ONESHOT

(。•̀ᴗ•́。) 𝐒𝐩𝐞𝐜𝐢𝐚𝐥 𝐭𝐡𝐚𝐧𝐤𝐬 𝐭𝐨 𝐛𝐚𝐨𝐣𝐢𝐚_𝐮𝐰𝐮 𝐟𝐨𝐫 𝐛𝐞𝐭𝐚 𝐭𝐡𝐢𝐬 𝐟𝐢𝐜 𝐟𝐨𝐫 𝐦𝐞 (。•̀ᴗ•́。)

Giây phút viên pha lê của trụ nhà chính nổ tung, Kim Geonboo vô thức nhìn về phía đối diện, nhưng màn hình đã chắn mất khuôn mặt của đối phương, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của Heo Su.

Là đội đứng đầu bảng xếp hạng LCK mùa xuân, việc đánh bại đội đứng thứ sáu dường như là điều hiển nhiên. Dẫu vậy, dù ngày hôm qua GenG đã dễ dàng giành chiến thắng 2-0 trước T1, nhưng hôm nay họ lại để đối thủ lội ngược dòng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo mới có thể giành chiến thắng.

Chiến thắng dù khó khăn vẫn là chiến thắng, Jeong Jihoon tự an ủi mình, sau đó chỉnh lại tóc mái bị rẽ ngôi khi đang thi đấu, đứng dậy chuẩn bị đi cụng tay với các đồng đội.

Jihoon đi theo sau các thành viên trong đội, thường thì vào lúc này sẽ có máy quay cận mặt ghi lại vẻ mặt của họ, để tránh bị bắt gặp những biểu cảm không phù hợp, Jihoon luôn cúi đầu và hoàn thành việc này một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, khi vừa cụng tay với Aiming, chuẩn bị tiếp tục di chuyển, không hiểu sao, người đi rừng của đội bỗng chững lại, như có điều gì khiến chân cậu chùn bước.

Jeong Jihoon không kịp dừng lại đành phải đá mạnh vào chân của người đi rừng.

Nhưng Kim Geonboo dường như không cảm nhận được, cậu không màng đến khán giả và máy quay, nắm chặt lấy cổ tay mảnh mai của người đi đường giữa đội đối thủ, giọng nói tràn đầy sự không thể tin được:

"Anh bị đánh dấu rồi sao?"

Tuyển thủ ShowMaker thường để lại cho người khác một ấn tượng dễ thương và hòa đồng, nhưng hôm nay, Jeong Jihoon khi nhìn qua vai Kim Geonboo, lần đầu tiên chứng kiến tuyển thủ có tính cách tốt này lạnh mặt.

"Tuyển thủ Canyon, đây là buổi phát trực tiếp", Heo Su khẽ giãy tay ra, mặt không biểu cảm, "Xin hãy giữ tự trọng."

May mắn là lúc đó, máy quay không tập trung vào cảnh tượng giữa hai con người này, những fan tinh mắt cũng chỉ nghĩ rằng hai người họ chỉ trò chuyện đôi câu, liền phát ra một tràng tiếng hò reo.

Mọi người trở lại vị trí của mình để thu dọn đồ đạc, Kim Haram, người chứng kiến mọi chuyện vỗ nhẹ vào vai Heo Su, hỏi xem anh có ổn không.

Heo Su xoa xoa vùng cổ, nơi miếng dán ức chế dán chặt vào kín mít, chỉ để lộ một chút mùi hương, nhưng Kim Geonboo đã phát hiện ra.

"Không sao đâu." - Heo Su cúi đầu, cố gắng phớt lờ ánh nhìn nóng bỏng từ phía bên kia sân đấu.

Kim Geonboo vừa may mắn vừa không may mắn, cậu đã giành được MVP, không thể không tham gia phỏng vấn sau trận đấu. Khi trở về phòng nghỉ thì DK đã rời đi từ lâu, cậu nhìn vào phòng nghỉ trống rỗng, ánh mắt bỗng trở nên mờ mịt.

Son Siwoo đi theo sau, không hiểu gì, vỗ vỗ vai cậu. 

"Phòng nghỉ của chúng ta ở bên kia. Biết là em đang nhớ người, nhưng cũng không đến nỗi chạy sang phòng đối thủ như vậy chứ."

Kim Geonboo im lặng nhìn quanh một vòng, cuối cùng thở dài: "Siwoo hyung, em đang tìm một thứ, nhưng không thấy."

"Đánh mất thứ gì rồi? Cần anh hỏi nhân viên giúp em không?" - Son Siwoo luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

"Không cần đâu", gấu Bắc Cực lịch sự tự chối, nhưng trên mặt không có một chút nét cười, "Em sẽ tìm lại sau."

Heo Su cho đến khi về đến ký túc xá sắc mặt vẫn không có dấu hiệu tốt hơn. Kim Haram, beta duy nhất trong đội, ra hiệu cho các thành viên khác quay về trước, còn mình ở lại với Heo Su.

"Mày ổn không?" - Kim Haram ngồi cạnh Heo Su, nhìn thấy anh đang nhăn mặt tháo miếng dán ức chế sau gáy, tuyến thể vẫn còn đỏ ửng, có thể thấy rõ trước đây đã bị cắn xé như thế nào.

Heo Su vô thức nghịch miếng dán vẫn còn chút vết máu, im lặng không nói gì.

"Ít nhất phải kể cho tụi tao biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ", Kim Haram khuyên nhủ, "Mày biết mà, tụi tao luôn đứng về phía mày."

Điều này là sự thật, sau trận đấu hôm nay, Heo Su bày tỏ mong muốn rời đi sớm nên ngay cả nhân viên của đội cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, bình thường nếu mất nửa giờ để dọn dẹp, hôm nay chỉ mất mười phút tất cả đã ngồi vào xe đưa đón.

"Mỗi người một nơi" không chỉ đơn giản là bốn từ. So với những người mới gia nhập như họ, những nhân viên đã làm việc cùng Heo Su suốt nhiều năm còn yêu mến anh hơn.

Tuy nhiên, Heo Su không phải là không tin tưởng Kim Haram, mà là vì chuyện này thực sự rất khó nói... 

Anh làm sao có thể nói với các đồng đội hiện tại rằng giữa anh và người đồng đội cũ trước đây đã phát sinh mối quan hệ không nên có giữa những người bạn bình thường, chẳng hạn như việc giúp nhau vượt qua kỳ phát tình hay kỳ dịch cảm, và thậm chí sau khi hai người tách đội, anh vẫn nhớ đến đối phương và chủ động giúp đỡ cậu vượt qua kỳ dịch cảm, nhưng không may lại bị con gấu Bắc Cực say rượu đó đánh dấu vĩnh viễn.

Cảm giác vừa thảm hại vừa xấu hổ. Heo Su nhớ lại lúc mình vội vã rời đi, lại cảm thấy hơi sụp đổ mà che mặt.

Kim Haram bên cạnh vẫn không hề hay biết anh đang nghĩ gì, chỉ nhớ lại đêm đó khi Heo Su quay về ký túc xá trong tình trạng khá thảm hại, mùi lạ bao quanh khiến các alpha trong đội phải nhăn mặt, nhưng người trong cuộc lại không chịu nói một lời.

Mấy người trong phòng huấn luyện nhìn nhau không biết phải làm sao.

"Có phải là Kim Geonboo không?" Dù sao thì trong toàn bộ giới này, người có thể trở thành đối tượng tin đồn của Heo Su không nhiều.

"Nhưng mà, Kim Geonboo chẳng phải nổi tiếng là alpha không có pheromone sao?"

Chuyện này thực ra đã từng được báo chí nhắc đến, bác sĩ nói có thể là do thiếu hụt một số hormone, vì vậy mọi người thường đùa rằng Kim Geonboo có thể đi làm beta trong tiểu thuyết.

Tuy nhiên, nhóm người này nghĩ mãi cũng không ai đoán ra là có ai có mùi pheromone giống hương trà đen lạnh.

Đúng vậy, mùi mà Heo Su mang theo trên người, lạnh lẽo như băng, hòa quyện với vị đắng của trà, chính là món đồ uống mà họ quen thuộc nhất ở Haidilao - trà đen lạnh.

Bản thân Heo Su vốn có mùi sữa ngọt ngào, giờ đây cả người anh càng giống như một ly trà sữa biết đi.

Choi Yonghyeok hít một hơi: "Em muốn uống trà sữa."

Dừng lại thôi, nếu tiếp tục hồi tưởng nữa chắc sẽ phải đặt trà sữa mất! Kim Haram trong đầu cố gắng gạt bỏ những hình ảnh về ly trà sữa khổng lồ với trân châu khoai môn, lớp kem trứng và pudding, nỗ lực quay lại hình tượng người anh trai hiểu chuyện của DK. 

"Su, nhưng nếu bị người khác phát hiện thì sao, và chúng ta sắp có đợt kiểm tra sức khỏe rồi."

Theo quy định thì mỗi năm đều tổ chức một lần kiểm tra sức khỏe cho các tuyển thủ của tất cả đội tuyển, mặc dù quy trình rất sơ sài, nhưng sự thay đổi trong pheromone cũng không dễ gì giấu diếm

Heo Su lại không quá lo lắng: "Cứ nói là tao đang hẹn hò thôi."

Kim Haram lo lắng thay anh: "Nhưng như vậy không thể giấu mãi được đâu!"

"Chỉ cần uống thuốc liên tục, hoặc chờ đến khi tao giải nghệ thì sẽ đi xóa dấu gắn kết." 

Cảm ơn công nghệ y tế phát triển, hiện nay việc xóa đi gắn kết giữa các AO không phải là một canh bạc chỉ có thể thực hiện một lần trong đời, nhưng đây vẫn là một cuộc phẫu thuật có rủi ro cao và sẽ gây tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể.

Kim Haram nhìn Heo Su, người mà mỗi khi trời lạnh là lại bị cảm, với ánh mắt không đồng tình, nhưng cũng không nói thêm gì. Dù sao thì Heo Su vẫn còn ít nhất ba năm nữa mới giải nghệ, Kim Haram chắc chắn sẽ tìm ra được tên alpha đã đánh dấu midlaner của mình rồi tìm đến để dạy cho hắn một trận, sau đó kéo bọn họ đi đăng ký kết hôn.

Heo Su thật sự đã dùng lý do này để giải thích với bác sĩ, nhưng rất tiếc là anh đã đánh giá thấp mức độ tò mò của các đồng đội. Cho Geonhee hôm đó liên tục lại gần ngửi ngửi mùi vờn quanh người anh, hay trong lúc xếp hàng dùng ánh mắt trách móc anh sao lại không nói với mình chuyện lớn thế này. 

Sau đó, trong nhóm kakaotalk, anh nhận được một bài viết dài hơn 800 chữ từ Dongha, người đã giải nghệ, trong đó tràn đầy những lời trách móc kiểu như 'Chuyện lớn thế này mà không thông báo cho anh, mày chết chắc rồi.'

Cuối cùng, tối hôm đó khi anh vào rank, vừa online đã nhận được một loạt tin nhắn khủng bố từ cậu bạn ở khu vực khác.

【Không thể bên cậu đến già】: Là ai vậy.

【Không thể bên cậu đến già】: Nói cho tao biết đó là ai.

【Không thể bên cậu đến già】: Tao chỉ mới rời đi được nửa mùa giải xuân thôi!

【Không thể bên cậu đến già】: Ai là người mang mùi trà đen lạnh đó.

【Không thể bên cậu đến già】: Là ai, ai, ai, ai, ai, ai, ai...

【DK Showmaker】: Người bạn đang liên hệ hiện không ở cùng khu vực thi đấu, vui lòng thử lại sau.

Có một số câu hỏi có thể được lảng tránh bằng cách nói đùa, nhưng anh biết rằng đây là những người thực sự quan tâm đến anh, đặc biệt là Seo Daegil và Cho Geonhee, những người biết rõ mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau giữa anh và Kim Geonboo, cộng với một chút tình cảm đơn phương mà Heo Su không chịu thừa nhận. Bây giờ anh đột nhiên thông báo rằng mình đã bị đánh dấu vĩnh viễn hai người họ không thể không cảm thấy bất ngờ.

Heo Su đành phải lấy lý do bận rộn với lịch thi đấu để trốn tránh, may mắn là rất nhanh đã đến Tết Nguyên Đán, vì vậy anh vội vàng trở về quê, như thể Seoul đang có một cơn lũ lụt. Ba mẹ của anh đều là Beta, nên họ không cảm nhận được sự thay đổi nào, nhưng người anh trai alpha thường xuyên ở bên ngoài của anh vừa về nhà đã nhíu mày.

"Em có bạn trai rồi à? Tên gì, làm việc ở đâu, sao không đưa về nhà để giới thiệu, đã đánh dấu rồi à?" - Anh ta kéo Heo Su vào phòng rồi đóng cửa lại, vẻ mặt giống như đang thẩm vấn.

Heo Su ấp úng không biết phải trả lời thế nào, anh cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Kim Geonboo quá phức tạp, chỉ cần nói vài câu đơn giản cũng dễ dàng khiến người ngoài hiểu lầm về họ. Họ từng là đồng đội, năm năm đồng hành cùng nhau trong LOL được người khác khen ngợi là đôi bạn ăn ý nhất, nhưng ngoài sân đấu thì họ không ăn ý, sở thích khác nhau, tính cách khác nhau, vòng bạn bè cũng khác nhau, vậy mà chính những sự khác biệt đó lại khiến họ có thể cùng nhau lăn giường một cách hòa hợp.

"Không sao, nếu không muốn nói thì thôi", anh trai thở dài, có chút chua xót như kiểu là em trai lớn rồi không còn giữ được nữa, đành nói tiếp, "Nhưng em nhớ kỹ, đừng để dấu gắn kết này ràng buộc mình, nếu không thể tiếp tục thì chia tay đi, đợi khi kỹ thuật xóa gắn kết phát triển hơn, anh sẽ cùng em đi làm phẫu thuật."

Anh trai ra ngoài rồi khéo léo đóng cửa phòng lại, Heo Su ngây ngốc nhìn về phía góc phòng, bỗng nhiên nhớ lại đoạn ký ức khi chưa bước vào thi đấu chuyên nghiệp. Vì gia đình khó khăn chỉ có thể ngủ trên sofa, anh trai thấy anh không ngủ được thì thương xót, luôn bảo anh đến chen chúc với mình trên cùng một cái giường.

Trong kỳ nghỉ Tết, anh đã không thể tránh khỏi những câu hỏi dồn dập. Sau khi ấp úng kể hết toàn bộ câu chuyện với Cho Geonhee, người ở đầu dây bên kia hiếm khi im lặng.

"Anh có nghe vài tin đồn về GenG", Cho Geonhee suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, "Nghe nói sau ngày kiểm tra sức khỏe, họ đã đi ăn Haidilao, Geonboo đã say mèm." 

Cho Geonhee ngừng lại một chút rồi không tiếp tục kể phần còn lại của câu chuyện: sau khi uống say, gấu Bắc Cực Hổ đã gục ngay lập tức, còn bốn người đồng đội không bao giờ tập thể dục của cậu vì phải khiêng cậu về mà đều bị thương nhẹ. Jeong Jihoon vì chuyện này đã than thở với Kim Hyukkyu, nói rằng mid hoàng gia có địa vị như thế nào, mà bản thân cậu ở đội lại không có chút địa vị nào, ngay cả rừng đội mình cũng chỉ lo cho mid của đội khác.

Nhìn xem, ngay cả Jeong Jihoon, người mới cùng đội với Kim Geonboo được một tháng cũng biết, nhưng Heo Su lại không hiểu.

"Em ấy vốn dĩ rất ít khi uống rượu, một ly là say cũng rất bình thường mà" - Heo Su ở đầu dây bên kia nói một cách lơ đãng.

Cho Geonhee tức giận vì Heo Su quá ngốc nghếch: "Tên nhóc ấy bình thường chỉ uống trà đen, sao hôm đó lại muốn uống rượu? Em không hiểu sao?"

"!" 

Khúc gỗ ở đầu dây bên kia dường như đã ngộ ra, Cho Geonhee vừa định vui mừng vì đứa con gái của mình cuối cùng đã hiểu chuyện, thì lại nghe thấy tiếng khóc lóc đặc trưng của Heo Su vang lên.

"Đây là tính chất bắc cầu rồi! Em ấy ghét em đến mức cả mùi pheromone trên người em cũng ghét sao!"

Lần đầu tiên Cho Geonhee cảm thấy trong thế giới này có tồn tại vấn đề khiến anh ta đau đầu hơn cả việc giải những câu đố của các thần thám: "Em là đồ ngốc à?"

"Anh sao lại mắng em như thế!" - Heo Su tỏ ra rất tủi thân ở đầu dây bên kia.

"Anh nghĩ em nên nói thẳng sự thật với Geonboo." 

Trước khi tắt máy, Cho Geonhee thật lòng khuyên nhủ, dù sao thì chỉ có hai người họ là không biết rằng bản thân đều có tình cảm với đối phương.

Nhưng Cho Geonhee ngàn lần không ngờ rằng Heo Su lại một lần nữa không hiểu được hàm ý của anh, mà lại hiểu nhầm anh đang gợi ý Heo Su trực tiếp công khai ép buộc. Heo Su hiểu rõ con người của Kim Geonboo, nếu cậu biết sự thật, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm và cùng Heo Su đi đăng ký kết hôn, nhưng liệu đó có phải là điều cậu muốn không? Dùng một cái dấu gắn kết trong vô tình để ràng buộc người không yêu mình ở bên cạnh mình suốt đời?

Heo Su không làm được.

Điều duy nhất anh có thể làm là che giấu, trước mặt truyền thông, anh sẽ là một người đồng đội hoàn hảo, nhưng sau máy quay lại chỉ là một người tình đã lặng lẽ biến mất. Kim Geonboo cũng không phải là người cố chấp, hành động mất kiểm soát vào ngày thi đấu đó có thể chỉ là vì không thích Heo Su tự ý phá vỡ thỏa thuận, nhưng sau đó Kim Geonboo cũng không có bất kỳ câu hỏi nào. Họ gặp lại nhau trong một trận đấu bình thường, nhưng lần này thua quá đáng tiếc, Heo Su cúi đầu tự mình phân tích lại trận đấu mà không để ý đến ánh mắt của Kim Geonboo đã dừng lại trên người mình từ bao giờ.

Trong vòng playoffs, họ lại gặp nhau, DK lại thua GenG, trong cuộc phỏng vấn, Kim Geonboo nói rằng hy vọng sẽ gặp Heo Su trong trận chung kết, Heo Su vô thức sờ lên gáy mình.

Vết thương ở đó đã biến mất, ngay cả khi sờ vào cũng không còn dấu vết gì.

Giống như mối quan hệ không công khai của anh và Kim Geonboo, không hề có chút dấu vết nào cho thấy nó từng tồn tại.

Trước màn hình, trụ nhà chính của T1 vỡ nát, báo hiệu rằng Kim Geonboo cuối cùng cũng sắp nâng cao chiếc cúp vô địch LCK thứ tư của mình, và danh hiệu của cậu cũng không còn đồng bộ với Heo Su, mà đã khắc lên một chiếc logo mới.

Heo Su do dự một lúc, cuối cùng vẫn gửi đi một lời chúc ngắn gọn. Kim Geonboo vẫn đang tham gia phỏng vấn, chắc chắn cậu không thể trả lời Heo Su ngay được.

Heo Su đứng dậy định đi lấy một ly nước, nhưng bỗng cảm thấy chóng mặt. Choi Yonghyeok, người ngồi cùng anh xem trận đấu, nhận ra sắc mặt của anh không tốt, liền quan tâm hỏi han: "Anh Heo Su, anh không khỏe à?"

Có một chút, Heo Su sờ trán mình, sáng nay khi ngủ dậy đã có chút sốt, nhưng anh nghĩ chỉ là do ở trong phòng điều hòa lâu quá nên không để tâm. Cũng chính vì tập trung vào trận đấu mà anh quên mất cơn khó chịu trong người, đến giờ mới cảm thấy đầu óc lâng lâng.

"Không sao đâu, có thể chỉ là bị cảm nhẹ thôi." 

Anh vô thức muốn an ủi người đi rừng nhỏ tuổi hơn, nhưng lại cảm thấy chân đứng không vững, không khí xung quanh bỗng nhiên có một mùi hắc nhẹ, anh cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng mùi hương ấy như những chiếc kim mảnh nhỏ, sắc nhọn châm chích vào da thịt anh, khiến anh đau đến mức toát mồ hôi trán.

Choi Yonghyeok vô thức muốn đỡ lấy anh, vừa chạm vào cánh tay của Heo Su, nhưng không ngờ đối phương như bị bỏng mà đột ngột rụt tay lại, rồi ôm chỗ vừa chạm vào và ngất đi.

Choi Yonghyeok hoang mang, đổ mồ hôi đầy trán, nhưng lại không dám chạm vào Heo Su nữa. Các tuyển thủ khác trong đội đều đang nghỉ phép, chỉ có hai người họ, một mid và một rừng, là đã trở về ký túc xá chuẩn bị tham gia một sự kiện eSports ở Việt Nam.

May mắn là Yonghyeok vẫn nhớ được những kiến thức cơ bản, lập tức gọi cấp cứu, rồi thông báo cho quản lý và các đồng đội, nhưng vì sợ Heo Su lại đau đớn nên không dám đụng vào anh, chỉ có thể đứng yên chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, Choi Yonghyeok cảm thấy lo lắng, mồ hôi trên trán Heo Su và âm thanh ồn ào từ máy tính khiến cậu càng thêm bồn chồn, muốn tắt livestream, nhưng khi nhìn lên màn hình, cậu thấy GenG đã kết thúc phỏng vấn, gia đình của các tuyển thủ đang lên sân khấu chụp ảnh cùng họ. Trong màn hình, tuyển thủ Canyon đang được bao quanh bởi gia đình của mình, dải pháo hoa vàng rực rỡ rơi xuống tóc vẫn chưa kịp phủi xuống.

Choi Yonghyeok xoa đầu, đột nhiên quyết tâm, lôi ra một người trong danh sách trò chuyện mà cậu chưa bao giờ mở ra ngoài việc chào hỏi.

Choi Yonghyeok có một bí mật chưa từng kể với ai: vào ngày Heo Su về muộn, vì không liên lạc được với anh, mọi người đã lo lắng và giao cho người em út được cưng nhất đi kiểm tra phòng của Heo Su xem có manh mối gì không. Khi mở cửa phòng, bàn làm việc có chút lộn xộn, người rời đi có lẽ rất vội vàng.

Trên mặt bàn là một số hộp thuốc được đặt bừa bãi, Choi Yonghyeok nhìn lướt qua, mặt đỏ bừng.... đó là thuốc tránh thai.

Lịch để bàn dành riêng cho người hâm mộ do DK sản xuất nằm úp trên mặt bàn, ngày hôm nay được khoanh tròn, và trên đó vẽ một con gấu Bắc Cực nhỏ xíu. Lúc này, Yonghyeok thực sự vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ vừa định đi báo cáo phát hiện này với các anh trai, thì Heo Su đã trở lại ký túc xá với pheromone không thuộc về mình, và hoàn toàn im lặng về những gì đã xảy ra. Dù có hỏi thế nào thì mọi người cũng không biết tên alpha đã bắt nạt người đi đường giữa của đội mình là ai.

Choi Yonghyeok ngoan ngoãn nuốt xuống bí mật này... nếu anh trai đường giữa của mình không muốn nói, vậy thì không nói nữa.

Nhưng giờ cậu đột nhiên cảm thấy việc giấu giếm có lẽ không phải là điều đúng đắn, không kịp chỉnh sửa câu từ, cậu vội vàng ấn gửi tin nhắn, rồi vô thức nhìn vào màn hình, nơi có người đang mặc bộ đồ đội vàng nâu, nâng cao chiếc cúp vô địch, chụp ảnh cùng đồng đội, không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy tin nhắn này.

Âm thanh chói tai của còi xe cứu thương vang lên ngoài cửa sổ, nhân viên y tế đẩy băng ca vào, lấy thiết bị mang theo bên mình, làm một cuộc kiểm tra đơn giản.

"Khả năng cao là do sự mất cân bằng pheromone, cậu là alpha của cậu ấy à?" 

Choi Yonghyeok lắc đầu, bác sĩ chỉ đành thúc giục cậu đi liên lạc, đồng thời bảo cậu đừng lại gần quá. 

"Cậu ấy đang trong giai đoạn nhạy cảm, sự dao động pheromone của cậu cũng ảnh hưởng đến cậu ấy."

Không kịp giải thích thêm, bác sĩ chỉ nhắc Yonghyeok nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho bệnh nhân rồi cùng đưa cậu ấy đến bệnh viện, sau đó vội vã đẩy Heo Su lên xe cứu thương, để lại Choi Yonghyeok đứng ngẩn ngơ với chiếc điện thoại trong tay.

Khi Heo Su tỉnh lại, tầm nhìn của anh chỉ có một mảng tối đen.

Ký ức của anh có chút mơ hồ, hình như trước đó anh đang cùng Lucid xem trực tiếp trận đấu, rồi sau đó...

Cánh tay cảm thấy hơi tê, anh vô thức muốn cử động các chi. Vừa định rút tay ra khỏi chăn, anh phát hiện ra tay mình bị ai đó nắm chặt.

Với động tác nhỏ của anh, người đó cũng từ từ tỉnh lại.

Anh không đeo kính, cận thị và loạn thị cộng với bóng tối khiến anh không nhìn thấy gì, ngay cả hình dáng của người đó cũng khó mà phân biệt.

Nhưng anh vẫn rất chắc chắn.

"Gì đây, tiệc ăn mừng của GenG tổ chức ở bệnh viện à?"

Cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt tay mình thoáng chốc cứng lại, gấu Bắc Cực từ từ tỉnh lại sau giấc ngủ đông, bày ra tư thế săn mồi trong đêm: "Tại sao?"

Tại sao? Tại sao cậu có thể đoán được đó là anh, hay là tại sao không nói với cậu về việc đánh dấu? Hay là tại sao anh lại chủ động ở bên cạnh cậu trong kỳ dịch cảm ấy?

Lần đầu tiên Heo Su cảm thấy phiền não vì người đồng đội cũ của mình quá kiệm lời, đến lúc này, dường như không có câu hỏi nào có thể tránh khỏi.

"Anh ngửi thấy pheromone của em."

Người đi đường giữa của DK xông lên, người đi rừng của GenG đã phải chịu một đòn nặng, thanh máu của cậu đã rất thấp.

Nhưng lúc này chẳng ai chịu lùi bước.

Cậu không thể quên lời bác sĩ đã nói với cậu lúc đó, ông ấy nói rằng Heo Su từ khi bị đánh dấu đã không được an ủi bởi pheromone, lần này bị pheromone từ bên ngoài làm rối loạn sẽ dẫn đến sự mất cân bằng pheromone, và nói rằng họ, những người trẻ tuổi mới ở bên nhau không nên xa nhau quá lâu, omega mới bị đánh dấu xong sẽ thiếu cảm giác an toàn, lúc này cậu nên ở bên cạnh đối phương.

Cậu đã bị lừa rất lâu, và thủ phạm thì đang ở ngay trước mắt.

"Thế nào, cuối cùng cũng không giấu em nữa sao?" 

Cậu không chút do dự dịch chuyển về phía trước, cẩn thận leo lên giường, một tay vẫn nắm chặt tay Heo Su, một chân quỳ bên mép giường, cơ thể từ từ nghiêng về phía trước, từng chút một tiến lại gần.

Heo Su không đeo kính, nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của người kia. Nhưng khi Kim Geonboo tiến lại gần, dưới ánh trăng hắt qua từ cửa sổ, anh bắt đầu nhìn rõ hơn người đồng đội mà mình quen thuộc nhất, kiểu tóc không thay đổi, đôi mắt một mí phổ biến ở Hàn Quốc, cái mũi tròn có thể gọi là dễ thương...

Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào đối phương, cho đến khi Kim Geonboo càng lúc càng lại gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được làn gió do Kim Geonboo thở ra.

Kim Geonboo đột nhiên dùng một tay che mắt Heo Su.

Heo Su không né tránh, cũng không nói gì, nhưng anh thừa nhận rằng lúc này trái tim mình có chút đập nhanh hơn. Chóp mũi của Kim Geonboo sắp chạm vào chóp mũi của anh rồi.

Chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút, họ sẽ có thể hôn nhau.

"Tách!"

Ánh đèn trong phòng đột ngột sáng lên, chỉ có chút ánh sáng trắng chói lóa xuyên qua những kẽ tay của Kim Geonboo, rất tốt để giảm bớt sự khó chịu khi bật đèn.

Vì phải dùng mắt quá nhiều và bị cận thị nặng, mỗi khi Heo Su bị kích thích bởi ánh sáng mạnh, mắt anh sẽ tự động rơi nước mắt, vì vậy trước kia khi họ ở cùng ký túc xá, Heo Su thường phải vùi đầu vào chăn trước, rồi chờ Kim Geonboo bật đèn.

Một sự chu đáo chỉ có ở Kim Geonboo.

Nhưng trong lòng có chút thất vọng không rõ lý do, anh còn nghĩ rằng...

Cứ nghĩ đến mình vừa rồi tự mình đa tình, Heo Su lập tức tức giận đẩy tay Kim Geonboo ra: "Anh đã quen rồi!"

Dù vậy, con mèo đen khi mất đi sự che chở của móng gấu vẫn bị ánh đèn chiếu thẳng từ trần bệnh viện xuống làm cho hoa mắt. Heo Su tranh thủ tìm mắt kính, chớp mắt vài cái để hồi phục tinh thần, rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp Kim Geonboo đang nhìn mình với nụ cười như có như không.

Những người lúng túng thường vô thức nói to hơn: "Em cười cái gì?"

May mắn thay, DK vẫn sắp xếp cho đội trưởng Heo Su một phòng bệnh riêng, nếu không thì cái độ "cao thấp" này có thể coi là gây phiền hà. Kim Geonboo ra hiệu cho anh nhỏ giọng lại: "Đã một giờ sáng rồi."

Heo Su lúc này mới nhận ra rằng thời gian trên điện thoại đã chuyển sang ngày hôm sau, điều này làm cho ý thức của anh từ từ trở lại, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra vào hôm qua.

"Yonghyeok đâu rồi?"

Nụ cười của Kim Geonboo biến mất còn nhanh hơn cả CD của K'Sante: "Không biết, cậu ấy không đến bệnh viện."

Mặc dù đúng là chính Yonghyeok đã thông báo cho cậu, nhưng nghĩ đến việc gần đây đường giữa và đi rừng của DK luôn bên cạnh nhau, Kim Geonboo không khỏi cảm thấy không vui.

"Vậy ai đã đưa anh đến bệnh viện?"

"Xe cứu thương." - Kim Geonboo chớp mắt, có vẻ đang chờ Heo Su hỏi thêm gì đó.

Không ngờ con mèo đen gian xảo ấy lại không làm theo ý muốn của cậu, hỏi xong hai câu rồi lại cúi đầu trò chuyện vui vẻ với ai đó, và có vẻ như đang thu mình lại, định chui vào chăn ngủ tiếp.

Nhưng gấu Bắc Cực là một thợ săn rất kiên nhẫn, dù bị phớt lờ cậu cũng không giận, chỉ ngồi bên giường nhìn Heo Su, thỉnh thoảng chỉnh lại chăn cho anh, rồi lại lấy thêm nước ấm, nhẹ nhàng phát tán pheromone, khiến cả phòng tràn ngập thứ mùi hương không màu không mùi này, ấm áp bao bọc lấy Heo Su.

Người khác không thể ngửi thấy pheromone của Kim Geonboo, nhưng Heo Su lại cảm nhận được rõ ràng. Sau đêm bị đánh dấu đến nay, anh chưa từng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Kim Geonboo, cơ thể vốn đã thiếu sự an ủi từ pheromone theo bản năng lại khát khao nhiều hơn nữa, điên cuồng hấp thụ mọi thứ Kim Geonboo mang lại. Hơn nữa, tên nhóc này lại rất quỷ quyệt, ngay khi cảm nhận được sự dao động pheromone của Heo Su, cậu lập tức thu lại pheromone của mình, khiến Heo Su chỉ mới được hưởng thụ một chút đã phải dừng lại.

"Chậc, sao em còn không đi?" - Con mèo đen gần như muốn nhảy lên cắn cậu, cuối cùng vẫn lên tiếng.

"Sao phải đi", Kim Geonboo không để ý đến ánh mắt đầy thù địch của đối phương, "Em đang ở đây với bạn trai của mình."

Lần đầu tiên nghe Kim Geonboo dùng từ như vậy, Heo Su không hiểu sao lại cảm thấy mặt mình đỏ bừng, quay đầu lại cứng rắn nói: "Ai là bạn trai của em? Đây là phòng bệnh đơn, không có bạn trai của em ở đây."

Kim Geonboo thở dài: "Hình như em đã lạc mất anh ấy rồi, Heo Su nim có thể giúp em tìm không?"

Cậu dùng hai tay nâng khuôn mặt của Heo Su lên, khiến đối phương không thể không nhìn thẳng vào mắt mình: "Bạn trai em à, chính là đội trưởng cũ của em, là đồng đội của em. Anh ấy rất tốt bụng và biết cách chăm sóc người khác, vẻ ngoài rất đẹp trai, đôi mắt to rất đáng yêu, khi xấu hổ lại đánh em, nhưng luôn biết đứng ra gánh vác mọi chuyện vào thời điểm quan trọng."

Heo Su cảm thấy hai má mình nóng bừng: "Cậu ấy tốt đến vậy à?"

"Ừm", Kim Geonboo gật đầu, "Anh ấy là người tốt nhất."

Đối với Kim Geonboo, Heo Su chính là người tốt nhất.

"Chỉ là không biết tại sao gần đây anh ấy lại giấu em một chuyện lớn", gấu Bắc Cực rõ ràng tỏ ra có chút ấm ức, tay cũng thu lại, Heo Su vội vàng nắm lấy tay của Kim Geonboo đang định rút đi, tay của cậu rất lớn, anh chỉ có thể nắm hờ, rồi lại áp vào hai bên má mình.

"Anh không biết... Hóa ra Geonboo cũng thích anh."

Đây là một tội danh rất nghiêm trọng, Kim Geonboo hiếm khi có chút lo lắng: "Sao lại nghĩ như vậy?"

Thề với trời đất, cậu thích Heo Su nhiều đến mức toàn bộ GenG đều biết rồi.

"Em không bao giờ chủ động nhắn tin cho anh, vòng bạn bè của chúng ta cũng hoàn toàn khác nhau, em còn sang đội khác, ngoài những lần trước...... Anh cứ tưởng em chỉ coi anh như bạn tình."

Kim Geonboo nghe xong càng cảm thấy uất ức: "Làm sao em có thể dễ dàng làm...... chuyện đó với người khác."

Trong mắt Heo Su, việc "giúp đỡ lẫn nhau" chỉ bắt đầu từ một sự cố, nhưng đối với Kim Geonboo, đó chính là cảm xúc mà cậu đã giấu kín trong lòng từ lâu, cuối cùng không thể kìm chế nữa, nên thuận theo tự nhiên mà thôi.

Dưới sự ảnh hưởng của gen, A và O vốn đã khác nhau. Heo Su có lẽ thật sự đã nghĩ rằng kỳ phát tình và kỳ dịch cảm giống nhau, con người đều sẽ mất lý trí.

"Mỗi lần gặp anh trong game, em đều gửi cho anh rất nhiều emo... thế này còn không đủ thích sao..." 

Kim - nào đó không thích dùng kakaotalk - Geonboo, có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhỏ giọng biện hộ cho mình.

"Đó tính là gì? Anh còn có thể nhá emo với tuyển thủ Viper khi đánh rank nữa kìa! Hơn nữa em cũng chưa từng nói thích anh mà!"

Heo Su giơ tay đấm tới, Kim Geonboo ngoan ngoãn đỡ lấy, nhưng miệng vẫn tiếp tục tranh luận: "Nhưng Heo Su cũng chưa bao giờ nói thích em."

Gấu Bắc Cực vừa bị đánh vừa tỏ ra uất ức: "Nếu có sai thì ShowMaker cũng phải có trách nhiệm chứ!"

Lần này đến lượt Heo Su nổi điên: "Anh còn chưa đủ rõ ràng sao?" 

Mỗi lần phỏng vấn, tuyển thủ mà anh mong đợi nhất, người mà anh muốn sẽ trở thành bạn trai, tuyển thủ cùng anh sống trên đảo hoang, câu trả lời của Heo Su đều là cùng một người, Cho Geonhee luôn châm chọc anh là si mê đến mức muốn viết cả dòng chữ "Tôi thích Kim Geonboo" lên mặt.

"Nhưng anh đối xử tốt với ai cũng vậy, anh có Cho Geonhee là anh trai, có Seo Daegil là bạn cùng tuổi, giờ còn có cả tuyển thủ đi rừng mới là Lucid..." Kim Geonboo nói với giọng uất ức, giống như một người vợ nhỏ bị ruồng bỏ.

Heo Su không thể nghe thêm được nữa: "Dừng lại, hai người đầu anh còn hiểu được, còn Yonghyeok là một đứa trẻ mà!"

"Nhóc đó đút cho anh ăn mà."

"Có camera, anh cũng không thể từ chối được, phải không?"

"Đáng lẽ phải từ chối."

"Đồ trẻ con!", Heo Su liếc cậu một cái, cuối cùng vẫn hỏi về vấn đề mà anh quan tâm nhất, "Vậy rốt cuộc làm sao em biết thế?"

"Thì... là tuyển thủ Lucid nhắn tin cho em. Cậu ấy nói anh đang ở bệnh viện, và nói anh cần em."

Kim Goenboo không nói rằng lúc đó cậu thậm chí còn đang ở trên bục nhận giải, cơn mưa pháo hoa vàng đang rơi trên vai cậu, gia đình đã lên sân khấu để chúc mừng cậu. Thực ra cậu rất ít khi xem điện thoại vào lúc này, nhưng không hiểu sao lúc ấy lại có cảm giác cần phải kiểm tra một chút, có lẽ cậu đang mong đợi lời chúc của một người nào đó. Nhưng vừa mở điện thoại ra thì lại thấy tin nhắn cấp bách từ một đàn em không quá thân thiết. Ngay lúc đó, tuyển thủ đi rừng vừa đoạt chức vô địch mùa xuân lập tức rời bỏ  lại đồng đội và chạy thẳng tới bệnh viện.

Lucid không nói rõ ràng, nhưng Kim Geonboo ngay lập tức nhận ra: Thì ra hôm đó khi cậu bị sốt và vào kỳ dịch cảm, không phải là mơ, mà Heo Su thực sự đã ở bên cạnh cậu.

"Đau không?" - Cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi.

Heo Su không theo kịp suy nghĩ của cậu, ngơ ngác hỏi lại: "Đau gì cơ?"

"Hôm đó, em nghĩ là mình đang mơ, liệu em có đối xử thô bạo với anh không?" 

Những lần trước đây, Kim Geonboo đều rất cẩn thận, vì cậu không biết Heo Su thích mình, luôn sợ nếu mình không cư xử tốt thì sẽ bị bỏ rơi. Nhưng hôm đó khi vào kỳ dịch cảm, vừa đúng lúc bị sốt, luôn nghĩ rằng Heo Su mà mình gặp là trong giấc mơ, nên không biết nặng nhẹ mà hành động hơi quá mức, thậm chí cuối cùng còn đánh dấu đối phương.

Gương mặt Heo Su lập tức đỏ bừng: "Cũng, cũng không sao đâu, em bị bệnh mà, sức lực không lớn."

Kim Geonboo lúc này mới nhận ra mình cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cậu không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

"Anh đã bên em lúc đó, có phải anh cũng thích em không?"

Ánh mắt Heo Su có chút lảng tránh, nhưng Kim Geonboo không chịu thua "Heo Su, Heo Su, nhìn em này."

Cậu tiến lại gần nắm lấy tay Heo Su, một lần lại một lần nhẹ nhàng lặp lại: "Heo Su, em thích anh."

"Ừm, được rồi, được rồi, anh biết rồi!" 

Heo Su mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kim Geonboo, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người. Vhops mũi anh thật sự chạm vào chóp mũi Kim Geonboo.

Heo Su nghiêng đầu một chút.

Extra

Sau khi xuất viện, Heo Su không gây thêm rắc rối nữa mà ở lại ký túc tại Seoul để dưỡng bệnh. Kim Geonboo lấy lý do "cần cung cấp đủ pheromone cho Heo Su" để chính đáng bước vào DK, quay lại phòng nghỉ ở DK mà cậu thích nhất hay còn gọi là phòng của Heo Su.

"Heo Su hyung~" 

Choi Yonghyeok như mọi khi mở cửa bước vào, do chuẩn bị đi Việt Nam cùng anh nên muốn hỏi xem cần chuẩn bị gì.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu lại nhìn thấy một bóng dáng to lớn quay lưng về phía mình đứng bên cửa sổ, còn trên bàn bên cửa sổ có một người ngồi, bị che khuất hoàn toàn, chỉ có thể thấy tay của người đó đang vòng qua cổ của người đang đứng.

Hai thân ảnh chồng lên nhau.

Choi Yonghyeok mặt đỏ bừng lan đến tận cổ, chỉ kịp nói một câu "Xin lỗi rất nhiều" rồi vội vàng đóng cửa bỏ chạy.

Heo Su vốn đã bị hôn đến khó thở, đúng lúc gặp sự cố này liền đẩy Kim Geonboo bám dính trên người mình ra: "Em cố tình không khóa cửa phải không?"

Đã đoán đúng rồi mà, hèn gì Kim Geonboo hôm nay chẳng có việc gì lại cứ đòi hôn.

"Em quên." - Kim Geonboo chớp mắt, nói dối mà mặt không đổi sắc.

Heo Su hừ một tiếng, không thèm để ý, rồi lại hỏi về vấn đề mà gần đây anh không hiểu: "Em không phải là không có mùi sao, sao giờ lại có mùi trà đen lạnh vậy? Chắc là em uống trà đen lạnh quá nhiều rồi đúng không?"

Fan cuồng trà đen lạnh nhất thời không nói nên lời, nhưng vẫn nắm tay bạn trai của mình: "Bác sĩ nói pheromone của em không mùi vì lượng hormone của em không đủ. Nhưng kể từ khi đánh dấu vĩnh viễn anh, pheromone cũng như lượng hormone đã phục hồi bình thường, vậy nên anh mới ngửi được mùi của em."

"Su, nhìn này, bác sĩ cũng không làm được, chỉ có anh mới có thể chữa khỏi cho em." 

Kim Geonboo nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Heo Su, ánh mắt thì luôn dán chặt vào người anh, không có một phút rời đi. 

"Chúng ta đã được định sẵn là phải ở bên nhau."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro