It Was Always You.2/12


Lớn lên , cô mới biết tầm quan trọng của sự hy sinh.

Ba mẹ cô đã từ bỏ công việc ở Hàn Quốc để đến New Zealand và sau đó là Úc, nhằm mang lại cuộc sống tốt hơn cho gia đình họ. Nhiều năm sau, ba cô xin nghỉ làm để cô có thể đưa cô đi thử giọng ở một bang khác.

Tình yêu thực sự là sự hy sinh.

>>>

Khi nhìn thấy hai vạch đỏ chót trên que thử thai, cô ấy biết rằng-- bạn trai của cô sắp ra mắt rồi, thật không công bằng nêu tôi cố giắng níu giữ anh ấy lại.

Mọi thứ càng chắc chắn hơn khi anh ấy đưa cô về nhà, cô có linh cảm rằng anh sẽ chia tay cô. Và anh đã làm như thế.

Chae Young rất biết ơn các cô gái của mình.

Vào đêm chia tay, sau khi đóng cửa lại với đôi mắt đẫm lệ, 3 người họ ở nhà hồi hộp chờ đợi để biết cuộc hẹn hò của họ diễn ra như thế nào. Tôi đã rất suy sụp và sau đó , cô đã nói với họ rằng mình đã chia tay, và quan trọng hơn-- đêm qua, cô phát hiện ra mình có thai được hơn 1 tháng.

Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn nhớ lại cơn thịnh nộ của Jisoo unnie vào thời điểm đó, người chị hiền lành nay lại chửi thề bằng tất cả các sắc thái của tiếng hàn. Ngược lại, Jennie unnie và Lisa chỉ im lặng ôm lấy cô trấn an cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhóm dự định sẽ ra mắt sau 6 tháng nữa và cô biết, điều đó là không thể , vì cô cho rằng mình là một cục tạ đè nặng lên họ.

"Em sẽ đến YG vào sáng mai và xin rút khỏi BLACKPINK," cô nói với họ, "... cảm ơn mọi người vì tất cả, vì đã chăm sóc cho em từ những ngày đầu em bắt đầu làm thực tập sinh và đến hiện tại--."

Cô còn chưa nói hết câu thì Jennie unnie đã đánh nhẹ vào cánh tay cô: "... yahh em đừng ngốc như thế chứ, không có em thì chúng ta không thể ra mắt được đâu".

" Em đồng ý, đợi một năm cũng không sao," Lisa, cô bạn cùng tuổi với cô và trên thực tế là bạn thân nhất của cô đã đồng ý kêu cô ở lại,"... và không đời nào chúng ta cho phép em từ bỏ ước mơ của mình" em đã tập luyện rất chăm chỉ và cực khổ mới có được ngày hôm nay."

" Sáng mai, chúng ta hãy cùng nhau đến YG và nói chuyện nhẹ nhàng với chủ tịch Yang," Jisoo unnie nói với cô,"... có tất cả hoặc có thể mất tất cả, nếu  chủ tịch chấp nhận thì chúng ta sẽ ra mắt cùng nhau, nếu không chúng ta sẽ rời công ty cùng nhau, bời vì chúng ta là BLACKPINK."

Chính tại thời điểm đó , Chae Young đã biết được như thế nào là tình yêu đích thực, tình bạn và sự hy sinh.

Trước sự ngạc nhiên của cô , YG đã chấp nhận hoãn ra mắt . Chủ tịch Yang cũng hứa rằng sau khi ra mắt, ông ấy sẽ đảm bảo nhóm sẽ không có quá nhiều hoạt động để có thể cân bằng giữa công việc gia đình và công việc . Đó là một cuộc nói chuyện dài, nhưng cuối cùng khi kết thúc, cô cảm thấy thanh thản và bình yên hơn.

Lần đầu khi cô biết mình có thai, Chae Young đã nghĩ rằng điều khó khăn nhất là nói với công ty quản lý của mình và bạn trai cô.

Cô đã sai.

Mẹ thường kể cho cô nghe chuyện bà thích mang thai như thế nào, vì bà có thể mang thai một cách đẽ dàng như vậy.

Nhưng hành trình mang thai của cô thật khó khăn - ốm nghén và buồn nôn liên tục, mệt mỏi, thèm ăn, đau lưng, phù chân, và hệ miễn dịch bị suy yếu. Khi mang thai, cô quyết định từ bỏ rượu ngay cả khi cô vẫn được phép uống rượu, vì cơ thể cô không còn như xưa nữa.

Sự lo lắng của cô càng trở nên tồi tệ hơn sau khi chia tay, mang thai và áp lực phải duy trì thân hình thon thả sau khi sinh con để kịp ra mắt và những lần trở lại trong tương lai.

-

Jung Kook đứng trước cửa ít nhất đã nửa tiếng với bó hoa hồng xanh anh đang cầm trên tay. Lúc đó đã là 7 giờ sáng và anh không tài nào ngủ được kể từ cuộc gọi định mệnh đó.

Anh có nên gõ cửa không?

Làm thế nào khi anh có ý định gặp mặt để nói chuyện với cô, sau những chuyện ngần ấy năm anh làm ra với cô.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra, chị ALice mở to mắt ngạc nhiên.

" Ồ, Jung Kook là em sao," chị ấy ngạc nhiên, rõ ràng vẫn còn bối rồi không biết phải xưng hô với tôi như thế nào, "... con bé vừa mới ngủ dậy nên xin em hãy nói chuyện nhẹ nhàng với con bé. Chaengie sẽ xuất viện vào ngày mai. Hôm nay chị chỉ đến thăm con bé thôi."

Anh gật đầu, cúi người lịch sự, "... cảm ơn chị ALice."

" Để chắc chắn, chị ấy không nói với anh vì lợi ích của anh, mà là vì Chae Young," chị ALice nói với anh trước khi nở một nụ cười gượng gạo, "... chị sẽ đi ngay bây giờ, chị có việc. Nhưng thì thường 3 người họ sẽ đến lúc 7:30 sáng, vì vậy em nên ròi đi trước. Chị ấy đảm bảo rằng họ sẽ giết cậu nếu thấy cậu ở đây."

ALice lịch sự rời đi, chạy vội ra ngoài mà anh cho rằng chị ấy đang đi làm.

Tôi hít một hơi thật sâu và mở cửa.

"Alic, tôi thực sự ổn, anh đi đi, mọi người sẽ tới đây bất cứ lúc nào , và Jung Kook? Anh tới đây làm gì ?"

Anh sững lại, trong khoảng thời gian cô bị bệnh, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt vừa như thể nhìn thấy ma vậy. Ở một khía cạnh khác , anh cảm thấy tim mình nhói lên từng cơn khi thấy cô ấy xanh xao gầy đi một cách đáng sợ như vậy.

Mái tóc vàng của Chae Young được búi thấp rối bù, cánh tay găm đầy kim của túi truyền dịnh

" Có thật không?"

Chị ấy không nếu tiết lộ bất cứ điều gì , nhưng cô tin rằng anh ấy đã biết hết tất cả những sự thật mình che giấu bấy lâu nay rồi. 

Cô thở dài, cắn môi cố kìm nước mắt, "...anh không có quyên tức giận, Jung Kook."

Anh ấy không.

Chà - có lẽ một chút.

Nhưng thật ra, Jung Kook cảm thấy có lỗi vì đã bỏ rơi cô ấy suốt ngần ấy năm.

" Anh không," anh thì thầm, "... nhưng anh có quyền được biết. Em nên nói cho anh biết hết tất cả sự thật."

" Anh chính là người muốn chia tay với em," cô nhắc anh, "... Em không muốn ép buộc anh ở trong một mối quan hệ mà anh không muốn, chỉ vì một đứa con. Anh đã có sự nghiệp của mình khi chúng ta không còn là của nhau, Jung Kook."

" Chúng ta sẽ trở lại như xưa," anh nói với cô.

" Và đó là vấn đề. Anh muốn tự giải quyết việc này vì anh yêu em chứ không phải vì anh  ép buộc bản thân mình phải làm thế," cô nói với anh, "... anh không cần phải tức giận khi chính anh là người đã chọn ra đi."

Jung Kook mở miệng muốn nói , nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào.

" Anh đi đi. Em thấy mệt rồi," cô nói với anh, và anh biết rằng những lời cô nói đó là lời nói dối.

Jung Kook tiến gần lại chỗ cô, đặt bó hoa lên bàn bên cạnh giường ngủ.

"Chuyện gì xảy ra? Em bệnh sao?"

Cô lắc đầu.

"Chae - Ý anh là Chae Young à, đừng nói dối anh, " anh cảnh báo cô.

" Tôi bị hen suyễn sau khi mang thai, vì vậy sau khi nhiễm covid ngay cả khi âm tính, nó vẫn có một số triệu chứng hậu covid kéo dài. Nhưng hiện tại tôi ổn, tôi sẽ xuất viện vào ngày mai", cô nói với anh ấy , "...anh không cần phải lo lắng cho tôi."

"Làm sao anh có thể."

-

" Em sẽ để anh gặp thằng bé chứ? Con trai của anh, là con trai của chúng ta," anh nói rõ.

" Để làm gì? 98% thời gian anh đều có lịch trình, Nó không cần bố. Em đã nói với anh điều này rồi,  Dongsun thằng bé thực sự ổn - Em đang làm nhiệm vụ một người mẹ và người cha rất tốt, anh không cần phải đóng vai người cha đâu." Cô ấy nói một cách chắc chắn.

Đột nhiên , cánh cửa mở ra, để lộ 3 cô gái vui vẻ và một cậu bé.

Đôi mắt anh mở to, thằng bé và anh thực sự rất giống nhau, trông thấy thằng bé giống như khi anh còn là một đứa trẻ mới biết đi, chỉ có điều thằng bé có chiếc môi giống cô ấy.

"Mẹeeeeeeeeeeeeeee, cô ấy chạy lại nhanh chóng cúi xuống bế thằng bé lên một cách dễ dàng, "... Bác Jennie nói với con rằng con có thể đến thăm mẹ nếu con ăn hết bữa sáng. Con nhớ mẹ lắm, và con đã vẽ một bức tranh này cho mẹ."

Dongsun đưa ra một bức vẽ nhỏ mà Jung Kook không thể thấy từ xa, nhưng anh có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc thuần khiết trên khuôn mặt của cô ấy kho cô ấy nhìn vào nó.

"Dongsun đừng chạy," cô lo lắng nói với thằng bé, "... chào buổi sáng con yêu. Con tài năng như một nghệ sĩ phải không."

Dongsun cười khúc khích.

Theo nhiều cách , thằng bé đã giống cô ấy rất nhiều.

-

" Cậu đang làm cái quái gì ở đây?" Jisoo unnie bày ra bẻ mặt chán ghét khi nhìn thấy Jung Kook, cách đó mấy mét, "... sao còn đứng đó? Cút ra ngoài."

" Unnie..." Chae Young lên tiếng trấn an chị ấy, "... không được nói những điều ấy trước mặt Dongsun."

" Dongsun, con có muốn đi chơi một chút ở sân chơi trước khi chúng ta gặp bạn của con ở trường mẫu giáo không?" Jennie thủ thỉ khi cậu bé hào hứng nhảu xuống khỏi lòng mẹ và chạy đến bên cô, "...Chị đưa thằng bé đi trước nhé."

Chae Young rạng rỡ hôn bé con vài cái , Dongsun bắt lấy và giả vờ cất vào túi.

"Con yêu mẹ, con sẽ gặp lại mẹ sớm thôi."

Ngay sai khi Jennie đóng cánh cửa lại. Jisoo đã chạy lạy cho anh một cái bạt tai.

CHÁT.

Lisa há hốc mồm .

"Đừng phàn nàn, đó là điều tối thiểu mà cậu phải nhận," cô  lẩm bẩm, "... cậu thật may mắn là có rất nhiều camera quan sát ở hành lang, nêu không tôi có thể đảm bảo với cậu rằng tôi sẽ giết cậu."

Jisoo unnie là một người phụ nữa đáng sợ.

"Vậy hắn biết? Lisa quay sang Chae Young, và cô ấy chỉ gật đầu, "... Tôi hiểu rồi."

"Chà, bây giờ Chae Young đã có chúng tôi rồi, nên cậu có thể rời đi," Jisoo cười giả tạo, "... vì điều đos là điều tốt nhất, phải không?"

" Em xin lỗi," anh đáp lại, và trong cơn hoảng loạn ấy, anh tự hỏi liệu mình có nên nói chuyện trước khi quay sang Chae Young hay không, "... nhưng hãy để em giải quyết một cách ổn thoả. Ít nhất , hãy để tôi yên trong cuộc sống của mình như một người chú khác."

"Mày đang nghiêm túc đấy à? Chắc mày đang đùa đúng không?" ,Jisoo không ngừng chửi rủa, "... mày không có quyền! Mày không phải bố nó, mày chỉ là thằng cho tinh trùng - thế thôi. Chaeng con bé đau đớn như thế nào, khi một mình mang thai, và nuôi nấng Dongsun một mình và mày nghĩ rằng mày có thể nhảy vào cuộc sống của con bé vào bất cứ lúc nào mày muốn? Con bé sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp của mình vì mày, đồ khốn nạn! Nếu là cậu cậu có làm vậy không?"

"Unnie... không sao đâu, " Chae Young nói nhỏ.

Cô ấy luôn là người giảng hoà.

"Không, không phải đâu, Chae, " Lisa chen vào, "... anh ấy nên biết."

"Nếu đó là điều em muốn, anh sẵn lòng từ bỏ tất cả," Jung Kook đáp lại," .. để mọi chuyện trở nên đúng đắn."

Jisoo chế giễu : "... cậu không thấy mình là người may mắn sao kho đó không phải là quyết định mà cậu đưa ra sao, bởi vì người con gái yêu cậu đã đưa ra quyết định đó cho cậu, chỉ để cậu có thể toả sáng và theo đuổi ước mơ của mình."

Chae Young thở dài, "... mọi người đừng cãi nhau mà, chúng ta đang ở bệnh viện mà."

"Anh thực sự xin lỗi," là tất cả những gì anh có thể nói, "...Ngay từ đầu anh đã ngu ngốc khi để em ra đi, nhưng - anh cũng muốn có cơ hội trở thành một phần cuộc sống của em và con sau này."


-




---------

Lần đầu tiên viết 2312 từ , viết xong đau lưng mỏi gối tê tay :((

haiza, chúc các bà dzà không nghèo giữa trời đông cô đơn hoặc không cô đơn đọc truyện vui vẻ nháaa <33







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro