possess

• bị chính kẻ mình bắt nạt giam giữ

. . .

"Ha ha, đổ hết lên đầu nó đi, đẹp đấy!"

"Để anh tặng cưng chút sữa nhé!"

Tiếng cười rộ lên, lan tỏa khắp góc sân trường, khi đám học sinh đồng loạt vây quanh một cậu trai. Từng dòng sữa, bột mì hay thứ chất lỏng dơ bẩn khác bị hất lên người. Kính mắt đã nát dưới chân đứa cầm đầu ,Choi Yeonjun, nó với mái tóc đỏ nổi bật. Bất cười khành khạch với việc làm của mình, người chẳng ngại hành hạ gã trong suốt năm tháng học cấp ba.

Vậy mà giờ đây, ở một không gian đóng kín, Yeonjun lại nằm dưới thân gã, đôi mắt đỏ hoe, giọng khản đặc vang lên từng tiếng van xin nhỏ nhẹ. Kẻ từng đứng trên, nay lại cúi mình cầu khẩn, tựa như một vết tích mờ nhạt của quá khứ.

“ hức..em xin..a..ư..em xin lỗi”

Bên dưới bị gã đàn ông bệ lấy ra vào mạnh mẽ, mảng gối trắng in đẫm những giọt lệ rơi. Em cứ khóc nức nở van xin gã ta tha cho mình nhưng tốc độ bên dưới vẫn chẳng giảm, cơn đau buốt cứ đập thẳng vào tâm trí. Mắt em mờ đục, cơ thể bị gã ta đè nghiến nhâm nhi mạnh bạo như một con hổ đói.

Gã liếm lấy vành tai của em, em giật mình như một con mèo bị sờ đuôi. Miệng vẫn kêu ư ư a a, hơi thở nóng ấm của gã phà vào tai em. Gã thì thào

“em vẫn còn nhớ nó, đúng chứ?” gã hỏi, nó, chẳng ai khác là bạn trai cũ của em, hỏi vì sao lại cũ. Do gã hết, gã muốn em thì em trở thành của gã. Gã khinh thường cái thằng trước kia hay ôm trọn lấy vòng eo thon của em, bàn tay dơ bẩn của nó chẳng biết vỗ mông bao nhiêu con điếm trong bar, hay bóp lấy mấy chiếc ngực đồ sộ trong lúc lăn giường với mấy cô ả thác loạn.

Em lắc đầu, tiếng nức nở vẫn chẳng ngưng. Sụt sịt đáng thương muốn gã dừng lại, gã thấy em chẳng trả lời câu hỏi của gã. Nổi điên, vỗ lên bờ mông đỏ au bởi những lần đánh trước kia.

“ a..a..đừng..hức em..đau lắm ư..anh ơi”

Gã giữ chặt vòng eo, nhấp hông càng sâu. Thằng em to bự của gã như cối lớn giã vào động nhỏ, tiếng ướt át văng vẳng, tiếng va chạm kêu lên càng lớn. Dương vật của gã được ủ bởi vách thịt mềm ướt, gã sướng mà khẽ gầm gừ. Vừa ra vào, tay gã to như quạt vỗ bôm bốp lên mông yêu.

“ aa..ah không..không nhớ.. hức em không..nhớ mà” em mếu máo như mèo mất sữa, tay bấu chặt lấy ga đệm đến nhăn nhúm cả ra. Gã nhìn em đang cực khổ mà đáp lại, gã cười cười. Dù em có ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ với gã, cũng chẳng được gã tha cho đêm nay.

Gã đụ em đến ngất.

Yeonjun, kẻ từng ngông nghênh, rong chơi không biết sợ, tay chơi thứ thiệt, giờ lại nằm im lặng như một chú mèo bị chủ cầm giữ, chẳng còn vẻ kiêu hãnh. Kẻ đang giữ dây xích của em, không ai khác chính là Choi Soobin, gã trai yếu đuối mà trước đây em từng đày đọa không chút xót thương, biến gã thành một kẻ khốn khổ.

Giờ đây, thế cờ đảo ngược. Cái cách hắn vuốt ve khuôn mặt em, từng ngón tay lướt nhẹ mà như đánh dấu lãnh thổ, khiến em chẳng thể nào thoát nổi.

Em hiểu rõ rằng kẻ trước mặt không còn là người từng bị em đùa cợt, mà là con sói nguy hiểm dưới lớp vỏ cừu ngoan ngoãn.

Em hiểu rõ, gã sẵn sàng kéo em vào vòng xoáy của những cảm xúc méo mó, khiến em rơi vào cảnh sống dở chết dở, không còn lối thoát. Bất cứ lúc nào, gã cũng có thể hủy hoại em hoàn toàn, để em mãi mãi chỉ là thứ đồ chơi trong tay gã, lạc lối giữa sự đam mê bệnh hoạn.

Gã yêu em như một kẻ điên cuồng, với thứ tình cảm méo mó và chiếm hữu đến rợn người. Gã có thể nâng niu em như thể em là vì tinh tú duy nhất giữa bầu trời u tối. Nhưng cũng chính gã ấy, sẵn sàng bóp nát em trong lòng bàn tay, như một mảnh vụn vô tri, không chút chần chừ.

. . .

Tiếng nôn liên hồi vang lên trong nhà vệ sinh, em cúi gập người, mặt tái nhợt vì cơn buồn nôn kéo dài. Đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi nhìn xuống que thử thai vẫn nằm trong bàn tay run rẩy,  hai vạch rõ ràng đập vào mắt, chẳng cách nào lảng tránh được.

Em sợ đến nỗi chân tay rã rời, bủn rủn không đứng vững, ôm lấy vùng bụng phẳng của mình. Em mang thai với gã rồi.

Tiếng nấc vang lên. Em cắn chặt môi, bàn tay áp lên bụng như tìm chút an ủi, nhưng chỉ càng thấy mình rơi vào nỗi hoang mang và bất lực đến cùng cực.

Cùng lúc đó, âm thanh gầm rú của chiếc xe quen thuộc vang lên bên ngoài, khiến em giật mình hoảng hốt. Tim đập dồn dập, em vội vã ném que thử thai vào sọt rác, cố gắng bình tĩnh lại. Lau nhanh những giọt mồ hôi lạnh đang lấm tấm trên trán, em hít một hơi thật sâu, cố gắng xóa đi nét lo lắng trên khuôn mặt.

Bóng dáng cao lớn của gã xuất hiện nơi ngưỡng cửa, phủ trọn lấy thân ảnh nhỏ bé của em. Em mím chặt môi, ngước đôi mắt đầy do dự nhìn lên gã, cảm nhận ánh nhìn của gã như quấn chặt, không để em có cơ hội trốn thoát.

Trong suốt bữa cơm, em không sao giấu được sự bồn chồn, đôi tay run run chạm vào đũa, cơm vừa đưa vào miệng lại nhạt thếch, chẳng nuốt nổi. Mỗi lần ngước lên, em lại chạm phải ánh mắt của gã, người đàn ông vẫn điềm nhiên gắp từng miếng thức ăn cho em, như thể mọi chuyện đều bình thường.

Nhưng trong lòng em chỉ có một ý nghĩ xoáy sâu.

thoát khỏi đây, thoát khỏi gã.

Tối hôm đó, em nằm cạnh gã, ánh trăng chiếu vào phòng, sáng mờ mờ. Em quay sang nhìn, thấy gã đã ngủ say, vẻ mặt không chút lo âu.

Không thể kìm nén, em quay sang ôm lấy gã, dụi mặt vào ngực gã. Hơi ấm từ gã khiến em cảm thấy một phần yên bình, nhưng cũng chính cái ấm áp đó làm em thấy nghẹt thở. Gã quá gần, quá nắm giữ, và em biết mình không thể thoát ra dễ dàng.

Cảm giác ấy vừa muốn gần, vừa muốn chạy trốn. Gã là cái bẫy và em là con mồi, chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay gã, dù chỉ là một chút.

• Gã ta có một chuyến công tác xa nhà

Gã chỉnh lại cà vạt, rồi cúi xuống, bất chợt hôn lên môi em. Tim em lỡ một nhịp, run rẩy đáp lại. Gã nhìn sâu vào mắt em

“Ở nhà ngoan, đừng chạy lung tung.”

Lời nói ấy như một lời cảnh cáo ngầm, như thể gã muốn nhắc nhở rằng em mãi mãi sẽ chẳng thể thoát khỏi vòng tay gã. Em chỉ khẽ gật đầu, mím môi e dè.

. . .

“D…dạ thưa ông chủ, cậu Yeonjun… biến mất rồi ạ!”

Đầu dây bên kia vang lên giọng run rẩy của tên vệ sĩ, âm thanh lắp bắp như thể hắn đang sợ hãi tột độ. Gã nghe xong chỉ nhếch môi cười, đôi mắt dán chặt vào tòa tháp Eiffel lấp lánh dưới ánh đèn đêm.

Gã khẽ hừ lạnh trong cổ. Có vẻ như em đã chẳng để tâm lời cảnh báo của gã. Em bỏ đi, không một chút ngần ngại. Một trò chơi trốn tìm chăng? Em có vẻ thích thử thách sự kiên nhẫn của gã rồi.

Gã bước vào nhà, cánh cửa khép lại, gã đã lướt mắt qua từng góc trong căn phòng, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của em, nhưng không có. Em đã bỏ trốn.

Gã đi vào nhà vệ sinh, nước lạnh vỗ vào mặt, nhưng khi nhìn lên gã thấy thứ đang vương vãi trong sọt rác. Que thử thai. In rõ hai vạch.

Em mang thai, với gã.

"Khốn thật." Gã buột miệng chửi thề.

Anh mong em sẽ chạy thật nhanh, Choi Yeonjun” gã nói, đủ hiểu, nếu bị gã bắt được em sẽ biết được như nào là địa ngục trần gian.

Em chạy đến mức ngã sụp xuống nền đất, thở hổn hển. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng em không cho phép mình dừng lại. Từ xa, tiếng xe gầm rú càng lúc càng gần. Là đám vệ sĩ của gã, em biết rõ.

Em choáng váng, mắt nhòe đi một chút, rồi bỗng cảm nhận rõ ràng sự xuất hiện của một đám đàn ông. Chúng đứng chặn trước mặt, nụ cười hiểm độc nở ra như thể bắt được con mồi béo bở. Tai em văng vẳng những lời nói ghê tởm.

"Xinh vãi, đi chơi với bọn anh nhé." Một thằng cười khà khà, mắt của nó đầy dục vọng đặt lên cơ thể em.

"Bạn trai cưng đâu mà để cưng chạy như thế này?" Một đứa khác lên tiếng.

Mệt lả, chẳng thể trụ nổi, trước khi ngất đi, chỉ kịp nghe tiếng thét lớn của đám đó. Chúng gào lên và em mất hết ý thức.

Mi mắt em nặng nề mở, không gian mờ ảo. Em hoảng hốt nhận ra bản thân đang nằm trên đùi gã. Cái cảm giác lạnh lẽo của nền đất đã không còn, thay vào đó là sự mềm mại của vải áo gã. Gã vẫn thản nhiên đọc sách, không thèm nhìn em, tay gã luồn qua tóc em, xoa xoa như một thói quen.

Gã nhìn em, ánh mắt như đang ướm lên một con mèo nhỏ đang run rẩy sợ hãi.

"Em thật sự muốn thoát khỏi anh, phải không? Hay em vẫn còn nhung nhớ thằng khốn kia?" Giọng gã răn đe, từng lời như đang ngoáy sâu vào em.

"Không.. không phải"

Gã cười nhẹ, cái cười không mang chút hài hước nào, chỉ đầy sự châm biếm. Gã áp vào gáy em, hít một hơi dài, như thể đang thưởng thức thứ gì đó. Nhưng rồi, cảm giác lạnh của kim loại từ cổ chân em khiến em giật mình. Nhìn xuống, em hoảng hốt khi thấy chân mình bị xích lại, và gã chỉ nhìn em, chỉ nở ra một nụ cười thản nhiên.

"Em thấy sao? Hợp với em nhỉ? Khi nào em ngoan, anh sẽ cởi" gã nói, ngưng một lúc. Đặt cuốn sách vẫn đang đọc dở lên bàn, gã đưa tay lần mò vào trong phần áo mong manh của em. Gã vẫn tham lam mà hít lấy hít để hương thơm nồng nàng sau gáy nhạy cảm.

Em rất thích chạy, nhất là chạy khỏi gã, thế thì gã sẽ đụ em đến khi em chẳng thể chạy được nữa.

Để Yeonjun xinh xắn nằm dưới thân, gã thản nhiên lột sạch những thứ trên người em. Gã hôn lên từng nơi trên cơ thể mềm mại, từ cổ, xuống ngực rồi đặt môi đến vùng bụng phẳng đang chứa đứa con của gã.

Chẳng mất thời gian, tiếng va đập luân hồi văng khắp nơi trong căn phòng rộng lớn. Miệng nhỏ căng rộng, bị thứ to lớn của gã đàn ông đâm như giã cối. Cơ thể vừa nẩy lên một chút lại bị kéo xích xát vào hạ bộ dính nhớp nước dâm, em khóc rồi lại rên. Em mơ màng vì sự thô bạo của gã, gã điên tức vì em luôn trốn khỏi gã mà dồn hết tâm can thúc thật sâu.

" Ư..a..x-xin..anh..chậm thôi..sâu..quá hức!" Em vội dùng tay giữ chặt gã lại, sự thô bạo ấy khiến em chẳng nói rõ lên lời.

Chân em gác lên hai bên vai rộng, tiếng xích chân kêu leng keng theo nhịp đưa đẩy mạnh mẽ kia. Gã dính chặt vào vùng ngực, miệng gã hết mút đến cắn. Khi gã buông tha cho hai điểm hồng thì nó đã sưng đỏ đến đáng thương.

Một lần nữa, gã lại ép em lật úp lại, mông được gã thơm vài cái rồi lại chịu mấy đòn đánh đau điếng người từ gã. Gối ướt vì nước mắt của em, ga nệm ướt vì nước dâm lẫn tinh trùng nhơ nhớp.

Gã dập chẳng biết mệt, tốc độ lại càng tăng. Mắt em trợn ngược, nước dãi chảy dài xuống cằm. Dương vật du ngoại khắp nơi bên trong động ấm, lâu lâu em lại vô thức kẹp chặt lỗ lại, vách thịt mềm co bóp mút lấy thằng em của gã khiến gã sướng rơn.

Tiếng rên em khi để gã nghe được chẳng khác gì là rót mật vào tai, càng nghe càng khiến thằng em của gã trướng to thêm một vòng. Gã càng hứng khi thấy em khóc.

Gã thích cảm giác khi chơi em đến mức em khóc lóc la khản cả giọng, nức nở van xin, hay là rên rỉ sung sướng.

Quy đầu ngoáy sâu vào điểm ngọt, em như oằn mình ưỡn người nỉ non, mỗi lần gã nhấp nước dâm lại đua nhau chảy ròng xuống. Âm thanh ướt át khiến ai nghe cũng phải ngượng đến chín mặt, gã đụ khiến em chẳng thở ra hơi, cố gắng há miệng hít lấy không khí rồi lại bị gã ngậm chặt lấy môi mọng. Mặt em đỏ phừng phừng, cơ thể nóng rực như có than cháy bên trong.

Nắp chai rượu vang đỏ bung ra kêu cái phốc, gã rót một chút ra ly rồi lại từ từ nhâm nhi vị rượu cay xé lan khắp cổ họng. Mắt gã dán vào cơ thể đang khó khăn di chuyển bên trên, tấm lưng em nhễ nhại mồ hôi vì bị bốc lột sức quá lâu. Mông xinh yêu được tay gã bao trọn mà bóp nắn.

Gã giơ ly rượu lên cao chút, rồi lại nghiêng nó, đổ hết toàn bộ số rượu lỏng đỏ đậm lên cơ thể trắng nõn kia.

" Ư..ưm " chất lỏng chảy dài khắp cơ thể làm em khẽ rùng mình, mắt nhắm tịt mơ hồ, lưỡi gã liếm lấy số rượu dính đầy trên da mềm. Gã hăng say liếm hết sạch.

Có vẻ uống rượu kiểu này khiến gã thích thú hơn, gã chẳng ngại mà đổ hết toàn bộ chai rượu 1945 Romannée - Conti  ( trị giá 558.000 USD ) lên cơ thể mỹ miều kia.

Em nằm đó, dáng hình như thiên nga trắng giữa đêm sâu, kiều diễm mà vương nét u hoài, như chạm khắc từ gốm sứ tinh khôi. Làn da em trắng mịn, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa như khung cảnh trong một bức họa cổ.

Trên thân thể em, dòng rượu vang đỏ từ từ lan chảy, từng giọt như những hạt ngọc thẫm, lăn dài qua những đường cong mềm mại, uyển chuyển. Tựa hồ muốn làm nhòa đi sắc ngà ngọc ngà, như chính sự kiêu sa của em đã gây nên tội lỗi. Đôi mắt nhắm hờ, ngực khẽ phập phồng tựa hơi thở, một vẻ đẹp tựa đóa hoa bỉ ngạn giữa chốn thiên thu.

Em tựa một bóng hình của những vì tinh tú bị nhấn chìm trong thảm kịch của chính sắc đẹp mình, như một khúc bi ca cổ xưa vang vọng mãi giữa ánh nến mờ ảo của đêm trường.

Dưới bầu trời đêm mờ ảo, nơi ánh trăng bạc phủ lên những bức tường đá rêu phong. Ánh sáng từ mặt trăng xuyên qua khung kính, rải một tấm màn sáng nhẹ nhàng lên cơ thể em, như phủ bụi bạc của thời gian.

Đôi môi gã chạm nhẹ lên vùng cổ em, chốn mềm mại tựa lụa thượng hạng từ phương Đông. Đôi bàn tay gã vuốt ve dọc tất da lạnh buốt, trượt qua làn da mịn màng tựa gốm sứ, mang theo cảm giác lành lạnh nhưng cũng đong đầy lửa ấm. Em run rẩy trong vòng tay ấy, tiếng nức nở vỡ òa như âm thanh của chiếc đàn dây bị kéo quá căng.

Em bật khóc, thanh âm nức nở vọng qua những bức tường đá cổ, phản chiếu lại trong ánh gương xưa cũ, nơi hình bóng cả hai hòa lẫn như một bức tranh Phục Hưng đầy bi kịch mỹ lệ.

Mặc cơn sợ hãi của em, gã luồn vào ngón tay thon chiếc nhẫn lấp lánh.

Nhìn đi, gã sẽ làm mọi cách để em không thể thoát khỏi gã.

. . .

Mới tạch văn, chap này ít h, nên thôi chịu khó nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro