It Was Alway You. 25/5
Jeon Jung Kook cảm thấy lo lắng khi đợi ở tầng hai của quán cà phê trước kia cả hai từng lui tới khi còn là thực tập sinh. Đó là khoảng thời gian rất lâu về trước. Anh đảo mắt khắp căn phòng, nhớ lại những khoảng thời gian mà họ đã từng uống soda chanh và nói về những ngày tập luyện của họ, và những buổi thi hàng tháng cạnh tranh để dành vị trí debut.
Thành thật mà nói, anh không biết mình sẽ nói gì với Chae Young khi cô ấy đến, nhưng anh biết mình phải làm cho mọi thử trở nên đúng đắn và xin lỗi cô ấy một cách đàng hoàng về mọi chuyện đã sảy ra.
Jung Kook cũng biết rằng mình phải nên lắng nghe cô ấy và bảo vệ Chae Young trước mọi cuộc công kích.
Nhưng có một điều Jung Kook đã quyết định, đó là phải cố giắng trở thành một người cha tốt trong cuộc sống của Dongsun.
Có lẽ đó là điều hoàn toàn ngu ngốc, Jung Kook nên xem xét Jisoo và hai thành viên còn lại kia nếu biết kế hoạch của mình sẽ biến cuộc sống của anh thành địa ngục mất - nhưng anh biết rằng ít nhất anh có trách nhiệm phải làm những gì mình có thể và anh hy vọng ít nhất, trong khi sự nghiệp của cô ấy đang bắt đầu phát triển cùng BlackPink, ít nhất anh nên giúp đỡ Chae Young nếu có thể.
Anh nhận được tin nhắn từ Chae Young, thông báo rằng cô ấy đang ở dưới bãi đậu xe và hỏi xem anh có bận không ( Jung Kook cho rằng vì Chae Young lo lắng về việc bị bắt gặp).
Anh nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô, Jung Kook đặt điện thoại xuống mà thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy thực sự chỉ biết ơn vì trong hoàn cảnh đó, Chae Young ít nhất cũng sẵn lòng nói chuyện với anh.
Jung Kook biết rằng đó không phải một nước đi mà bất cứ ai cũng có thể thực hiện được.
Một lúc sau , tiếng bước chân trở lại cầu thang khiến Jung Kook ngạc nhiên, khi cô ấy đang đi về phía anh, mặc một chiếc áo len quá khổ và quần legging, tay đang dắt Dongsun nhỏ đang phấn khích khi được gặp anh.
"Chú Jung Kook!" Một giọng nói lanh lảnh chào đón hắn, cậu nhóc lao tới phía anh theo bản năng ôm lấy Dongsun vào lòng.
Vẻ mặt bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh khi Chae Young thản nhiên hỏi: "...mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Jeon Jung Kook xấu hổ, không nhận ra rằng con trai họ sẽ tham gia cùng họ.
"Anh không biết rằng Dongsun sẽ đến," anh thú nhận.
"...Tất nhiên không phải là anh đang phàn nàn, anh đã gọi món ăn như thường lệ của em rồi -- hãy để anh lấy cho Dongsun một ly sữa Socola nóng nhé?"
"Mẹ ơi , con muốn uống socola nóng!" Dongsun vui vẻ reo hò khi được đặt xuống.
"Anh sẽ quay lại ngay thôi," Jung Kook nhanh chóng chạy xuống lầu gọi món, đồng thời yêu cầu mang lên những đồ uống mà anh đã gọi.
Khi quay trở lại khu vực ghế ngồi, anh để ý thấy Chae Young lấy từ trong túi của cô ấy ra một số bút chì màu và giấy.
"Chú Jung Kook, cháu muốn vẽ một bức tranh cho chú!" Dongsun hào hứng nói với anh ấy, "...mẹ nói con là một hoạ sĩ tuyệt vời."
Jeon Jung Kook mỉm cười.
Anh ước, anh đã ở đó để gặp thằng bé ngay từ đầu.
Park Chae Young sau khi đã ổn định chỗ ngồi( sát trùng tay, chuẩn bị một hộp nước trái cây nhỏ ở bên phòng trường hợp con trai khát cũng như một vài món đồ chơi mà cô ấy mang theo) cuối cùng Chae Young cũng chú ý đến Jung Kook.
"Tôi xin lỗi, tôi tưởng anh muốn gặp thằng bé." cô nói với anh
"...Hầu hết thời gian của chúng ta cũng chỉ là không, vì vậy tôi không nghĩ anh muốn nói chuyện riêng. Hơn nữa - tôi biết có một khu vực dành cho trẻ em nhỏ nên tôi nghĩ anh đặc biệt chọn quán cà phên này cho việc đó."
"Không, không." anh ngắt lời, cảm thấy thật tệ hại khi cô ấy cần phải xin lỗi, "...Anh thật sự rất vui."
Anh cười rạng rỡ với Dongsun, Thằng bé ngồi cạnh Chae Young, chăm chú vào tờ giấy mà vẽ nguệch ngoạc.
Không lâu sau, phục vụ mang đến hai ly nước chanh và một ly socola nóng.
"Jisoo unnie đã đến gặp anh vào ngày hôm qua," chị ấy nói với anh , "... chị ấy rất buồn."
Jung Kook cố giắng đọc suy nghĩ của Chae Young nhưng bằng cách nào đó, anh biết cô không ngạc nhiên
"Tôi xin lỗi vì điều đó, "cô xác nhận, "... các chị ấy chỉ đang bảo vệ Dongsun.
Và Em.
"Họ luôn bảo vệ em." Jung Kook trầm ngâm, "...em có nhớ khi các chị ấy thức khuya trong kí túc xá đợi em về nhà sau buổi hẹn hò của chúng ta không?"
Đôi mắt anh không thể không rơi vào nụ cười của cô khi hồi tưởng lại kí ức.
"Hmm, tôi thực sự biết ơn họ," Chae Young nói với Jung Kook trước khi quay sang con trai mình, "...Con yêu, vì socola hơi nóng, con hãy ra khu vui chơi dành cho trẻ em một chút được không? Nhưng hãy hứa với mẹ rằng con sẽ không chạy lung tung và mẹ có thể luôn nhìn thấy con từ đây, được chứ?"
Dongsun vui vẻ đáp lại, hào hứng nhìn vào khu vực đồ chơi nhỏ ở phía bên kia căn phòng.
Nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình.
"Anh biết mình không thể bù đắp những năm tháng đã mất, nhưng anh thực sự muốn trở thành một phần trong cuộc sống của hai mẹ con , nếu em cho phép anh,"
"Dù với bất cứ khả năng nào, anh không cần biết, nhưng anh là ba của Dongsun. Anh muốn hỗ trợ em và con, nhưng cuối cùng anh biết đó là quyết định của em, Chae Young."
-
Chae Young thấy mình đang đứng giữa ranh giới mờ nhạt giữa việc làm điều đúng đắn và lắng nghe trái tim mình.
Park Chae Young đã nghe nhiều câu chuyện và đọc rất nhiều thứ, nói về tầm quan trọng của việc con cái có cả cha lẫn mẹ trong cuộc đời, và cô ấy biết rằng đặc biệt là một cậu bé. Dongsun rất cần ba, đã không ít lần cô nghe kể về những câu chuyện cha mẹ cay đắng dành quyền nuôi con dẫn đến đứa con bị tổn thương, cô sẽ không bảo giờ để việc đó sảy ra với con mình.
Cô biết ít nhất Dongsun có quyền được biết ba mình là ai và ngay từ đầu cô không nên dấu giếm nó.
Nhưng mặt khác, Park Chae Young lại bảo vệ con trai mình quá mức và tin rằng tình yêu của mình cô dành cho con là đủ.
Có lẽ điều đó sẽ giết chết cô, dù ích kỷ đến đâu, nếu một ngày nào đó Dongsun sẽ chọn Jung Kook thay vì cô. Và rồi có một thực tế là một ngày nào đó - cô thực sự bị thay thế nếu mối quan hệ của chính anh trở nên nghiêm túc.
Chae Young bị giằng xé giữa việc làm điều đúng đắn và bảo vệ trái tim của chính mình khỏi tổn thương.
Cô đã phải trải qua tổn thương cho cả cuộc đời. cô không biết liệu trái tim mình có thể chịu đựng được gì nữa không.
" Tôi cảm thấy mình bị giằng xé giữa việc làm đúng đắn và làm theo những gì trái tim mình muốn," cuối cùng Chae Young lại nhìn con trai mình từ xa, "...Tôi biết và tôi muốn thằng bé có một người cha tốt trong đời, nhưng tôi lại không muốn anh cướp nó đi khỏi tôi."
Không có sự đồng ý của cô, nước mắt cô ấy bắt đầu rơi khi nghĩ về nó.
Jung Kook đưa tay về phía cii, "...Chae Young anh hứa sẽ không làm như vậy đâu. Anh sẽ không xen vào giữa em và thằng bé - anh chỉ muốn giúp em, làm điều đúng đắn để em có thể tập chung vào bạn thân mình, để em không phải gánh vác một mình.
Anh nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ của mình và ngồi xuống bên cạnh cô, và vòng một tay qua eo cô.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Dongsun chạy đến khi nhìn thấy mẹ mình đang khóc, "...mẹ đừng khóc, con ở đây bảo vệ mẹ."
-
Trước khi anh biết điều đó, đã gần đến giờ ăn tối khi cả hai nói chuyện xong và Jung Kook tin rằng giữa mình và Chae Young đang có tiến triển.
Cô ấy chia sẻ về những khó khăn khi mình mang thai đến việc cô ấy thèm ăn bơ không ngừng như thế nào, biến chứng sau sinh ra sao và các chị đã ở bên cạnh cô ấy suốt thời gian như thế nào.
Nhưng đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc sâu sắc nhất trong cuộc đời cô, khi cô viết những bản tình ca cho con trai mình hy vọng rằng một ngày nào đó công ty quản lý sẽ chấp thuận sản phẩm ấy ra mắt công chúng.
Nhưng có một câu hỏi mà anh không thể ngừng thắ mắc.
"Chae Young, nếu chị Alice không nói với anh, thì anh sẽ không bao giờ phát hiện ra? Em có thực sự nghĩ đến việc giấu tôi mãi mãi không?" Anh tò mò hỏi cô
Anh quan sát khi cô hít hơi thở nặng nề.
"Tôi không mong mình giữ bí mật mãi mãi," cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, "...Tôi muốn nói với anh khi nào tôi sẵn sàng, nhưng phải thừa nhận rằng, tôi không biết liệu mình có thể nói được hay không.
-
Không biết có ai còn nhớ fic này hay khongg , bỏ xó coi bộ cũng lâu rùi hiu hiu :(
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro