It Was Always You.6/12


-

Chae Young thường bị mất ngủ , hầu như không ngủ được chút nào.

Thông thường, Dongsun sẽ vào phòng của cô vào lúc đêm muộn, sau khi bé con gặp phải ác mộng trong một giấc mơ đầy ám ảnh nhưng thay vào đó, cô lại đến phòng con trai vào lúc 3 giờ sáng, chui mình vào tấm chăn và ôm lấy thằng bé thật chặt.

Cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng cô sự mất Dongsun.

Không phải cô tin rằng Jung Kook sẽ là một người cha tồi, mà còn hơn thế nữa- từ rất lâu rồi cô chỉ có Dongsun, một trong những nỗi sợ của cô là sẽ có một ngày nào đó con trai cô sẽ bị phát hiện và bị bắt đi, lúc đó cô sẽ thế nào?

Nếu Dongsun thích Jung Kook hơn cô thì sao?

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Chae Young không kìm được nước mắt khi ôm Dongsun vào lòng, rồi thì thầm với bé con của cô rằng: "... mẹ không sao, chỉ là mẹ hơi mệt thôi."

Rõ ràng cô ấy đang nói dối. Dongsun rõ ràng cũng đã nhận ra điều đó, liền xoay người lại hôn nhẹ lên mũi Chae Young.

"Con yêu mẹ, mẹ đừng buồn," thằng bé dịu dàng nói với mẹ, "... con sẽ luôn chăm sóc mẹ, mẹ nhớ không? Chúng ta đã hứa với ngón út."

" Con nói đúng, mẹ xin lỗi. Mẹ thật ngớ ngẩn," cô trả lời.

" Mẹ khóc cũng không sao, mẹ luôn nói chiến binh cũng có lúc phải khóc đúng không?" Dongsun nghĩ, chắc là nghĩ về những lần mẹ chạy đến đỡ mình khi ngã hoặc đánh nhau, "...mẹ dừng buồn, mai bạn của mẹ sẽ đến chơi với chúng ta phải không?'

Chae Young thở dài.

" Đúng rồi, đủ rồi. Ngủ đi, ngay mai chúng ta còn có một ngày bận rộn."

Dù vậy, Chae Young vẫn không khỏi băn khoăn liệu mình có quyết định sai không khi để anh ấy lại một lần nữa bước vào cuộc đời của mình sau ngần ấy năm.

-

Jung Kook đứng trước cửa theo địa chỉ được Chae Young đưa cho cậu, Anh thực sự đã phải kiểm tra lại địa chỉ ba lần, tự hỏi rằng liệu đó có thực sự là địa chỉ chính xác hay không.

Khi họ còn là thanh thiếu niên và đang yêu nhau, họ thường tưởng tượng đến việc định cư ở trung tâm Seoul và cô ấy luôn muốn ở một nơi nào đó hiện đại  hơn - một căn hộ thoải mái hoặc chung cư. Nhưng anh đang ở một thị trấn dân cư nhỏ, nhìn vào một ngôi nhà ba tầng bên cạnh là một con suối. Nó thật hiện đại, nhưng nó cũng yên tĩnh và có phần tách biệt.

-

Tingtoong.

Một phút trôi qua và không có động tĩnh gì, anh lấy điện thoại ra định gọi cho cô để xem liệu anh có nhớ đúng địa chỉ hay không thì cánh cửa bất chợt mở ra, để lội ra cô trong chiếc áo sơ mi trắng, tóc búi thấp và bù xù. với quần đùi jean màu xanh và một chiếc tạp dề quấn quanh eo.

"Xin chào," giọng nói  cô có đôi phần run rẩy, khiến anh nhận ra rằng có lẽ cô đã chạy ra mở cửa, "...xin lỗi, em đang ở phía sau để chuẩn bị vỉ nướng."

Anh có chút bối rối khi cô từ từ nhìn anh từ đầu đến chân.

Anh cảm thấy có hơi bất an.

Cô nhìn anh như thể anh chỉ mặc mỗi cái quần lót hay thứ gì đó? Chẳng lẽ trên mặt anh có gì sao?

"Tất cả những thứ này là gì?" Cô ấy chỉ vào những túi quà khác nhau mà anh đang cầm - một bó hoa nhỏ, một chai rượu yêu thích của cô( từ những gì chị ALice đã nói) và một vài món đồ chơi cho Dongsun ( một bộ lego và một mô hình iron man).

"Anh mang vài thứ cho em và Dongsun," anh đưa bó hoa cho cô rồi nói, "... xin lỗi, anh không có nhiều thời gian để chuẩn bị..."

Có phải anh định mang nhiều hơn không?

"Ồ, em hiểu rồi, " cô nói với anh, "... Em thật sự không thích Dongsun có nhiều đồ chơi, em muốn nó dành thời gian học tập hoặc chơi bên ngoài và giao lưu hơn là ở trong nhà. Với chiếc màn hình tivi và những món đồ chơi để giải trí - nhưng em đoán rằng hôm nay Dongsun sẽ rất thích nó, thằng bé đã đòi mua lego từ rất lâu rồi."

A, cô ấy là một người mẹ rất nghiêm khắc.

Bằng cách nào đó, Jung Kook gần như không thể tin được, anh dẫ từng tưởng tượng rằng cô sẽ là một người mẹ hiền lành và ngọt ngào nhưng cô lại rất nghiêm khắc và không hề khoan nhượng.

"Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý hơn," anh nói với cô, "...nhưng anh đoán đó chỉ là việc nhỏ thôi, vì có lẽ tôi đã bỏ lỡ tất cả ác mốc thời gian quan trọng khác của thằng bé."

Cô gật đầu , chậm rãi nhận lấy bó hoa từ anh, "...anh có đói không? Em vừa định chuẩn bị vỉ nướng với với bánh mỳ kẹp thịt, vào thứ bảy, bọn em rất thích bánh mỳ kẹp thịt và khoai tây chiên bên hồ bơi."

"Để anh giúp em nướng thịt," anh nói, rồi đi theo cô khi cô dẫn anh vào trong.

Cô nhanh chóng đặt những bông hoa hồng vào một chiếc bình , khi Dongsun bước ra từ phòng ngủ, mặc một chiếc áo sơ  mi và một chiếc quần bơi.

"Meij ơi, chú Jung Kook đây ạ?" Thằng bé chạy đến ôm lấy chân cô, và để ý thấy mẹ đang cắm hoa, "...mẹ  hoa có đẹp không?"

Jung Kook nở một nụ cười trên môi khi cô cúi xuống bế Dongsun lên, đặt nó ngồi trên kệ bếp để Dongsun có thể nhìn rõ hơn những bông hoa.

"Đúng, chúng có đẹp không? Chú Jung Kook đã mua nó cho con đó," cô nói với Dongsun.

" Những bông hoa đó màu đỏ - mẹ ơi, không phải đó là hoa hồng đỏ mẹ thích nhất sao?

Cô gật đầu, "...chú Jung Kook mua đồ chơi mới cho con đó, sao con không chào chú?"

Anh cảm thấy tim mình đập loạn nhịp khi cậu bé quay sang anh, và vẫu tay với anh.

"Chào chú Jung Kook, chú có phải bạn của mẹ cháu không? Mẹ nói chú là người bạn đặc biệt của mẹ và hôm nay sẽ đi bơi chung với Dongsun và mẹ," Dongsun nói một cách vui vẻ.

Anh gật đầu khi đưa tui đồ chơi mà Dongsun thích, "...Chú muốn tặng cho con một số đồ chơi để chúng ta có thể chơi cùng."

Cậu bé cười ra tiếng vì phấn khích rồi quay sang mẹ mình, "...con có thể nhận không mẹ?"

Cô gật đầu, "...tất nhiên, như mọi khi, hãy mở và chơi sau khi chúng ta ăn trưa. Tại sao mẹ lại không đưa chú Jung Kook ra sân sau? Chú ấy vẫn chưa thấy hồ bơi của chúng ta."

Chae Young  bế Dongsun xuống,  Jung Kook nhìn thằng bé nắm tay mình , kéo mạnh về phía sân sau.

Anh đi theo mẹ con họ, biết rằng Chae Young theo sau anh và Dongsun, thằng bé bắt đầu giải thích từng chi tiết nhỏ nhất - chẳng hạn như cách mẹ mình tự thiết kế boong tàu, họ thích ăn trưa ngoài trời như thế nào, khi trời không mưa và cách Chae Young mua ngôi nhà này khi Dongsun vẫn còn trong bụng cô, vì nó có một hồ bơi lớn và rộng rãi.

Từ xa, anh có thể thấy Chae Young đang quan sát anh và Dongsun khi cô ấy vẫn đang miệt mài nướng những miếng thịt để kẹp bánh mì.

"Chú Jung Kook, chú có biết mẹ cháu là một ca sĩ rất nổi tiếng không? Mẹ là một ca sĩ xinh đẹp nhất Hàn Quốc!" Dongsun hào hứng kể lại, "...tại bữa sinh nhật của con, mẹ đã tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ cho con và bạn bè của con ở đây!"

Jung Kook cười , "... thật sao? Đúng vậy, mẹ của con thực sự là một ca sĩ xinh đẹp, và là người giỏi nhất từ trước đến nay. Con có tự hào về mẹ không?"

Dongsun gật đầu, "...Con yêu mẹ rất nhiều, mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời."

Từ xa, anh vẫn thấy cô ấy chăm chú quan sát anh và Dongsun.

Anh ghét phải thừa nhận điều đó nhiều như thế nào, nhưng anh thục sự ước rằng mình biết mọi thứ sớm hơn.

-

Jung Kook đi quanh phòng khách khi cô đến phòng ngủ của Dongsun để ru thằng bé ngủ trưa, nhìn vào những bức ảnh khác nhau được đặt xung quanh phòng. Một số là của cô ấy và 3 thành viên còn lại, và cũng có một vài bức chân dung gia đình nhưng phần lớn là ảnh của Dongsun và cô ấy.

"Dongsun thằng bé giống hệt anh, anh có nghĩ vậy không?"

Giọng nói của cô khiện anh có hơi giựt mình, và bằng cách nào đó anh cảm thấy xấu hổ khi biết rằng cô bắt gặp anh đang xem trộm những bức ảnh của cô và Dongsun.

"Dongsun có cái mũi giống anh," cô nói , "... và cả trí thông minh của anh. Em chưa từng nghe một đứa trẻ bốn tuổi nào có thể nói trôi chảy và hoạt bát như vậy."

Cô cười khúc khích, lắc đầu, "..em hoàn toàn bị đánh gục nhưng em không ngạc nhiên vì anh, em và Dongsun đã cùng nhau bơi ít nhất hai giờ. Thằng bé đã có một khoảng thời gian thực sự tốt, cảm ơn vì anh đã đến vào hôm nay."

Jung Kook quay lại đối mặt với cô, nhìn thấy mái tóc cô vẫn còn hơi ẩm( có lẽ là do cô ấy đã đi tắm sau khi bơi) với một nụ cười trên khuôn mặt. Không có sự hận thù giữa họ và anh cảm thấy thật sự vui mừng và hạnh phúc.

"Không, cảm ơn em - vì đã cho anh một cơ hội. Anh biết anh vẫn cần có thời gian để lấy lại được lòng tin của em, nhưng anh muốn được làm mọi cách  anh có thể," anh nói với cô, "... hãy cho anh một cơ hội, được không Chae Young."

Chae Young không trả lời, cô ấy chỉ mỉm cười và chỉ vào một trong những bức ảnh, "...khi thằng bé hai tuổi, thằng bé trong giống y hệt như một số bức ảnh hồi nhỏ của anh mà em đã xem."

Jung Kook đưa anh mắt chú ý vào những bức ảnh ấy, thật sự rất giống nhau,"... Anh đoán là gen di chuyền của anh rất mạnh."

Cô ấy cười, "...anh nói đúng. Anh có lịch trình nào trong ngày hôm nay không?"

Anh nhìn đồng hồ.

Thực ra , anh hứa sẽ ăn tối và uống rượu với các anh vì đã lâu rồi họ mới được nghỉ cuối tuần. Anh đã hủy bỏ nó hết lần này đến lần khác do lịch trình và anh hứa rằng anh sẽ đến.

"Nếu không, có lẽ anh có thể ở lại một chút, "cô tiếp tục nói, "...Em không uống rượu như trước đây  nữa, vì vậy nếu chúng ta không uống rượu mà anh mang đến, thì có lẽ nó sẽ nằm trong tủ lạnh hết phần còn lại của năm. Có lẽ chúng ta nên nhâm nhi nó để chúng ta có thể bắt kịp nhau sau những năm vừa qua."

"Anh rất muốn điều đó , Chae à."






----

giờ này còn ai đọc khôngg taa???


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro