một chiếc giường tầng đôi kê sát tường, nhỏ hơn cả giường của Geonboo ở nhà.

Điều này thường không phải là vấn đề. Nhưng khi cậu trở về ký túc xá sau vài trận solo queue, cậu phát hiện rằng Heo Su có lẽ đã cảm thấy việc leo lên giường trên quá mệt mỏi hoặc vì một lý do nào đó, bởi vì anh đang nằm dài ngủ say trên giường dưới của Geonboo.

Nhớ lại cách Heo Su đã tắt máy tính của mình sau trận đấu cuối cùng, vẻ thiếu sức sống trong mắt Heo Su khi anh lảo đảo trở về phòng, Geonboo nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là không nên đánh thức anh. Bây giờ là 4 giờ sáng, và điều cuối cùng Geonboo không muốn là gây ra một cảnh ồn ào đánh thức người trong phòng.

Heo Su đã làm cả giường rung chuyển khi leo lên giường của mình... và không thể nào Geonboo có thể làm điều đó mà không lật ngược cả chiếc giường.

Sofa ngoài phòng luyện tập cũng là một lựa chọn, dù nó có vẻ không thoải mái chút nào, hoặc là...

Cậu nhìn Heo Su, người đang cuộn tròn trong chăn, mái tóc rối bù và tán loạn trên gối. Anh trông thật mềm mại và dễ bị tổn thương, không một chút phòng bị nào.

Trước khi phải suy nghĩ quá nhiều, Geonboo đã quyết định. Cậu nhẹ nhàng nhấc chăn lên một chút để chui vào giường, khéo léo đẩy Heo Su lại gần tường. Heo Su lẩm bẩm một chút nhưng không thức dậy. Cơ thể anh nhỏ nhắn, dễ dàng để Geonboo xoay người sao cho họ có thể cùng nằm chung một giường.

Heo Su trở thành một chiếc lò sưởi, một luồng nhiệt ấm áp bên cạnh Geonboo. Cậu không thể cưỡng lại mong muốn chiều chuộng bản thân của mình, vòng tay qua người Heo Su, ôm anh từ sau lưng.

Đó là giấc ngủ ngon nhất mà cậu đã có trong cả năm qua...

Cậu tỉnh giấc vì Heo Su dụi đầu vào ngực cậu, có lẽ đã có sự lăn lộn thế nào đó vào đêm qua nên ngực của Heo Su áp sát vào Geonboo. 

"Em nóng quá", Heo Su càu nhàu, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Geonboo, "Thả anh ra."

"Mmm", Geonboo không nhúc nhích, siết chặt vòng tay để Heo Su có thể gần cậu hơn, "Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ sáng", Heo Su nói, giọng nói bị bóp nghẹt phát ra từ lồng ngực cậu,  "Thả anh ra."

"Còn sớm quá."

"Anh sẽ tè lên chân em."

Geonboo bật cười: "Để đánh dấu em là của anh à?"

Heo Su gầm gừ, đẩy hông vào người Geonboo, và cậu không nghĩ rằng Heo Su muốn trốn vào phòng tắm chỉ để đi vệ sinh, dương vật của anh đang cứng lại và cọ vào đùi Geonboo.

"Anh có chắc là muốn đi không?", cậu hờ hững hỏi, đôi tay trượt xuống ôm lấy Heo Su qua lớp đồ ngủ, "Không muốn em giúp một chút sao?"

"Không", Heo Su hờn dỗi đáp lại, ngay cả khi anh đang đẩy dương vật của mình vào tay Geonboo, "Thả anh ra."

Geonboo đột ngột xoay người, đặt Heo Su dưới thân cậu, cho đến khi  cậu ngồi lên đùi Heo Su, cọ xát dương vật của mình vào dương vật của Heo Su. "Nhưng em không muốn", cậu thì thầm vào tai Heo Su, kéo cạp quần của cả hai xuống, cho đến khi da chạm da, bàn tay to lớn của Geonboo ôm trọn cả hai người, "Em không nghĩ anh cũng muốn thế."

"Chậm quá", Heo Su rên rỉ đáp lại, "Lúc nào cũng trêu chọc như vậy."

Heo Su thích kiểu nhanh và mạnh bạo. Thích cách Geonboo nắm chặt hông anh đến mức để lại vết bầm tím, khi Geonboo nói anh nhỏ bé, chật khít và nóng bỏng đến thế nào. Rằng anh đối với Geonboo ngoan ngoãn ra sao, rằng Heo Su mất bao lâu mới quen với việc làm tình với Geonboo, rằng anh vẫn không đủ lớn để có thể cho Geonboo tiến sâu bên trong, rằng Heo Su không thể tự sướng như trước nếu không có Geonboo.

"Còn quá sớm", Geonboo đáp, vuốt ve một cách chậm rãi, chất nhờn sắp xuất ra ở đầu khấc, Heo Su càu nhàu, rên rỉ và thúc cùi chỏ vào ngực cậu để giục cậu nhanh hơn.

Dù Heo Su có mang mái tóc rối bù và bộ râu lởm chởm vì lười cạo thì anh vẫn là người đẹp nhất mà Geonboo từng gặp.

"Geonboo ah", Heo Su rên rỉ, vô thức nâng hông lên, tuyệt vọng tìm kiếm ma sát mà Geonboo không muốn cho anh, "Làm ơn."

"Mm." 

Một cú vuốt chậm rãi, lại chậm rãi, tập trung vào đầu dương vật của Heo Su, ngón tay cái miết thành những vòng tròn nhỏ xíu. Bực bội và khó chịu. Nhưng Geonboo không thể không làm vậy, cậu thích nhìn thấy hình ảnh Heo Su tuyệt vọng và khao khát.

"Đồ tồi", Heo Su mắng ngay khi anh lên đỉnh, "Cút đi."

"Để lần khác đi." 

Geonboo nhẹ nhàng nói, thả dương vật của anh ra, đôi tay ướt át đặt lên hông Heo Su khi cậu tự xử bằng đùi của anh. Cậu ghì chặt Heo Su để tạo ra một tư thế hoàn hảo và bắn ra trên bụng Heo Su với một tiếng thở dài. 

"Chính anh là người chiếm giường của em đấy."

Họ có được một khoảnh khắc im lặng, cho đến khi Heo Su lên tiếng, giọng khàn khàn: "Được rồi, nhưng anh sẽ tè lên chân em thật đấy nếu em còn không tránh ra."

Thật lãng mạn. Geonboo lăn sang một bên, để Heo Su trèo qua người cậu và rời khỏi giường, bộ đồ ngủ nửa hở nửa không khi anh chạy ra hành lang. May là mọi người vẫn còn đang ngủ.

----------

2. Gương mặt đội

Geonboo không thích xuất hiện trước máy quay.

Cậu không trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp với mong đợi sẽ trở nên nổi tiếng. Cùng lắm, cậu chỉ hy vọng có thể có một lượng người xem stream ổn định và lịch quay phim thông thường cần thiết cho các nội dung của LCK.

Cậu không ngờ rằng mình sẽ vô địch Worlds vào năm thứ hai khi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, đột ngột trở thành tâm điểm chú ý và có được lượng người hâm mộ đông đảo như hiện tại. Cậu không ngờ đến sự xuất hiện thường xuyên của những chiếc máy quay, đội sản xuất luôn theo sát họ từ ký túc xá, đến các trận đấu, các buổi quảng cáo, chụp hình, quay video. Cậu không ngờ lượng nội dung họ quay cho kênh YouTube của đội lại nhiều đến vậy.

Nhưng không sao, vì trong đội đã có Heo Su. Dù Heo Su có trầm lặng và hướng nội, nhưng anh lại là một người trình diễn tài ba. Một Showmaker, đúng như biệt danh của anh.

Sự biến đổi của anh trước ống kính luôn là một cảnh tượng đáng kinh ngạc, như thể anh có thể che giấu đi tất cả những nỗi sợ hãi và cá tính của mình, chỉ còn lại một người giải trí duyên dáng, luôn sẵn sàng nhập vai, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn những câu nói hóm hỉnh hoặc tạo hình nhân vật để diễn.

Sự miễn cưỡng khi tham gia vào các hoạt động fanservice hoặc aegyo của anh chỉ càng làm tăng thêm sức hút, bởi vì cuối cùng anh sẽ không bao giờ từ chối, luôn sẵn lòng nỗ lực hết mình vì máy quay hoặc người hâm mộ. Anh được sinh ra để trở thành gương mặt của đội, khác hẳn với Geonboo, người luôn im bặt trước ống kính cho đến khi bị ép phải thốt ra một số lượng từ bắt buộc, tất cả đều nhạt nhẽo đến chuyên nghiệp.

Geonboo không hề muốn trở thành gương mặt của đội, không muốn xuất hiện trong những quảng cáo, video hay các meme lan truyền trên mạng xã hội. Cậu hoàn toàn hài lòng khi nhường lại tất cả những trách nhiệm đó cho Heo Su, người dường như đang phát triển mạnh mẽ dưới sự chú ý mà anh xứng đáng nhận được.

Khi video về Worlds 2020 được phát hành như một lá thư tình dành cho Heo Su, Geonbu cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Đúng, cậu là MVP của Worlds, nhưng chỉ là trong trận đấu.

Ngoài sân đấu, Heo Su là ngôi sao bất diệt, là tuyển thủ hoàn hảo, rất xuất sắc trong việc cân bằng giữa fanservice và tính chuyên nghiệp, đầy sức hút và sống động.

Cậu không phiền khi đứng ở bên rìa vì đội sản xuất luôn đảm bảo Heo Su đứng ở vị trí trung tâm, sắp xếp đội hình xung quanh anh, cho anh những cảnh quay solo đắt giá. Cả đội xoay quanh anh, như những hành tinh xoay quanh mặt trời, Heo Su là lực hấp dẫn gắn kết đội lại với nhau.

Nhưng khi họ thua trong trận chung kết của cả hai giải đấu quốc tế vào năm 2021, khi những thất bại bắt đầu chồng chất trong năm 2022, họ không đủ mạnh để vô địch một mùa giải và khó khăn lắm mới có thể đủ điều kiện tham dự Worlds, Heo Su dường như không còn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu nữa, áp lực của việc là gương mặt đại diện của đội, của việc là đội trưởng ngày càng đè nặng lên anh theo từng tuần trôi qua.

----------

1. Trái tim (phiên bản khác)

Sau năm năm bên nhau, lẽ ra Geonboo nên thẳng thắn nói ra quyết định của mình với Heo Su. Nhưng cậu lại không muốn làm điều đó và cảm thấy sợ hãi vè mọi thứ liên quan: phản ứng của Heo Su, phản ứng của cậu, cuộc trò chuyện về ý nghĩa của quyết định này đối với cả hai.

Tuy nhiên, khi cậu nói ra điều này với Heo Su, tất cả những gì anh làm chỉ là ngẩng đầu lên nhìn cậu với một nụ cười miễn cưỡng. 

"Được thôi." - anh nói. 

Không có sự tức giận, không có nước mắt, không có những hành động khoa trương, chỉ có một sự chấp nhận buồn bã và đầy oán trách.

"Được thôi?" 

Geonboo hỏi lại, bởi vì mọi chuyện quá dễ dàng, phải không? Lẽ ra phải có sự tức giận, những lời chửi rủa, những lời đe dọa mạng sống chứ? Heo Su luôn coi trọng và cá nhân hóa những chuyện này, và việc anh buông xuôi mọi thứ đơn giản như vậy thật không giống anh chút nào.

"Được rồi", Heo Su xác nhận với một cái nhún vai, "Anh đã đoán được điều này." Anh tiếp tục, vẫn bình tĩnh, vẫn điềm đạm, "Mấy năm nay chúng ta có thắng được giải gì đâu?" Nụ cười anh dành cho Geonboo yếu ớt và mệt mỏi, giống như một ngôi sao đang nhấp nháy rồi dần tắt lịm trong màn đêm. "Anh hiểu mà. Em không muốn thua nữa."

Đúng là vậy, Geonboo không muốn thua nữa. Cậu không muốn phải thua thêm lần nào nữa. Cậu muốn sống lại khoảnh khắc được nâng cao chiếc cúp dưới làn pháo giấy, được nghe mọi người hô vang tên mình trong chiến thắng. Cậu muốn cảm nhận sự hưng phấn của thành công chảy trong huyết quản, cái cảm giác adrenaline của cậu tăng vọt khi nhà chính của đối phương nổ tung, và cậu sẽ biết... biết rằng họ đang ở trên đỉnh cao, biết rằng họ là những người giỏi nhất, biết rằng tất cả sự chăm chỉ, căng thẳng và lo lắng của cậu đều đáng giá.

Nhưng cậu cũng không muốn thấy điều này. Heo Su nhìn cậu với ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng. Heo Su không cười cũng không có cảm xúc gì.

"Gì cơ?" 

Geonboo hỏi, bởi vì chuyện này không có nghĩa lý gì cả. Mọi chuyện không nên diễn ra như thế này. Lẽ ra họ phải tranh cãi chứ? Lẽ ra Heo Su nên nói rằng cậu đang làm điều ngu ngốc? Lẽ ra phải có nước mắt, sự tức giận, và Geonboo phải xin lỗi vì quyết định của mình, khẳng định rằng nó không phải vì Heo Su, thậm chí không phải vì thua cuộc, mà là Geonboo phải rời đi vì chính bản thân cậu? Để cảm nhận nỗi sợ hãi và sự khó chịu, để trưởng thành, để vượt qua được giới hạn của bản thân theo một cách mà cậu sẽ không bao giờ tìm thấy ở DK, nơi có những gương mặt quen thuộc.

"Họ không có đủ khả năng chi trả cho cả hai chúng ta", Heo Su nói, "Điều ấy không thể nếu chúng ta muốn có một đội hình cạnh tranh, nếu chúng ta muốn có chiến thắng."

Tuy nhiên, không phải như vậy. Geonboo thậm chí còn không quan tâm đến tiền lương.

Và nếu thành thật, thì nó không phải vì bản thân cậu.

Là khi năm vừa qua trôi qua, hết thất bại này đến thất bại khác, sự tuyệt vọng gặm nhấm gót chân họ, nhìn Heo Su chịu đựng điều đó, nó còn tệ hơn cả năm 2021 hay 2022, anh nội tâm hóa từng trận đấu như một thất bại cá nhân, rồi dần mất tự tin, cổ tay anh dần không chịu nổi, Geonboo bắt đầu nhận ra có thể sẽ không bao giờ thấy Heo Su cười nữa. Rằng Heo Su mà cậu biết trong năm năm qua - một Heo Su ồn ào, vui vẻ, tự hào, người không sợ mắc sai lầm, người chơi mà không suy nghĩ quá nhiều, người không đặt nặng gánh nặng của kỳ vọng và thành công.... đã biến mất.

Heo Su có thể lấy bất cứ thứ gì đã và sẽ thuộc về cậu. Anh có thể có cả quần áo của Geonboo, những con thú nhồi bông trong phòng cậu, mọi bãi quái trong khu rừng Summoner's Rift, nhưng vẫn sẽ không đủ.

Chỉ có Geonboo chắc chắn là không đủ đối với Heo Su trong năm nay, khi anh dần rời khỏi cậu, tự cô lập mình trong nhà tù tinh thần của chính bản thân. Tất cả những nỗ lực hỗ trợ Heo Su của cậu đều thất bại, tất cả những cuộc trò chuyện của họ đều hời hợt, nói qua nói lại, nhưng không bao giờ giải quyết được nguồn gốc của đau đớn và khó chịu. Không còn những cuộc trò chuyện thâu đêm, không còn những nụ hôn âu yếm và trìu mến sau mỗi chiến thắng, không còn những lời thì thầm trong bóng tối, về những giấc mơ và mục tiêu mà họ sẽ không bao giờ nói ra dưới ánh sáng.

Chỉ còn những cái ôm trống rỗng, và những nụ cười tổn thương khi Geonboo kết bạn với những đồng đội mới của họ trong khi Heo Su vẫn lạnh lùng và giữ khoảng cách, một cuộc chia tay không lời, về Heo Su bây giờ, mệt mỏi, rã rời và suy sụp như tờ giấy bạc bị nhàu nát mà ai đó đã cố gắng hết sức để làm phẳng ra. 

"Geonboo à", anh nói nhẹ nhàng. "Hãy tự do đi. Anh sẽ bảo vệ ngôi nhà của chúng ta."

Họ lại ở đây, nói chuyện qua lại, mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho nhau. Có lẽ Geonboo chưa từng nói ra những lời này, nhưng cậu yêu Heo Su, sẵn sàng thiêu rụi cả thế giới nếu điều đó có thể khiến Heo Su mỉm cười.

Geonboo không khóc. Cậu chưa bao giờ khóc vì Liên Minh Huyền Thoại, vì những thất bại, hay khi những đồng đội rời đi. Cậu cũng không khóc vào lúc này, chỉ nhìn vào bàn tay của mình, những ngón tay đã bị cắn đến tứa máu, những nếp gấp và vết chai trên ngón tay. 

"Cảm ơn."

Có thể đó là sự hèn nhát khi bỏ chạy. Nhưng chẳng còn cách nào khác, và biết đâu nếu không có cậu, Heo Su có thể sẽ tìm lại được hạnh phúc.

----------

+1. Trái tim (lần thứ ba là may mắn)

Cậu nhận được tin nhắn từ nhóm chat cũ của DK22, một tin nhắn với giọng điệu vui vẻ nhưng cũng đầy ám chỉ.

daegil
Nhắn ở đây vì CÓ AI ĐÓ đã đá tôi khỏi discord ^_^
Taeyoonie sẽ về Seoul chơi trong kỳ nghỉ, nên nhắn ở đây để hẹn ăn tối!!
Giờ chúng ta đều ở các đội khác nhau, thử so sánh đồng đội của nhau đi.

heo su
Ờ, CÓ AI ĐÓ cứ không ngừng cố hù tôi trong khi tôi đang stream.

daegil
Có lẽ AI ĐÓ nên phát triển một chút khiếu hài hước đi.

hyeonggyu
Mừng trở về, Taeyoonie.

heo su 
Có lẽ AI ĐÓ nên tập trung để thoát khỏi grandmaster đi.

hagwon
Mừng trở về!!
Nhưng anh không có kỳ nghỉ đâu.
ㅜㅜ
Xin lỗi.

taeyoon
Cảm ơn các hyung~

taeyoon
Hẹn lần sau vậy ㅜㅜ
Khi chúng ta có kỳ nghỉ trùng nhau.

daegil
Ồ, AI ĐÓ có phải đang ghen vì vẫn kẹt ở Master không?

hyeonggyu 
Muốn ăn gì?
Heo Su hyung đãi nhé.

heo su
Khác với AI đó, tôi chưa có...
Đợi đã.

taeyoon
Cảm ơn hyung~

daegil
Wow cảm ơn nhé, hào phóng ghê~~

heo su
Wow

heo su
AI ĐÓ cũng đâu có dũng cảm khi đụng tới tiền đâu ha?

daegil
Không phải ai cũng giàu có như bạn đâu ㅜㅜ

taeyoon
Tối thứ bảy nhé?

hyeonggyu
ya

heo su 
được

daegil 
Sẽ không bỏ lỡ đâu~

hyeonggyu
Geonboo?

Đã hơn một năm kể từ khi Geonboo rời Damwon, ngôi nhà đầu tiên của cậu, nơi mà cậu từng nghĩ sẽ là ngôi nhà duy nhất. Đã hơn một năm trôi qua, cậu vẫn đang vật lộn với những hoài nghi và tiếc nuối, những suy nghĩ và day dứt như là liệu mình có quyết định đúng đắn không.

Nhưng tất cả đã tan biến sau chiến thắng ở Spring Champions, sau khi được nâng cao chiếc cúp quốc tế lần nữa. Cuối cùng cậu cũng tìm thấy lại được thành công mà cậu khao khát.

Chẳng phải giờ đã an tâm để gặp lại những người bạn cũ rồi sao?

Cậu cố tình không nghĩ về khoảng trống bên cạnh mình, trong trái tim mình, bóng dáng của người đồng đội mà cậu ước gì họ có thể cùng nhau chiến thắng.

geonboo 
Ừm.

Gặp mọi người ở đó.

Bữa tối diễn ra ở một quán gà bình dân và khá vắng vẻ khi họ đến. Taeyoon và Daegil chọn một bàn ở góc khuất, bia đã được bày sẵn trước mặt họ. Cậu ngồi cạnh Daegil, chăm chú lắng nghe Taeyoon vui vẻ kể về quãng thời gian ở Trung Quốc. Về ti tỉ thứ chuyện như món ăn Hàn Quốc tệ đến thế nào, về các đồng đội, về solo queue, thậm chí còn vui vẻ khi nói về việc trở lại Hàn Quốc.

Hyeonggyu và Heo Su cũng lần lượt đến. Có một khoảnh khắc lúng túng khi họ loay hoay chuyển chỗ, nhưng cuối cùng Hyeonggyu ngồi cạnh Geonboo, để lại Heo Su ngồi đối diện với cậu.

Cậu có được góc nhìn hoàn hảo để ngắm Heo Su cười, cách anh ngả đầu ra sau, cười sảng khoái khi nghe ai đó nói gì đó, những cái liếc nhìn ngượng ngùng về phía Geonboo trước khi biểu cảm của anh trở nên bình thản.

Geonboo đã xem qua các trận đấu, các buổi phỏng vấn đội, thỉnh thoảng còn xem fancam, nhưng việc thấy Heo Su vui vẻ ở đây, bên ngoài sân đấu, khi tránh xa League, mang lại một cảm giác khác biệt. Bóng dáng của nỗi tuyệt vọng luôn bao trùm xung quanh anh đã biến mất, gánh nặng thế giới không còn đè lên vai anh, những quầng thâm dưới mắt cũng không còn nữa. Anh vẫn trông mệt mỏi, điều này không có gì lạ khi mà lịch trình công việc và giờ giấc nghỉ ngơi của các tuyển thủ chuyên nghiệp rất là tệ hại, nhưng không hề kiệt quệ, không khổ sở như anh đã từng trong hai năm cuối cùng họ ở bên nhau.

Heo Su giờ dễ cười hơn, tiếng cười của anh nghe thoải mái hơn, tràn ngập niềm vui, giống như Heo Su của ngày xưa, cái thời khi họ còn là những tân binh chưa có bất kỳ danh hiệu nào. Anh ít phải giả vờ hơn khi stream và thực sự có vẻ thích thú khi tương tác với đồng đội, anh có những đồng đội vui vẻ luôn trêu chọc, làm phiền anh, những người chơi không bao giờ tỏ ra lạnh lùng trước máy quay, đặc biệt là Geonhee, người chuyên làm phiền người khác.

Tất cả những điều này, đặc biệt là khi họ đang ở quá gần nhau trong một thời gian dài, là khoảng thời gian dài nhất mà họ ở cạnh nhau kể từ khi Geonboo chuyển ra khỏi gaming house, đang thúc đẩy Geonboo nhận ra một điều.

Có thể vấn đề là ở cậu.

Căn phòng đột nhiên trở nên quá nóng, những giọng nói xung quanh cậu trở nên nghẹn lại. Cậu nghĩ rằng đây là cảm giác say rượu, mất phương hướng và hỗn loạn, mọi thứ xung quanh cậu choáng ngợp và quá ồn ào, mọi chi tiết nhỏ đều kích thích thần kinh quá mức như móng tay cào lên bảng đen.

Vào những lúc như thế này, cậu ước gì mình biết hút thuốc, để có một lý do hợp lý. Tuy nhiên, cậu vẫn đứng dậy, xin phép ra ngoài hít thở không khí.

Cơn gió xuân lạnh lẽo đúng là một sự chữa lành, gió thổi mát rượi trên khuôn mặt cậu, như một liều thuốc xoa dịu tâm trí đang hoạt động quá mức của cậu. Dù Seoul chẳng bao giờ thực sự tối tăm, nhưng ít nhất là ở bên ngoài, cậu có thể tạm tránh xa những ánh đèn chói lóa của nhà hàng và những tiếng ồn ào của bạn bè đang tranh cãi về đội hình Teamfight Tactics. Geonboo luôn tìm thấy sự bình yên trong tĩnh lặng, và cậu cần điều đó ngay bây giờ để tập trung lại, để không suy nghĩ quá nhiều, để tận hưởng cuộc hội ngộ này và cư xử bình thường với bạn bè của mình.

"Em ổn chứ?"

Cậu quay lại và thấy Heo Su đang đứng cạnh mình, bàn tay giơ ra giữa không trung, có vẻ như muốn chạm vào Geonboo nhưng không chắc có thể hay không. Anh trông lo lắng, lông mày nhíu lại, miệng mím chặt, và đã lâu lắm rồi Geonboo mới thấy khuôn mặt ấy nhìn về phía mình, thấy rằng Heo Su không phải đang tức giận hay cam chịu sau một thất bại, hay trong cơn giận dỗi giả vờ qua camera, hay nụ cười nửa vời gượng gạo khi quay phim hoặc tham gia các chương trình của LCK. Cậu rất nhớ điều này, nhớ anh, nhớ cách mà Heo Su luôn đảm bảo rằng cậu cảm thấy thoải mái, luôn bao che cho sự im lặng của cậu, luôn kể những câu chuyện cười tệ hại để cố gắng khiến cậu mỉm cười.

Nhưng bây giờ Heo Su đã có những người khác để làm điều đó. Bởi vì Heo Su đã hạnh phúc trở lại. Mà không có Geonboo.

"Em ổn", cậu nói, cố gắng mỉm cười, hy vọng nó trông thuyết phục, "Chỉ cần ra ngoài hít thở một chút."

"Em không hút thuốc, đúng chứ?" - Heo Su nhìn cậu với vẻ hoài nghi, nhưng trông anh đã dịu lại khi Geonboo lắc đầu. 

"Đôi khi anh nghĩ anh nên hút", Heo Su thú nhận, "Để có lý do rời đi."

Geonboo bật cười: "Thế còn chuyện muốn khỏe mạnh hơn thì sao?"

Heo Su cười khẩy. 

"Chuyện đó chỉ là bị thổi phồng lên thôi." 

Anh cười với Geonboo, và cảm giác như họ được du hành về quá khứ, như thể họ đang ở cùng một đội và quay một đoạn video ngắn vô nghĩa nào đó, Heo Su nhìn sang cậu để chia sẻ một khoảnh khắc xấu hổ xảy ra với một đồng đội bên cạnh.

Nhưng họ không còn cùng đội nữa.

"Anh trông hạnh phúc", Geonboo nói, "Em rất vui khi thấy điều này."

Và đó là sự thật. Cậu hạnh phúc thật. Nhìn thấy Heo Su lấy lại nụ cười đã luôn là ưu tiên quan trọng nhất của Geonboo, và nếu điều đó có nghĩa là Geonboo phải rời đi, thì cứ như vậy đi. Có thể cậu sẽ hạnh phúc hơn nếu Heo Su quay lại trong vòng tay cậu, nhưng điều đó không quan trọng.

Heo Su hạnh phúc mà không có Geonboo. Thế là đủ. Hạnh phúc của Geonboo luôn đứng thứ hai.

----------

+2. Sự thoải mái

"Chỉ có vậy thôi sao?" 

Heo Su hỏi, có vẻ khá khó chịu. Heo Su luôn có một khuôn mặt biểu cảm, rất dễ để hiểu được, anh luôn thể hiện cảm xúc rõ ràng và mạnh mẽ - hoàn toàn trái ngược với Geonboo, người thu mình lại theo bản năng, che giấu cảm xúc bằng cách cố gắng khiến mình nhỏ bé hơn, rụt vai và lùi vào sự an toàn của im lặng.

Lông mày của Heo Su nhíu lại, miệng trễ xuống, rất cau có, ánh mắt anh bùng lên lửa giận: "Một năm im lặng, và đó là tất cả những gì em có thể nói với anh sao?"

Heo Su không còn trông vui vẻ nữa, thực tế là trông khá tức giận, và Geonboo cảm thấy bối rối, không hiểu sao tình huống giữa họ lại từ một thỏa thuận hòa bình thành một đống lộn xộn chỉ với vài lời nói, nhưng cậu lại tuyệt vọng muốn sửa chữa nó. 

"À... Không phải vậy đâu?"

Heo Su bước lại gần hơn, gần như áp sát vào cậu, ngực chạm ngực. Geonboo không có chỗ để chạy, bị ép sát vào tường, bị ép lùi lại bởi Heo Su. Có lẽ trông hơi buồn cười khi thân hình nhỏ bé của Heo Su lại đẩy cậu vào tình cảnh  thế này, nhưng tính cách và sức hút của Heo Su luôn bù đắp cho vóc dáng của anh. 

"Vậy thì sao?", Heo Su hỏi, "Em còn gì muốn nói với anh nữa không?"

Geonbu thật sự không có gì khác để nói thêm, tâm trí cậu hoàn toàn trống rỗng, cổ họng khô khốc và vô dụng. "À...", cậu lại nói, cố gắng câu giờ, mong có ai đó nhìn thấy họ và chen vào, mong Heo Su ngừng trừng mắt nhìn cậu với sự hung dữ ấy, mong có một trận động đất kỳ lạ làm tòa nhà trên đầu họ sụp đổ. "Ừm."

Cậu tự hỏi liệu sự bối rối của mình có rõ ràng không, hay liệu giới hạn thời gian cho một câu trả lời của cậu đã hết chưa, bời vì Heo Su đột nhiên xìu xuống, khuôn mặt anh tỏ rõ sự thất vọng. Dù sao thì, Geonboo lại thất bại, một lần nữa, và cảm giác thật tồi tệ. 

"Geonboo ya", Heo Su nói một cách mệt mỏi, "Có phải lúc nào anh cũng phải là người chạy theo không?"

Ít nhất thì Heo Su không còn trông tức giận nữa, mặc dù bây giờ anh có vẻ mệt mỏi thấy rõ, điều này thậm chí còn tệ hơn. Geonboo hiểu được sự thất vọng, cậu đã nhìn thấy nó trên khuôn mặt của Heo Su và cả chính mình nhiều hơn số lần mà cậu có thể chịu đựng. Cậu nghĩ rằng việc cậu rời khỏi đội sẽ là lần cuối cùng cậu nhìn thấy sự thất vọng đó nhắm vào mình.

Heo Su lùi lại, và khoảng cách giữa họ đột nhiên giãn ra, chỉ vài inch mà kéo dài thành một khoảng trống không thể vượt qua trong tâm trí Geonboo. Nếu cậu để Heo Su rời đi bây giờ, đây sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ, cho bất kỳ tương lai nào họ có thể có cùng nhau.

Heo Su hạnh phúc. Hạnh phúc hơn khi không có cậu. Hạnh phúc hơn so với những năm qua.

Sợi dây thừng đã nằm ở trên mặt đất rồi... Geonboo chỉ cần kiềm chế không nhặt nó lên.

----------

+3. Tính vị kỷ

"Heo Su." 

Cậu nói một cách yếu ớt, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Heo Su, cái nắm chắc chắn và mạnh mẽ trái ngược với những lời nói yếu ớt.

Bởi vì cuối cùng, Geonboo là một người ích kỷ. Giấu mình sau những ý định tốt đẹp, những cử chỉ chu đáo, luôn đặt lợi ích của mọi người lên trước lợi ích của mình thì cậu luôn có tính chiếm hữu khi nhắc đến Heo Su.

Geonboo không muốn Heo Su hạnh phúc khi không có cậu. Cậu không muốn thấy Heo Su mỉm cười với người khác. Cậu không muốn nghe tiếng cười ngặt nghẽo của Heo Su dành cho ai khác, không muốn Heo Su quan tâm đến người khác. Cậu không muốn Heo Su tìm thấy sự an ủi trong vòng tay của ai khác, những giọt nước mắt ướt đẫm trên vai của họ, những lời tự trách và hối hận bị nghẹn lại trong chiếc áo khoác của họ.

Geonboo muốn tất cả những điều đó chỉ cho riêng mình.

Cậu đã có được vị trí của mình. Cậu biết Heo Su trước khi có những danh hiệu, những khoản lương khổng lồ, những người hâm mộ và sự chú ý. Cậu biết Heo Su là một tân binh ngạo mạn, một người chỉ chơi Katarina mà được tuyển mộ từ đấu đơn và vừa được lên Challengers, sự hướng nội nhút nhát và lặng lẽ của anh cạnh tranh với niềm kiêu hãnh, sự khao khát và tuyệt vọng để được công nhận.

Heo Su không giật tay ra khỏi cái nắm của cậu, nhưng anh cũng không nói gì. Anh nhìn thẳng vào mắt Geonboo một cách thách thức, thách cậu làm điều gì đó, nói điều gì đó để chứng minh cậu xứng đáng để đấu tranh.

"Em xin lỗi." 

Geonboo chưa bao giờ giỏi ăn nói, và lời xin lỗi nghe rất vô dụng, trống rỗng, hời hợt. 

"Em nhớ anh."

Heo Su luôn quá dễ dãi, quá dễ bị bắt nạt, đặc biệt là với Geonboo. Giờ đây, anh sụp đổ trước mặt Geonboo, lớp vỏ mạnh mẽ của anh được lột ra để lộ phần mềm yếu và dễ bị tổn thương. 

"Ngốc quá", anh nói, "Khó khăn đến vậy sao?"

Đây là điều khó khăn nhất mà Geonboo phải làm trong suốt năm nay. Khó khăn hơn bất kỳ trận đấu nào, gian khổ hơn bất kỳ chiến thắng nào. Tệ hơn cả trận chung kết mùa xuân, MSI, hay chung kết mùa hè.

Cậu kéo Heo Su vào lòng, ôm chặt anh, hy vọng rằng hành động có thể bù đắp cho tất cả những lời mà cậu không biết cách diễn đạt. Heo Su tan chảy trong vòng tay cậu, mặt anh áp sát vào ngực cậu, vào trái tim cậu, nhịp tim họ hòa vào nhau.

"Heo Su à" - Geonboo nói, giọng cậu run rẩy, yếu ớt. Nhưng đó là một nỗ lực, và cậu hy vọng Heo Su có thể hiểu được điều đó. "Em thích anh. Làm ơn đừng đi."

Tất nhiên, Heo Su cuối cùng sẽ phải rời đi, Geonboo cũng vậy, sẽ phải trở lại ký túc xá của đội, đến những căn phòng của họ, và họ lại bị ngăn cách bởi khoảng cách vật lý. Nhưng đó không phải là ý của cậu – cậu muốn Heo Su nghĩ về cậu theo cách mà cậu nghĩ về Heo Su, theo cách mà sự hiện diện của anh được cảm nhận trong mọi ngóc ngách cuộc sống của Geonboo, theo cách mà những điều nhỏ nhặt như mèo, những hạt bụi tròn tròn, tteokbokki, phim, ramen đêm khuya, Liên Minh Huyền Thoại... cũng nhắc nhở cậu về Heo Su.

"Geonboo ya", Heo Su nói, giọng nghẹn ngào phát ra từ lồng ngực Geonboo, "Anh vẫn ở đây mà."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro