Chap 3. Mờ mịt
Bữa ăn xã giao có phần tẻ nhạt, đều là người lớn nói chuyện với nhau. Hội các mẹ mà, ngồi với nhau là lại lôi chuyện ngày xưa ra kể. Jimin cúi đầu, dùng đầu đũa gảy miếng cá ngừ trong bát.
Đối tượng xem mắt là boy nhà giàu, lại còn rất đẹp trai. Jimin thở dài trong lòng, cuộc đời thật là bất công mà, đã có tiền lại còn đẹp trai thế làm gì chứ?
Nghĩ tới đó cậu vô thức ngẩng đầu lên, lén lút nhìn hắn một cái. Jungkook trước sau vẫn điềm tĩnh dùng bữa, rất có phong thái. Cậu thở dài, người đàn ông này có chút nào là đang đi xem mắt không? Một cái nhìn cậu cũng không buồn liếc.
Jimin buồn chán liếc mắt thấy một nam nhân đi tới, đôi mắt không khỏi sáng lên. Đúng là mỹ nam, không những khuôn mặt rất điển trai mà thân hình còn đạt vào hạng cực phẩm. Cậu nhìn nam nhân ấy đi qua trước mắt, đến lúc quay lại thấy Jeon Jungkook đang chăm chú nhìn mình thì không khỏi giật mình. Cậu vội cúi đầu, giả vờ gắp thịt cá trong bát, không phải hắn đã nhận ra ánh mắt khác lạ của mình rồi chứ?
Phía hành lang bên ngoài truyền tới một vài âm thanh trò chuyện nho nhỏ, Jungkook ngẩng đầu nhìn, xuyên qua lớp cửa kính nhìn thấy người đi ngoài kia, đột nhiên hắn nhíu mày một cái. Jimin nhìn hắn. Đột nhiên Jungkook đứng dậy.
- Con xin phép đi vệ sinh một chút.
Mà bà Jeon từ lúc thấy được đoàn người kia đi bên ngoài ánh mắt liền tối lại, nghe thấy Jungkook muốn ra ngoài khuôn mặt lại càng thêm sa sầm. Tuy biểu hiện của hai người bọn họ không quá rõ ràng, nhưng Jimin có thể nhận thấy, chỉ có mẹ cậu là thoải mái gật đầu.
- Được, cháu mau đi đi.
Một lúc sau Jimin có điện thoại, cậu ra ngoài nghe máy tiện thể đi vệ sinh luôn. Lúc ngang qua lối rẽ liền nghe được một tiếng quát nhẹ, Jimin nhíu mày, bước chân liền khựng lại. Nếu cậu không nhầm, đây là giọng nói của Jungkook.
Jimin dừng lại, tự nhiên lại thấy phân vân, cậu đoán chắc là hắn đang ở trong khúc quặt góc khuất của dãy hành lang này. Nghe giọng thì chắc là hắn đang nói chuyện với ai đó, bây giờ mà tới xem thì thật là kì quặc quá, chẳng may lại bị hắn thấy thì lại càng mất mặt hơn. Thế nhưng, cậu lưỡng lự, không biết người đang nói chuyện cùng hắn là ai? Là người như thế nào mà khiến hắn lấy lý do bỏ ngang bữa cơm để chạy ra ngoài?
Nghĩ tới đó, Jimin không nén nổi tò mò rón rén bước lại gần, cậu tự nhủ chỉ nhìn một cái, một cái thôi. Ở phía khúc quặt của hành lang là một góc khuất, không mấy ai sẽ tới chỗ này, hắn làm gì lại cùng người đó ở một địa điểm mờ ám như thế này để gặp mặt? Khẽ khàng bám vào góc tường, thò một nửa khuôn mặt ra nhìn trộm.
Lúc cậu nhận ra Jungkook là khi, hắn đang cùng một người con gái khác ôm nhau. Cậu trợn mắt, thoáng chốc nữa thì đã hét lên, vội vàng giơ tay bịt lấy miệng mình lại. Người con gái kia quay lưng về phía cậu, nhưng nhìn hai bàn tay cô ta đang bám chặt vào vai hắn cậu cũng hiểu bọn họ hẳn là thân thiết lắm.
Lần đầu tiên gặp phải loại tình cảnh này, hai đầu gối Jimin bủn rủn. Ngẩng đầu nhìn Jeon Jungkook, cậu giật mình. Xuyên qua vành tai ửng đỏ của người con gái kia, Jimin thấy hắn đang nhìn cậu chằm chằm không khác gì khi nãy. Dù đang làm chuyện mờ ám kia, bắt được kẻ rình trộm là cậu, hắn cũng không hề giật mình hay lúng túng. Cậu rùng mình, ánh mắt hắn đang nhìn cậu như thế kia rõ ràng là đang chứa đựng đầy vẻ ngang tàn.
Sau hôm gặp mặt đó, mẹ hắn gọi điện tới nhà nói chuyện với mẹ cậu khen Jimin không ngớt, bà dường như rất ưng Jimin. Nghe mẹ mừng rỡ thuật lại, cậu im lặng ôm chặt cái gối, ánh mắt rũ xuống, cảnh tượng ngày hôm đó ở trong góc khuất kia của nhà hàng lại hiện về trong tâm trí . Mẹ Park thấy con trai chẳng hề tỏ ra một chút gì là phấn khởi liền đánh vào tay cậu một cái
- Cái thằng bé này, không vui sao chứ? Còn biểu hiện của con hôm gặp mặt là sao thế? Cả buổi đều yên lặng không nói?
Jimin buồn chán không muốn trả lời, úp mặt chôn sâu vào gối. Nếu mẹ thử là cậu mà xem, thấy đối tượng xem mắt của mình ôm người khác ngay trước mắt liệu còn có thể vui vẻ được không chứ? Cậu thở dài, Jeon Jungkook cũng thật là kì lạ, đã có người trong lòng còn đi xem mắt để làm cái gì?
_______________________
Buổi chiều tại nhà Jeon gia, Jungkook vừa từ công ty trở về đã thấy lão quản gia đợi sẵn ở ngoài cửa, khuôn mặt hết sức khẩn trương, nhìn thấy hắn ông liền vội vàng bước tới.
-Thiếu gia.
Hắn một bên vừa cởi áo khoác, một bên vừa đi vừa hỏi.
- Mẹ tôi như thế nào?
Lão quản gia thở dài.
-Phu nhân vẫn như vậy, cả ngày đều không chịu ăn uống.
Jungkook im lặng, bước nhanh tới phòng của mama. Sau buổi xem mắt trở về, mẹ liền thúc giục hắn kết hôn với Jimin, còn không ngừng khen ngợi cậu ta hết lời. Nhưng hắn không đồng ý, bà liền lập tức khóc lóc kêu than, còn khóa mình trong lòng không chịu ăn uống.
Những lần trước đi xem mắt, Jungkook luôn khiến cho đối tượng xem mắt ngay lần gặp đầu tiên đã bị nhục nhã mà phải bỏ đi. Nhưng Jimin thì không, khi trở về khuôn mặt cậu tái đi vì sợ hãi, bà cũng đoán ra được phần nào, hắn chắc chắn đã làm cho Jimin sợ. Nhưng đến cuối cùng cậu trai đó cũng đã kiên trì ở lại bữa cơm cho đến sau cùng, không bù lu bù loa lên như những đối tượng xem mắt trước của hắn.
Thật ra đằng sau suy nghĩ của bà, mọi chuyện đều không đơn giản như vẻ bề ngoài. Jungkook và Heejin yêu nhau, nhưng hai người lại là anh em họ với nhau, theo lý thì chính là loạn luân. Cả hai nhà Jeon gia và Kim gia đều tìm cách ngăn cản, cuối cùng bà chỉ còn cách bắt buộc Jungkook kết hôn. Thế nhưng những đối tượng tới xem mắt đều không thể chấp nhận được sự nhục nhã khi biết hắn đã có người khác.
Nhưng Jimin thì không, cậu dù có biết chuyện này nhưng cũng chỉ có im lặng. Mẹ Jeon nằm ở trên giường thở dài, bản tính Jungkook ngang ngược như vậy chắc chắn sẽ không từ bỏ Kim Heejin. Nếu như đối tượng kết hôn của hắn không chịu được chuyện này thì hắn sẽ làm lớn chuyện lên. Thật hiếm gặp được người biết chịu đựng như Jimin. Trước mắt cứ để hai người kết hôn, sau này ở với nhau lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Nghĩ tới đó bà khoái chí cười cười. Đột nhiên nghe được tiếng bước chân vội vã ở trên hành lang, đoán chừng Jungkook đã về, bà liền nhanh chóng đắp chăn lại, bắt đầu khóc lóc cực kì thống khổ.
Jungkook dừng lại trước cửa phòng, nghe được tiếng khóc thê lương từ trong phòng truyền ra. Hắn lặng lẽ thở dài một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa:
- Mẹ.
Bên trong phòng tiếng khóc càng thêm to hơn, hắn mím môi, không còn cách nào.
-Mẹ mở cửa ra đi.
Bên trong phòng giọng mama Jeon truyền tới.
- Anh còn quan tâm tôi làm gì? Sao không để tôi chết quách luôn đi cho rồi?
Jungkook thở dài thêm một tiếng, tính tình của lão mẹ, hắn đương nhiên hiểu rõ. Hắn nói một tiếng không muốn kết hôn, bà liền đóng cửa khóc tức khóc tưởi.
- Mẹ nói gì vậy?
Mẹ hắn uất ức nói.
- Tôi nói kết hôn anh còn không chịu? Anh muốn để bà già này tức chết sao?
Jungkook bất lực trốn tránh.
- Chuyện này sao có thể vội vàng được? Con còn chưa hiểu được con người của cậu ta.
Bà bực bội ngồi dậy, chăn cũng tung xuống sàn.
- Minie thì có gì không tốt? Vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp. Người như thằng bé anh tìm còn không được. Có phải anh đang muốn chọc tức tôi không hả?
- Mẹ đừng nói như vậy.
Hắn thở dài
- Jeon Jungkook, tôi nuôi anh lớn đến ngày hôm nay mà nói gì anh cũng không chịu. Anh mà không lấy nó tôi liền chết cho anh xem.
Mẹ hắn lại càng khóc to hơn.
Người ta nói phụ nữ là sinh vật lợi hại nhất trên đời này, quả là không sai mà. Mẹ hắn chỉ cần tự nhốt mình trong phòng mà khóc lóc cũng đủ làm cho hắn đau đầu nhức óc mà giơ cờ trắng nhận thua. Một tuần sau đó, Jimin ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ trong phòng ngủ, vẫn không tin được thực tại đang diễn ra.
Ba ngày trước người nhà Jeon gia mang tới một đống quà tặng. Bà Jeon tới nhà gặp mẹ cậu, mừng rỡ bàn về truyện đám cưới. Tất nhiên mẹ cậu vui như mở cờ trong bụng, tức tốc lo tới chuyện kết hôn. Mà gặp nhau mới chỉ có một lần, lại còn xảy ra chuyện kia, cậu trăm ngàn lần cũng không thể tưởng tượng được hắn đồng ý kết hôn với cậu. Mọi chuyện hệt như một giấc mơ, khiến cho cậu cứ mơ mơ hồ hồ.
Hôm sau hai người cùng đi chụp ảnh cưới. Ảnh của họ chụp gượng gạo vô cùng. Cuối cùng cũng chụp xong, Jimin tới ghế uống nước.
- Tôi biết cậu không cam tâm, nhưng đã chấp nhận kết hôn với tôi rồi thì kết hợp một chút đi, sau này còn phải cùng nhau chung sống nữa.
Jimin sửng sốt, hắn dám thẳng thừng nói ra chuyện này. Tuy rằng cậu kết hôn với hắn là vì tiền, nhưng ở trên phương diện người ngoài nhìn vào vẫn phải cho họ cảm tưởng giống như hai người họ thực sự có tình cảm vậy. Hắn ở đây nói hôn nhân này như một cuộc giao dịch vậy, biết đâu đây lại là một cái bẫy. Jimin giả bộ không hiểu.
- Anh nói gì thế chứ?
Jungkook đứng từ trên nhìn xuống.
- Giả bộ làm cái gì? Tôi thừa biết cậu lấy tôi là vì tiền.
Jimin nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, khăn bông trong tay vô thức bị nắm chặt.
- Vậy sao anh còn chấp nhận kết hôn với tôi?
Hắn hai tay bỏ trong túi quần, nhếch miệng phun ra một câu.
- Tôi không biết nhưng chắc chắn không phải là vì yêu cậu.
Hắn xoay người bỏ đi. Cậu ngẩn người, hoá ra ngay từ đầu Jungkook đã biết cậu kết hôn với hắn là vì gia cảnh nhà hắn. Nghĩ rồi lại tự vỗ đầu, mà suy cho cùng có là não heo thì cũng phải phát hiện ra điều này chứ? Làm gì có tình yêu sét đánh trên đời này...
_____________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro