ao

Warning: OOC nặng, tình tiết giả tưởng.

Speacial thanks to gwendolie_gdl to beta the part and s1ershisuii to design this thumbnail.

♡⑅*˖•. ·͙*̩̩͙˚̩̥̩̥*̩̩̥͙·̩̩̥͙*̩̩̥͙˚̩̥̩̥*̩̩͙‧͙ .•˖*⑅♡

Mùa hè năm đó đến như một cơn gió không báo trước. Chỉ trong một buổi trưa rực nắng, Heo Su đã trở thành người lạ giữa một vùng trời xa lạ. Cậu đứng trước cổng gỗ thấp màu nâu cũ kỹ, nghe tiếng gió lùa qua rặng tre sau vườn và tiếng ve ngân lên từng hồi như gợi lại cả mùa hè của những năm cũ — những năm mà cậu vẫn còn nghĩ hạnh phúc là điều hiển nhiên.

Ngôi nhà của bà ngoại nhỏ và thơm mùi lá khô, mùi gỗ mục đượm nắng, mùi trà gừng thoảng trong không khí. Bà đã già đi nhiều so với ký ức của cậu, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như xưa. Bà bảo, "Ở đây không ồn ào như thành phố, nhưng yên tĩnh sẽ tốt cho tâm hồn cháu." Heo Su chỉ gật đầu, chẳng nói gì. Cậu không biết yên tĩnh có chữa lành được nỗi buồn hay không, chỉ biết lòng mình đang là một cái hố rộng không đáy, mà mỗi lần có ai vô tình nhắc đến ba mẹ, hố lại sâu thêm một chút.

Bà ngoại bảo nhà bên có nuôi cá, nếu buồn thì qua đó mà chơi. Nhưng Heo Su không quan tâm. Cậu thấy thế giới này dường như chẳng còn gì khiến mình muốn khám phá nữa. Những ngày đầu, cậu nằm dài trong phòng, nghe tiếng chim hót ngoài sân, rồi lại ngủ thiếp đi trong giấc mơ đầy khói bụi và những khuôn mặt cũ kỹ.

Cho đến một chiều.

Chiều đó, trời như đổ mật. Nắng nghiêng vàng rọi xuống mái nhà, đổ bóng dài trên con đường đất nhỏ. Heo Su rời khỏi phòng, không rõ vì sao—có lẽ do tiếng ve kêu đến nhức đầu, hoặc do trái tim bỗng dưng thôi thúc điều gì đó mơ hồ. Cậu bước chân ra khỏi cổng nhà bà, đi bộ dọc theo lối mòn giữa hai hàng rào chè thấp, rồi vô tình lạc bước tới một nơi kỳ lạ phía sau hàng rào tre cao cao.

Một cái ao.

Ao nước trong vắt như mặt gương, phản chiếu trời xanh và những áng mây bông trắng mịn. Mặt nước lăn tăn gợn sóng khi đàn cá đủ màu tung tăng bơi lội. Bên bờ ao, dưới tán cây duối già rợp bóng, có một chàng trai đang ngồi. Cậu ấy mặc áo trắng, tóc hơi dài, mắt nhìn xuống mặt nước như đang nói chuyện cùng cá. Ánh chiều đổ lên mái tóc nâu nhạt, tạo thành một vòng hào quang nhẹ như sương mai.

Heo Su đứng im lặng.

Cậu không biết nên nói gì. Cũng không rõ vì sao mình dừng lại. Chỉ biết tim mình đập nhanh hơn thường lệ, không phải vì ngại, cũng không vì sợ, mà vì cảm giác như vừa đi lạc vào một khung tranh mà ai đó đã vẽ sẵn từ rất lâu.

Chàng trai ấy nhìn lên.

Ánh mắt gặp nhau trong vài giây ngắn ngủi, nhưng Heo Su cảm giác như mình đã nhìn thấy cả một vũ trụ trong đáy mắt ấy—một vũ trụ buồn bã nhưng lặng yên, dịu dàng mà xa cách. Chàng trai không nói gì, chỉ khẽ nghiêng người nhường ra một khoảng trống bên cạnh, rồi lại quay về với hộp thức ăn cá trên tay.

Heo Su ngồi xuống.

Từ hôm đó, cái ao trở thành nơi trú ngụ của cậu. Không ai bảo ai, nhưng chiều nào Heo Su cũng đến. Chàng trai vẫn luôn ở đó, mỗi lần đều mang theo một hộp nhỏ đựng thức ăn, nhẹ nhàng thả xuống từng viên cho đàn cá bé xíu. Còn Heo Su, cậu không mang gì theo ngoài nỗi buồn, nhưng bằng cách nào đó, khi ngồi bên cạnh chàng trai ấy, nỗi buồn cũng bớt đi một chút.

Tên chàng trai là Kim Geonbu. Heo Su nghe bà ngoại bảo vậy. Geonbu sống cùng ông bà bên nhà, ít nói, học giỏi nhưng chẳng mấy thân ai. Lạnh lùng là từ nhiều người gán cho Geonbu, nhưng Heo Su thì không nghĩ thế. Cậu nghĩ Geonbu giống như mặt nước ao kia: bình lặng bên trên, nhưng ẩn sâu bên dưới là những điều không ai thấy được.

"Cậu thích cá hả?" Heo Su hỏi một chiều nọ, sau nhiều ngày chỉ ngồi im lặng.

Geonbu gật đầu.

"Sao lại thích?"

Geonbu nhìn mặt nước, trầm ngâm: "Vì tụi nó không bao giờ hỏi 'tại sao'."

Heo Su ngẩn người. Câu trả lời ấy giống như một sợi chỉ nhẹ nhàng buộc vào tim cậu. Cậu hiểu. Ừ, trên đời này, điều mệt mỏi nhất là khi phải giải thích nỗi buồn của mình cho người khác. Mà cá thì không nghe, cũng không hỏi.

Từ đó, Heo Su nói nhiều hơn. Cậu kể cho Geonbu nghe về thành phố, về ba mẹ, về việc mỗi sáng thức dậy đều mong tất cả chỉ là một cơn mơ dài. Cậu kể cả những lần cậu ngồi khóc trong nhà vệ sinh trường học, vì bạn bè cười cậu là "đứa có nhà mà không có gia đình." Cậu kể tất cả, và Geonbu vẫn luôn im lặng lắng nghe.

Một lần, khi Heo Su vừa kể xong chuyện bị mẹ quên đón sau buổi học thêm, cậu ngẩng lên, giọng hơi run: "Cậu không thấy phiền khi mình nói nhiều vậy à?"

Geonbu khẽ lắc đầu. Rồi cậu đưa cho Heo Su một viên kẹo bạc hà, ánh mắt dịu đi như nước ao sau cơn gió.

"Chỉ cần cậu còn thấy nhẹ lòng, thì nói bao nhiêu cũng được."

Lúc đó, trái tim Heo Su như bị đánh động. Lần đầu tiên trong nhiều tháng, cậu cảm thấy được lắng nghe, được hiện diện, được thừa nhận.

Có một buổi chiều, trời đổ mưa nhẹ. Heo Su vẫn đến, dù áo cậu ướt một nửa. Cậu ngồi xuống bên Geonbu, rút trong túi ra hai cái khăn giấy, đưa một cái cho cậu bạn.

Geonbu cầm lấy, không nói gì. Chỉ khẽ nhích lại gần hơn.

Cả hai ngồi dưới tán cây, nhìn mặt nước bị mưa đan lên thành vô số vòng tròn lăn tăn. Cá vẫn bơi, như chẳng màng thế giới có ướt mưa hay không.

Heo Su thì thầm: "Cậu nghĩ cá có buồn không?"

Geonbu nhìn ra mặt nước rồi nói rất khẽ, như sợ gió sẽ cuốn mất lời:

"Cá không buồn. Chỉ có con người nghĩ thay cho chúng."

Heo Su cười. Một nụ cười hiếm hoi, nhẹ như mưa đầu mùa.

Chiều hôm đó, khi trời tạnh, hai người ra về, giày lấm bùn nhưng lòng thì trong trẻo lạ thường.

Heo Su nhận ra rằng, cậu không còn đếm ngày trở về thành phố nữa. Cậu bắt đầu thấy yêu những buổi chiều lặng lẽ bên ao, những đàn cá đủ màu, và cả sự trầm lặng ấm áp của Geonbu. Không ồn ào, không hoa lệ, nhưng là thứ ấm áp mà cậu chưa từng có.

Có một điều gì đó đang nảy mầm. Nhẹ thôi, như hạt nắng đầu hè vừa chạm vào đất sau cơn mưa.

Heo Su chưa biết đó là gì. Nhưng cậu không vội. Giống như cái ao kia, mặt nước sẽ tự biết lúc nào nên gợn sóng.

Và trái tim cậu, cũng thế.

.

Mùa hè đi qua trong tiếng ve dần thưa và những cơn gió hanh hao thổi qua ngọn duối già ven ao. Những buổi chiều ươm nắng lặng lẽ trôi đi, giống như từng trang nhật ký được viết mà không ai cần cầm bút. Chỉ có ánh nhìn trao nhau giữa hai người, những lần bàn tay lỡ chạm vào nhau lúc rắc thức ăn cho cá, rồi vội vàng rút lại như sợ làm mặt nước xao động. Tất cả cứ âm thầm lớn lên như cây cỏ, như mùa, như một điều gì đó không cần gọi tên nhưng vẫn tồn tại.

Heo Su bắt đầu vẽ lại từng khoảnh khắc bên ao. Cậu dùng bút chì của bà ngoại, vẽ những đàn cá lượn quanh mặt nước, vẽ cái bóng nghiêng nghiêng của Geonbu trên nền gạch rêu, vẽ cả giọt nắng rơi xuyên qua kẽ lá, nằm yên lặng trên gương mặt người kia. Có hôm, cậu vẽ xong và đưa cho Geonbu xem, hồi hộp như đứa trẻ lần đầu đưa thư tình. Geonbu ngắm nhìn rất lâu, không nói gì, chỉ cẩn thận gấp đôi bức vẽ, cho vào túi áo như thể đó là một kho báu.

Cái ao nhỏ ấy, tưởng chỉ là nơi trú ngụ cho những ngày hè buồn, giờ lại hóa thành nơi khiến trái tim Heo Su ngập tràn những điều chưa từng có: sự yên bình, một chút mong đợi, và thứ tình cảm không rõ hình hài nhưng dịu dàng đến lạ.

Một chiều, khi cả hai đang ngồi dưới tán cây như mọi ngày, Geonbu đột ngột lên tiếng.

"Cậu biết kết se là gì không?"

Heo Su hơi bất ngờ, rồi khẽ lắc đầu.

Geonbu mím môi, cúi xuống ném một viên thức ăn vào nước, giọng đều đều như đang kể một câu chuyện cổ tích.

"Bà mình kể, nếu trong ao có hai con cá bơi cạnh nhau ba ngày ba đêm không rời, thì người nuôi phải giữ lại, không được bán hay thả đi. Bà gọi đó là cặp 'kết se'. Một đời không rời."

Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng lá xào xạc, như thể thiên nhiên cũng đang lắng nghe. Heo Su bỗng dưng thấy tim mình đập chậm lại một nhịp, rồi chậm thêm một nhịp nữa. Ba ngày ba đêm, không rời. Nghe sao mà giống chính cậu và Geonbu lúc này.

Heo Su mím môi: "Cậu có tin vào mấy điều như vậy không?"

Geonbu quay sang nhìn cậu, ánh mắt không cười nhưng dịu dàng đến lạ: "Nếu tin sẽ khiến mình giữ lại được thứ mình yêu quý, thì tin cũng đáng."

Hôm đó, Heo Su về nhà với lòng bàn tay còn âm ấm nơi Geonbu vô tình chạm phải. Cậu nằm trên chiếc chiếu tre trong phòng bà, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, tim đập từng nhịp dịu dàng như cá đang lượn dưới nước. Cậu không chắc đây là gì, không dám đặt tên, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai lại được ngồi bên Geonbu, cậu đã thấy mình có lý do để thức dậy rồi.

Nhưng mùa hè chẳng bao giờ là mãi mãi.

Ngày khai giảng đến gần. Mẹ gọi điện nói sẽ đón Heo Su lên lại thành phố vào cuối tuần. Mọi thứ bất chợt trở nên gấp gáp. Thời gian bỗng như cánh chuồn chuồn vụt bay khỏi tay cậu, khiến từng buổi chiều bên ao trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Cậu cố gắng ghi nhớ mọi điều: mùi nắng vương trên vai áo, tiếng cười rất khẽ của Geonbu khi nghe cậu kể chuyện, và ánh hoàng hôn vàng sẫm lặng lẽ rơi xuống mặt nước như một lời từ biệt không nói ra.

Chiều cuối cùng.

Heo Su đến sớm hơn thường lệ, mang theo một hộp nhỏ. Bên trong là những bức vẽ cậu đã vẽ suốt mùa hè: hình ảnh đàn cá, cây duối già, ngôi nhà gỗ cũ, và cả Geonbu—trong những cái nhìn trộm đầy nhớ thương. Cậu không nói gì khi đưa hộp cho Geonbu, chỉ cúi đầu thật thấp, giấu ánh mắt đang ngân ngấn nước.

Geonbu không mở ra ngay. Cậu ấy chỉ cầm lấy hộp, đặt nhẹ bên cạnh, rồi cũng không nói gì. Cả hai cứ ngồi như vậy, trong sự im lặng dịu dàng đến nỗi Heo Su chỉ muốn thời gian ngừng trôi mãi mãi.

"Mình phải đi rồi," Heo Su thì thầm.

"Ừ." Geonbu gật đầu, không ngạc nhiên, không níu kéo.

Heo Su cắn môi: "Cậu sẽ nhớ mình không?"

Geonbu không trả lời ngay. Cậu cúi đầu, lấy trong túi ra một viên thức ăn cá, thả xuống mặt nước đang lăn tăn ánh hoàng hôn. Rồi rất khẽ, Geonbu nói:

"Mình nhớ những con cá kết se. Mỗi năm, mình đều đợi tụi nó trở lại."

Heo Su lặng người.

Cậu không hỏi thêm gì nữa. Không cần. Cậu hiểu rồi.

Cái ôm chiều hôm ấy không quá chặt, không quá lâu, nhưng đủ để lòng người mang theo hơi ấm suốt một mùa xa.

Thành phố mùa thu đón Heo Su bằng những cơn mưa dầm và những con đường đông nghẹt người. Cậu lại trở về với lịch học dày đặc, với những buổi tối ngồi cắn bút trong căn phòng kín mít, tiếng còi xe vọng lên tận cửa kính. Mọi thứ dường như trở lại đúng vị trí của nó, chỉ có trái tim cậu là lạc chỗ.

Cậu nhớ ao. Nhớ cá. Nhớ cây duối già và những tiếng lá rơi khẽ khàng vào mặt nước. Và nhớ Geonbu.

Cậu không gọi, không nhắn tin. Cậu không biết bắt đầu bằng gì, vì tình cảm kia đâu có tên. Chỉ là, mỗi lần cậu thấy một mặt hồ, một tán cây, hay ánh nắng đổ nghiêng, lòng lại đau nhè nhẹ như ai đó vừa khẽ nhắc tên người thương.

Thời gian trôi. Đông đến rồi xuân lại qua.

Heo Su đi qua một năm học với nhiều thay đổi. Cậu không còn là đứa con trai chỉ biết ôm nỗi buồn vào lòng. Cậu đã học cách vẽ những gam màu tươi sáng hơn, dám cười nhiều hơn, dám nói lời cảm ơn, và quan trọng nhất—dám nghĩ về người mình thương mà không sợ nữa.

Hè năm sau, cậu xin mẹ cho về quê. Mẹ ngạc nhiên, nhưng đồng ý. Và chỉ khi xe vừa tới đầu làng, nhìn thấy con đường đất quen thuộc và hàng chè thấp ven đường, lòng Heo Su mới thật sự rung lên một nhịp đầy hồi hộp.

Ao cá vẫn còn đó. Nước vẫn trong. Duối vẫn rợp bóng. Và Geonbu... vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Vẫn là áo trắng, vẫn là mái tóc nâu hơi dài, chỉ khác là ánh mắt cậu ấy khi nhìn thấy Heo Su—không còn lặng lẽ như trước, mà sáng lên như nắng đầu hè.

"Cậu về rồi." Geonbu nói, nhẹ nhàng như một lời chào giữa hai người chưa bao giờ rời xa nhau.

Heo Su ngồi xuống, không hỏi, không nói. Chỉ mỉm cười.

Geonbu đưa tay, lấy từ trong hộp một túi nhỏ:

"Cặp cá kết se năm ngoái vẫn còn. Giờ chúng có thêm mấy con cá con."

Heo Su bật cười, rồi cúi đầu thật thấp.

"Vậy... tụi mình cũng giống như tụi nó rồi nhỉ?"

Geonbu không trả lời. Cậu chỉ nghiêng người, khẽ chạm trán vào trán Heo Su, ánh mắt dịu dàng như mặt nước cuối chiều.

"Ừ. Một đời không rời."

Ao cá vẫn trong, người vẫn đợi, tình vẫn nguyên vẹn như ngày đầu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro