Chương II: Gió Tokyo khẽ thổi, lòng ai vừa chớm rung

Sân bay Narita, Tokyo. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua những ô cửa sổ kính khổng lồ, tô điểm thêm vẻ hiện đại, tinh tế của nhà ga quốc tế. Tiếng xôn xao của đám đông hòa quyện với tiếng thông báo leng keng, tạo nên một bản giao hưởng sôi động nhưng không kém phần trật tự. Cả đoàn gồm Thành, Đức Phúc, cùng bố mẹ hai bên, đang đứng chờ lấy hành lý. Những chiếc vali đủ màu sắc, kích cỡ khác nhau xếp thành hàng dài, như những chú sâu bướm đang nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài.
Mẹ Phúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, thoăn thoắt sắp xếp lại những món đồ lỉnh kỉnh trong túi xách. Gương mặt bà rạng rỡ, ánh lên niềm vui sướng khi được đặt chân đến đất nước mặt trời mọc. Bà liên tục lấy điện thoại ra chụp ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc đáng nhớ. Bên cạnh bà, mẹ Thành, một người phụ nữ có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng lại rất tình cảm, cũng không kém cạnh. Hai người phụ nữ, đã quen biết nhau lâu, nên đã có tiếng nói chung. Họ cười đùa rôm rả, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện về con cái, về cuộc sống, tạo nên một không khí ấm cúng, thân thiện. Thỉnh thoảng, họ lại cùng nhau chụp ảnh "khoe con", những bức ảnh được đăng tải lên mạng xã hội với những dòng trạng thái đầy tự hào: "Hai đứa nhỏ nhà mình đáng yêu quá!".
Đức Phúc, với khuôn mặt vẫn còn chút mệt mỏi sau chuyến bay, ngại ngùng đứng nép bên cạnh mẹ. Anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu, người đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt tươi tỉnh, ánh mắt tinh nghịch. Thành, với vẻ ngoài điển trai, năng động, luôn biết cách tạo không gian riêng cho mình và Đức Phúc, dù là khi cả đoàn đang cùng nhau di chuyển. Anh khéo léo "xin phép bác" để được rủ Đức Phúc đi đây đi đó, tạo cơ hội cho hai người có những khoảnh khắc riêng tư, những giây phút trò chuyện thân mật, xa rời sự ồn ào của cả đoàn. Những lúc như vậy, ánh mắt của Thành nhìn anh chứa đựng một sự trìu mến, một sự quan tâm đặc biệt, khiến cho anh không khỏi đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Không khí trong đoàn tràn ngập tiếng cười nói. Mẹ Phúc, với tính cách hài hước, thường xuyên pha trò, khiến cả đoàn không khỏi bật cười. Bà còn tinh nghịch gán ghép Thành và Đức Phúc: "Hai đứa cứ đi bên nhau riết, người ta tưởng vợ chồng son đó nghen~". Đức Phúc đỏ mặt phản đối, còn Thành chỉ cười trừ, ánh mắt hơi... gian. Những lời nói đùa vui vẻ ấy càng làm cho không khí thêm phần sôi động, gắn kết.

Sau khi lấy hành lý xong, cả đoàn bước ra khỏi sân bay. Không khí Tokyo trong lành, mát mẻ, khác hẳn với không khí nóng bức, oi ả của quê nhà. Những tòa nhà chọc trời hiện đại, những con phố tấp nập người qua lại, tất cả đều tạo nên một khung cảnh vô cùng ấn tượng. Cả đoàn cùng nhau bước lên chiếc xe bus đưa đón, bắt đầu hành trình khám phá đất nước Nhật Bản. Trên đường đi, những khung cảnh tuyệt đẹp của Tokyo hiện ra trước mắt: những công viên xanh mướt, những ngôi đền cổ kính, những cửa hàng sầm uất... tất cả đều khiến cho cả đoàn không khỏi trầm trồ, thích thú.

Mỗi thành viên trong đoàn đều mang trong mình những tâm trạng, những cảm xúc khác nhau. Nhưng điểm chung là tất cả đều háo hức, mong chờ những trải nghiệm thú vị trong chuyến đi này.
Đêm xuống, thành phố Tokyo khoác lên mình chiếc áo ánh đèn rực rỡ. Những tòa nhà chọc trời cao vút, lung linh huyền ảo dưới ánh đèn neon đủ màu sắc. Từ xa, tiếng xe cộ vẫn rộn ràng, nhưng lại tạo nên một bản nhạc du dương, trầm bổng, hòa quyện với tiếng gió đêm nhẹ nhàng thổi qua. Trong không gian tĩnh lặng ấy, một khán phòng lớn đang rộn ràng chờ đợi một đêm diễn đặc biệt. Bên trong khán phòng, ánh đèn sân khấu đã được bật sáng, tỏa ra một luồng sáng ấm áp, xua tan đi cái lạnh của đêm đông. Hàng ghế đầu chật kín người, trong đó có sự hiện diện của các bậc phụ huynh, khuôn mặt họ ánh lên niềm tự hào và xúc động. Không khí hồi hộp, căng thẳng nhưng cũng tràn đầy sự háo hức đang bao trùm cả khán phòng. Hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía sân khấu, chờ đợi màn trình diễn của hai nghệ sĩ trẻ Thành và Đức Phúc. Phía sau cánh gà, hai người đang chuẩn bị tinh thần. Ánh đèn sân khấu phản chiếu trên gương mặt họ, tạo nên một vẻ đẹp vừa rạng rỡ, vừa hồi hộp. Sự tương phản giữa không gian đêm tĩnh lặng bên ngoài và sự sôi động bên trong khán phòng càng làm nổi bật không khí đặc biệt của đêm diễn.
Trước khi bước ra sân khấu, cậu khẽ ghé sát tai anh, thì thầm một câu nói vừa đủ nghe: "Anh hát hay như vậy, em phải cố gắng lắm mới không... yêu mất." Giọng nói của cậu vừa đủ để Đức Phúc nghe rõ, nhưng lại đủ nhỏ để không ai khác có thể nghe thấy. Câu nói ấy, nhẹ nhàng nhưng lại mang một sức nặng khó tả, khiến cho Đức Phúc không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch. Đó không chỉ là một lời khen ngợi, mà còn là một sự thổ lộ ngầm, một sự thừa nhận tình cảm thầm kín, càng thêm phần lãng mạn trong không khí đêm huyền ảo.

Âm nhạc bắt đầu vang lên. Thành và Đức Phúc cùng nhau bước ra sân khấu, dưới sự chào đón nồng nhiệt của khán giả. Hai giọng hát hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản hòa ca tuyệt vời. Mỗi nốt nhạc, mỗi câu hát, đều được thể hiện với sự điêu luyện, với sự say mê, với tất cả tâm hồn. Sự ăn ý giữa hai người, không chỉ là sự phối hợp nhịp nhàng trên sân khấu, mà còn là sự đồng cảm sâu sắc trong tâm hồn, được tô điểm thêm bởi ánh đèn sân khấu lung linh huyền ảo. Khán giả vỗ tay không ngớt, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng, như một lời khen ngợi, một sự tán thưởng dành cho màn trình diễn xuất sắc. Nhiều người khen ngợi sự phối hợp ăn ý giữa hai người, thậm chí còn ví von họ như "một cặp vợ chồng nghệ sĩ".

Khi kết thúc tiết mục, cả khán phòng như nổ tung trong những tràng pháo tay không dứt. Thành và Đức Phúc cùng nhau cúi chào khán giả, khuôn mặt rạng rỡ, hạnh phúc. Phía dưới hàng ghế đầu, mẹ cậu quay sang mẹ Phúc, cười tủm tỉm, ánh mắt đầy ý nghĩa: "Chị thấy ánh mắt nó nhìn Phúc không? Cái ánh nhìn đó... không phải của đồng nghiệp đâu nha!". Câu nói ấy, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một sự khẳng định, một sự tin tưởng vào tình cảm của hai con trai mình, càng thêm phần ấm áp trong không khí đêm. Mẹ Phúc cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt đầy trìu mến và hi vọng. Sự đồng cảm giữa hai người mẹ, càng làm cho không khí thêm phần ấm áp, hạnh phúc. Đêm diễn kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong lòng mỗi người, như một lời khẳng định cho một tình yêu đang chớm nở, một tương lai tươi sáng đang chờ đón. Ánh đèn sân khấu tắt dần, nhưng ánh mắt trìu mến của hai người mẹ, vẫn còn sáng rực lên, như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm cho tình yêu của hai đứa con, trong đêm Tokyo lung linh huyền ảo.
Sau đêm diễn tại một sự kiện giao lưu văn hóa Việt – Nhật ở Tokyo. Khán phòng vẫn còn vang vọng tiếng vỗ tay, ánh đèn sân khấu đã hạ xuống, để lại một không gian ấm áp, lung linh huyền ảo. Những bông hoa anh đào, như những vì sao nhỏ li ti, đang nở rộ, nhuộm trắng cả một góc trời đêm Tokyo. Mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào của hoa anh đào hòa quyện với không khí se lạnh của đêm đông, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn, vừa huyền bí. Phúc và Thành vừa kết thúc một màn trình diễn đầy cảm xúc. Mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán, nhưng khuôn mặt cả hai đều rạng rỡ, hạnh phúc.

Cậu rủ anh: "Anh đi dạo một chút đi, em nghe nói đêm nay hoa anh đào nở đẹp lắm – không đi là tiếc cả đời đó!". Giọng nói của cậu vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng, pha chút nũng nịu, khiến Phúc không khỏi bật cười.

Trên đường đi, dưới ánh đèn đường vàng vọt, những hàng cây anh đào nở rộ trắng xóa, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Thành nói những câu nửa đùa nửa thật, giọng điệu pha chút nghịch ngợm, nhưng lại mang một sự chân thành khó tả:

"Anh có biết người Nhật thường tỏ tình dưới hoa sakura không?" Cậu hỏi, ánh mắt nhìn Phúc đầy ý tứ.

"Tao thì không biết, nhưng mà mày... đừng có xàm nữa nhé!" Phúc đáp lại, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng giọng nói lại run run, má đã ửng hồng.

Thành cười khẽ, rồi tiếp tục: "Thế nếu em là người Nhật, chắc em đã tỏ tình với anh từ mấy mùa rồi đó." Câu nói ấy, nhẹ nhàng nhưng lại mang một sức nặng khó tả, khiến cho Phúc ngẩn người ra. Không phải là sự bông đùa như mọi khi, mà là một sự thổ lộ chân thành, một sự bày tỏ tình cảm sâu sắc.

Phúc đỏ mặt, tim đập thình thịch. Những lời nói của Thành, vừa gần gũi, thân thương, lại vừa mang một chút gì đó sâu lắng, khiến cho Phúc không khỏi bối rối. Phúc nghĩ cậu lại "xàm" như mọi khi... nhưng có gì đó hơi khác hôm nay. Ánh mắt của Thành, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm, khiến cho Phúc không thể nào rời mắt. Trong không gian tĩnh lặng của đêm Tokyo, dưới những hàng cây anh đào nở rộ, một tình cảm mới đang chớm nở, một tương lai tươi sáng đang dần hiện ra... Mùi hương hoa anh đào thoang thoảng, ngọt ngào, như một lời chứng minh cho một tình yêu đang bắt đầu.
Hai người ngồi dưới một gốc anh đào cổ thụ, gió lạnh thổi nhẹ, những cánh hoa anh đào rơi lả tả như tuyết, phủ nhẹ lên vai áo họ. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng thì thầm của cậu và Phúc. Ánh đèn đường xa xa nhuộm một màu vàng cam lên những cánh hoa trắng, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng, vừa huyền ảo.

Thnhf bắt đầu kể chuyện thời học tiếng Nhật, giọng nói trầm ấm, pha chút hồi tưởng: "Mày biết không, hồi anh học tiếng Nhật, có hai từ làm anh ấn tượng lắm, đó là 'koi' (恋) và 'ai' (愛). Người Nhật hay phân biệt tình yêu say đắm và tình yêu sâu sắc lắm. 'Koi' là tình yêu say đắm, nồng nhiệt, như ngọn lửa bùng cháy. Còn 'ai' là tình yêu sâu sắc, bền chặt, như dòng sông chảy mãi không ngừng."

Anh cười, ánh mắt nhìn Phúc trìu mến: "Nếu phải chọn, anh nghĩ em là kiểu người yêu 'koi' hay 'ai'?"

Phúc lúng túng, gương mặt đỏ bừng: "Ơ... sao tự nhiên tao hỏi mấy cái đó?" Giọng nói của Phúc run run, lộ rõ sự bối rối.
Erik bật cười, tiếng cười trong trẻo, vang lên giữa không gian tĩnh lặng: "Vì em cũng chưa chắc... em đang là 'koi' với mày, hay là 'ai' rồi." Anh nói chậm rãi, từng lời từng chữ, như muốn Phúc hiểu được hết sự chân thành trong lòng mình.
Phúc im lặng, tim đập mạnh như trống bỏi. Cậu không biếttrả lời sao, chỉ biết giả vờ nhìn những cánh hoa anh đào đang rơi nhẹ nhàng xuống,lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Sự im lặng của Phúc, không phải là sự từ chối,mà là sự ngập ngừng, là sự rung động trước tình cảm chân thành của Thành. Trongkhông gian tĩnh lặng dưới gốc anh đào, câu hỏi của cậu vẫn cứ vang vọng, như mộtlời thổ lộ ngầm, một lời mời gọi Phúc cùng bước vào một tình yêu sâu sắc, bềnchặt.
Dướiánh đèn đường vờn trên những cánh hoa anh đào đang rơi, anh nhìn cậu, ánh mắt cậuphức tạp. Thành cũng nhìn lại, ánh mắt anh chứa đựng sự thấu hiểu và một chúttiếc nuối. Không phải là lời tỏ tình, không phải là sự từ chối, mà là sự chấpnhận một thực tế: tình cảm của họ, đẹp đẽ và sâu sắc, nhưng lại không thể vượtqua ranh giới của tình bạn. Họ nắm chặt tay nhau, không nói thêm lời nào, nhưngtrong cái nắm tay ấy, chứa đựng cả một bầu trời tâm sự, một sự thấu hiểu khôngcần lời. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào,như một lời chia tay nhẹ nhàng, nhưng cũng là một lời chúc phúc cho một tình bạnđẹp đẽ, sẽ mãi trường tồn theo năm tháng. Những cánh hoa anh đào rơi xuống, phủkín mặt đất, như một tấm thảm trắng tinh khôi, chứng kiến cho một kết thúc đẹp,một tình bạn vượt qua mọi định nghĩ

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương này là giữa vào đợt vừa rồi Erik với Phúc sang Nhật á, những cảnh trên có dựa tý nhưng không có thật ạ
Chương sau hơi bị dài á >:33

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro