Chap 23 .Rung động?


Trên đường lái xe trở về cả Jungkook cùng cậu đều im lặng không nói. Jimin đã rời khỏi đó trước, cố tình như không hề hay biết chuyện gì xảy ra nhưng lại không ngăn được cử chỉ của mình trở nên gượng gạo. Ngồi tựa lưng ra sau ghế, cậu quay đầu nhìn những dòng xe cộ vội vã ngoài kia, tâm tư bị kéo đến tận phương trời xa xôi nào đó. Không ngờ đến cuối cùng Kim Heejin lại là người chủ động kết thúc mối quan hệ của bọn họ. Len lén ngẩng đầu nhìn Jungkook, bởi vì hắn ngồi ở phía trước cho nên cậu chỉ có thể nhìn được một bên đầu vai của hắn. Không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là ở trên khuôn mặt lại bình tĩnh đến lạ lùng như thế.

- Này, đi uống rượu không?

Jimin giật mình bừng tỉnh, giọng nói của hắn nhàn nhạt như không có chuyện gì. Cậu ngẩn người, mất vài giây mới ấp úng.

- Tôi không biết uống nhiều nhưng cũng được.

Hắn lái xe vào ven đường, dừng trước một cửa hàng lớn, bởi vì hắn còn phải lái xe cho nên hai người mua rượu về nhà.

Cả gian phòng khách sáng đèn, Jimin nhìn những chai rượu chất đầy trên mặt bàn có chút kinh hãi.

- Uống nhiều như vậy sẽ không phải xảy ra án mạng chứ?

Hắn mở nắp chai rượu, chậm rãi đổ vào ly thủy tinh.

- Uống được tới đâu thì tới thôi.

Áo khoác được Jungkook vứt lên vai ghế, hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng.

Jungkook rót cho mình một ly sau đó vươn tay rót cho Jimin một ly.

- Cậu biết rồi đúng không?

Jimin giật mình, nhất thời không hiểu hắn đang ám chỉ tới điều gì, vội ấp úng.

- Anh đang nói gì thế?

Hắn không ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên một cái. Hắn rút ở trong túi áo ra một tờ giấy được gấp gọn lại, vứt lên trên bàn. Jimin vươn tay mở ra xem, lập tức câm nín, đây là giấy kết quả khám bệnh của cậu. Jungkook nhàn nhạt nói.

- Nó rơi ở trước cửa phòng bệnh của Heejin.

Jimin cúi đầu, thu hai tay lại đặt dưới gầm bàn, lí nhí nói.

- Xin lỗi đã nghe chuyện của anh.

Hắn không nói gì, tự mình uống một hơi hết ly rượu. Sau đó lại tự mình rót thêm một ly nữa, tửu lượng của hắn khá hơn nhiều so với Jimin cho nên cũng không bày đặt cùng cậu chạm ly. Ở dưới ánh đèn phản chiếu lại, thứ dung dịch màu đỏ sóng sánh trong ly thật hấp dẫn, cậu không kìm được cứ nhìn chằm chằm nó, thật ra trong lúc này cũng không biết phải nói gì.

- Anh định.... Sẽ thế nào?

Jimin len lén đưa mắt nhìn hắn thăm dò, Jungkook lại tiếp tục uống thêm một ly nữa. Ly thủy tinh mỗi lần đặt xuống bàn lại phát ra từ âm thanh lạch cạch. Thứ chất lỏng chảy qua cuống họng, trôi vào dạ dày, bỏng rát.

- Thế nào đây? Cũng là do tôi cả mà thôi.

Cậu cắn môi, ly rượu đầy ở trước mặt  vẫn chưa đụng vào. Dù sao cũng không phải là hắn muốn cùng cậu so đo tửu lượng, có lẽ lúc này hắn đơn giản chỉ là cần một người ngồi cạnh mà thôi. Jungkook uống thêm một ly nữa, giống như là đang liều mạng đưa thứ cồn đó vào miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Jimin không ngăn cản, nếu hắn đang cảm thấy đau buồn, phải chăng đắm mình trong cơn say sẽ cảm thấy tốt hơn.

Cạch một tiếng nữa ly thủy tinh lại được đặt xuống bàn, hắn lại tiếp tục rót đầy rượu vào.

- Nếu ban đầu là tôi dũng cảm cùng em ấy bỏ trốn, có phải bây giờ tôi sẽ không đánh mất đi em ấy không?

Một ly rồi lại một ly nữa, rượu cứ đầy rồi lại vơi. Jimin chỉ có thể câm nín ngồi bên cạnh. Nếu ngay từ đầu không quyết định kết hôn cùng cậu, có phải Jungkook sẽ giữ được tình yêu của mình hay không?

Ngay từ ban đầu là hắn làm cô ấy tổn thương, ngay từ ban đầu là lưỡng lự không dám cùng cô bỏ trốn, để rồi đến bây giờ khi người ấy buông tay hắn cũng không có tư cách giơ tay ra níu giữ. Jimin mím môi, rũ mi nhìn ly rượu của mình, màu đỏ hấp dẫn thị giác. Bọn họ không đến được với nhau cũng không phải là lỗi của cậu, nhưng vẫn không tránh được cảm giác khó chịu trong lòng. Cảm giác bản thân mình chỉ là một nhân vật phụ chẳng đáng bận tâm trong câu chuyện ấy, hoàn toàn chẳng có một chỗ đứng nào.

Rượu trên mặt bàn cứ như vậy từng chai từng chai rỗng bị quăng xuống sàn, đến chai cuối cùng Jungkook mới gục xuống, hắn say rồi. Ly rượu trước mắt cậu ,Jimin vẫn không đụng một giọt, cả quá trình đơn giản chỉ là ngồi ở đó nhìn hắn liều mạng uống hết số rượu. Phòng khách sáng đèn, cậu đứng dậy bước về phía Jungkook cẩn thận vòng tay hắn lên vai mình nâng người hắn đứng dậy dìu về phòng. Jungkook khi say không giống với một số người thường mất kiểm soát và náo loạn, hắn chỉ mê man thi thoảng hừ nhẹ vài tiếng khe khẽ.

Nhìn hắn nằm trên giường hình như là ngủ rồi. Bỗng dưng đột ngột nắm lấy cổ tay cậu. Jimin giật mình quay đầu, nhìn thấy hắn như cũ, vẫn nhắm nghiền mắt, lông mày khó chịu nhíu chặt lại ,miệng lẩm bẩm rõ hai chữ.

- Heejin...

Bàn tay cậu run lên, ở nơi bị Jungkook nắm lấy truyền tới một cảm giác đau nhức đủ hiểu được hắn mạnh mẽ muốn giữ lấy như thế nào. Tiếc thay, người hắn đang rong ruổi theo trong giấc mơ kia lại không phải là cậu. Nghĩ tới đó, ở trong tim cậu vô thức nhói lên một cái.

Cậu không hiểu, vì cớ gì tim mình lại đau? Rõ ràng cậu không hề thích Jungkook, nhưng cứ nghĩ tới người đàn ông này yêu thương một người tới điên cuồng như thế thì chính mình lại cảm thấy khó chịu.

Có phải... cậu đang ghen phải không?

Jimin ngây người, thậm chí là hoảng hốt trước câu hỏi tự đặt ra cho chính mình. Khi nghe thấy Kim Heejin chủ động kết thúc mối quan hệ của bọn họ, cậu nửa bàng hoàng, nửa bối rối, nhưng thật sâu đâu đó trong con tim lại thoáng một tia... vui mừng. Cậu thu tay lại, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của Jungkook. Ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn. Có phải cậu đã vui mừng hay không? Vui mừng khi nghĩ bản thân mình có thể có được một phần trăm cơ hội. Đột nhiên lại thấy bản thân mình thật xấu xa khi đã nghĩ tới ở điểm kết thúc của hai người bọn họ lại là vạch xuất phát cho chính mình. Bỗng nhiên lại thật ghê tởm bản thân, trong tim cậu thật sự đã có cảm giác như thế, chỉ là thoáng qua thôi nhưng thực sự cậu đã nghĩ như vậy.

Jimin cắn môi, mi mắt bất giác rũ xuống. Người đàn ông này, có phải cậu đã yêu hắn rồi hay không?

______________________

Hehe hôm nay tui dảnh có thời gian ra chap cho mọi người đọc rồi nè <3
Có lỗi gì mọi người nhắc nhở và bỏ qua cho mình nhe .Xin cảm ơn🙇

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro